• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Quý Biệt Vân đang nghiêng nửa người về phía trước bỗng nhiên rụt trở về, cụp mắt sững sờ trong chốc lát, ném lọ thuốc mỡ sang một bên.

Xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là tính khí trẻ con đáp: “Không biết.”

Đột nhiên hắn đứng dậy đi dọc theo hành lang ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Quan Trần đang ngồi im tại chỗ.

Trong lòng Quý Biệt Vân tràn ngập chua xót đắng cay, một mình hắn nhẫn nhịn quá lâu, những bí mật nặng nề đó đè nặng lên người hắn đến không thở nổi, muốn nói ra nhưng lại không thể. Nhưng trong khoảnh khắc Quan Trần hỏi hắn câu đó, hắn lại có loại cảm giác vô cùng vi diệu, dường như bản thân mình khi ở trước mặt Quan Trần sẽ luôn có thể buông bỏ lớp ngụy trang.

Ý nghĩ này bỗng dấy lên trong chớp mắt làm hắn bối rối không thôi.

Không thể nào, chẳng qua bọn họ chỉ mới quen biết được ba tháng, làm sao có thể đem tất cả bí mật nói ra được?

Tâm trạng hắn giờ đây vô cùng rối loạn, những lời thẳng thắn vừa đến bên miệng thì lập tức bị hắn nuốt xuống, tất cả đều mâu thuẫn đến cùng cực.

Hòa thượng nghiêng người nhìn về phía hắn, trong ánh mắt chất chứa biết bao khoan dung và quan tâm: “Thí chủ không muốn nói thì không cần miễn cưỡng, về sau bần tăng sẽ tiếp tục lưu ý tin tức của Tuệ Tri.”

Sau khi bị đánh vỡ sự im lặng, Quý Biệt Vân giống như được ngoi lên từ trong mặt nước, cuối cùng cũng có thể hít thở không khí bình thường, trong lòng nhẹ nhàng không ít.

Hắn từ từ đi trở về, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Quan Trần. Lại im lặng trong chốc lát, mới thấp giọng mở miệng: “Tuệ Tri đối với ta rất quan trọng.”

Quý Biệt Vân trộm nhìn vẻ mặt của hòa thượng, thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình thì lập tức dời tầm mắt.

“Khi còn nhỏ ta rất ốm yếu nhiều bệnh tật, vừa mới sinh đã bị đại phu nói ta sống không lâu. Chờ khi ta có ký ức, một ngày ba bữa, thuốc cũng một ngày ba lần, cha mẹ ta tìm kiếm đại phu từ các nơi cho ta, phương thuốc cũng thay đổi rất nhiều lần nhưng đều không thấy tốt lên.” Hắn từ từ kể ra: “Nên khi còn nhỏ ta không được phép rời khỏi nhà, ngay cả ra khỏi phòng cũng khó, đừng nói sẽ có một hai người bạn tâm giao.”

Hắn nói đến đây lại cười một tiếng: “Đừng nhìn ta bây giờ có thể đánh nhau như vậy nhưng khi còn nhỏ lại là con ma bệnh.”

Đang chuẩn bị tiếp tục nói, lại nghe Quan Trần nói: “Có thể trở thành người như bây giờ, có lẽ thí chủ đã nếm qua không ít khổ cực.”

Quý Biệt Vân cười càng sâu hơn: “Đúng vậy, những thứ thuốc đó thật sự rất đắng. Sau này ta nhìn thấy Tuệ Tri, đột nhiên cảm thấy sự buồn tẻ thống khổ thường ngày dường như đã ngọt lên rất nhiều. Tuệ Tri là người bằng hữu đầu tiên của ta, hắn đồng ý nghe ta nói chuyện không ngừng nghỉ, không chê ta ồn ào, thấy ta nhàm chán còn cùng ta nói về những chuyện bên ngoài, trước nay đều đối với ta có mười phần kiên nhẫn.”

Thiếu niên nhìn về phía cây du, trong mắt lộ ra hoài niệm, như được trở về với những ký ức trước kia. Quan Trần lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy lòng mình như bị ngâm trong chậu nước, bị bốn phương tám hướng bao vây chặt chẽ, trong nước còn nhỏ xuống không ít mật đắng.

“Sau đó ta và hắn chia tay rất đột ngột, cũng không chính thức tạm biệt nhau. Mấy năm nay nhớ đến, ta vẫn luôn tiếc nuối vì không thể cùng hắn nói lời tạm biệt, cũng không thể hẹn ước cùng hắn, ước định ngày sau sẽ gặp lại, để xem cuộc sống của cả hai có trôi qua tốt đẹp hay không.”

Giọng nói Quý Biệt Vân chợt suy sụp đi: “Ta sợ lúc trước đã làm liên lụy hắn, nếu không thể biết tình cảnh hiện giờ của hắn thì quãng đời còn lại của ta chết cũng không nhắm mắt.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Quan Trần, đột nhiên trong khoảnh khắc ấy, hắn bắt được ánh mắt cô đơn của hòa thượng.

“Làm sao vậy, còn thay người khác trải nghiệm khổ sở sao?” Quý Biệt Vân cười nói.

Quan Trần lắc đầu, trong khoảnh khắc đó, chuỗi Phật châu trong ống tay áo lại rơi ra, thẳng tắp rơi trên mặt đất. Trên mặt hòa thượng rất hiếm thấy mà hiện ra một tia hoảng loạn, vội vàng cúi người xuống nhặt, nhưng bị Quý Biệt Vân giành trước một bước.

Thiếu niên ngồi dậy, vuốt vuốt hạt châu vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể. Trong lòng Quan Trần căng thẳng, cho rằng lần này mình có hơi thất thố, sẽ đưa đến hoài nghi, nhưng lại nghe Quý Biệt Vân thầm nói: “Chuỗi hạt này cũng quá kém rồi, chờ sau khi ta quay về từ Sung Châu, thăng quan tiến chức, sẽ mua cho ngươi một chuỗi tốt hơn.”

Quan Trần đang vươn tay ra thì chợt dừng lại, lấy chuỗi Phật châu về, quấn chặt trên cổ tay mình.

“Quý thí chủ muốn đi Sung Châu sao?”

Quý Biệt Vân đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy vừa nãy mình có hơi lỡ miệng, bên ngoài thì hắn chỉ đến đốc quân ở Hà Nam Đạo, nhưng bây giờ không cẩn thận lại nói là đi Sung Châu.

Hắn nhìn mặt hòa thượng, hận không thể thu hồi lời nói mới vừa rồi, một lúc sau chỉ có thể thừa nhận, nói: “Ta phụng mệnh Bệ hạ lén đến Sung Châu tra án, ngươi đừng nói ra ngoài, nếu truyền ra ngoài ta sẽ bị Thánh Thượng trị tội.”

“Điều tra án diệt môn ở Sung Châu sao?” Quan Trần nhăn mày lại: “Sao lại để ngươi đi?”

Ánh mắt Quý Biệt Vân sáng lên: “Ngươi lại không gọi ta là Quý thí chủ rồi? Sao nào, là đang lo lắng cho ta sao?”

Hòa thượng lập tức khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng thường ngày: “Bần tăng chỉ cảm thấy trong triều có rất nhiều quan thần có năng lực, có rất nhiều người có thể đi. Quý thí chủ vào triều không lâu, căn cơ không ổn, chuyến này đi sợ là một cây làm chẳng nên non.”

Dù sao cũng là đại đệ tử của quốc chùa, ở lâu trong kinh thành tất nhiên cũng mưa dầm thấm đất, đều sẽ biết tình hình thế cục của triều đình. Lời này nói ra quả thật không sai, Quý Biệt Vân cũng có băn khoăn này, nhưng hắn đã nhận mệnh cũng không có đường lui, nên không muốn sầu lo quá nhiều.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy nhìn nét mặt của Quan Trần vô cùng thú vị, đột nhiên nghiêng người ghé sát vào, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy như mặt nước tĩnh lặng kia. Hai người đang thật sự rất gần nhau, ngay cả hô hấp cũng quanh quẩn bên nhau, Quý Biệt Vân nhẹ giọng nói, giống như thì thầm bên tai.

“Vậy Quan Trần đại sư đưa ta một đoạn, có được không?”

Cả người Quan Trần đột nhiên cứng đờ, không dám cử động. Rũ mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút không thể tin, giống như không ngờ bản thân mình lại bị đùa giỡn.

Quý Biệt Vân cố gắng nhịn cười, thấy hòa thượng không phản ứng, lại tiếp tục năn nỉ nói: “Không phải đại sư đã nói một cây làm chẳng nên non sao, vậy ngươi phải thương xót cho ta, cho ta chút điểm tựa có được không? Tất nhiên trên đường đi ta sẽ ghi nhớ ân tình này của đại sư, khi quay về sẽ đốt thêm nhiều hương cho chùa Huyền Thanh.”

Ánh mắt sắc bén thoáng nhìn thấy vành tai Quan Trần đã nhiễm lên sắc đỏ, trong lòng biết rõ lúc này mình đã xé rách lớp mặt nạ bình tĩnh thường ngày của đối phương.

Mục đích đã đạt được, cuối cùng hắn cũng không nhịn nữa, kéo thân thể về, ôm bụng cười rộ lên. Cười đến cong eo, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.

Quý Biệt Vân dùng ngón tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, thở không ra hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy nét mặt Quan Trần đại sư vẫn âm trầm nhìn về phía mình, dường như đang tức giận.

Hắn vội vàng xin lỗi, nhưng không thể nào ngăn được ý cười trên mặt, nên thoạt nhìn không có chút thành ý nào.

“Đại sư ta sai rồi, ta nói đùa thôi, nếu ngươi tức giận thì cứ đánh ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả.”

Không ngờ Quan Trần lại thật sự giơ tay lên, làm hắn giật mình. Nhưng bất ngờ là cái tay kia cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt trên thái dương của hắn, miệng vết thương được người nhẹ nhàng xoa xoa, làm dấy lên một tia đau đớn.

“Nơi này”. Giọng điệu hòa thượng vẫn trước sau như một, vô cùng trầm tĩnh: “Lúc thí chủ bôi thuốc vẫn chưa lau đến.”

Ý cười trên mặt Quý Biệt Vân cũng cứng lại, giương mắt lên, đột nhiên giật mình khoảng cách giữa hai người so với vừa nãy còn muốn gần hơn.

Hắn nhanh chóng lui về sau, muốn giữ gìn trong sạch cho hòa thượng.

Lại mở miệng khi lòng còn sợ hãi: “Đại sư, cái kia…… Thụ thụ bất thân.”

Quan Trần thả tay xuống, giả bộ vẻ mặt vô tội, hỏi: “Cái gì?”

Quý Biệt Vân hơi khó chịu, nhìn xuống đất lại nhìn lên trời cũng không nhìn Quan Trần. Bọn họ không phải một nam một nữ, những lời này nói ra cũng không thích hợp.

“Còn có thể là gì…… Quan Trần và Quý Biệt Vân thụ thụ bất thân, được chưa?”

Hòa thượng đột nhiên cười lên, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười rõ ràng, cũng không có dấu hiệu tức giận.

“Sung Châu đường xa, một đường cẩn thận.”

Quý Biệt Vân còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Đùa giỡn người ta không được, ngược lại bị người giễu cợt, nếu không phải hắn cố nhịn, chỉ sợ đã thẹn quá thành giận.

Hắn đứng dậy sửa lại y phục, thấp giọng nói: “Ta nói muốn ngươi tiễn đưa chỉ là nói đùa, ngươi tuyệt đối đừng đến.”

Quan Trần ngẩng đầu, ung dung nhìn hắn: “Vậy câu này cũng là nói đùa sao?”

“Ôi, cái người này……” Sao đột nhiên lại muốn gây khó dễ với hắn?

Quý Biệt Vân nhíu mày: “Ta nói không lại ngươi, dù sao ngươi đừng đến, đến lúc đó Hữu Kiêu Vệ từ trên xuống dưới đều thấy ngươi đến tiễn ta, cảm giác như ta rất luyến tiếc vinh hoa phú quý ở Thần Kinh……”

Quan Trần nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên tức giận, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng xung quanh trở nên tươi đẹp lên.

Làm người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn dáng vẻ này của thiếu niên.

Quý Biệt Vân cầm bình sứ quay về phòng ngủ, âm thanh lẩm bẩm truyền đến.

“Đùa giỡn hòa thượng làm gì, cái này gọi là báo ứng……”

**

Một ngày sau, Quý Biệt Vân chuẩn bị tốt tất cả, giờ Thìn có mặt tại đại doanh Hữu Kiêu Vệ chọn binh.

Lần này thánh chỉ phái hắn làm đốc quân đã sớm truyền khắp trong triều, có không ít đôi mắt đều âm thầm theo dõi hắn.

Thánh chỉ vô cùng uyển chuyển, phong Quý Dao thành Ninh Viễn tướng quân, đến Hà Nam Đạo làm đốc quân. Tuy rằng ban cho hắn danh hiệu “Ninh Viễn” nhưng mặt khác lại bắt hắn rời kinh, trong mắt người ngoài tự nhiên sẽ hiểu thành bị giáng chức. Huống chi chuyện Thái Hàm chạy trốn, tất cả mọi người trong kinh đều biết, Quý Dao làm việc sơ suất, chuyến này đi rồi cũng khó về lại kinh.

Quý Biệt Vân vui vẻ để người khác chê cười chuyện giả này, hai ngày tiếp theo trôi qua cũng không bị ảnh hưởng.

Ở kinh thành này hắn cũng không có gì phải bàn giao, chỉ cố ý để Từ Dương ở lại, thay hắn theo dõi biến động trong kinh, một khi có manh mối thì lập tức truyền tin cho hắn.

Sắc trời vẫn còn sớm, tuy nói là chọn binh nhưng thật ra đi theo hắn cũng chỉ có Đới Phong Mậu và hơn 100 thuộc hạ dưới tay.

Ngoại trừ Đới Phong Mậu, chuyện Quý Biệt Vân đi Sung Châu tra án cũng không thông báo cho những người khác, vì vậy những người này đi cùng hắn xem như cùng bị giáng chức. Nhưng cũng không biết Đới Phong Mậu khuyên giải bọn họ thế nào, những người này cũng không oán trách, cũng không truyền ra âm thanh phản đối nào.

Trong lòng Quý Biệt Vân vô cùng áy náy, thời điểm xuất phát lại quay đầu nhìn về phía đại doanh Hữu Kiêu Vệ, thầm nghĩ chờ khi bọn họ trở về, nhất định phải thay hơn 100 huynh đệ đòi lấy một phần công lao.

Sung Châu ở phía tây Đại Lương, dựa theo tốc độ bình thường, lần này đi cũng phải mất bảy tám ngày mới có thể đến.

Vì muốn nhanh chóng điều tra án mạng Sung Châu, Quý Biệt Vân dẫn đầu tăng tốc tiến lên, một đội nhân mã chạy nhanh như bay trên đường lớn, làm nổi lên bụi tro đầy trời.

Từ trong bụi tro dày đặc, Quý Biệt Vân đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng ven đường.

Hắn giơ tay ra hiệu, đồng thời ghìm dây cương dừng ngựa lại, cúi đầu nhìn về phía vị hòa thượng tuấn tú, thần thái tự nhiên bình tĩnh ở ven đường.

Quý Biệt Vân và hắn nhìn nhau một lát, âm trầm nói: “Quan Trần đại sư, có phải ngươi muốn đối nghịch với ta đúng không?”

Quan Trần cười một tiếng. Từ sau ngày hôm đó, Quan Trần ở trước mặt hắn đã buông lỏng rất nhiều, ý cười trên mặt cũng tăng lên. Nhưng Quý Biệt Vân vẫn cảm thấy không thể nhìn quen, nhất là bây giờ, tuy rằng hòa thượng này đang tươi cười xinh đẹp, nhưng sau lưng hắn không hiểu sao có chút lạnh cả người.

“Bần tăng muốn đi Hà Nam Đạo tu sửa chùa miếu, vừa vặn cùng đường với Quý thí chủ, có thể nhân tiện đi chung không?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chậc chậc chậc, thật dính người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK