Quý Biệt Vân lấy thường phục ra, động tác thong thả thay quần áo.
Sau khi chỉnh đốn xong cả người hắn đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít, lại ngẩng đầu nhìn thời gian, Quan Trần không nhìn hắn, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm Phật châu trên cổ tay.
Từ Dương ho khan hai tiếng, đánh vỡ cục diện bế tắc: “Đại sư sao lại đến nội thành?”
Quan Trần ngẩng đầu nhìn: “Vốn dĩ muốn đứng chờ ngoài thành nhưng người vào thành lại quá đông, nghĩ có thể gặp được các ngươi nên đi vào nội thành. Bần tăng và Quý thí chủ đã quen biết ở Linh Châu, cũng xem như bằng hữu, đương nhiên nên đến ăn mừng.”
Quý Biệt Vân vừa nghe hai chữ “Bằng hữu”, đột nhiên cảm giác phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn thật sự không muốn mất đi vị bằng hữu Quan Trần khó khăn lắm mới gặp được, tuy rằng hắn còn mang thù…… nhưng cũng phân tình huống. Quan Trần không giống những người khác, có vài lời ở trước mặt kẻ khác hắn không thể nói nhưng trước mặt Quan Trần lại không có gì kiêng kỵ.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, dường như bên trên được phủ một tầng hoa. Qua một lúc mới mở miệng nói: “Lòng tốt của ngươi ta xin nhận, nếu là bằng hữu, vậy đại sư có lẽ cũng không ngại cùng ta quét dọn nhà mới phải không?”
Quan Trần cười một tiếng, vui vẻ đồng ý.
Xe ngựa rất nhanh đã đến ngoại thành, Quý Biệt Vân xa xa đã nghe được tiếng người ồn ào. Hắn âm thầm thở dài một hơi, con dân Đại Lương quả thật là dân thượng võ, sau đó vén một góc rèm nhìn ra ngoài.
Cái liếc mắt này khiến hắn cảm thấy bản thân thật sự dung hợp vào Thần Kinh.
Cảnh xuân tươi đẹp, tuy rằng hai bên đường phố không có nhiều cây cối nhưng không biết cây hoa đào nhà ai đang vươn ra tường viện, một màn đỏ nhạt dào dạt sức sống kia lọt vào mắt hắn, gió xuân ấm áp làm lòng hắn trở nên mềm mại.
Quý Biệt Vân vươn tay ra, trùng hợp bắt được một mảnh hoa đào bị gió thổi lạc vào.
Đã rất lâu hắn không nghiêm túc nhìn chăm chú cánh hoa rơi. Cánh hoa non mềm nhẹ nhàng giống như không khí, lại bao quát được toàn bộ không khí ngày xuân.
Một trận gió thổi qua, cánh hoa đào trong lòng bàn tay lại lần nữa bị thổi đến phương xa, Quý Biệt Vân vội vàng vén rèm hơn phân nửa, cúi người chồm ra ngoài. Cánh hoa kia đang bay lơ lửng giữa bầu trời, cảm giác tự do hơn hẳn so với vạn vật, ánh nhìn của Quý Biệt Vân vẫn dõi theo nó mãi đến khi không còn thấy rõ.
Tiếng cười của người bên đường kéo suy nghĩ hắn quay về, lúc này Quý Biệt Vân mới chú ý mình đang lộ diện trước mắt bao người, không ít bách tính cũng cười nhìn về phía hắn, có người còn nhiệt tình chào hỏi hắn.
Quý Biệt Vân ngượng ngùng cười một cái, buông rèm ngồi lại trong xe.
Hai gò má thiếu niên vẫn còn lưu lại hào quang hồng nhuận, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Hắn nhìn hai người trong xe, cười nói: “Không biết nhà mới có cây hoa đào như vậy hay không.”
*
Hoàng thượng ban thưởng căn nhà có vị trí rất tốt, bên ngoài là thành bắc, cách nội thành không xa, cũng tiện đường từ cửa thành đi đến quân doanh Hữu Kiêu Vệ.
Xe ngựa rời khỏi phố xá sầm uất sau đó rẽ vào mấy lần, cuối cùng dừng ở trước ngõ Thanh Thủy Ất.
Xuống xe ngựa, Quý Biệt Vân ngẩng đầu nhìn, tường đá và hai con sư tử bằng đá cũng có không ít dấu vết năm tháng nhưng đã được quét tước sạch sẽ. Cánh cửa gỗ màu hồng chắc là mới được thay, phía trên tấm biển còn có lụa đỏ, đề hai chữ nguy nga —— Quý Trạch.
Cánh cửa nửa khép hờ, nghe thấy tiếng xe ngựa Ngô công công từ trong nhà đi ra, phía sau còn có mấy người từ trong cung đi theo. Mấy ngày Quý Biệt Vân tĩnh dưỡng đều là do vị Ngô công công này phụ trách truyền đạt thánh ý của Hoàng thượng, hôm nay gặp lại cũng là người quen cũ.
Ngô công công bày ra gương mặt tươi cười chào đón nói: “Hôm qua Bệ hạ sai người đến quét dọn và kiểm tra nhà cửa, tất cả đều đầy đủ. Bệ hạ còn nói nếu Trung lang tướng muốn đặt tên khác cho ngôi nhà thì cứ tùy ý thay đổi tấm biển này, không cần lo lắng đây là vật ngự ban.”
Hiện giờ đa số quyền quý trong Thần Kinh đều lưu hành trào lưu tự đặt tên cho nhà riêng của mình, có thể là viện này hoặc uyển kia.
Quý Biệt Vân vừa nghe vừa đánh giá tấm biển ngự ban kia, nháy mắt trong đầu đều chạy qua rất nhiều thơ từ điển cố, cuối cùng vẫn quyết định để nguyên.
“Không cần, cứ để như vậy.”
Nét cười trên mặt Ngô công công cũng chưa hề thay đổi, quả nhiên là người trầm tĩnh gặp chuyện không hoảng hốt, sau khi nghe hắn trả lời cũng đáp: “Nếu đã vậy, xin chúc mừng Trung lang tướng chiến thắng đăng khuyết, vậy chúng tôi sẽ quay về phục mệnh.”
Quý Biệt Vân cũng khom người một chút: “Vất vả công công đến đây một chuyến, công công đi thong thả.”
Sau khi tiễn người đi, Quý Biệt Vân xoay người nhìn Quan Trần và Từ Dương, nhướng mày nói: “Vốn dĩ còn muốn tự mình vẩy nước quét dọn, hiện tại xem ra cũng không cần, không bằng vào trong uống vài chén rượu?”
Từ Dương đột nhiên lên tinh thần, cất bước đi vào trong: “Được được, chỉ chờ ngươi nói những lời này, ta đi vào trước tìm xem.”
Xa phu dắt ngựa đi cửa sau, nơi này chỉ còn lại Quý Biệt Vân và Quan Trần. Hắn lại khôi phục bộ dáng trêu chọc ngày xưa với Quan Trần, lui về phía sau một bước đứng lên bậc thềm, nhìn thẳng vào tăng nhân, hai tay chắp sau lưng nở nụ cười.
“Đại sư, ngươi không uống được rượu, vậy ta tự mình pha một chén trà cho ngươi, có được không?”
Quan Trần tránh Quý Biệt Vân vài ngày, hôm nay nhìn thấy tuy rằng trên mặt không hề gợn sóng nhưng bên trong vẫn có chút thấp thỏm. Cánh tay giấu trong tay áo liền khẩy khẩy Phật châu, hắn nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên đã hoàn toàn nguôi giận, thản nhiên đáp: “Bần tăng còn muốn uống nhiều hơn một chén.”
“Quan Trần à Quan Trần, ngươi cũng thật sự lòng tham không đáy, chỉ sợ còn muốn ăn sạch nhà của ta.”
Quý Biệt Vân để lại một câu mang theo ý cười trêu ghẹo, xoay người tiến vào cửa, Kim Thác Đao trong tay đang rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Quan Trần đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nhẹ nhàng mà thẳng tắp của thiếu niên, chợt nghĩ đến trận đăng khuyết ngày ấy.
Khoảnh khắc Quý Biệt Vân ngã xuống trong mưa kia, cuối cùng hắn cũng không kìm nén được, đứng dậy muốn xông ra ngoài. Hiền Thân Vương vội vàng ngăn hắn lại, ánh mắt sâu xa, quay đầu phái người lên đài đem Quý Biệt Vân xuống, bên kia lại kêu người đi mời đại phu.
Tiếng trống rung trời vang lên, khoảnh khắc này dường như nhịp tim của Quan Trần và tiếng trống kia đã hòa làm một, làm trái tim hắn khó chịu. Nỗi sợ hãi trong lòng còn mãnh liệt hơn trận mưa xuân này, như thủy triều tràn lan bao phủ hắn trong khoảnh khắc ấy.
Sau đó đoàn người hộ tống Quý Biệt Vân đến biệt uyển của Hiền Thân Vương, hắn và Vương gia chờ ngoài cửa, nhìn hạ nhân hối hả mang một chậu lại một chậu nước sạch đi vào, thời điểm chậu nước được mang ra đã nhuộm thành một màu đỏ rực.
Hồi lâu sau Quan Trần mới có thể đi vào phòng, mùi thuốc nồng nặc không thể tán đi, mà thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên giường lại mang sắc mặt tái nhợt, cả người giống như một tờ giấy mỏng manh, hơi không chú ý sẽ bị xé nát.
Trong bất tri bất giác hắn đứng đó thật lâu, trong miệng nhẹ giọng niệm phổ am chú trừ tai đuổi bệnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ điều khác.
Nhớ lại lần đầu gặp Quý Biệt Vân ở Linh Châu, thiếu niên cũng bị thương nặng, lại nhớ đến nét mặt kiên quyết của Quý Biệt Vân khi nói muốn tham gia đăng khuyết, còn có hai bát mì vào mùng bốn tháng ba hôm đó.
Hơi nóng lúc đó vẫn luôn còn vương trong lòng hắn đến giờ phút này, cảm giác này giống như gió thổi qua cành liễu đung đưa tới lui trên mặt nước.
Từ khi Quan Trần xuất gia tới nay, trong tim trước sau cũng chưa từng tĩnh lặng triệt để, vì một chấp niệm mà bước được đến hôm nay, hắn lại có thể ngụy trang khiến cho tất cả mọi người tin tưởng hắn thật sự vô dục vô cầu.
Vốn tưởng rằng khi Quý Biệt Vân xuất hiện hắn cũng có thể tiếp tục che giấu đi, nhưng hắn phát hiện tất cả điều này lại trở nên càng ngày càng khó.
Quan Trần chăm sóc Quý Biệt Vân cả đêm, đến sáng hôm sau đại phu lại tới xem, nói thân thể đã ổn định bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng.
Lúc này hắn mới yên lòng chuẩn bị rời đi, đi tới cửa lại gặp được Hiền Thân Vương, hắn không để ý bộ dáng muốn nói lại thôi của đối phương, liền lập tức rời đi.
Một đêm không về chùa Huyền Thanh, không chờ sư phụ hỏi trách hắn đã tự nhốt mình vào thiện phòng.
Sau khi thiếu niên rời đi, Huyền Thanh Sơn vẫn không thay đổi, tĩnh lặng như nước, Quan Trần nghe tiếng chuông quanh quẩn trong núi rừng, phút chốc gợn sóng nổi lên suốt đêm cũng bắt đầu lắng đọng.
Ý nghĩ kia hắn muốn giữ trong lòng cả đời, dù là chỉ bình tĩnh và yên lặng giữ được một ngày, nhất quyết hắn cũng không để người khác biết được.
Hắn chỉ có chịu đựng.
Ánh sáng của Kim Thác Đao đột nhiên chiếu đến tầm mắt Quan Trần, hắn nghiêng đầu né tránh, sau đó nhìn lại vừa đúng lúc Quý Biệt Vân xoay người.
“Sao còn thất thần, chắc không phải muốn người khiêng ngươi vào tận cửa đó chứ, Quan Trần đại sư?”
Quý Biệt Vân rất thích trêu ghẹo hắn, dường như đã thành một thói quen.
Quan Trần lại đối với kiểu trêu chọc này có chút hưởng thụ, nhấc chân bước vào Quý Trạch, bình tĩnh đáp: “Đến rồi.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mọi người Tết Đoan Ngọ tốt lành!
Kỳ thật tiểu Vân cũng có một mặt trẻ con, nếu không phải ở trên xe, khẳng định hắn sẽ đuổi theo phiến hoa rơi kia rồi.