• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, biến thành Quý Biệt Vân cưỡi ngựa đi phía trước.

Hắn kìm lòng không được hồi tưởng lại trò mèo mà vừa rồi mình làm ở vách núi, đoạn cãi nhau cũng dần phai nhạt đi, nhưng cố tình hắn chỉ nhớ đến nụ cười cuối cùng của Quan Trần.

Mình chỉ ham mê sắc đẹp, cũng không đến mức tim đập nhanh như vậy chứ?

Quý Biệt Vân giống như có mắt sau lưng, tiếng vó ngựa đằng sau vẫn luôn giữ gìn khoảng cách không gần không xa với hắn, nhưng làm hắn cảm thấy như bị thứ gì đuổi theo.

Tâm trí hắn giờ đây rối loạn, giơ roi thúc ngựa, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Bọn họ thúc ngựa quay về Sung Châu thành, Quý Biệt Vân xoa xoa ấn đường, đi vào dịch quán, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn hòa thượng nói: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Quan Trần lo lắng hỏi: “Thí chủ một đêm không ngủ, chịu đựng nổi không?”

Hắn gật đầu, nói một câu “Không cần lo lắng” rồi đi tìm Đới Phong Mậu.

Không ngờ mới vừa đi vài bước thì gặp được Đới Phong Mậu đúng lúc đi ra từ phòng giam Cốc Sam Nguyệt, vừa nhìn thấy hắn lập tức kích động không thôi, như có chuyện muốn nói.

Hắn bị kéo đến trong góc, Đới Phó Úy đè thấp âm thanh nói: “Không phát hiện sổ sách hay ghi chép gì liên quan đến Phượng Ngọc Lâu nhưng bọn ta tìm được mộc bài của các nữ tử, tổng cộng hai mươi cái, đều không có tên Cốc Sam Nguyệt. Ta đoán là do tiểu cô nương này quá nhỏ, còn chưa đến tuổi treo biển hành nghề. Nhưng ta đoán có lẽ nàng thật sự là người của Phượng Ngọc Lâu, hơn nửa đêm chạy đến tòa lâu giả thần giả quỷ, tám phần là muốn đòi lại công đạo cho những nữ tử đã chết kia?”

Quý Biệt Vân suy nghĩ một lúc: “Những mộc bài đó đâu?”

“Lấy về làm vật chứng rồi.” Đới Phong Mậu có chút do dự: “Nhưng bọn ta cũng không biết xử lý như thế nào.”

Thật ra ngay cả Quý Biệt Vân cũng không biết nên xử lý thế nào, những mộc bài kia đều dính máu của biết bao mạng người, nên làm di vật hay là vật chứng đây?

Hắn chỉ có thể kêu Đới Phong Mậu trước tiên cất kỹ những mộc bài đó.

“Bọn ta cũng đã hỏi đám dân kia, miệng của bọn họ cũng rất cứng, giống như đã được người khác thông báo trước, thề thốt không nhận đã xảy ra hồng thủy.” Đới Phong Mậu tiếp tục khai báo: “Bọn ta lại không thể tùy ý dùng hình đối với bách tính, đành phải đi tra xét sổ sách của quan phủ. Tuy rằng cũng không có ghi chép gì về chuyện hồng thủy, nhưng bọn ta phát hiện Sung Châu đã từng dùng đến một số lượng lớn tiền của, sử dụng cho việc gì thì không viết rõ, chỉ nói là xây dựng phòng ngự thành đô, thời gian vừa vặn rơi vào một năm trước.”

Đới Phong Mậu nói khô cả cổ, nghỉ ngơi một lát, lại nói: “Bọn ta ép hỏi nha dịch, có người thừa nhận một năm trước đã tu sửa đê đập.”

Quý Biệt Vân hỏi: “Đê đập ở chỗ nào?”

“Cách Phượng Ngọc Lâu kia một đoạn.”

Quá rõ ràng.

Nếu đã tu sửa đê đập, vậy chuyện hồng thủy chắc chắn đã xảy ra. Quả nhiên Phượng Ngọc Lâu đã bị nhấn chìm, chẳng trách ngay cả lầu hai cũng có dấu vết bị nước ngâm qua.

“Chuyện lớn như vậy tại sao không dâng tấu lên trên?” Hắn giống như đặt câu hỏi, nhưng dường như cũng đã biết đáp án.

Đới Phong Mậu muốn nói lại thôi: “Ngự Sử Đài……”

Đúng rồi, chuyện này không chỉ có Sung Châu cố ý muốn giấu giếm, càng là do sự thất trách của Ngự Sử Đài.

Tại Đại Lương, mỗi một châu huyện đều có Giám Sát Ngự Sử tuần tra các nơi, thiên tai kiểu này dù cho Thứ Sử có muốn giấu cũng tuyệt đối không thể giấu được Giám Sát Ngự Sử. Một khi Ngự Sử Đài biết được, tất nhiên sẽ trình lên Thánh Thượng.

Ngự Sử Đài…… Trong Tam Tư Hội Thẩm cũng có Ngự Sử Đài.

Trong vụ án của Lễ Bộ Thị Lang Trịnh Vũ, Tam Tư chấp pháp lại vội vàng kết án, Thái Hàm đang trong ngục cũng bị người cướp đi, trước khi đi còn để lại huyết thư —— “Gánh tội diệt khẩu”. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ sợ đây là tội ác mà hung thủ chân chính trong án mạng Sung Châu làm ra, Ngự Sử Đài lại nhận sự ủy thác của hung thủ, ra sức diệt khẩu Thái Hàm.

Rốt cuộc Quý Biệt Vân cũng tìm được kẻ thù chân chính. Hung thủ đứng sau bức màn đã diệt khẩu Trịnh Vũ, hại chết tính mạng của cả nhà Liễu gia.

Hắn kích động đến mức đôi tay nhẹ nhàng run lên, dường như cũng cầm không vững chuôi đao bên hông.

Đới Phong Mậu vừa liếc mắt, thấy Quý Biệt Vân giống như trúng tà thì hoảng hốt không thôi, đỏ ngầu hai mắt, cả người như bị cái gì kích thích.

Đới Phong Mậu lo lắng nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Quý Biệt Vân há mồm nhưng phát hiện nói không ra lời, nhắm mắt lại mới nhẹ giọng nói: “Chờ lát nữa thẩm vấn lại Cốc Sam Nguyệt, ngươi đi trước đi.”

Đới Phong Mậu không quá yên tâm, nhìn loại trạng thái này, hắn nghi ngờ lão đại mình sẽ lập tức ngã xuống.

“Vậy còn ngươi?”

“Ta sẽ đến sau.” Giọng nói Quý Biệt Vân hơi run: “Đừng để ý, đi đi.”

Hắn không thể chống lại quân lệnh, chỉ có thể đi ba bước quay đầu một lần sau đó vào phòng giam.

Xung quanh chỉ còn lại Quý Biệt Vân, tuy rằng đằng xa còn có bốn binh lính đang canh giữ ngoài phòng giam, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì bốn người cũng không dám nhìn thêm.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng như có ngọn lửa mãnh liệt đang dần phá băng mà lên, thiêu đốt toàn thân làm hắn trong ngoài đều nóng nảy bất an.

Hắn sớm nên nghĩ đến.

Ngự Sử Đài là chức quan chuyên giám sát đủ loại quan viên, trực tiếp bẩm báo với Thánh Thượng, đặc quyền cực lớn.

Có thể trong vòng hai ngày định ra tội danh cho phụ thân hắn là thông đồng với địch, trình lên Tiên Đế, còn làm giả chứng cứ một cách hoàn chỉnh như vậy, chỉ dựa vào một mình Trịnh Vũ đương nhiên không có khả năng làm được, nhất định phải có một người khác quyền cao chức trọng hơn so với Trịnh Vũ đến giúp đỡ.

Bốn năm trước Trịnh Vũ đã là Thứ Sử Linh Châu, là chức quan cao nhất nơi đó, Quý Biệt Vân từng nghĩ người có thể giúp Trịnh Vũ nhất định là vị quan quyền lực nào đó trong kinh thành. Bây giờ nghĩ lại, hắn đã bỏ sót Giám Sát Ngự Sử, bên dưới có thể liên kết với quan viên địa phương, bên trên có thể khi quân phạm thượng.

Linh Châu trực thuộc Hoài Nam Đạo, mà Giám Sát Ngự Sử của Hoài Nam Đạo khi ấy là ai?

Mạch suy nghĩ của Quý Biệt Vân xoay chuyển nhanh chóng, cảm xúc bị đè nén bấy lâu sắp thoát ra ngoài, máu nóng toàn thân cũng sôi trào điên cuồng.

Không nghỉ ngơi trong thời gian dài khiến cho đầu óc gần như sụp đổ, giây tiếp theo cơ thể cũng không nghe theo sai khiến. Hắn muốn đi đến chỗ thoáng mát nghỉ ngơi một lát nhưng hai chân lại nặng nề như than chì.

Hắn mới bước một bước, ngay lập tức nhạy bén nhận ra điều gì.

Ngẩng đầu nhìn lên, Quan Trần không về phòng mà đang đứng trên cầu thang lẳng lặng nhìn hắn.

Vừa rồi……Đều bị nhìn thấy.

Quý Biệt Vân có chút bối rối, một dự cảm chẳng lành giống như bí mật ấp ủ bấy lâu trong lòng sắp bị phơi bày ra ánh sáng.

Hắn không chú ý ánh mắt của mình giờ đây mang theo sự hoảng hốt, chỉ thấy hòa thượng đang đi về phía hắn, mà hắn chỉ có thể không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, chờ đối phương từng chút một lại gần.

Vai trái của hắn bị một bàn tay khoác lên, vô cùng vững vàng mạnh mẽ.

“Muốn ta dìu ngươi về nghỉ không?”

Rốt cuộc Quý Biệt Vân cũng lấy lại tinh thần, yếu ớt mở miệng: “Không, ta muốn đi tìm Cốc Sam Nguyệt.”

Quan Trần không ép hắn, cánh tay đang khoác trên vai chợt chuyển qua khuỷu tay, rất quy củ mà dìu hắn đến phòng giam.

“Chờ đã.”

Hắn vừa mở miệng, Quan Trần lập tức dừng lại, không nói một lời chỉ nhìn về phía hắn.

Quý Biệt Vân ấp úng một lát, hỏi: “Bốn năm trước, Giám Sát Ngự Sử của Hoài Nam Đạo…… Là ai?”

Một câu đứt quãng được hắn nói ra giống như đã dùng hết sức lực.

Câu hỏi này đồng nghĩa với việc Quý Biệt Vân đang đem manh mối bí mật nói cho Quan Trần nghe, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc đến vụ án kia với người ngoài, không chỉ không có cảm giác trút được gánh nặng, ngược lại cảm thấy áp lực vô hình đang đè nặng trên vai càng thêm trầm trọng.

Quan Trần không nói chuyện, dường như đang xác nhận lời nói của hắn, lúc sau mới mở miệng.

“Giám Sát Ngự Sử của Hoài Nam Đạo khi ấy đã thăng chức, hiện giờ là Ngự Sử Trung Thừa, Đoạn Văn Phủ.”

Lại là hắn.

Trong đầu Quý Biệt Vân đang hồi tưởng lại người nam nhân phong độ nhẹ nhàng kia, khi hắn tiến cung diện thánh thì đến chúc mừng hắn, thời gian ở Đại Lý Tự cũng dùng vẻ mặt ôn hoà kia thường xuyên nói chuyện với hắn.

Quá nực cười, lúc ấy Đoạn Văn Phủ nhìn hắn, trong lòng có lẽ tràn đầy nghi ngờ và giễu cợt?

Ánh mắt Quý Biệt Vân thất thần nhìn về hư không, một lát sau quay đầu đi, ánh mắt như đã sống lại, bên trong đều là hận ý khó có thể che giấu.

“Trước đó đã nói với ngươi rất rõ ràng.” Hắn nhìn Quan Trần: “Về sau ta còn sẽ giết nhiều người hơn nữa.”

Sắc mặt hòa thượng không chút thay đổi, dường như lời nghe thấy không phải là giết người, mà là những thứ tầm thường linh tinh như uống trà ăn cơm mà thôi.

“Không giết không được sao?” Quan Trần hỏi.

Quý Biệt Vân nghiêm túc nhìn chằm chằm nét mặt hòa thượng trong chốc lát, đột nhiên cười giễu cợt, sửa lời nói: “Yên tâm, nếu có biện pháp khác, ta cũng sẽ không tạo sát nghiệt. So với giết chết kẻ thù, ta càng thích xé rách lớp mặt nạ ra vẻ đạo mạo của hắn xuống.”

Cái hắn muốn không phải mạng người, mà là chân tướng và sự trong sạch của Liễu gia.

Về phần giết hay không giết, phải xem tâm trạng lúc đó của hắn thế nào.

Quan Trần thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đường, dìu hắn đi về phía trước.

“Tùy ngươi.” Hòa thượng nhẹ giọng nói: “Ta chỉ hy vọng ngươi luôn hiểu rõ bản thân đang làm gì.”

Quý Biệt Vân trở tay bắt lấy cổ tay hòa thượng, dùng sức nắm chặt. Vì có bốn người đang ở cách đó không xa, hắn chỉ đành dùng giọng mũi hỏi: “Phật gia có năm giới, trong đó có sát sinh giới…… Ngươi lại mặc kệ ta?”

Quan Trần vẫn như cũ không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh đáp: “Mặc kệ.”

Hay cho câu mặc kệ.

Đã lâu Quý Biệt Vân không thấy vui sướng đến vậy, cười thật to, chỉ vì hai chữ này của Quan Trần làm hắn sinh ra một loại cảm giác muốn làm càn.

Ai có thể quản được thị phi ân oán?

Trời đất tạo hóa, nhân duyên hòa hợp. Ai giết ai, ai chặt đứt tiền đồ của ai, không phải do người khác định đoạt, ngay cả Phật Tổ cũng không có cái quyền đó.

(Editor: Câu này của tiểu Vân thật bá đạo!)

Hắn đang làm một việc mà nhất định hắn phải làm.

Buông lỏng tay ra, Quý Biệt Vân giấu đi sự vui sướng và hận ý của mình, chớp mắt một cái, lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh ngày xưa.

“Đi thôi, cùng ta đi vào, ngươi cũng đi nghe một chút.”

Gợn sóng bị giấu xuống đáy hồ, giờ đây mặt nước là một mảnh yên tĩnh.

Hai người đi vào phòng giam, nhanh chóng vào vấn đề chính, hỏi Cốc Sam Nguyệt vì sao lâm vào cục diện bế tắc này.

Đới Phong Mậu cũng ghé sát qua, nhỏ giọng nói: “Có vẻ nàng không quá tin tưởng chúng ta, cái gì cũng không muốn nói, một hai muốn chúng ta đem nàng đưa đến Thần Kinh, còn nói muốn đi gặp Thánh Thượng.”

Quan Trần cũng nghe thấy lời này, bình thản nhìn vào đôi mắt thiếu nữ, bỗng nhiên nói: “Nàng có chút sợ hãi các ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang