“Một phạm nhân giết người trong vụ án lớn Sung Châu, khi bị bắt lại chỉ giam giữ ở Đại Lý Tự thôi sao, vì sao không phải ở đại lao của Hình Bộ?” Quý Biệt Vân nghi ngờ.
Dựa theo quy tắc trước kia, nhà lao của Đại Lý Tự rất ít khi dùng đến, đa số phạm nhân đều bị giam giữ ở đại lao của Hình Bộ. Huống chi đây lại là phạm nhân của vụ án diệt môn, càng nên được giam giữ ở nơi trông coi nghiêm ngặt như đại lao của Hình Bộ.
Bọn họ đi đến một hành lang thật dài, hai bên đều là phòng giam nhưng trống không.
Cam Tồn Nghĩa một bên dẫn đường, một bên đáp: “Thật sự là quá nhiều người chết, ngoài ra hai tư cũng nhất trí cảm thấy nhốt phạm nhân ở Đại Lý Tự sẽ dễ dàng cho chúng ta tra án, khám nghiệm và thẩm vấn.”
Thánh Thượng hạ lệnh cho Tam tư hội thẩm, ngoài Đại Lý Tự ra thì hai tư còn lại là Ngự Sử Đài và Hình Bộ.
Nếu ở lại Đại Lý Tự nghỉ ngơi mấy ngày, vậy người của hai tư còn lại Quý Biệt Vân cũng không lo không gặp được.
Sắc mặt của hắn rất tự nhiên mà đi theo Cam Tồn Nghĩa vào trong, sau khi rẻ đến một khúc cong lại cảm thấy nơi này càng thêm tối tăm ẩm ướt, một cây đuốc căn bản chiếu sáng không nổi bóng tối nặng nề này. Xa xa thấy được vài người đang canh giữ bên ngoài phòng giam, đem gian phòng kia vây đến kín mít chặt chẽ.
Thấy bọn họ tới, đám người lập tức hướng sang hai bên nhường đường.
Quý Biệt Vân nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành đang nằm trong nhà lao, tuy rằng trên người chỉ còn quần áo trong, nhưng không hề gây cho người ta cảm giác chật vật, ngay cả tóc cũng được buộc lên ngay ngắn. Lúc này hắn ta nhắm hai mắt, không biết là ngủ thật hay là nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng có thể thấy, nếu ở nơi này mà lại hoàn toàn ung dung bình thản, vậy cũng không phải là người bình thường.
Cam Tồn Nghĩa đưa người đến nơi, sau đó chuẩn bị rời đi, phía trên còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn sắp xếp, chỉ bàn giao qua loa một chút sau đó dẫn theo mấy người trông coi vội vàng rời đi.
Quý Biệt Vân lấy một cây đuốc từ trên tường xuống, đưa đến gần khung sắt phòng giam, muốn nhìn rõ một chút.
Trong phòng giam này ba mặt đều là bức tường, được xây dựng dưới mặt đất nên hiển nhiên cũng không có cửa sổ, duy nhất chỉ có một cửa ra vào được làm bằng khung sắt. Dường như vì để bảo đảm an toàn nên trên cửa còn treo thêm hai xích khóa, mỗi một cái đều to bằng nửa cái nắm tay. Trong phòng giam ngoại trừ một chiếc giường và chăn đệm bẩn thỉu trên mặt đất, thì cũng không còn bất cứ thứ gì.
Một binh lính đi cùng Quý Biệt Vân thấy thế thì tiến lên, nắm xích sắt ở cửa thử lung lay vài cái, cố ý làm ra tiếng động. Nhưng thấy người nọ vẫn như cũ không có phản ứng, quay đầu nhìn Quý Biệt Vân nói thầm: “Thấy thế nào cũng giống như đã chết.”
Quý Biệt Vân nhẹ gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy người này quá mức bình tĩnh, không giống như tuyệt vọng muốn chết sau khi bị bắt, càng giống như đã từ bỏ phản kháng.
Hơn nữa tại sao chỉ có một phạm nhân?
Hai nhà bị diệt môn, nhất định còn có người khác giúp đỡ, chẳng lẽ vẫn chưa bắt được?
Hắn thu cây đuốc về, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi lên nói với Phó úy một tiếng, nếu hắn hỗ trợ bên trên xong rồi thì mang theo mười mấy huynh đệ xuống đây, canh phòng nghiêm ngặt.”
“Trung lang tướng không cần tự mình ở đây đâu? Hay là đi lên nghỉ ngơi đi?”
Quý Biệt Vân nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, hắn cũng không nghĩ sẽ đem tất cả mọi việc đều giao cho cấp dưới.
Suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vậy ngươi ở lại nơi này đi, ta đi lên gọi người, thuận tiện nhìn xem còn chuyện gì khác hay không.”
Chờ sau khi hắn trở lại mặt đất, thi thể đã được khuân vác gần hết, hắn lại gặp một người khác ở cửa.
Là người mà hôm ấy chúc mừng hắn sau khi tan triều, Ngự sử trung thừa Đoạn Văn Phủ.
Là người quản lý hiện tại của Ngự Sử Đài, tự mình đến Đại Lý Tự cũng là hợp tình hợp lý.
Đoạn Văn Phủ nhìn thấy hắn thì có hơi kinh ngạc, xoay người nói với những người khác của Ngự Sử Đài bảo họ đi vào trong trước, một mình mình đi đến chỗ hắn nói chuyện.
“Hôm nay Quý tiểu tướng quân đến Đại Lý Tự là có việc công sao?”
Quý Biệt Vân cũng khách khí đáp: “Hôm nay Đại Lý Tự bận rộn, đến để hỗ trợ chút việc vặt.”
Đoạn trung thừa nhẹ gật đầu, xoay người nhìn những cái rương đang được người ta khuân vác, thở dài một tiếng.
“Thật sự đáng sợ, chỉ có ở thời chiến loạn mới thỉnh thoảng nghe nói quan lớn một Châu bị diệt môn. Gần đây lại không hiểu vì sao, trước đó không lâu mới xảy ra vụ án của Lễ Bộ thị lang, bây giờ lại gặp thêm một thảm án như thế……” Nói xong thì lập tức trở về trọng tâm câu chuyện: “Thôi, vẫn là công vụ trước mắt quan trọng, Quý tiểu tướng quân đang bận rộn ta cũng không quấy rầy.”
Sau một hồi tự nói tự quyết định, Đoạn Văn Phủ nhẹ gật đầu rồi lại sải bước rời đi.
Quý Biệt Vân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người này, trong lòng nghĩ, Tam tư muốn tụ họp ở Đại Lý Tự, như thế rất thuận tiện cho hắn.
**
Chiều hôm đó, Tam tư cùng nhau thẩm vấn phạm nhân. Trên công đường của Đại Lý Tự có Thiếu khanh Cam Tồn Nghĩa, Ngự sử trung thừa Đoạn Văn Phủ, còn có một vị mới đến của Hình Bộ thị lang đang ngồi chuẩn bị thẩm vấn.
Quý Biệt Vân áp giải phạm nhân từ trong nhà lao đến công đường, sau đó lui sang một bên đứng nhìn.
Một nén nhang trước, hắn đã đến nhà xác phía sau xem qua, trên mặt đất phủ vải trắng, thi thể bị đốt trơ trọi không hề trọn vẹn đang được bày đầy đất, có bảy tám người đang cố gắng chắp vá ra thành thi thể hoàn chỉnh, một luồng không khí hôi tanh gay mũi tràn ngập khắp phòng.
Lúc chuẩn bị rời đi, trên mặt đất đã chắp vá được đại khái, nhìn ra không ít hơn 30 người.
Những hình ảnh thi thể kia còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, bộ mặt và hình dáng đã hoàn toàn thay đổi, đến mức làm người ta không cách nào phân biệt được bộ dạng của người chết lúc còn sống là như thế nào.
Cho dù hắn cố ý không nghĩ nhiều, nhưng thảm án diệt môn này làm hắn nhớ tới Liễu gia. Hai việc không hoàn toàn giống nhau, một cái là do tiên đế che đậy sự thật rồi định tội phản quốc, cả nhà bị xử tội, cái còn lại là bị người ta giết hại, còn thả một mồi lửa hủy thi diệt tích.
Rõ ràng có nhiều điểm không giống nhau như vậy nhưng hắn lại không khống chế được mà tỏa ra một dòng không khí lạnh lẽo quanh người.
Thẳng đến khi có một tiếng quát chói tai trên công đường làm hắn bị kéo về hiện thực.
“36 người, một mình ngươi sao có thể lấy tính mạng bọn họ! Đã đến nước này, còn không mau khai ra sự thật!”
Người nói lời này là Cam Tồn Nghĩa, trong ba vị quan viên chỉ có mình hắn là lộ ra sắc mặt tức giận, hai người khác đều là bộ dáng vững như bàn thạch.
Giống nhau không chút động đậy còn có phạm nhân kia đang ở dưới công đường, mệt mỏi chán chường mà quỳ trên mặt đất, nửa người trên bị còng lại, hơi nâng gương mặt lên nhưng không hề có sắc thái gì.
Thân phận của người này là phu xe trong phủ của Trưởng sử Sung Châu, sống chết đều nói án diệt môn của hai nhà là do một mình hắn làm, còn lại đều không hé răng nửa lời, nhất quyết ngậm miệng.
Cảnh tượng giằng co, đành phải sử dụng trọng hình tra tấn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Quý Biệt Vân nhìn thấy roi hình. Bất luận là ở Thú Cốt thành hay là Kinh thành, roi đánh người đều không khác lắm, một cây roi đen nhánh, nhìn thì mềm mại nhưng thật sự rất dẻo dai, lúc giáng xuống trên người đều sẽ đem quần áo đánh rách, hơn nữa còn sẽ khảm thật sâu vào da thịt.
Chẳng qua lần thi hình này, người xuống tay rõ ràng đã nhẹ đi một chút, dù sau bọn họ cũng không thể đánh người này đến ngất xỉu hay là đánh chết, còn phải dựa vào người này khai ra tung tích của đồng đảng.
Quý Biệt Vân lạnh mắt nhìn, bàn tay đặt sau lưng lại nhịn không được nắm thành quyền.
Năm vết roi phía sau lưng đang ẩn giấu dưới lớp quần áo, hắn biết đó là ảo giác nhưng vẫn cảm giác nóng râm ran ở nơi miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại.
Vết roi trên người hắn là do roi tẩm nước muối để lại.
Sự thống khổ vào lúc đó đã trôi qua nhưng hiện giờ hắn vẫn nhớ rõ tiếng gió tạo ra khi vung roi dài vào người hắn, cho dù xen lẫn với tiếng tuyết rơi vù vù của Thú Cốt thành thì cũng không lấn át được sự khắc nghiệt của tiếng roi.
Quý Biệt Vân ép bản thân mình phải nhìn phạm nhân kia chịu hình, thật vất vả mới được sức nóng của ánh nắng mặt trời tại Thần Kinh chiếu rọi làm trái tim ấm áp, nhưng lần nữa bị cảnh tượng này làm lạnh xuống. Máu chảy trên người lại sùng sục sôi trào, dường như đang kêu gào muốn đem những thống khổ đã chịu đựng, từng cái từng cái một trả lại.
Nhưng phải tìm ai đây?
Hắn đếm số lượng, vào lúc đánh xuống roi thứ tư, cuối cùng người nọ cũng nhịn không được kêu đau, kêu lên rất thảm thiết.
Cam Tồn Nghĩa trên công đường ra hiệu dừng tay, lại lần nữa hỏi đối phương có khai ra đồng đảng hay không.
Lần này cũng nhận được đáp án như cũ "không".
Cuộc thẩm vấn lâm vào cục diện bế tắc, một vài hình phạt tàn khốc hơn cũng không tiện thực hiện trên công đường, chỉ có thể tiến hành trong địa lao, để tránh bị người ta nói mượn cớ tra tấn bức cung.
Hữu Kiêu Vệ bọn họ lại đem phạm nhân trở về địa lao, Cam thiếu khanh có ý muốn để người này tạm thời nghỉ ngơi một hồi, lát nữa sẽ lại thẩm vấn tiếp.
Quý Biệt Vân lại đứng trước nhà lao, nhìn vào vết máu loang lổ trên lưng của người đàn ông, muốn nói chút gì đó để phá tan sự yên tĩnh, nhưng nhất thời không biết nên nói gì. Người này bị quan nha ở Sung Châu truy nã với tội danh giết người, một đường áp giải đến kinh thành, trên cổ còn đeo một còng khóa thật lớn, vẫn còn có thể như thế……ngoan ngoãn cam chịu.
Hắn không nghĩ ra, nhìn người bên trong, mở miệng nói: “Thái Hàm, nếu ngươi muốn chết, ở đây có hơn một trăm loại khổ hình đang chờ, đủ để cho ngươi hồn phách tan biến, vì sao vẫn cố giữ chặt miệng đến hơi thở cuối cùng.”
Người đàn ông được gọi là Thái Hàm vốn dĩ đang nằm trên giường xoay đầu về phía trong, nghe xong những lời này, sau đó gian nan quay đầu lại, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Biệt Vân, hô hấp nặng nề làm thổi bay mấy sợi tóc đang rơi rụng trước mặt.
Nhưng vẫn như cũ không nói lời nào.
Quý Biệt Vân thấy thế cũng không muốn khuyên nhiều, lấy bình sứ nhỏ từ trong tay áo mà Cam Tồn Nghĩa đã đưa hắn.
Hắn thuật lại những gì đã nghe, giọng điệu bình thường nói: “Cam thiếu khanh nói, vết thương này của ngươi phải nhanh chóng bôi thuốc, nếu không đến lúc dùng hình sợ là ngươi chịu không nổi.”
Thân thể Thái Hàm chợt nhẹ nhàng rung lên một cái, Quý Biệt Vân chỉ xem như không thấy.
Án diệt môn của Sung Châu không phải chuyện thường, động cơ gây án của người này còn chưa rõ ràng, thậm chí có phải do hắn làm hay không cũng chưa xác định được, lúc sau còn phải thẩm vấn thêm.
**
Quý Biệt Vân đến Đại Lý Tự hỗ trợ hai ngày, Tam tư hội thẩm cũng tiến hành hai ngày, nhưng tiến triển lại cực kỳ chậm chạp.
Thứ nhất, Thái Hàm không chịu khai ra đồng đảng, còn động cơ thì hắn chỉ nói rằng từng cùng chủ nhân xảy ra tranh chấp, thật sự quá đơn giản. Thứ hai, người mà Đại Lý Tự phái đi Sung Châu điều tra vẫn chưa về, truyền tin tức cũng không có ích cho vụ án, người nhà Thái Hàm thế mà đều biến mất.
Sự việc càng ngày càng kỳ quặc, Thái Hàm giống như bị người ta đẩy ra nhận tội thay.
Mà Quý Biệt Vân cũng âm thầm quan sát hai ngày, ba vị quan viên phụ trách vụ án cũng chưa từng đi sai bước nào, toàn bộ Tam tư không hề có hành vi bao che.
Vào lúc hắn cho rằng đã đi vào ngõ cụt, Thái Hàm trước nay giống như ao tù nước đọng, giờ đây rốt cuộc cũng có chút gợn sóng.
Tiến độ hội thẩm cứ đình trệ, nhưng phía trên còn có ý chỉ của bệ hạ đè ép, Cam thiếu khanh dưới tình thế cấp bách muốn nghĩ cách lừa Thái Hàm. Thừa dịp ban đêm, hai tư còn lại không ở Đại Lý Tự, nhờ Quý Biệt Vân đem người ra tiếp tục thẩm vấn.
Sau khi treo người lên giá chịu hình, Cam Tồn Nghĩa làm bộ làm tịch kêu người thi hình lui ra, bắt đầu nói dối, nói đã tìm được người nhà Thái Hàm, đang trên đường đưa đến kinh thành.
Quý Biệt Vân đứng trong một góc, im lặng không lên tiếng mà nghe, nghĩ thầm nói dối kiểu này chỉ có thể nói một lần, nếu việc này cũng không lừa được Thái Hàm nói ra sự thật, vậy về sau lại càng không có hy vọng.
Nhưng vượt ngoài dự kiến của mọi người, trên người Thái Hàm đang chảy dài những vết máu loang lổ, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua lớp tóc rối bời nhìn về phía Cam Tồn Nghĩa.
“Sao ngươi lại tìm được?”
Lại?
Quý Biệt Vân cũng cảnh giác lên, nhíu mày nhìn qua.
Cam Tồn Nghĩa không hổ là người lăn lộn nhiều năm ở Đại Lý Tự, bộ dáng giống như gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, trấn định tự nhiên đáp: “Đương nhiên, ngươi cho rằng bọn họ sẽ giấu kỹ lắm sao?”
Vừa dứt lời đột nhiên bực bội lên, giọng điệu cũng không tốt như vừa rồi: “Hai ngày nay ta thẩm vấn đến phát phiền, không bằng nói rõ ngọn nguồn cho ngươi, vụ án mạng này là do Thánh Thượng hạ chỉ, kẻ làm quan như chúng ta cũng không thể bảo đảm điều gì, nhưng nhất định phải mau chóng trình kết quả lên. Về phần tính mạng của người nhà ngươi…… Nếu ngươi một hai thà chết cũng muốn giữ bí mật, vậy chúng ta cũng không cần bận tâm nhiều như vậy. Ngươi nói đúng không?”
Qua một hồi lâu, khắp căn phòng đều chìm trong sự im lặng.
Không ai dám phá vỡ sự yên tĩnh này, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Thái Hàm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thái Hàm cũng mở miệng: “Ta sẽ khai ra.”
Quý Biệt Vân thoáng nhìn thấy Cam Tồn Nghĩa nâng chung trà lên, mượn tư thế uống trà lén thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng ta phải gặp bọn họ trước.” Thái Hàm nói chuyện rất chậm, như đang nỗ lực dồn ra một hơi này: “Nhìn thấy bọn họ, sau đó các ngươi phải đưa bọn họ rời khỏi Đại Lương, đi Tây Hoàn, đưa bọn họ tới nơi nào đó rồi tự mình viết một phong thư gửi về.”
Động tác đặt chung trà xuống của Cam Tồn Nghĩa bất chợt ngừng lại, có chút tức giận: “Ngươi đã rơi vào hoàn cảnh này còn dám ra điều kiện…… Có phải được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?”
Nhưng Thái Hàm lại cúi thấp đầu xuống, tiếp tục bắt đầu giống như cái xác không hồn, vô tri vô giác.
Cam thiếu khanh quay đầu nhìn về phía Quý Biệt Vân, còn Quý Biệt Vân cũng chỉ có thể nhún vai.
Sự việc đã phát triển đến nước này, chỉ có thể cho thấy người đứng sau lưng giấu quá sâu. Hay là dùng một cái cớ khác để che giấu lời nói dối, tìm người đóng giả người nhà Thái Hàm, hoặc là đổi hướng đi điều tra Sung Châu.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mấy chương này đi theo cốt truyện, Quan Trần chưa được lên sân khấu, qua mấy chương nữa hắn và tiểu Vân sẽ dính cùng nhau.