Một kiếm kia vốn là hướng tới tim Quý Biệt Vân, hắn gian nan tránh đi, cuối cùng làm mũi kiếm lệch sang vai phải. Đến nỗi có đâm xuyên hay không, hắn đã không còn cảm nhận được nữa.
Loại cảm giác đau đớn thấu xương này, rất lâu rồi hắn chưa trải qua, trong lúc nhất thời đau đến mức trước mắt trở nên trắng bệch, cái gì cũng thấy không rõ.
Khoảnh khắc trường kiếm bị rút ra khỏi da thịt, hắn liều mạng vận dụng sức lực toàn thân mới không ngã xuống.
Vừa rồi khi bắt đầu đánh nhau, hắn đã phát giác đây là một lưỡi kiếm sắc bén lợi hại, không chỉ có thế, thanh kiếm giống như được rèn đúc tỉ mỉ, rất thích hợp dùng để giết người.
Nam nhân đối diện không cho hắn thời gian để thở dốc, mỗi lần đánh tới, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Quý Biệt Vân dựa vào bản năng ngăn cản, miệng vết thương ở vai phải theo động tác tiến bước của hắn mà bị xé rách, hắn chỉ có thể chật vật rút lui về sau.
Hắn có thể cảm nhận được phía sau lớp áo là dòng máu ấm áp chảy ra ướt đẫm, đồng thời chảy xuống theo cánh tay, rất nhanh làm chuôi kiếm nắm trong lòng bàn tay cũng trở nên trơn trượt.
Cắn răng một cái, hắn mở rộng phòng bị trước người gắng gượng chịu thêm một kiếm, thừa dịp lưỡi kiếm xẹt qua trước ngực, đem kiếm trong tay ném lên, rồi dùng tay trái tiếp được.
Đau đớn trên cổ tay lại tăng thêm nhưng so với vai phải tốt hơn rất nhiều.
Lúc tiếp chiêu sức lực cũng khôi phục một chút, nhưng thế tiến công của đối phương không hề giảm bớt chút nào, thậm chí càng thêm điên cuồng, dường như muốn thừa cơ lấy mạng hắn ngay lập tức.
Một kiếm đâm tới, Quý Biệt Vân chĩa mũi kiếm xuống đất bay lên, dẫm lên thân kiếm của người này mượn lực bay về phía trước, đồng thời tập trung tinh thần vung kiếm, đánh trúng phía sau lưng người nọ.
Nhưng mà vũ khí của hai người chênh lệch quá lớn, một kích này của hắn cũng chỉ khiến cho nam tử lảo đảo vài bước về phía trước.
Quý Biệt Vân không tin người ở đây không nhìn thấy mình bị đâm trọng thương, bởi vậy hắn mới cố ý kéo dài thời gian, vì người của Binh Bộ có thể xông lên đài, yêu cầu dừng trận đấu không công bằng này.
May mắn, hắn nghe được âm thanh rung động của bậc thang gỗ, có rất nhiều tiếng bước chân xông lên.
Người trước mặt cũng nghe thấy, ngoài dự đoán của mọi người, hắn nhảy xuống đài cao. Quý Biệt Vân vội vàng đuổi theo, lại thấy người nọ trước khi tiếp đất đã đem kiếm đâm vào cây cột, ổn định thân hình, ngay sau đó xoay người nhảy xuống, trốn vào đám người đang chen chúc.
Quý Biệt Vân vừa khẩn trương vừa thả lỏng, cả người thoát lực mà quỳ xuống.
Hắn buông kiếm, tay trái run rẩy ấn lên vai phải, đợi sau khi thích ứng với đau đớn đột nhiên dùng sức ấn.
Một tiếng kêu rên từ bên miệng tràn ra, hắn gắt gao cắn chặt răng, lại tăng thêm chút sức lực.
Máu hòa lẫn với nước mưa nhỏ giọt rơi xuống trên mặt đất làm bên người hắn đọng thành một bãi máu màu đỏ sậm.
Người của Binh Bộ đến hỏi hắn có kiên trì được nữa không, Quý Biệt Vân đỏ mắt ngẩng đầu hỏi: “Nếu đi xuống, ta sẽ thua sao?”
Quan viên mặc áo gấm gật nhẹ đầu, bởi vậy hắn lại rũ xuống hai mắt, lạnh lùng nói: “Ta tiếp tục đánh.”
Dưới đài đã rối loạn, Binh Bộ phái ra rất nhiều người đuổi bắt nam tử vừa rồi, làm trong đám người tạo thành hoảng loạn không nhỏ.
Mà trên đài, trạng thái của thiếu niên và đám người xung quanh khác nhau hoàn toàn, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, xé rách góc áo của mình chăm chú vòng qua vai phải quấn hai vòng, sau đó dùng tay trái và răng làm thành nút thắt.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho chính mình, thiếu niên dùng kiếm chống đỡ loạng choạng đứng lên.
Cả người hắn đã bị mưa phùn thấm ướt, tóc mai rối bời dán lên trên trán và trên mặt. Tóc đen da trắng, nét mặt ẩn nhẫn mà ngoan lệ, khiến hắn từ một người vốn có gương mặt thanh tú lại thêm một tia mờ mịt điên cuồng.
Quý Biệt Vân cảm thụ được sức nặng của lôi đài chết chóc này giữa trời đất an bình, bỗng nhiên cười một tiếng.
Bầu không khí loại này làm hắn phảng phất nhớ về khoảng thời gian còn đóng giữ ở Thú Cốt thành. Nơi đó cũng giống như vậy, đất trời bao la sông núi xa xăm trống trải, chỉ có người là sự tồn tại âm u nhất.
Một khi đã như vậy, còn có thể làm sao được…… Chỉ có thắng.
Hắn muốn thắng trận đăng khuyết này, đánh bại những kẻ muốn giết hắn, thẳng cho đến khi đao kiếm của mình có thể khiêu khích được Thần Kinh, mở ra toàn bộ xã tắc giang sơn!
Quý Biệt Vân nắm chặt chuôi kiếm, lấy thân thể phàm thai nghênh chiến đối thủ tiếp theo.
Thậm chí hắn không thấy rõ mặt đối phương, nhưng cũng không thể ngăn chặn sự tiến công của hắn, giống như quỷ mị vây quanh phía sau đối phương. Trước tiên kề kiếm ngang cổ người này, sau đó dùng tay kia ấn lên đỉnh đầu gã, nếu mũi kiếm sắc bén, ngay lập tức đầu của người này sẽ rơi xuống đất.
Lãnh quang chợt lóe, phần cổ của người này xuất hiện một vết máu đỏ, cùng với tiếng kinh hô trong cổ họng mà lảo đảo ngã xuống.
Vết thương trên vai phải của Quý Biệt Vân bị tác động, mới vừa dùng vải ngăn lại vết máu nhưng một lần nữa đã thấm ra. Hắn lung tung xóa sạch dấu vết hòa vào nước mưa, quay đầu nhìn về phía quan binh: “Người tiếp theo.”
Đau đớn đã chiếm lấy một phần tinh thần của hắn, Quý Biệt Vân chỉ có thể dùng thanh kiếm trước mắt để chuyển dời lực chú ý, giảm bớt thống khổ.
Rõ ràng mỗi đối thủ là những người khác nhau nhưng trong ánh mắt hắn giờ đây cũng chỉ là một khuôn mặt, hắn chết lặng xuất kiếm, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách và tiếng vang lanh lảnh của binh khí va chạm nhau.
Trận đấu dài đằng đẵng giống như thời gian bị lưu đày.
Quý Biệt Vân không tự giác mà hồi tưởng về khoảng thời gian từ lúc ở phía nam Linh Châu thành đến phía bắc đóng giữ Thú Cốt thành, lúc mười ba tuổi hắn cho rằng con đường kia không có điểm cuối. Đám người bọn họ từ năm thứ nhất đầu mùa đông đi đến năm thứ hai lập xuân, mỗi lần đi thêm một đoạn đường thì có nhiều người chết hơn, bởi vì đói khổ lạnh lẽo, hoặc bởi vì đi bộ bôn ba quá lâu dẫn đến ốm đau.
Người của Liễu gia vì chết quá nhiều nên nhân số càng ngày càng ít đi, lúc đầu hơn mười người đến cuối cùng chỉ còn sáu.
Người chết được mọi người tùy ý đào cái hố để chôn, không có bia mộ, không có lễ tế, chỉ thấy dọc theo bên đường liên tục xuất hiện những nấm mồ nho nhỏ biến thành dấu hiệu dẫn đường cho hắn lưu đày.
Mà khi tới Thú Cốt thành, sinh mệnh tàn vong lại là chuyện hết sức bình thường.
Quý Biệt Vân lại chính mắt nhìn thấy một người rồi một người chết đi, giống như cái chết làm bạn cùng với sự trưởng thành của hắn, mà thời niên thiếu của hắn thì lúc nào cũng cận kề với cái chết, hắn luôn gắng gượng vượt qua trong gan tất.
Lại một người ngã xuống trước mặt hắn.
“Người tiếp theo.”
Cái chết?
Cho dù hắn đã gặp qua quá nhiều người chết cũng vĩnh viễn sẽ không mất đi cảm giác đối với cái chết.
Hắn nhất định phải sống sót đến cùng, hơn nữa phải sống thật tốt.
Nước mưa chảy vào đôi mắt khô khốc, hắn không quan tâm, mặc cho thế giới càng thêm mơ hồ.
……
“Người tiếp theo.”
……
“Người tiếp theo.”
Thân thể Quý Biệt Vân giờ đây đã gần như sụp đổ, toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Đối thủ lần lượt ngã xuống, hắn lại không bởi vì vậy mà cảm thấy thoải mái, bởi vì tất cả tinh thần của hắn đều dùng để khống chế chính mình cố gắng không ngã xuống.
Quan Trần ngồi bên cửa sổ, lãnh lẽo đến mức giống như huyền băng vạn năm.
Hiền Thân Vương sớm đã trở lại phòng, nhìn lên võ đài nói không nên lời. Đa số thời gian gần như hắn không hề dời tầm mắt khỏi người thiếu niên kia, qua một hồi lâu mới nói: “Ngoan cố chống cự. Cuối cùng hắn cũng lộ ra bản lĩnh thật sự, như một con sói con sắp trưởng thành.”
Tăng nhân lại hỏi: “Là người thứ mấy rồi?”
“Còn lại một người.”
Quý Biệt Vân không còn sức lực để đếm đây là người thứ mấy, hắn đánh đến nỗi trong mắt hằng lên tơ máu, vành mắt cũng đỏ lên, cả người như hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhưng mà cho dù vũ lực của hắn có cao cường hơn, đối mặt với nhiều cao thủ ở vòng cuối cùng cũng khó tránh khỏi bị thương. Huống chi ban đầu hắn đã trọng thương, bởi vậy vết thương trên người càng ngày càng nhiều, tuy rằng không thấy máu, nhưng phần bụng và phần lưng được quần áo che đậy cũng đã bị đánh trúng rất nhiều lần, cảm giác đau đớn càng thêm kịch liệt nặng nề.
Nước mưa càng rơi càng lớn.
Nước mưa xối ướt dưới đài và quần áo mọi người đang đứng trên tường thành, nhưng cũng không ai nguyện ý rời đi. Bọn họ đều nhìn chăm chú lên đài cao, sân đài màu trắng đã bị nhiễm lên màu đỏ thẫm, mà thân hình của thiếu niên trước sau chưa từng thả lỏng, kiếm thế của hắn vẫn luôn như nước chảy, nương theo tia nước nhỏ biến thành sông lớn cuồn cuộn.
Mặc cho thiếu niên có bị trọng thương, phần lớn mọi người ở đây đều cho rằng hắn sẽ là người trụ đến cuối cùng.
Trong trận mưa to này, dường như thiếu niên đã thay thế tầng mây cùng ánh sáng mặt trời trở thành sự tồn tại chói lóa nhất trong trời đất.
Quý Biệt Vân đánh tới cuối cùng, đến nỗi hô hấp cũng là một loại thống khổ.
Khi hắn đem đối thủ trước mặt bức đến một góc, dùng hết một tia sức lực cuối cùng đem mũi kiếm chĩa vào cổ người này, tiếp theo khẽ xoay cổ tay, dùng thân kiếm đập mạnh người này ngã choáng trên mặt đất.
Hắn há miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn cực kỳ yếu ớt: “Người tiếp theo.”
Không ai đáp lại hắn.
Quý Biệt Vân chậm chạp xoay người, nhìn về phía sau, đầu bậc thang không có đối thủ mới xuất hiện.
Có tiếng trống từ dưới đài truyền đến, âm thanh hùng hậu đầy sức sống xuyên phá màn mưa, vang vọng bốn phía.
Là tiếng trống báo hiệu đăng khuyết đã kết thúc.
Hắn thắng sao?
Trong hoảng hốt Quý Biệt Vân trông thấy vô số đôi mắt, ánh mắt hắn lướt qua lá cờ của tửu lâu thì chợt dừng lại.
Tối tăm trước mắt dần dần bị nuốt chửng bởi màu đỏ của lá cờ, trước khi hắn yên lòng té xỉu đã có một suy nghĩ, mình không cần Quan Trần tới siêu độ.
**
Đau đớn đối với Quý Biệt Vân mà nói có thể so với rượu mạnh, người khác uống rượu tới tê liệt chính mình còn hắn lại uống đến đau đớn kịch liệt.
Cho dù trong hôn mê hắn cũng có thể cảm nhận được bản thân bị đau đớn bao vây lấy rất lâu, trong mộng hắn không cần phải nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý mà chờ đợi trong đau đớn.
Nhưng trong lúc mơ màng, dường như hắn nghe thấy tiếng vang cực kỳ nhỏ, giống như là tiếng khẩy của Phật châu. Hắn muốn mở to mắt, nhưng mà hai mắt vô cùng nặng nề, ép hắn lại rơi vào hôn mê một lần nữa.
Hắn cảm thấy bên người mình nhất định là hòa thượng Quan Trần lòng đầy hảo tâm kia, nhất thời lại nhớ tới Tuệ Tri, làm cho cảnh trong mơ bởi vì vậy mà trở nên hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Quý Biệt Vân cũng tỉnh táo lại.
Còn chưa mở mắt, cảm giác đau đớn đã ùn ùn kéo đến lắp đầy ý thức, toàn thân trên dưới giống như bị đặt trên tảng đá hung hăng nghiền ép vài vòng, sau đó lặp lại một lần nữa.
Hắn thử xoay người nhưng lại không có sức lực, cầm lòng không được phát ra một tiếng đau đớn.
Lập tức bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Là Quan Trần sao? Hắn nhớ rõ lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vê Phật châu của Quan Trần.
Mở mắt ra lại nhìn thấy Hiền Thân Vương. Vương gia đứng ở mép giường, che chắn ánh sáng cúi đầu nhìn hắn.
Trời bên ngoài vẫn sáng, mưa cũng đã ngừng, hắn nhất thời không phân biệt được thời gian, sau đó nghe Hiền Thân Vương mở miệng nói: “Quan Trần mới vừa đi, hiện tại đã là giờ Mùi ngày thứ hai.”
Quý Biệt Vân yếu ớt cười một tiếng, lúc mở miệng tiếng nói khàn khàn: “Ta cũng không hỏi hắn.”
“Ánh mắt của ngươi hỏi.” Vương gia xoay người, ngồi ở ghế cách đó không xa, cuối cùng nét mặt cũng lộ ra chút ít bình tĩnh cùng bất đắc dĩ.
“Hắn ở chỗ này chăm sóc ngươi một đêm, vừa bị người trong chùa gọi về.”
Hắn mới vừa tỉnh lại, suy nghĩ còn chưa thông suốt, lại mơ hồ nghĩ, hóa ra lúc hôn mê nghe thấy âm thanh đó không phải là ảo giác.
Quan Trần thật đúng là người lòng dạ từ bi…… Bằng hữu.
Minh Vọng lắc đầu, càng nhìn càng cảm thấy hai người này quá giống nhau. Một người so một người còn rất bướng bỉnh, đều là đầu gỗ, cố tình không muốn cho ai biết tâm tư của mình.
Từ hôm qua đến giờ, hắn cũng không hiểu, thái độ kia của Quan Trần rốt cuộc là khẩn trương hay là không khẩn trương. Nếu là khẩn trương, vậy ngày hôm qua khi Quý Biệt Vân ở trên đài thiếu chút nữa mất mạng, cũng không thấy Quan Trần có bao nhiêu phản ứng. Nếu nói không khẩn trương, vì sao lại ở trong phòng chăm sóc một đêm?
Cũng không gặp người xuất gia nào có bệnh giống Quan Trần như vậy.
Hắn gác lại suy nghĩ lung tung, nghiêm mặt nói: “Ta đã phái người đuổi theo kẻ đã đâm ngươi bị thương, nhưng người nọ chạy khỏi thành sau đó biến mất, đoán chừng sau này cũng sẽ không vào kinh nữa.”
Quý Biệt Vân giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao, ta cũng không trông chờ có thể tra được tin tức gì từ những người này, cảm tạ Vương gia.”
“Ngươi đừng cảm tạ ta, hay là ngẫm nghĩ xem khi tiến cung sẽ tạ ơn như thế nào đi.” Hiền Thân Vương nói: “Bệ hạ nghe nói ngươi bị đâm trọng thương, phá lệ ra lệnh sẽ để ngươi tùy ý chọn một chức quan võ. Lần này ta tới cũng là muốn hỏi ý của ngươi một chút, cấm quân bắc nha và mười hai thủ vệ nam nha, ngươi nghĩ như thế nào?”