• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chạy rồi?!” Quý Biệt Vân lập tức trừng lớn hai mắt, vội vàng đi vào phòng trong chuẩn bị thay quần áo.

Từ Dương đi theo vào, sốt ruột nói: “Ngươi cũng đừng đến Đại Lý Tự, việc này đã nhanh chóng được truyền đi, hiện tại Thánh Thượng đã chỉ đích danh muốn ngươi tiến cung.”

Quý Biệt Vân chợt dừng lại, cảm giác mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ cũng biến mất, đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn quay đầu hỏi: “Ai đến truyền chỉ?”

“Người trong cung, Ngô công công.” Từ Dương đi tới giúp hắn cầm áo ngoài: “Cũng không biết vì sao bên phía Đại Lý Tự lại không báo trước cho ngươi, thủ hạ của ngươi cũng không đến. Chuyện đã lớn đến mức náo loạn đến chỗ Thánh Thượng rồi…… Lát nữa ngươi cũng đừng chỉ lo nhận sai, đem trách nhiệm đẩy về phía Đại Lý Tự, ngươi có nghe thấy không?”

Quý Biệt Vân mặc áo ngoài vào, vội vàng buộc đai lưng lên, lạnh giọng đáp: “Nghe thấy, đêm qua phủ Thừa tướng có sai người tới không?”

“Cái này thì không có…… Đã là lúc nào rồi ngươi còn quan tâm chuyện đó?”

“Không phải ta quan tâm, mọi chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta không thể tự làm loạn trận tuyến.” Hắn vỗ vỗ cánh tay Từ Dương: “Ít nhất những chuyện khác cần phải nắm trong lòng bàn tay, ngươi cũng không cần đi tìm viện binh ở chỗ Vương gia, ta đi trước.”

Quý Biệt Vân chạy ra ngoài cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Ngô công công đang chờ, vừa gặp hắn cũng vẫn như cũ cười tủm tỉm: “Trung lang tướng, mời đi.”

Trong lòng hắn giờ đây hơi thấp thỏm, không muốn tươi cười lấy lệ, nhưng cũng khống chế được nét mặt bình tĩnh của mình, gật đầu sau đó lên xe ngựa.

Lúc này trời còn chưa sáng, hắn đi theo đám người trong cung một đường xuyên qua nội thành, sau đó dừng lại trước cửa Hoàng thành.

Tiếp đó hắn xuống ngựa đi bộ theo Ngô công công, nhưng lần này nơi cần đến không phải là nơi tảo triều Đôn Hóa điện.

Bọn họ đi theo đường trong cung, liên tục rẽ mấy vòng, vội vàng đi tới một tòa cung điện hơi nhỏ, thoạt nhìn giống như nơi thường ngày mà Thánh Thượng xử lý chính sự.

Ngô công công dẫn hắn đến ngoài cửa điện thì dừng lại, giơ tay lên nói: “Bệ hạ đang chờ trong Văn Anh điện, Trung lang tướng mời đi.”

Quý Biệt Vân đứng ngoài cửa cũng mơ hồ nghe được tiếng động không nhỏ, khi hắn vừa bước chân qua ngưỡng cửa vài bước, trong nháy mắt nghe được có thứ gì đó bị rơi vỡ trên mặt đất, truyền ra âm thanh vỡ vụn.

Hắn đi xuyên qua hai cửa phòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy tình hình bên trong.

Trong phòng đang có vài người hoặc đứng hoặc quỳ, chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra là người quen, mà Nguyên Huy đế đang đi qua đi lại trước án thư, có vẻ đang nổi giận đùng đùng.

Trên mặt đất có vài mảnh vỡ của bình sứ, số lượng còn không ít, có vẻ là trước khi hắn tới đã quăng nát vài cái rồi.

Quý Biệt Vân đi vào sau đó đứng ở vị trí gần hàng cuối cùng, khom người hành lễ nói: “Thần Quý Dao, tham kiến Bệ hạ.”

Hắn nhìn thấy Thiếu khanh Cam Tồn Nghĩa của Đại Lý Tự ở đằng trước đang quỳ vô cùng chuẩn mực, đầu cúi sát trên mặt đất không dám ngẩng lên. Đồng thời xa hơn một chút về phía trước còn có hai người đang tách ra đứng hai bên là Ngự Sử trung thừa Đoạn Văn Phủ và Hình Bộ thị lang, đều đang khom người cúi thấp đầu.

Nguyên Huy đế dừng bước chân, dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn trong chốc lát.

“Đêm qua ngươi phái bao nhiêu người canh gác ở địa lao của Đại Lý Tự?” Giọng điệu trầm thấp, lại làm người nghe không đoán được có bao nhiêu tức giận, hoàn toàn không giống với lúc tức giận muốn quăng đồ vật vào người khác.

Quý Biệt Vân đáp: “Hồi Bệ hạ, trong địa lao có hai mươi người, bên ngoài Đại Lý Tự bốn mươi người.”

Nguyên Huy đế nhẹ nhàng ồ một tiếng, sau đó mở miệng nhưng mang theo ý cười, chỉ là làm người ta nghe qua có chút phát lạnh.

“Sáu mươi người không canh giữ nổi một phế vật người đầy thương tích?”

Đúng vậy, Thái Hàm vì bị nghiêm hình tra tấn mà đã mất đi năng lực chạy trốn, vậy ai đang giúp hắn? Đồng bọn? Hay là nội ứng trong Tam tư?

Không biết hiện giờ người nọ đã chạy đến nơi nào, thời gian cấp bách, một chút cũng không được chậm trễ.

Hắn quỳ một chân trên đất: “Bệ hạ, có lẽ phạm nhân vẫn chưa chạy xa, thần xin tự mình đuổi theo.”

“Tối hôm qua Tả Kiêu Vệ tuần tra nội thành, bọn họ đã sớm phái người đuổi theo rồi.” Nguyên Huy đế nói: “Quý khanh, ngươi như vậy là không muốn tin tưởng bọn họ?”

Trong phòng một mảnh an tĩnh, Quý Biệt Vân cắn răng do dự một lát, vẫn là chém đinh chặt sắt nói ra.

“Đúng vậy, thần không tin. Nếu phạm nhân đã bỏ trốn dưới mí mắt của Hữu Kiêu Vệ, vậy chắc chắn Hữu Kiêu Vệ sẽ càng hiểu rõ hơn những manh mối để lại, theo lý mà nói thần nên là người phụ trách, chỉ mong lấy công chuộc tội.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng càng thêm an tĩnh, dường như hô hấp của mọi người cũng đều chậm lại.

Trong nháy mắt Quý Biệt Vân bỗng nhìn thấy một chiếc bình lưu ly bay tới, vừa vặn rơi xuống bên chân hắn, những mảnh nhỏ vỡ toang ra, trong đó có một mảnh xẹt qua bên trái trán hắn. Kèm theo một trận đau đớn là dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.

“Ngươi nên chịu trách nhiệm, Thạch Duệ theo lý cũng nên chịu trách nhiệm, đây đều là binh lính tốt mà hắn mang tới!” Cuối cùng cơn giận dữ của Nguyên Huy đế cũng không khống chế được, nâng cao giọng, nói: “Mau truyền Thạch Duệ tới cho trẫm!”

“Bệ hạ……” Quý Biệt Vân còn muốn mở miệng nhưng đột nhiên bị Đoạn Văn Phủ ngắt lời.

“Bệ hạ, nếu có thêm một nhóm người ra tay, vậy có thể sớm ngày truy bắt phạm nhân về quy án, không bằng cứ thuận theo lời của Quý Trung lang tướng đã nói, để hắn dẫn người đuổi theo. Đuổi kịp thì cũng tốt còn đuổi không kịp vậy cũng chỉ là tội thêm một bậc mà thôi.”

Nguyên Huy Đế cười lạnh một tiếng: “Án mạng Sung Châu, Tam tư các ngươi thẩm tra đã nhiều ngày nhưng đến nay vẫn chưa hề có tiến triển, tất cả mọi người khắp thiên hạ này đều chờ các ngươi có phải không, thế nào, muốn để bọn họ xem trò cười của triều đình sao?”

“Thần không dám.” Đoạn Văn Phủ cung kính đáp.

“Có thể các ngươi không dám nhưng có người dám!”

Thánh thượng lại bắt đầu đi tới đi lui, một lát sau dường như đã có định đoạt, giọng điệu cũng trở nên hòa hoãn không ít.

“Chuyện này cần phải phong tỏa tin tức, trẫm cho các ngươi thời gian một ngày, mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì cũng phải đem người nọ bắt về, sống chết không cần quan tâm.”

Sống chết không cần quan tâm?

Trong lòng Quý Biệt Vân căng thẳng, Nguyên Huy đế nói lời này là có ý gì? Chết rồi thì thẩm vấn như thế nào, cho dù thẩm không ra cũng phải biện một cái cớ để trả lời với bách tính thiên hạ?

“Nếu thật sự để người nọ bỏ trốn mất dạng, Đại Lương sẽ không dễ dàng làm lòng người an ổn được, giống như vết thương trên trán kia của Quý khanh. Một gương mặt đẹp đẽ nhưng để lại một vết sẹo, chẳng phải giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở mọi người đã từng xảy ra chuyện này, làm ánh mắt người ta lúc nào cũng không quên được vết sẹo kia.”

Nói đến đây, máu trên trán Quý Biệt Vân cũng đã chảy xuôi theo tóc mai rồi hướng về sau gáy.

Nguyên Huy Đế ngồi trở lại sau án thư, phất phất tay: “Được rồi, tất cả giải tán đi.”

Quý Biệt Vân đứng dậy, lui sang một bên, chờ ba người của Tam tư đi ra sau đó mới rời khỏi.

Máu tươi sớm đã mất đi độ ấm, bị gió lạnh ngoài cửa thổi qua trở nên lạnh lẽo. Trên người hắn không mang khăn tay, không thể lau đi vết máu, chỉ đành phải chịu đựng.

Không ngờ còn chưa đi được hai bước, đột nhiên bị người gọi lại, Ngô công công cầm gì đó trong tay đuổi theo, cười nói: “Đây là Bệ hạ cố ý đưa cho Quý tiểu tướng quân, kêu lão nô phải giao tận tay cho ngài.”

Quý Biệt Vân cúi đầu nhìn, phát hiện đây là một lọ sứ tinh xảo.

Hắn nghẹn cổ họng, cố gắng mở miệng: “Là thuốc?”

Ngô công công cười gật đầu: “Thuốc này vô cùng tốt, dùng vào sẽ không để lại sẹo.”

Hắn nhận lọ thuốc rồi nắm chặt trong tay, phát hiện mình có chút không hiểu vị Nguyên Huy đế này.

Thánh Thượng so với Hiền Thân Vương còn khó nắm bắt hơn, uy nghi của bậc Đế Vương trên người, mỗi lời nói mỗi hành động đều đại diện cho thâm ý sâu xa khó đoán. Rốt cuộc người sa vào hưởng lạc là thật, hay người lòng mang thiên hạ mới là thật, hoặc có lẽ hai mặt này đều là dáng vẻ mà Nguyên Huy đế ngụy trang ra.

“Làm phiền Ngô công công thay ta cảm tạ Bệ hạ.”

Quý Biệt Vân quay đầu, vội vàng hướng ra ngoài cung mà đi.

Sau khi hắn ra khỏi cung thì kéo Cam Tồn Nghĩa đi thẳng đến Đại Lý Tự. Cam Thiếu khanh cũng không có tâm trạng trách móc ai, từ đầu đến cuối chỉ sốt ruột mà đem hết chuyện đêm qua nói rõ với hắn.

Đêm qua, người của Tam tư bao gồm Đại Lý Tự đa số đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy người lặt vặt, mà bên trong bên ngoài dường như đều là người của Hữu Kiêu Vệ trông coi. Đới Phong Mậu dẫn hai mươi người canh giữ trong địa lao, nhưng đến nửa đêm, đột nhiên Thái Hàm làm ầm ĩ lên, nói muốn đem sự việc nói thật ra. Nhưng Tam tư đều không ở đây, Đới Phong Mậu không làm chủ được, cũng không còn cách nào đành lấy giấy bút cho Thái Hàm viết ra.

Nhưng còn chưa động bút, bên ngoài đã xảy ra hỏa hoạn.

Đới Phong Mậu dẫn phần lớn đám người trước tiên đi cứu hoả, chỉ để lại hai người, ai ngờ trong công đường chỉ nổi lên một đốm lửa nhỏ, làm mọi người sợ bóng sợ gió một hồi. Chờ khi bọn họ trở lại nhà lao thì đã không thấy Thái Hàm đâu.

Quý Biệt Vân cũng nghe đến đau cả đầu, xé một mảnh vải nơi góc áo rồi lau qua vết máu một chút, nhưng cũng không ở trước mặt Cam Tồn Nghĩa lấy lọ thuốc do Thánh thượng ban cho.

Vết thương trên trán cũng không nghiêm trọng lắm, chảy máu không nhiều, hắn mơ hồ lau một hồi, hỏi: “Đây đều là Đới Phong Mậu nói với ngươi?”

Cam Thiếu khanh gật đầu: “Ta vừa nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy tới, đem Đới Phong Mậu và những người khác của Tam tư tách nhau ra rồi dò hỏi, đầu đuôi sự việc trong miệng bọn họ đều không khác lắm.”

Quý Biệt Vân cúi đầu nhìn vết máu trên mảnh vải, lại hỏi: “Sao không thông báo cho ta một tiếng?”

Cam Tồn Nghĩa ngẩn người, một lát sau lúng túng nói: “Vốn dĩ ta muốn sai người tới đưa tin tức cho ngươi nhưng Hình Bộ thị lang lanh mồm lanh miệng, người cũng chưa đến đủ đã đem việc này bẩm báo vào trong cung…… Đoán chừng là do hắn thấy sự việc quan trọng, không dám giấu diếm.”

Hình Bộ thị lang Cù Hưng Văn, lúc Tam tư hội thẩm cũng không hề đi đầu, rất nhiều thời gian đều là đứng một bên nhìn. Thoạt nhìn người này có vẻ không can đảm gánh vác trách nhiệm chứ không giống như hạng người muốn tranh công, vội vàng đem việc Thái Hàm chạy trốn báo cho Thánh Thượng, hành động này là có dụng ý khác sao?

Quý Biệt Vân cũng không nói nữa, một đường đi này xe ngựa chạy như bay, còn chưa dừng hẳn ở cửa Đại Lý Tự, hắn đã xoay người nhảy xuống từ trên xe.

Giờ phút này trong địa lao cũng không có người canh gác, tất cả người của Hữu Kiêu Vệ đến đây đều đứng ở mảnh sân trống gần cửa chính, cầm đầu là Phó úy đang đứng vô cùng nghiêm trang thẳng tắp.

Quý Biệt Vân vừa bước vào cửa lập tức quát lớn: “Đới Phong Mậu!”

Đới Phó úy có lẽ cũng đoán được sẽ có cảnh tượng này, không chút do dự mà đáp một tiếng, âm thanh to rõ vang dội.

Hắn đi lướt qua người này, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đuổi theo, đến địa lao.”

Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đằng sau, Quý Biệt Vân mở miệng hỏi: “Có phát hiện manh mối gì không?”

“Lúc đầu có người ở phía trên hô to hoả hoạn, sau đó hắn thừa cơ hỗn loạn chạy thoát, nhưng trong chúng ta có người nhìn thấy hắn chạy về phía đông.”

“Phạm vi quá lớn.”

Sắc mặt Quý Biệt Vân âm trầm, đi xuống cầu thang rồi hướng về phía nhà lao lúc trước đã giam giữ Thái Hàm. Hắn suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Không phải các ngươi đã đưa cho Thái Hàm giấy bút sao, hắn có viết gì vào đó không, đưa cho ta nhìn một chút.”

Đới Phong Mậu nhất thời không nói chuyện, Quý Biệt Vân cảm thấy kỳ quái, xoay người nhìn lại, phát hiện người này có hơi co quắp.

“…… Vương tướng quân của Tả Kiêu Vệ cầm đi rồi, nhưng đó cũng chỉ là một tờ giấy trắng, bọn họ không tin trên tờ giấy đó không có cái gì nên dứt khoát mang đi.”

“Tả Kiêu Vệ đã tới chỗ này?” Quý Biệt Vân nhíu mày nói: “Bọn họ còn làm cái gì?”

“Trương tướng quân lệnh cho mọi người bọn ta ở lại nơi này, không được tự ý rời đi.”

Vẻ mặt Đới Phong Mậu vô cùng tủi nhục, Quý Biệt Vân nhìn thấy cũng không mấy dễ chịu.

Lúc trước mình còn chưa gia nhập Hữu Kiêu Vệ, bọn họ đã bị người ta đoạt lấy công lao. Tuy rằng lần đó không phải Tả Kiêu Vệ làm, nhưng khi chuyện này vỡ lở ra đã đem lại ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn họ. Hiện giờ ngay cả Tả Kiêu Vệ cũng mượn gió bẻ măng, chỉ là chưa thẳng thừng nói ra ba chữ “Đoạt công lao” mà thôi.

Quý Biệt Vân mím chặt môi, nắm chuôi đao im lặng một lát.

Đới Phong Mậu cắn răng oán hận nói: “Trương tướng quân là người đứng đầu một vệ, chúng ta không có cách nào trái lệnh, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn phạm nhân chạy trốn, nên không thể không đem manh mối phạm nhân chạy phía đông mà nói cho bọn hắn biết. Lần sau gặp lại Tả Kiêu Vệ, ta nhất định đánh chết những tên đó……”

“Ngươi làm vậy cũng không sai, đem manh mối chia sẻ ra ngoài cũng là vì muốn mau chóng bắt người trở về.” Quý Biệt Vân lên tiếng ngắt lời: “Chỉ là đừng nói cái gì mà đánh chết nữa, mau chóng nghĩ lại xem có còn manh mối nào không, nếu có người cướp ngục thì chắc chắn đã sớm lên kế hoạch chặt chẽ. Sau khi bọn họ chạy đi, rất có khả năng sẽ che giấu hành tung, Tả Kiêu Vệ chỉ bằng một tờ giấy trắng, lại còn không rõ phương hướng, muốn tìm người cũng không phải chuyện dễ.”

Quý Biệt Vân đẩy cửa nhà lao ra, xích sắt bị gãy đang lắc lư rung động, đi vào bên trong đột nhiên tầm mắt của Quý Biệt Vân không tự chủ được dừng lại trên đống chăn đệm của chiếc giường kia.

Phần lớn thời gian Thái Hàm đều nằm ở chỗ này, giống như một khối thi thể đã tử vong, vẫn không nhúc nhích.

Vào lúc nửa đêm đột nhiên người này lại muốn thẳng thắn nói ra sự thật, chẳng lẽ do hắn đợi không được đến khi trời sáng?

Quý Biệt Vân ngồi xuống, hình như có dự cảm gì đó muốn vươn tay ra. Đệm giường đã mốc meo, dính không ít vết máu, còn thoang thoảng một mùi hôi thối.

Phía dưới đệm chăn là một tầng cỏ khô, Quý Biệt Vân thử đẩy ra, trên mặt đất thô ráp thình lình xuất hiện vài dòng chữ lộn xộn bằng máu, đã bị dẫm đạp nên rất khó phân biệt.

Quý Biệt Vân quay đầu nhìn kỹ lại, rất vất vả mới nhận ra được.

“Nhận, tội, diệt, khẩu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK