Bầu trời xanh vạn dặm, núi rừng rậm rạp, đồi núi dưới chân, có một vị thiếu niên đang ngồi trên tảng đá phát sầu.
Đại doanh Hữu Kiêu Vệ ở sau lưng hắn cách đó không xa, so với nơi náo nhiệt đó, nơi này lại có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Đã rất lâu Quý Biệt Vân không có sầu lo như vậy.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Thạch Duệ tướng quân giao cho hắn nhiệm vụ, trước đó hắn cũng không biết dẫn binh sẽ khó như vậy.
Hôm qua sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn rất thoả mãn mà đi đến thao trường nhỏ phía sau đại doanh. Theo lý mà nói, một trăm người mà Thạch tướng quân trao quyền cho hắn đều phải chờ đợi ở đó, nhưng trong sân lại trống rỗng một mảnh, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Hắn bắt lấy một người đi ngang qua hỏi thăm mới biết, những người đó đã bị Phó úy mang theo vào rừng để thao luyện, nói là muốn mô phỏng chiến trận trong núi rừng.
Cái này rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu hắn.
Quý Biệt Vân không biết nên tìm người ở đâu, đành phải ngồi đợi trong doanh trại suốt một ngày.
Các binh lính và tướng lĩnh đi ngang qua đều không chút che dấu mà nhìn hắn, giống như đang xem một trò cười.
Hắn chờ đến phát chán, lúc sáng sớm hắn có nhặt được một nhánh cây rơi xuống bên sân, nên hiện giờ đang ngồi dưới đất dùng Hàn Đao tỉ mỉ đẽo gọt. Một thanh đao sắc bén uy phong lẫm liệt lại bị hắn dùng thành một con dao điêu khắc, rất tinh tế mà đẽo đẽo gọt gọt làm rơi vãi một chút vụn gỗ.
Đến khi trời nhá nhem tối, nhánh cây đã bị hắn đẽo thành hình dạng thanh kiếm nhưng cũng không chờ được binh lính nào trở về.
Lúc về Quý Trạch, Quý Biệt Vân đem thanh kiếm gỗ ném cho Từ Dương đang chạy ra nghênh đón hắn, trong miệng cứ lẩm bẩm phải đến thư phòng xem binh thư. Ngay cả cơm tối cũng không ăn, chỉ đóng cửa nhốt mình trong thư phòng, mặc cho Từ Dương ở bên ngoài gõ cửa gào khóc cũng không thèm để ý tới.
Sự thật chứng minh khả năng lĩnh hội kiến thức trên giấy cũng đã đến lúc cạn kiệt, đến ngày thứ hai hắn lập tức có cảm giác buồn ngủ mới ra khỏi thư phòng, trong lòng vẫn như cũ không biết phải làm gì.
Từ Dương nhìn thấy, bộ dáng rất muốn đánh hắn nhưng cố nén lại, hỏi hắn có phải trong doanh trại đã xảy ra chuyện gì không. Lời nói của Quý Biệt Vân cũng đã đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, chỉ nói hôm nay có thể sẽ về trễ một chút, không cần chờ hắn ăn cơm tối.
Chờ khi hắn đến đại doanh Hữu Kiêu Vệ, biết được Phó úy lại mang người vào núi.
Lần này Quý Biệt Vân trực tiếp một đường đánh lên núi, đến đầu đường thì chọn một tảng đá lớn ngồi xuống, chống đao dưới đất bắt đầu vừa chờ đợi vừa phát sầu.
Ngày trước hắn chỉ biết sau khi thắng đăng khuyết là có thể thuận lợi vào triều làm quan, lại không biết sẽ phải gánh chịu những chèn ép và sỉ nhục thế này. Đại khái là vì phần lớn những võ tướng khác đều đi lên từ tầng dưới chót, mà loại người chiến thắng đăng khuyết rồi đạt được quyền thế như hắn thì khó tránh sẽ bị người ta nói rằng đức không xứng với vị.
Hơn nữa tuổi tác của hắn không lớn, bị khinh thường cũng là chuyện thường.
Quý Biệt Vân tự mình suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cứ như vậy đi tiếp cũng không phải biện pháp.
Nói hắn có quyền có thế cũng được, trẻ người non dạ cũng không sao, tóm lại nếu đã ngồi ở vị trí này. Hôm nay nhất định phải giải quyết dứt khoát, trước tiên phải làm một trăm người này khuất phục với mình.
Lần này thì không cần chờ đợi lâu, còn chưa đến giữa trưa, hắn đã nhìn thấy ở nơi xa trên đường núi xuất hiện một đội ngũ, hướng về phía hắn đi tới.
Quý Biệt Vân đứng lên, giống như chặn đường thổ phỉ, đi tới chính giữa đường núi đứng yên.
Mắt thấy đoàn người càng ngày càng gần, Quý Biệt Vân xoay chuyển cổ tay trái, xác nhận tổn thương ở đó đã khỏi hẳn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người cầm đầu.
Người đi đầu tiên trong đám người có tuổi tác cũng không lớn lắm, đoán chừng khoảng 30 tuổi. Dáng người vô cùng cường tráng, dường như có thể so với hai người như Quý Biệt Vân, một đôi mày rậm gắt gao nhăn lại, ánh mắt sắc bén giống như muốn xé hắn ra.
Thấy Quý Biệt Vân chặn đường cũng không thèm để ý, vẫn luôn đi thẳng đến khi gần trước mặt Quý Biệt Vân mới dừng lại, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Khi hai người ánh mắt chạm nhau, Quý Biệt Vân theo bản năng cảm thấy hôm nay nhất định sẽ phải đánh một trận.
Hắn đánh giá người trước mặt này, sau đó mở miệng nói: “Trước tiên nói chuyện cho rõ ràng, ta họ Quý tên Dao, được Thánh Thượng phong làm Trung lang tướng của Hữu Kiêu Vệ, Thạch tướng quân ra lệnh ta chịu trách nhiệm quản lý các ngươi. Đến lượt ngươi, tự báo họ tên đi.”
Người này căn bản không để ý tới hắn, lại tiến thêm một bước về phía trước, thân hình cường tráng dường như che chắn hết thân người của Quý Biệt Vân.
“Tránh ra!” Một tiếng mang theo mười phần khí lực, giống như lấy hết khí thế trước khi giao chiến.
Chiều cao của Quý Biệt Vân và tên này cũng tương đương nhau, lạnh lùng nhìn hai mắt đại hán, sau đó lùi về sau một bước.
Ngay sau đó trực tiếp vung lên một quyền, hướng vào gương mặt của nam nhân kia đánh tới.
Đột nhiên bị ăn một quyền, đầu người nam nhân bị đánh đến mức xoay sang một bên.
Quý Biệt Vân lắc lắc tay trái, lẩm bẩm nói: “Đầu thật cứng……”
Quý Biệt Vân ra một quyền này cảm thấy tay có chút đau, may mắn trước đó hắn có hoạt động cổ tay, nếu không với một quyền này có thể cổ tay hắn sẽ phải bị thương lần nữa.
“Ngươi là Phó úy, ta không muốn khiến ngươi mất mặt trước mọi người.” Hắn thẳng thắn nói: “Ở chỗ này, cho dù ngươi không phục cũng không thể xem nhẹ tồn tại của ta, trong lòng khó chịu thì cứ trút hết ra đây, ta sẽ tiếp ngươi.”
Dứt lời thì liếc mắt nhìn về một trăm binh lính đứng ở phía sau: “Các ngươi cũng vậy, nếu không phục cứ đi lên. Mắng cũng được, đánh cũng tốt, ta sẽ bồi các ngươi cả ngày.”
Lời này vừa nói ra, không ai đáp lời, bao gồm các đại hán cao to vạm cỡ, tất cả mọi người đều im lặng. Cho dù ý muốn không phục trong mắt bọn họ đều sắp tràn ra rồi nhưng cũng không thấy ai hành động.
“Không ai muốn lên trước? Vậy được.” Quý Biệt Vân nhìn về phía tên Phó úy sắc mặt âm trầm: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, tên của ngươi.”
Tất cả binh lính đều giương đôi mắt âm trầm nhìn về Phó úy, bỗng nhiên hắn duỗi tay lần mò bên hông, cầm chuôi đao định rút ra. Quý Biệt Vân quyết đoán ra tay, một chân đá vào tay phải của đối phương, thuận thế đem thanh đao đã ra khỏi vỏ một nửa đạp trở về.
Quý Biệt Vân một lần nữa đứng vững, giọng điệu chợt trở nên lạnh lẽo: “Đến cả đao ngươi cũng dám rút ra? Nơi này là quân doanh, dám rút đao với người cùng đội, ngươi đừng quên quân pháp.”
Vừa dứt lời, hắn làm gương mà ném Hàn Đao sang một bên.
Thấy Quý Biệt Vân bỏ binh khí, ánh mắt tên Phó úy khẽ lay động, một lát sau cũng tháo bội đao bên hông xuống, một lần nữa đánh về phía Quý Biệt Vân.
Người trong quân doanh đánh nhau đều không để ý đến hình tượng, chỉ chú trọng tốc độ nhanh chuẩn và tàn nhẫn, chỉ có như thế mới có thể ở chiến trường diệt trừ nhiều quân địch trong thời gian ngắn nhất. Vì vậy so với những đối thủ mà Quý Biệt Vân gặp ở đăng khuyết đều không giống nhau, tên Phó úy này thân hình ổn trọng như núi cao, ngay từ đầu đã ra tay rất vững vàng.
Tuy rằng Quý Biệt Vân nghiêng người cũng có thể tránh thoát, nhưng khi nãy cánh tay đã dùng một phần sức lực khá lớn để ra uy với người này, nên cũng bị chấn động mà run lên trong lòng.
Nếu là đánh nhau mặt đối mặt, lúc này nói không chừng hắn đã bị đánh đến mắt nổi đầy đom đóm.
Tay trái Quý Biệt Vân xoay chuyển một cái, nắm lấy cánh tay đối phương, phối hợp thân hình đem cánh tay này vặn ngược ra sau lưng đối phương, đồng thời đá vào đầu gối của người nọ, làm Phó úy đứng không vững, mắt thấy sắp phải quỳ xuống đất, lập tức Quý Biệt Vân dùng sức nâng lên, không để đối phương thật sự quỳ trên mặt đất, chỉ là chặt chẽ khống chế người này.
Phó úy còn muốn giãy giụa, Quý Biệt Vân lập tức vặn chặt cánh tay kia rồi nâng lên cao, sau đó nghe được một tiếng kinh hô đau đớn.
Quý Biệt Vân nhân cơ hội lại hỏi: “Tên họ.”
Đại hán im lặng một lát mới cắn răng mở miệng: “…… Đới Phong Mậu.”
“Được, Đới Phong Mậu.” Quý Biệt Vân buông lỏng tay ra, đẩy người này sang một bên: “Còn muốn đánh không?”
Đới Phong Mậu xoa xoa bả vai, oán hận mà quay đầu nhìn lại, xem tư thế kia chắc vẫn còn muốn đánh. Nhưng mà người này cũng không được như ý nguyện, phía sau có binh lính dường như nhìn không nổi nữa, không muốn đứng ngoài cuộc quan sát nên đã vọt lên một bước.
Có người bắt đầu nên hơn một trăm người còn lại cũng không còn do dự thêm nữa. Nhưng cho dù bọn họ không phục, cũng không mở miệng mắng chửi người, tất cả đều không nói một lời, chỉ nắm chặt nắm đấm xông về phía Quý Biệt Vân.
Đánh thì đánh nhưng bọn họ cũng không ỷ vào đông người mà vây đánh hắn, chỉ là lập đội, một người tiếp một người đánh tới.
Quý Biệt Vân vẫn còn thương tích trong người, không tiện dùng tay phải, trước sau vẫn dùng tay trái ứng phó, đánh tới lúc này cũng có hơi đuối sức.
Nhưng hắn lại không thể dừng lại, một khi dừng chính là nhận thua, sau này nếu muốn tìm cơ hội khiến những người này chịu phục cũng không thể nữa.
Vốn dĩ hắn còn đang ngầm đếm quân số, nhưng người xông lên càng ngày càng nhiều, khiến hắn đến cả số lượng cũng bị nhầm lẫn, chỉ tập trung gặp chiêu phá chiêu. May mà những binh lính này và những người muốn giết hắn trong trận đăng khuyết đều không giống nhau, một khi bị khống chế thì rất quyết đoán nhận thua, sau đó cũng không nói một lời mà đứng ở hai bên.
Hai bên đường núi càng ngày càng nhiều người, mà Phó úy Đới Phong Mậu trước sau vẫn đứng cách đó không xa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Quý Biệt Vân.
Ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, làm Quý Biệt Vân không cách nào không chú ý đến.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng không ai tiến lên nữa.
Quý Biệt Vân thở hổn hển nhìn về phía trước, đội ngũ trước đó hơn một trăm người chỉ còn mấy chục người, sự bất mãn trong mắt những người này cũng thu liễm đi rất nhiều.
Hắn nghĩ mình sống chết đánh một trận mệt mỏi này xem như cũng có hiệu quả, nhưng mới vừa dời đi tầm mắt đã nghe thấy tiếng gió ra quyền vù vù xông tới.
Dường như Đới Phong Mậu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ thông suốt được, lại lần nữa đánh về phía Quý Biệt Vân. Thể lực Quý Biệt Vân tiêu hao không ít, tránh đi chậm một bước nên xương gò má bị ăn một cú đấm, truyền đến một trận đau nhức khó chịu.
Hắn hít sâu một hơi, quên đi phong độ, kéo lấy cánh tay kia thuận thế bay lên trời, xoay người một cái đá bay Đới Phong Mậu, cú đá này nặng nề giáng xuống lưng người nọ.
Đới Phong Mậu chịu một đòn này, lập tức lảo đảo hướng về phía trước, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Quý Biệt Vân đá xong sau đó mới kịp phản ứng, nhưng giờ đây muốn hối hận cũng đã chậm, sau khi đáp xuống đất thì có chút lo lắng đi qua xem xét, theo bản năng muốn vươn tay đỡ người kia dậy.
Đới Phong Mậu nằm rạp trên mặt đất, giơ tay lên lắc lắc.
Hắn do dự hỏi: “…… Ngươi không sao chứ?”
Phó úy chống tay trên mặt đất, từ từ đứng dậy, cũng không trả lời hắn.
Trên mặt Quý Biệt Vân có hơi đau, hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa xương gò má, áp chế một trận đau đớn sau đó mới dời tay.
Mặt mày hốc hác.
Đới Phong Mậu đứng vững, sau hồi lâu cũng không nói chuyện. Binh lính đang sôi nổi đưa ánh nhìn về phía Đới Phong Mậu, dường như đang chờ mệnh lệnh.
Quý Biệt Vân hiểu rõ, xây dựng uy phong ở đây chỉ là nhất thời, chỉ đánh một trận cũng không thể làm tất cả mọi người hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Hắn chậm rãi khom người nhặt lại Hàn Đao, sau đó nói: “Hôm nay các ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt, giờ Thìn ngày mai, ta hy vọng sẽ nhìn thấy các ngươi trong sân thao luyện.”
Không ai trả lời Quý Biệt Vân, hắn cũng không tức giận, lại nói: “Ta cũng nghe nói, lúc trước các ngươi bị người khác cướp đoạt công lao, trong lòng khó chịu, đương nhiên các ngươi cũng sẽ không tin ta có bản lĩnh dẫn dắt tốt các ngươi. Nhưng các ngươi đừng quên, người khác có thể đoạt công lao nhưng địa vị là do chính mình giành lấy, nếu không muốn các doanh khác của Hữu Kiêu Vệ thậm chí là Nam nha cười nhạo các ngươi, thì nên ít làm ra mấy trò vặt tự cho mình là thanh cao.
“Tuy rằng ta dựa vào chiến thắng đăng khuyết mà gia nhập, nhưng cũng hiểu rõ thân làm binh lính cũng không dễ dàng. Ta không muốn làm khó dễ các ngươi, chỉ cần các ngươi đồng ý đi theo ta, sau này ta có một phần quân công tự nhiên cũng sẽ có phần của các ngươi.”
Nghe xong mấy lời này, mọi người ở đây càng thêm yên tĩnh. Ngay cả tên cầm đầu Đới Phong Mậu cũng trầm mặc không nói, bóng lưng càng thêm cứng đờ.
Quý Biệt Vân dùng tay xoa xoa vỏ đao, dừng một lát sau đó mới nói: “Mặt trời đã lặn về phía tây, mọi người nên sớm trở về đi.”
Dứt lời lại lướt qua Đới Phong Mậu, sau đó mới dọc theo con đường lúc sáng trở về.
Quý Biệt Vân kiên trì không quay đầu lại, chờ đến khi trở về cửa doanh mới dám xoay người quan sát.
Nhìn thấy phía sau không ai theo đến, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ trầm ổn uy nghiêm vừa rồi cũng hoàn toàn không thấy, lại trở về bộ dáng vốn có của thiếu niên 18 tuổi.
Quý Biệt Vân nhếch khóe môi cười một cái.
Không tệ, hôm nay phát huy khá tốt, sau khi về phủ phải kêu đầu bếp làm nhiều món ăn ngon.