Quý Biệt Vân ổn định lại tinh thần, cúi đầu nói: “Ti chức có nghe qua.”
“Vậy ngươi cũng thừa nhận mình thật sự đã đánh nhau trong quân doanh?”
Hắn nghe thấy tiếng vang của trường thương bị ném về kệ binh khí, kế tiếp hình như Thạch Duệ lại cầm lên một binh khí khác, truyền đến tiếng kim loại va chạm vào nhau kêu đinh đinh, rất quen tai, hẳn là hắn đã từng thử qua loại này, Cửu Hoàn Đao.
Cũng bị hỏi đến nước này, hắn không có lý do gì không thừa nhận: “Ti chức thật sự có đánh nhau cùng người ta.”
Lời này vừa nói ra, hắn thoáng nhìn Đới Phong Mậu bên cạnh dường như hơi cựa quậy.
Quý Biệt Vân chợt ý thức được một chuyện, nếu Thạch Duệ muốn truy cứu chuyện này, chẳng phải những người ngày hôm qua cùng hắn đánh nhau sẽ phải gặp nạn?
Hắn nhanh chóng bổ sung nói: “Những người khác đều là phục tùng mệnh lệnh của ti chức, không thể không ra tay, trách nhiệm toàn bộ việc này đều do một mình ti chức.”
Thạch Duệ đi đến trước người hắn, cửu hoàn đao bỗng chốc rơi xuống, mũi đao chạm xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.
“Nhưng Đới Phong Mậu lại nói.” Thạch Duệ kéo dài âm thanh: “Là tập thể bọn họ đánh một mình ngươi, cho nên không tính là đánh nhau, chỉ có thể xem như bọn họ ức hiếp ngươi.”
Cái quái gì vậy?
Quý Biệt Vân hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, ngẩng đầu lên, lại thấy Thạch Duệ mỉm cười nhìn hắn, một bộ dáng như đang xem kịch vui.
“Hai người các ngươi sao không sớm thống nhất lý do thoái thác với nhau?”
Hắn nhất thời nghẹn lời, quay đầu nhìn Đới Phong Mậu…… Đây là đang bảo vệ hắn sao?
Sắc mặt Đới Phong Mậu cũng khó coi, lại không dám nhìn hắn, tầm mắt cứ dao động nhìn xung quanh. Sau đó mới buồn bực đáp: “Tướng quân, việc này không thể trách tội Trung lang tướng……”
Thạch Duệ hơi giật mình: “A, cho nên hiện giờ ngươi đã hoàn toàn quy phục dưới tay Trung lang tướng rồi, là bị đánh phục?”
m thanh Đới Phong Mậu thấp một chút: “Cũng không thể nói là bị đánh phục……”
Thạch Duệ nói liên tục vài tiếng được được, ánh mắt sắc bén chuyển hướng về Quý Biệt Vân: “Nếu đã như vậy, ta giao nhiệm vụ cho ngươi. Hôm nay ngươi dẫn thủ hạ đến Đại Lý Tự, trước buổi trưa phải đến chỗ đó rồi tiếp xúc với người của Đại Lý Tự.”
Một loạt chuyện này tiến triển quá nhanh, làm Quý Biệt Vân mới lần đầu trải nghiệm quan trường có chút mê mang.
Hắn bắt lấy trọng điểm, hỏi trước: “Đại Lý Tự xảy ra chuyện gì sao, nơi đó cũng không thuộc về phạm vi trông coi của Hữu Kiêu Vệ.”
Thạch Duệ cầm cửu hoàn đao chậm rãi đặt vào kệ binh khí.
“Không phải Đại Lý Tự mà là Sung Châu, hôm trước đã xảy ra chuyện, Trưởng sử và Thứ sử Sung Châu cùng lúc bị diệt môn, tin tức này được truyền vào kinh, sau đó Thánh Thượng hạ lệnh cho Tam tư hội thẩm. Người chết quá nhiều, chỉ sợ nhân lực ở Đại Lý Tự không đủ, trong đêm tìm đến ta muốn điều động tạm một vài người tiếp ứng.”
Án diệt môn? Hơn nữa còn là Trưởng sử và Thứ sử Sung Châu?
Chuyện có mức độ quan trọng như vậy, từ khi Đại Lương dựng nước tới nay chưa từng nghe qua, nếu không thể xử lý tốt, chỉ sợ ảnh hưởng cục diện rất lớn.
Chẳng qua chuyện này làm Quý Biệt Vân nhớ tới vụ án của Trịnh Vũ, hai vụ án chết người này đều là mệnh quan triều đình.
Càng quan trọng hơn là, lúc trước Tam tư hội thẩm cho vụ án của Trịnh thị lang lại lấy danh nghĩa tự sát mà kết án, hắn vẫn luôn muốn điều tra Tam tư nhưng không may chưa gặp được cơ hội và cũng không nghĩa ra cách gì. Lần này đi Đại Lý Tự hỗ trợ, đúng lúc vừa ý hắn.
Quý Biệt Vân cụp mắt xuống giấu đi cảm xúc kích động lúc này, lại hỏi: “Hung thủ đã bắt được chưa?”
Không ngờ Thạch Duệ đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bắt thì bắt được…… Còn cụ thể như thế nào thì ngươi tự đi Đại Lý Tự rồi hỏi đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Thạch tướng quân làm việc như sấm rền gió cuốn, ra lệnh đuổi khách cũng không chút dây dưa dài dòng.
Quý Biệt Vân đứng lên nhưng không vội đi, chờ Đới Phong Mậu lui ra ngoài mới mở miệng hỏi: “Tướng quân, chuyện đánh nhau……”
Hắn nhìn thấy nét mặt của Thạch Duệ dịu đi không ít, thoạt nhìn không giống với bộ mặt hung ác vừa nãy.
Thạch tướng quân nghe xong lời này thì cười nói: “Ta cũng không truy cứu ngươi, ngươi còn nhắc đến làm gì? Muốn bị phạt đến vậy sao?”
Quý Biệt Vân có lý nào lại muốn chịu phạt, hắn vội vàng lắc đầu, gấp không chờ nổi mà lui về phía sau định chạy đi, lại nói: “Đa tạ Tướng quân quan tâm, ti chức cáo lui trước.”
Hắn chỉ sợ Thạch Duệ lại đổi ý, nhưng còn chưa kịp xoay người thì bị gọi lại.
“Đới Phong Mậu là người cố chấp, chỉ muốn dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện, hôm qua xem như ngươi đã đánh bậy đánh bạ vô tình được lợi.” Thạch Duệ nói: “Sau khi đến Đại Lý Tự ngươi phải quản nghiêm tính tình này của hắn, lần này Hữu Kiêu Vệ chỉ là đi hỗ trợ, đừng gây thêm phiền toái.”
Đây cũng là muốn chỉ điểm hắn, Quý Biệt Vân dứt khoát nhận lệnh.
Đột nhiên Thạch Duệ lại bổ sung nói: “Thật ra ngày đó, lúc lâm triều ta cũng có mặt, ngươi không phải là người nóng vội hồ đồ, rất thích hợp gia nhập Hữu Kiêu Vệ.”
Quý Biệt Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Thạch tướng quân lại mang theo ý cười.
Hôm nay xem như hắn đã hiểu, hoá ra trước đó tính tình Thạch tướng quân tỏ ra táo bạo đều là giả vờ, nói là ra oai phủ đầu, thật ra càng giống như một loại khảo nghiệm mà thôi.
Hắn cũng cười cười, cúi người hành lễ: “Cảm tạ Tướng quân nâng đỡ, ti chức lập tức dẫn người xuất phát.”
Đi ra khỏi lều chủ soái, hắn phát hiện Đới Phong Mậu lại đứng cách đó không xa chờ hắn.
Quý Biệt Vân đi qua vỗ vỗ vai đối phương, không nói chuyện vừa xảy ra trong lều, chỉ nói: “Ngươi đi thông báo một tiếng, một khắc sau xuất phát.”
Ánh mắt Đới Phong Mậu không mang theo địch ý giống như hôm qua, chỉ có chút khó chịu nhìn hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.
“A, từ từ đã!” Quý Biệt Vân mở miệng hô.
Phó úy quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hắn hắng giọng một tiếng, cố gắng tạo ra âm thanh dễ gần hòa ái, hỏi: “Hôm qua, ngươi và các huynh đệ không bị thương chứ? Nếu thân thể không khỏe, hôm nay có thể không đi.”
Sắc mặt Đới Phong Mậu trầm xuống, dường như có chút tức giận, nhưng lại bị chính mình đè nén. Cuối cùng chỉ hung tợn mà ném xuống một câu “Không cần Trung lang tướng quan tâm”, sau đó bước nhanh rời đi.
Quý Biệt Vân bị bỏ lại phía sau đột nhiên ngẩn người, cảm thấy tính khí của Đới Phong Mậu cũng rất được.
**
Thành Bắc bên ngoài Đại Lý Tự là một mảnh hỗn loạn.
Trước cửa dừng lại bảy tám chiếc xe ngựa, xe kéo, trên mỗi chiếc đều chất chồng bốn năm rương gỗ thật lớn, bên ngoài còn dùng vải dầu che kín. Không ít người đang bận rộn khiêng đồ xuống, đem mấy chiếc rương khiêng vào bên trong Đại Lý Tự.
Đứng bên cạnh chỉ huy là một vị nam tử cao gầy mặc quan phục, vẻ mặt đầy u sầu.
Có hai người đang khiêng rương nhưng vô ý tuột tay, làm rương kia rơi xuống đất phát ra một tiếng nặng nề. Vị nam tử thiếu chút nữa đã xông lên, kìm nén lửa giận nói: “Cẩn thận một chút, làm đồ bên trong rơi ra hết, ta xem ngươi nhặt lại như thế nào.”
Những người bị tuột tay nghe xong lời này thì cả người run lên, một người trong đó vội vàng xin lỗi: “Cam thiếu khanh, ngài đừng dọa chúng ta.”
Nam tử khoát tay áo: “Đừng nhiều lời vô nghĩa, còn không mau chuyển vào đi.”
Đêm qua cũng đến xin Bắc nha điều động thêm nhân lực, mười hai vệ quân không hề oán than mà quyết đoán hỗ trợ cũng chỉ có Hữu Kiêu Vệ. Nhưng sao đến giờ còn chưa tới?
Nam tử đứng lên bậc thềm nhìn ra đầu phố, ngoại trừ một vài bách tính tới xem náo nhiệt cũng không thấy người của Hữu Kiêu Vệ đâu.
Hắn quay đầu nhìn về phía năm xe ngựa kéo vẫn chưa được khiêng vác thì phát sầu lên.
Sung Châu này tuy không được tính là nơi giàu có và đông đúc gì, nhưng vẫn luôn gió êm sóng lặng, không hiểu tại sao vừa xảy ra chuyện thì lại là chuyện lớn cỡ này?
Sau một lát, hắn rất thính tai mà nghe thấy tiếng vang của áo giáp va chạm vào nhau, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy được một đội ngũ đang rẽ vào đầu đường. Cầm đầu là một người trẻ tuổi trên thân khoác áo giáp nhẹ nhàng màu bạc, đặt trong đám người vô cùng chói mắt, nhìn diện mạo thật sự không thể xem là trưởng thành, nhưng khí chất quanh thân lại cực kỳ ổn trọng.
Hắn đột nhiên nhớ ra, vị thiếu niên thắng trong đăng khuyết kia dường như đã gia nhập Hữu Kiêu Vệ?
Hắn không nghĩ nữa, chạy nhanh bước xuống thềm nghênh đón. Còn đặc biệt cung kính mà đứng cách một khoảng vội vàng giơ tay hành lễ, gấp không chờ nổi nói: “Thiếu khanh của Đại Lý Tự, Cam Tồn Nghĩa. Xin hỏi ngài là Tướng quân của Hữu Kiêu Vệ đúng không?”
Thiếu niên cũng giơ tay đáp lễ: “Trung lang tướng Hữu Kiêu Vệ, Quý Biệt Vân.”
Quả nhiên là thiếu niên họ Quý kia.
Cam Tồn Nghĩa dẫn bọn họ đến trước cửa Đại Lý Tự, một bên nói: “Quý tiểu tướng quân, các ngươi cuối cùng đã đến, chúng ta đã dọn một lúc lâu, bên trong khám nghiệm còn cần người hỗ trợ, nơi này thật sự là bận không thở nổi.”
Quý Biệt Vân ngẩng đầu nhìn bốn phía, thật sự là bận tối mày tối mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía Đới Phong Mậu, lời còn chưa nói, người này đã nói trước: “Ti chức dẫn người đi hỗ trợ.”
Thái độ hôm nay của Đới Phong Mậu chuyển biến quá lớn, Quý Biệt Vân còn chưa quen, nhìn bóng lưng đã đi xa mới bất giác phát hiện ra một giọng nói cẩn thận. Lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Cam Tồn Nghĩa liên tục cảm ơn bọn họ, hắn khách sáo hai câu, hiếu kỳ hỏi: “Những rương đó là chứa thứ gì bên trong?”
Vì xung quanh đang có rất nhiều bách tính vây xem, Cam thiếu khanh ghé sát vào một chút, thấp giọng nói: “Tất cả đều là thi thể từ Sung Châu chuyển đến.”
“Thi thể?” Quý Biệt Vân nhíu mày nhìn qua, những chiếc rương kia tuy rằng không nhỏ, đều là vuông vức ngắn ngủn, muốn chứa thi thể trừ phi đem thi thể cắt làm đôi rồi nhét vào.
Cam Tồn Nghĩa cũng biết chuyện này có bao nhiêu quái lạ, hít sâu một hơi mới nói: “Đều đã cháy rụi, xương cốt đứt gãy không còn nguyên vẹn, chuyển vào sau đó còn phải mang đi ghép lại để đếm số lượng…… ròng rã hai đại gia đình.”
Cái này không khỏi làm người ta rợn người, Quý Biệt Vân trầm mặc trong chốc lát, nghĩ mình vẫn còn chính sự, vội hỏi: “Trong Đại Lý Tự còn thiếu người sao? Lần này mang theo nhiều huynh đệ, bên ngoài phái 40 người luân phiên canh gác, dư lại mấy chục người có thể làm chuyện khác.”
Cam thiếu khanh hận không thể nói với bọn họ mang nhiều người tới, vội vàng nói: “Có cần có cần, Quý tiểu tướng quân đi theo ta.”
Quý Biệt Vân mang theo mấy chục người còn lại vào cửa chính, trước tiên để bọn họ ở cửa chờ đợi, sau đó mang hai người đi theo mình vào bên trong.
Dọc theo đường đi Cam Tồn Nghĩa cứ thở ngắn than dài: “Đại Lý Tự cho gọi những người về hưu quay lại, từ hôm nay trở đi chỉ sợ phải liên tục làm việc hai ba ngày đêm cũng đừng nghĩ sẽ được về nhà. Cũng không phải ta phàn nàn, chỉ là chuyện này thật sự khó giải quyết, chỉ sợ mấy ngày này Quý tiểu tướng quân cũng không được về quân doanh.”
Lời này có ý muốn nói bọn họ đừng làm nửa đường rồi trốn về.
Quý Biệt Vân hiểu rõ gật đầu: “Hữu Kiêu Vệ đã đồng ý hỗ trợ, chắc chắn sẽ giúp đến cùng.”
Cam thiếu khanh lại nói thêm vài lời cảm ơn, sau đó dẫn bọn họ đến địa lao.
Ánh mặt trời dần dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng của những bó đuốc cách nhau không xa. Quý Biệt Vân vừa đi xuống thang lầu rất dài lập tức cảm nhận được một luồng không khí âm u lạnh lẽo, cùng với cảnh vật tối tăm xung quanh, mọi người đều bị bao phủ bởi bóng tối mờ mịt.
Những người canh gác bên dưới vội vàng đưa sang một ngọn đuốc, Cam Tồn Nghĩa nhận được sau đó xoay người thay Quý Biệt Vân chiếu sáng đường dưới chân.
“Phạm nhân đã được áp giải đến đây vào đêm qua, chúng ta còn chưa tiến hành thẩm vấn hắn, làm phiền Quý tiểu tướng quân mấy ngày này phái người trông coi thật kỹ.” Cam Tồn Nghĩa dừng một chút, nói: “Không chỉ canh chừng người nọ chạy trốn, còn phải phòng ngừa hắn tự sát.”