Quý Biệt Vân ở lại biệt uyển tĩnh dưỡng sáu ngày, trong thời gian này Hiền Thân Vương và Từ Dương thường xuyên tới thăm hắn, còn Phương Mộ Chi cho dù kỳ thi mùa xuân sắp tới cũng dành thời gian đến gặp hắn hai lần.
Ngược lại là Quan Trần, từ lần chăm sóc hắn cả đêm thì về sau cũng không xuất hiện nữa.
Lúc trước còn lén lút theo dõi hắn nhưng hiện giờ lại chẳng thèm quan tâm, thật sự khó có thể thích ứng.
Hắn hỏi Từ Dương có phải chùa Huyền Thanh đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt Từ Dương cũng mờ mịt, chỉ nói ở đó giống như mọi ngày, ngoại trừ lần đại hội ngàn tăng, về sau khách hành hương cũng trở nên nhiều hơn một chút.
Quý Biệt Vân cố gắng áp chế nghi hoặc xuống đáy lòng, chỉ cho rằng Quan Trần đại sư quá bận rộn.
Người trong cung có tới thăm qua một lần, mang theo không ít thuốc bổ, cũng khuyên hắn an tâm mà tĩnh dưỡng thật tốt, chờ sau khi khỏi hẳn rồi tiến cung tạ ơn cũng không muộn.
Tuy nói như vậy nhưng Quý Biệt Vân cũng biết chừng mực. Nguyên Huy đế nể tình hắn trọng thương khá nặng, rộng lượng mà nguyện ý chờ hắn mấy ngày nhưng nếu mình thật sự để Thánh Thượng chờ lâu, vậy hắn xem như đối với Người có lòng bất kính.
Vì vậy ngày 15 tháng 3 này, ngay cả sao kim cũng chưa phủ kín phía đông bầu trời đêm, Quý Biệt Vân đã xuất phát chạy tới hoàng thành.
Từ Dương đi cùng hắn ngồi trên xe ngựa, kéo màn xe lên nhìn ra bóng đêm nặng nề, hạ giọng nói: “Vương gia kêu ta dạy ngươi lễ nghĩa khi diện thánh, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Quý Biệt Vân cảm thấy mình giống như biến thành một đứa trẻ, mọi chuyện đều phải nghe đại nhân chỉ điểm, nhưng trong lòng không có phản cảm, ngược lại có chút kỳ diệu. Chẳng qua có một suy nghĩ, mình vừa mới trải qua sinh thần 18 tuổi, nghiêm khắc mà nói ngay cả tuổi đời cũng chưa tới hai mươi, quả thật còn chưa đủ trưởng thành.
“Nhớ kỹ từng cử chỉ phải chậm rãi, ngoại trừ cuối đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình thì chỗ nào cũng đừng nhìn, Bệ Hạ hỏi gì đáp đó nhưng không cần đáp tỉ mỉ.” Giống như khi còn bé hắn thường đọc văn thư, lúc nào cũng muốn nôn ra.
Từ Dương xem như vừa lòng gật đầu, lại lẩm bẩm nói: “Không hiểu tại sao trong lòng còn cảm thấy hơi sợ……”
Quý Biệt Vân liếc mắt nhìn hắn: “Ta là tiến cung tạ ơn, lại không phải bị áp giải đến pháp trường, Từ huynh sợ cái gì?”
“Nói thì nói thế nhưng văn võ cả triều đều ở trên điện, nói không chừng người hại ngươi cũng là trong số đó”. Từ Dương dừng một chút: "Ngươi đây không phải là dê con vào miệng bầy sói hay sao?”
Quý Biệt Vân vừa nghe nhịn không được bật cười, quay đầu qua.
“Dê con? Ngươi cảm thấy ta giống sao?”
Từ Dương ngẩng đầu xem xét, gương mặt kia của thiếu niên tuy rằng giờ phút này đang mỉm cười, nhưng khi đứng trên đài luận võ ngược lại tàn nhẫn hơn người bình thường, thật sự không giống dê con.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Ngươi cũng không định cầm đao đối phó với những đại thần kia chứ? Trong tay bọn họ đao kiếm đều vô hình.”
Quý Biệt Vân vẫn duy trì ý cười trên mặt: “Không sao, ta có thể từ từ học hỏi.”
Vẻ mặt Từ Dương hết sức hoài nghi: “Nét mặt hiện tại của ngươi ta đã thấy qua, rất giống với khi ở chùa Huyền Thanh gạt ta nói mình sẽ xin tha mạng nếu đánh không lại.”
Quý Biệt Vân cười càng sâu hơn, một lần nữa ngồi ngay ngắn lại.
Xe ngựa vòng qua nội thành đi tới thành trì cao nhất ở trung tâm Thần Kinh, khoảng cách đến cổng thành còn một khoảng không xa.
Đây là hoàng thành ở cửa Nam đại điện Vĩnh An, đồ sộ to lớn, xây dựng rất có uy nghi của hoàng gia, hơn nữa còn có trọng binh canh gác. Trước cửa thành có hai nhóm triều thần quy quy củ củ đứng xếp hàng, tất cả đều một bộ dáng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim khoanh tay mà đứng, không một ai dám nghiêng người nói chuyện với nhau. Đứng cách đội ngũ hai bên một trượng đều có một nội quan cầm đèn lồng khom lưng cùng chờ đợi.
Quý Biệt Vân từ khe hở màn xe nhìn ra phía xa xem xét tình hình, sau đó buông rèm, quay đầu hỏi: “Đóng giữ hoàng thành đều là cấm quân của Bắc nha sao?”
Từ Dương cũng lặng lẽ nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhìn bọn họ mặc áo giáp, hôm nay hẳn là Vũ Lâm quân đang trực ở phía nam hoàng thành còn Long Vũ quân đi nơi khác.”
Sau khi Quý Biệt Vân vào Thần Kinh cũng có biết qua, quân chế hiện giờ so với bốn năm trước không có gì khác nhau.
Binh lính đóng quân bên ngoài thành chia làm hai nhóm là Nam nha và Bắc nha.
Bắc nha là cấm quân trực thuộc của Hoàng Thượng, chủ yếu phụ trách canh giữ hoàng thành và bảo vệ an nguy cho Hoàng Thượng, chia làm Vũ Lâm quân và Long Vũ quân.
Mà Nam nha là mười hai vệ quân trong kinh thành, thuộc sở hữu của binh lính Đại Lương, dẫn dắt quân mã trong thiên hạ và binh lực của Đô Úy phủ các nơi thay phiên nhau vào kinh canh gác, phụ trách toàn bộ an toàn trong Thần Kinh. Nếu có chiến sự sẽ được điều động xông lên tiền tuyến.
Mười hai vệ quân thật ra chỉ có sáu nhánh, mỗi nhánh lại phân tả hữu, như Hiền Thân Vương trên danh nghĩa thống lĩnh Hữu vệ, đối ứng sẽ có Tả vệ, ngoài ra còn có năm người Tả Hữu uy vệ. Sáu nhánh tả hữu ở cùng nhau sẽ hợp thành mười hai vệ.
Lần này Hoàng Thượng cho hắn chọn tùy ý giữa Nam nha và Bắc nha, điều này có liên quan đến lập trường và tương lai của hắn.
Mà trong mắt những người khác, hắn lựa chọn như thế nào cũng không bất ngờ.
Hiện giờ thiên hạ yên ổn, ít nhất trong vòng mấy chục năm cũng sẽ không xảy ra chiến loạn.
Mười hai vệ quân Nam nha chỉ có thể đóng giữ trong thành, xem như là công việc nhàn hạ, nhận lương hàng tháng không thiếu nhưng không tính là nhiều, có lẽ cuối đời cũng không thể trèo lên trên cao. Đối với người một lòng cầu tiến mà nói, bình thường đã không có bao nhiêu con đường lập công, vậy Nam nha tự nhiên sẽ không tốt bằng Bắc nha.
Cấm quân Bắc nha là thân binh của Hoàng Thượng, phần lớn thời gian phải bảo vệ an toàn cho vua, nhân số so với Nam nha cũng ít hơn nhiều, lăn lộn làm một tướng quân cũng không phải việc khó.
Chỉ cần không phải đồ ngu, nhất định sẽ chọn Bắc nha.
Hắn rũ mắt trầm tư một hồi, chợt nghe Từ Dương gọi hắn.
“Văn võ bá quan đang tiến vào, ngươi mau xuống xe, đừng làm lỡ thời gian.”
Quý Biệt Vân đáp một tiếng, sau đó vén màn xe lên đi vào mang theo ý lạnh của trời đêm.
Có nội quan dẫn hắn đi đến Vĩnh An điện, cũng cầm theo một đèn lồng chiếu sáng đường đi cho hắn.
Hôm nay Quý Biệt Vân ăn mặc long trọng, một thân lễ phục tầng tầng lớp lớp, phía ngoài cùng khoác thêm một kiện áo tay dài và rộng làm hắn trở nên rất nổi bật, không giống võ tướng, ngược lại như là văn thần trẻ tuổi mới ra đời. Bả vai bị một thân xiêm y đè nặng, làm hắn bị trói buộc đến khó chịu, thời gian chờ đợi cũng cảm thấy dài hơn rất nhiều.
Qua hồi lâu, Quý Biệt Vân mới nghe có người thông báo đã đến Vĩnh An điện, truyền hắn vào điện yết kiến.
Vừa rồi Quý Biệt Vân ở trong xe ngựa đã trộm nhìn một chút, có thể nhìn sơ đã biết Vĩnh An điện là một cung điện vàng son lộng lẫy, nhưng giờ phút này khi hắn thật sự đi trên con đường tiến vào đại điện lại cảm thấy đường này có phần quá dài.
Hắn dựa theo quy củ, ánh mắt chỉ nhìn xuống mũi chân mình, đi qua một khối lại một khối đá cẩm thạch vuông, hồi lâu sau mới bước lên bậc thềm.
Nội quan dẫn hắn đến bậc thềm cuối cùng sau đó rời đi, hắn tới cạnh cửa cung kính đứng.
Quý Biệt Vân đứng chờ ở giữa cửa đại điện, nghe được âm thanh cho truyền từ trong điện, lúc này mới nhấc chân đi vào.
Văn võ đại thần theo thứ tự đứng thành hai bên, hôm nay vốn cũng chỉ là một buổi tảo triều bình thường như mọi ngày, nhưng mà giờ đây trong mắt bọn họ lại nhiều thêm một chuyện mới mẻ.
Nghe nói vị kia chính là thiếu niên xuất hiện ở hội đăng khuyết rất tỏa sáng rực rỡ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra hắn và những tên võ tướng thô kệch kia hoàn toàn bất đồng. Khí chất lạnh lẽo nhưng thân thể lại gầy gò đơn bạc, có thể mơ hồ trông thấy ngũ quan thanh tú, một bờ môi mím chặt, rõ ràng là cả người đang cố gắng khắc chế nhưng lại khó che được tài năng.
Quý Biệt Vân đi đến hàng đầu tiên phía trước quần thần, quỳ sát đất hành lễ.
“Thảo dân Quý Dao, khấu kiến bệ hạ.”
“Đứng lên đi.”
Giọng nói của Nguyên Huy đế so với số tuổi thực tế càng thêm trong trẻo, ngữ khí rõ ràng bình thản nhưng có phần không giận tự uy.
Quý Biệt Vân từ từ đứng dậy, rũ mắt đứng tại chỗ.
Hắn có thể cảm giác được vô số ánh mắt phía sau đều đang nhìn chằm chằm trên người hắn, bao gồm người phía trước, không cần nhìn cũng biết những ánh mắt đó mang theo biết bao nhiêu tìm tòi tra xét.
Dường như Nguyên Huy đế không tìm thấy đề tài, trầm ngâm một lát mới tùy ý nói: “Vết thương trên người ngươi đã khỏi hoàn toàn chưa?"
“Bẩm bệ hạ, đã hoàn toàn khỏi.” mới là lạ. Lễ phục nặng nề đang đè trên vai hắn, vốn là miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại ẩn ẩn thấy đau.
Hắn chịu đựng bực tức đầy bụng nhưng trên mặt giờ đây lại giả vờ làm một dân lành ngoan ngoãn.
“Vậy……” Nguyên Huy đế lại chần chờ một lát: “Mấy ngày nay, Quý khanh đã suy nghĩ muốn được thưởng cái gì chưa?”
Nói trắng ra là đang hỏi hắn muốn đòi phần thưởng gì, giống như hội đăng khuyết và Nguyên Huy đế không liên quan gì đến nhau, cho dù có người liều mạng thắng cuộc, vậy nhận khen thưởng cũng là do người kia mặt dày đòi hỏi.
Nhưng vì có văn võ bá quan ở đây, Thánh Thượng mới dùng hai chữ “Quý khanh” để xưng hô với hắn, bảo toàn một chút mặt mũi cho hắn.
Quý Biệt Vân lại không cảm thấy bị sỉ nhục, lúc diễn ra đăng khuyết Nguyên Huy đế không đích thân tới xem thì hắn đã đoán được, Thánh Thượng đối với kiểu luận võ thế này không hề hứng thú, có thể nói là cảm thấy chán ghét.
Hắn rất nhanh đã hiểu vị trí của mình, đơn giản cũng không muốn đem lời cảm tạ đã chuẩn bị kỹ càng trước đó nói ra, lập tức vào thẳng vấn đề: “Thảo dân muốn vào hữu Kiêu Vệ, khẩn cầu bệ hạ thành toàn.”
Lời này vừa nói ra, đại điện vốn yên tĩnh không tiếng động nhưng giờ đây lại truyền ra tiếng xôn xao rất nhỏ.
Hắn hiểu rõ, bản thân mình ở chỗ này đang bị rất nhiều người âm thầm thốt lên “Không biết tốt xấu”, nói không chừng còn không biết bao nhiêu người đang cười nhạo hắn ở trong lòng.
Ngón tay Nguyên Huy đế chỉ tùy tiện vuốt ve con rồng trên tay vịn, vừa rồi còn cụp mắt nhìn xuống nhưng giờ lại nâng lên, nhìn về sống lưng thẳng tắp của thiếu niên đang đứng cách đó không xa. Mà văn võ bá quan phía dưới, mấy hàng trên cũng xem như an tĩnh, nhưng những hàng sau cùng đã có người ghé đầu vào nhau thì thầm nói nhỏ.
Những năm trước, phần lớn người thắng cuộc sẽ muốn vào Bắc nha, còn lại cũng đều dấn thân vào Tả Hữu vệ mười hai quân.
Nguyên Huy đế trầm mặc một hồi, suy nghĩ hội đăng khuyết dù sao cũng là tổ chế, không thể làm trái ý không giữ mặt mũi cho tiên đế, cho nên cố ý giải thích, nói: “Vị trí tướng quân ở Hữu Kiêu Vệ đã có người, nhưng trước đó trẫm đã hứa với Quý khanh có thể tùy tiện chọn Nam Bắc nha, giờ bổ sung thêm chức quan cũng không phải không được.”
Quý Biệt Vân trực tiếp né tránh bậc thang mà Hoàng Thượng đưa qua, quyết đoán một lần nữa đáp: “Thảo dân không dám được voi đòi tiên, chỉ muốn đảm nhận chức quan Trung Lang Tướng.”
Hắn vừa nói xong lại nghe được động tĩnh sau lưng lớn hơn một chút, thầm nghĩ bây giờ không chỉ có đám quan viên này mà ngay cả Hoàng Thượng cũng cảm thấy hắn không biết tốt xấu.
Quả nhiên, hắn nghe được tiếng cười khẽ từ trên đại điện truyền xuống.
“Người đâu, ban thưởng Kim Thác Đao.”
Có nội quan đến trước mặt hắn, hai tay dâng lên một thanh trường đao cùng vỏ đao, bên trên khảm nạm vàng bạc châu báu, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, lĩnh thưởng đi.”
Quý Biệt Vân nâng hai tay đến trước mặt, nhận lấy trường đao nặng trĩu này.
Khi tiên đế còn tại vị, mỗi lần tìm được người chiến thắng ở đăng khuyết đều sẽ ban thưởng một thanh Kim Thác Đao, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc này hắn mới tận mắt nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rối rắm, đao này phải dùng như thế nào, trên vỏ đao nạm đầy hạt châu sáng lóa đến chói mắt người. Lúc đánh nhau cũng không cần rút đao, chỉ cần dùng vỏ đao ném lên bầu trời cũng sẽ làm đối thủ hoảng loạn chói mắt mà nhận thua.
Sau khi ban thưởng trường đao, vốn dĩ Quý Biệt Vân nghĩ rằng tạ ơn rồi dừng ở đây, không ngờ Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng: “Quý khanh thiếu niên anh tài, nghe nói thân thủ không tồi, khi giao đấu ở lôi đài đã dùng đao giành chiến thắng, sao không thể hiện cho chúng ta nhìn một phen?”
Sống lưng Quý Biệt Vân chợt cứng lại.
Trong lòng hắn nhanh chóng phỏng đoán tâm tư của Nguyên Huy đế. Muốn thần tử ở trước mặt bá quan văn võ mà múa đao, không phải muốn thưởng thức mà là đang nhục mạ hắn, đây là đang xem hắn trở thành người mãi nghệ trong phố xá sầm uất của Thần Kinh. Còn nữa, dù là ai một khi đã vào đại điện cũng không được động đao kiếm, nếu hắn thật sự rút đao ra khỏi vỏ tại đại điện này, chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Nguyên Huy đế này lòng dạ cũng quá hẹp hòi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tham khảo quân chế thời Đường, có phần cải biến, đọc giả không cần quá nghiêm cẩn.