Người của Hữu Kiêu Vệ luân phiên nhau canh gác ở Đại Lý Tự, đúng lúc sau khi thẩm vấn xong thì thay ca, một số người quay về doanh trại nghỉ ngơi.
Quý Biệt Vân tự mình canh giữ ở nơi này liên tiếp hai ngày, ban đêm đều ngồi trên ghế dài trong địa lao, ôm đao tạm thời ngủ trong chốc lát.
Thừa dịp tối nay thay ca, hắn cũng muốn trở về ngủ một giấc thật ngon.
Hắn và Đới Phong Mậu bàn giao với nhau xong, Quý Biệt Vân chờ một lát mới đi khỏi Đại Lý Tự.
Lúc này còn chưa đến giữa khuya, vừa ra cửa lớn còn có thể nhìn thấy mấy ngọn đèn dầu nối tiếp nhau trên phố.
Hắn dự định về Quý Trạch một chuyến, không ngờ vừa rẽ sang một góc lại gặp phải Phương Mộ Chi.
Bước chân Quý Biệt Vân dừng lại, kinh ngạc nói: “Trùng hợp vậy sao?”
Hôm nay Phương thiếu gia ăn mặc so với thường ngày có phần sang trọng hơn nhiều, toàn thân đều là tơ bạc ám văn, nhìn giống như phát ra ánh sáng trong đêm đen…… Cả người giống như con chim khổng tước.
“Trùng hợp gì chứ.” Phương Mộ Chi ghét bỏ nhìn hắn: “Ta đã ở đây chờ ngươi hồi lâu, thuộc hạ của ngươi cũng đi hết rồi, sao chỉ mỗi ngươi là chậm như vậy?”
“Chờ ta?” Quý Biệt Vân không dự định đứng đây nói chuyện, đi trước dẫn đường: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Phương Mộ Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau vô cùng tức giận đuổi theo, cả người giận run chỉ vào mặt hắn nhưng rất lâu cũng không nói nên lời.
Hắn có chút chột dạ nhưng cũng không nghĩ ra là mình làm sai chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là kỳ thi mùa xuân mấy ngày trước hắn không đi thôi.
Nhưng lúc đó hắn đang ở biệt uyển của Vương phủ dưỡng thương, không có cách nào tiễn người đi thi, dù sao với quan hệ của hai người bọn họ cũng không thân đến mức phải đi đưa thi.
Phương thiếu gia đột nhiên bỏ tay xuống một cái thật mạnh, giận dữ nói: “Hôm nay công bố kết quả thi đình!”
Quý Biệt Vân lập tức giật mình, vội vàng hỏi: “Thi đình? Sao nhanh như vậy, không phải ngươi vừa thi hội xong sao? Khoan đã, kết quả thi đình của ngươi thế nào?”
Vẻ mặt Phương Mộ Chi vô cùng bất lực, đã không còn muốn ôm hy vọng gì nữa, hắn khoát tay: “Đến phủ của ngươi lấy ra vài vò rượu để nhận lỗi với ta đi.”
Sau khi bọn họ về đến Quý Trạch, nghênh đón bọn họ chính là một màn tụ tập cùng chơi đánh bài trong phủ. Bảy người tập trung ở sau viện, còn di dời bàn ghế, vây quanh nhau cùng chơi.
Chơi đến vô cùng vui vẻ, Quý Biệt Vân cũng không muốn quấy rầy bọn họ, nên chỉ đi qua vỗ vỗ lưng Từ Dương.
Từ Dương giống như gặp được quỷ mà la lên một tiếng: “Sao đột nhiên ngươi trở về?”
Vừa dứt lời mới hồi phục tinh thần, vội vàng ra hiệu với những người khác.
Quý Biệt Vân chặn tay hắn: “Các ngươi cứ chơi đi, chỉ cần không cá cược là được.”
Từ Dương vội vàng nói: “Sao có thể chứ, đều là người đến từ Vương phủ, đều hiểu quy củ.”
“Trước tiên ta nói rõ, nếu dám cá cược thì phải phạt đánh.” Quý Biệt Vân quơ quơ thanh đao Lại Hà trên tay, giọng điệu lại không hề có chút uy hiếp nào: “Phương thiếu gia của Phủ Thừa tướng đến đây làm khách, đem vài vò rượu ngon tới, kêu Hách thúc làm mấy món rau đạm bạc.”
Quý Biệt Vân dẫn Phương Mộ Chi đến phòng mình, sau đó tìm nến đốt lên, thuận miệng hỏi: “Nhìn cách ăn mặc trang trọng lộng lẫy của ngươi, có lẽ là được đề tên lên bảng vàng rồi?”
Phương Mộ Chi ngồi bên cạnh bàn, đánh giá phòng của hắn, một bên đáp: “Đỗ Trạng nguyên, hạng nhất Thám Hoa.”
Quý Biệt Vân buông đèn dầu xuống, chợt quay đầu lại hỏi: “Thám Hoa?”
Lúc trước Phương Mộ Chi nói muốn thi đậu công danh, Quý Biệt Vân còn cho rằng con cháu danh gia vọng tộc thích nói lời ngông cuồng, không ngờ thật sự trong bụng có thi thư, vừa thi đã đậu hạng nhất.
“Giống như ngươi ngày đó, hôm nay ta cũng phải cưỡi ngựa diễu phố.” Phương Mộ Chi mang theo ý cười, cả người đều thả lỏng: “Quá rõ ràng, đường đường chính chính trở thành Thám Hoa, những người trước kia chế giễu sau lưng ta, bây giờ đều phải câm miệng.”
Quý Biệt Vân đột nhiên hiểu ra Phương Mộ Chi cũng không dễ dàng gì.
Xuất thân từ danh môn thế gia, không lo cái ăn cái mặc, địa vị cũng tôn quý, nhưng vẫn có chuyện phiền lòng.
“Vậy Thánh Thượng ban thưởng ngươi chức quan gì?” Quý Biệt Vân đi đến cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà nhỏ, cũng không quan tâm nước trà trong bình đã từ hai ngày trước.
Phương Mộ Chi sờ sờ chén trà trống không, im lặng một hồi mới đáp: “Tư Thiên Đài thiếu khanh.”
Suýt chút nữa Quý Biệt Vân làm rơi chén trà trong tay.
Hắn kinh ngạc nói: “Tư Thiên Đài?! Đây không phải là chức quan chuyên lo việc quan sát thiên tượng và tinh tú hay sao, ngươi đỗ Trạng nguyên sao lại phải làm chức quan đó?”
Phương Mộ Chi không biết nói gì, im lặng một lúc mới nói: “Rượu của ngươi đâu? Không phải là đang trên đường mua về đó chứ?”
Quý Biệt Vân lập tức hiểu ra, tối nay Phương thiếu gia không say không về, nhất định phải uống rượu mới buông xuống được. Hắn lập tức chạy tới phòng bếp, tay trái ôm một vò rượu ủ lâu năm, tay phải bưng mâm đồ ăn, tự mình đưa đến cho Phương Mộ Chi.
Phương thiếu gia uống liên tiếp bốn năm chén mới dừng lại, giơ tay chỉ vào một bên ghế ý bảo hắn ngồi xuống. Ánh mắt đã không còn tỉnh táo nữa, mở miệng nói chuyện cũng chậm rì rì.
“Ngươi biết đương kim Thánh Thượng đăng cơ như thế nào không?”
Không nói thì thôi, vừa mở miệng thì đã ngông cuồng bàn chuyện của cửu ngũ chí tôn.
May mà quanh đây không có ai, Quý Biệt Vân cũng không kiêng dè chuyện này, đáp: “Chẳng lẽ không phải lấy thân phận Thái Tử thuận lý thành chương kế vị sao?”
Phương Mộ Chi cười một tiếng, lại rót thêm cho mình một chén, đặt ở bên miệng nhưng vẫn chưa uống.
“Lời này cũng không sai, một khi Tiên Đế băng hà, ngôi vị Hoàng Đế tự nhiên sẽ là Thái Tử. Nhưng mà ngươi đừng quên, chúng ta đang sống ở đâu…… Đại Lương!” Phương thiếu gia dừng lại, đem rượu uống một hơi cạn sạch, lại nói: “Giang sơn thiên hạ của Đại Lương là do Tiên Đế đấu tranh mà có, ông ta sao có thể tin rằng bảy tám người con của mình lại không có một chút lòng tranh đấu?”
Chuyện tranh quyền đoạt vị thế này cũng không gì mới mẻ, Quý Biệt Vân rót cho mình chén rượu, uống một ngụm, nghe Phương thiếu gia nói tiếp.
“Lúc tuổi già Tiên Đế lại có lòng nghi ngờ rất sâu, đương nhiên sẽ không tin. Cho nên trước khi lâm chung ông ta đã tìm cha ta, còn có Trấn Quốc Đại Tướng Quân Vạn Lương Ngạo, một văn một võ, để bọn họ bảo đảm Thái Tử có thể thuận lợi đăng cơ. Vốn dĩ cha ta là ông già bảo thủ, cho dù Tiên Đế không nói, ông ấy cũng sẽ ủng hộ dòng chính. Dù sao Thái Tử thuận lợi kế vị kia chính là Thánh Thượng hiện giờ.”
Quý Biệt Vân hỏi: “Dù là như thế thì có liên quan gì đến việc ngươi biến thành Tư Thiên Đài thiếu khanh?”
Phương Mộ Chi lại uống thêm mấy chén, mặt mày cũng đỏ lên, nghe xong lời này, phất tay nói: “Ngươi gấp cái gì mà gấp, ta còn chưa kể đến chỗ đó đâu.”
Hắn cười một tiếng, cầm đũa lên: “Được được, ngươi kể phần ngươi, ta ăn phần ta, cơm tối ta còn chưa dùng nữa.”
Phương thiếu gia cũng không quan tâm, dường như xem hắn trở thành đối tượng để thổ lộ tâm tư, tiếp tục kể ra.
“Hiện giờ ngươi cũng vào triều làm quan, đại khái có thể đi hỏi thăm một chút, cha ta thật sự không phải cái loại quan thần lộng quyền. Ông ấy chỉ muốn làm quan, đối với Tiên Đế như vậy, mà với đương kim Thánh Thượng hiện giờ cũng không có gì khác.” Phương Mộ Chi thở dài: “Cho nên sau khi Thánh Thượng đăng cơ, cha ta cũng không có bao nhiêu nhiệt tình hăng hái, ngược lại là Vạn Lương Ngạo vẫn luôn tìm cách lấy lòng Thánh Thượng…… Không khác gì con chó.”
Vạn Lương Ngạo, cái tên này đối với Quý Biệt Vân mà nói cũng không xa lạ, phải nói là khắp thiên hạ ai cũng biết người này.
Tiên Đế giành lấy giang sơn đương nhiên không chỉ dựa vào một người, Vạn Lương Ngạo là trợ thủ đắc lực nhất của Tiên Đế, có công dựng nước. Cho nên lúc Tiên Đế xưng Vương đã phong Vạn Lương Ngạo thành Trấn Quốc Đại Tướng Quân, giữ địa vị quan võ quan trọng nhất ở Đại Lương.
Giọng điệu của Phương Mộ Chi thấp xuống: “Đương nhiên khi Bệ hạ càng thân cận với Vạn Lương Ngạo thì sẽ càng bài xích cha ta, ngay cả dòng dõi liên quan đến cha ta cũng…… Cho nên lần này ta bị an bài đến Tư Thiên Đài cũng không kỳ lạ.”
Quý Biệt Vân chống cằm suy nghĩ một lúc, nửa đêm Phương thiếu gia chạy đến phủ nhà mình, tới đây phun ra một ngụm bực tức, chắc cũng không chỉ là buồn bực nhất thời.
“Là do Thừa tướng không hài lòng với chức Tư Thiên Đài này sao?” Hắn hỏi.
Phương Mộ Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lại ngấn lệ lập loè, nhưng cũng bị nghẹn trở về.
“Biệt Vân biết ta……” Nói giữa chừng thì vươn tay ra, muốn nắm lấy tay hắn.
Quý Biệt Vân dùng đôi đũa rất vô tình mà đẩy hai bàn tay kia trở về: “Ngồi nói chuyện nghiêm túc, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Phương thiếu gia ngượng ngùng thu tay lại, đau khổ nói: “Tuy rằng bốn tuổi ta đã bắt đầu học tập, từ nhỏ được rất nhiều tiên sinh dạy dỗ, nhưng trong lòng cũng không muốn giống như cha ta rong ruổi nơi quan trường…… Ta chỉ muốn ở nông thôn làm tiên sinh dạy học.”
Quý Biệt Vân có chút bất ngờ nhưng vẫn nhịn xuống không ngắt lời.
“Nhưng ta lại là con trai độc nhất, đừng nói huynh đệ ruột thịt, ngay cả tỷ muội ruột cũng không có, gánh nặng dòng dõi Phương gia tự nhiên sẽ rơi trên người ta. Cha ta muốn quản ta, nhưng chưa bao giờ nói rõ ta phải làm gì…… Nhưng cuối cùng ta cũng không thể qua được lằn ranh trong lòng ông ấy.” Phương Mộ Chi lại uống một chén: “Mãi cho đến hôm nay, vốn dĩ ta cảm thấy Tư Thiên Đài khá tốt, ít nhất có thể rời xa vòng xoáy tranh đấu…… Nhưng lần đầu tiên ta thấy cha ta tức giận, trách ta vì sao lại muốn đi con đường thi cử này.”
Quý Biệt Vân tiếp được câu nói sau đó: “Vì nếu ngươi dựa vào quan hệ quyền quý mà gia nhập triều đình, chắc chắn sẽ không phải là cái chức Tư Thiên Đài thiếu khanh.”
Phương Mộ Chi cắn răng, lại rót hai chén rượu.
Quý Biệt Vân cũng uống một ly cùng Phương thiếu gia, hắn biết mình chỉ là người ngoài cuộc không nên phát biểu ý kiến, tối nay Phương thiếu gia chỉ cần nói ra hết nỗi khổ trong lòng. Nhưng hắn nghĩ rồi lại nghĩ, hỏi: “Ngươi cứ yên tâm nói những việc này cho ta nghe?”
Phương Mộ Chi cười một tiếng, say khướt nói: “Dù sao ta cũng nắm được nhược điểm của ngươi, tên giả mạo.”
Hắn nghe thấy từ này đột nhiên sửng sốt, sau đó cười một tiếng: “Đúng vậy, tên giả mạo.”
Ba từ này phát ra từ miệng mình, đột nhiên cảm giác được một loại châm chọc nào đó.
Hai người im lặng hồi lâu, Quý Biệt Vân lại hỏi: “Tối nay ngươi có về phủ không? Thừa tướng sẽ không tới chỗ ta đòi người chứ? Ta kiêng dè quyền quý, nếu thật sự Thừa tướng tới, chắc chắn ta sẽ không chút do dự giao ngươi ra.”
Phương Mộ Chi mồm mép mơ hồ mắng hắn tiểu nhân đê tiện ham công danh trục lợi, mắng mắng một hồi thì gục xuống bàn, không nói gì nữa.
Quý Biệt Vân uống không nhiều, đầu óc khá tỉnh táo, bất đắc dĩ đứng dậy đi ra cửa phòng, tìm mấy gã sai vặt đem Phương thiếu gia đến phòng cho khách.
Sau đó hắn đứng tại chỗ, thật sự không biết mình nên làm cái gì.
Tối nay Phương Mộ Chi rõ ràng đã làm cho tâm tình người ta có chút nặng nề, ngay cả thiếu gia phủ Thừa tướng cũng thân bất do kỷ, trên đời này căn bản không có tự do thật sự.
Mà hắn lại là tên giả mạo, trói buộc trên người cũng càng nhiều hơn.
Quý Biệt Vân ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng lưỡi liềm trên cao, sững sờ thật lâu, cổ họng cũng chua xót, đột nhiên nghe được giọng nói của Từ Dương.
“Hơn nửa đêm không ngủ, ngươi ở chỗ này làm gì, say rồi sao?”
Anh mắt hắn trong sáng nhìn qua, hỏi: “Đã gửi mứt hoa quả và bánh phục linh chưa?”
“Gửi rồi, Quan Trần đại sư nói cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà mứt hoa quả của Diệu Từ đã bị hắn tịch thu hết.” Từ Dương đáp.
Quý Biệt Vân mệt mỏi cười một tiếng, nghĩ thầm Quan Trần vẫn trước sau như một, quá nghiêm khắc.
Hắn cụp mắt do dự một lát, nhưng vẫn nói ra: “Làm phiền Từ huynh tự mình đi một chuyến, chuyển lời đến Quan Trần.”
Tinh thần Từ Dương chợt nghiêm túc lên, nghĩ là sẽ chuyển lời quan trọng cơ mật gì: “Chuyển lời gì?”
Quý Biệt Vân cân nhắc cách dùng từ, nói: “Thay ta hỏi hắn, lúc trước việc ta nhờ hắn giúp, hiện giờ đã có tung tích chưa.”
Hắn liếc nhìn dáng vẻ mơ hồ của Từ Dương, bổ sung thêm: “Chỉ là nhờ hắn tìm một quyển sách mà thôi, ngươi cũng đừng quan tâm là ý gì, nguyên lời chuyển tới là được.”
Chờ Từ Dương đi, hắn mới thả lỏng.
Lúc trước khi còn tá túc ở chùa Huyền Thanh, hắn có nhờ Diệu Từ nói với Quan Trần giúp hắn hỏi thăm tin tức về Tuệ Tri, sau đó cũng không nhắc đến nữa.
Chỉ là hôm nay hắn lại nghĩ tới Tuệ Tri.
Tên giả mạo……
Hắn hy vọng trên thế giới này có thể tồn tại một người biết được hắn đã từng trải qua hạnh phúc và cực khổ, chỉ cần xác định người nọ còn sống thì hắn vẫn có thể giữ lấy những ký ức quá khứ kia, không cần phải rơi vào tuyệt vọng.
Quý Biệt Vân đứng trong chốc lát rồi mới về phòng.
Đêm nay vì uống rượu nên hắn không thể ngủ yên được. Trong giấc mộng đứt quãng xuất hiện hình ảnh khi còn nhỏ, gương mặt mỗi người lại bị che bởi một tầng sương mù, làm người ta nhìn không rõ lắm.
Thẳng đến khi hắn bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, mí mắt nặng nề mở ra, đầu đau như kim đâm miễn cưỡng bò dậy mở cửa.
Người đánh thức hắn là Từ Dương, vừa thấy hắn lập tức nói: “Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện!”
Trong lòng Hắn chấn kinh: “Chuyện gì?”
“Người đang bị nhốt ở Đại Lý Tự, chạy trốn rồi!”