Quý Biệt Vân hùng hổ cưỡi ngựa về Quý Trạch, sau khi xuống ngựa đem dây cương vứt lung tung trên sư tử đá, lập tức đi vào trong.
Vừa đúng lúc gã sai vặt tên Thanh Sương đang vẩy nước quét nhà ở cửa chính nhìn thấy hắn trở về, dáng vẻ vui mừng nở nụ cười, hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“Chuyện tốt! Giúp ta dắt ngựa vào chuồng đi, sau đó kêu Hách thúc làm thêm mấy món ăn ngon, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn.” Quý Biệt Vân bước nhanh đến hành lang, quay đầu hướng vào bên trong gọi: “Từ huynh!”
Hắn nhìn một vòng nhưng không thấy người đâu, lại gọi thêm một tiếng, mới thấy Từ Dương vội vàng chạy ra từ phía sau.
“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Vẻ mặt Từ Dương hơi lo lắng, nhìn ra ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Quý Biệt Vân giang hai tay ngăn người lại: “Không xảy ra việc gì, hôm nay ta vui vẻ nên hơi quá trớn kêu to hai tiếng.”
Từ Dương lui về sau một bước, hoài nghi mà dùng hai mắt dò xét hắn: “Đầu óc ngươi không bị thương chứ, thắng đăng khuyết cũng chưa thấy ngươi vui mừng ra mặt như vậy, trên người đầy bụi đất, lại đánh nhau sao?”
Quý Biệt Vân vịn chặt bả vai Từ Dương, sau đó dẫn người đi theo hành lang hướng về phía sau hậu viện, một bên nói: “Hôm qua bị thuộc hạ dưới tay xem như bồ câu mà thả cả ngày, hôm nay đã đánh nhau cùng bọn họ, rất có hiệu quả, không bao lâu là có thể khiến bọn họ hoàn toàn buông bỏ phòng bị.”
“Hóa ra hôm qua ngươi trà không nhớ cơm không nghĩ, là vì việc này?” Từ Dương cười một tiếng: “Vương gia thật sự nói quá đúng.”
Hắn sửng sốt, tại sao còn nhắc tới Hiền Thân Vương?
“Vương gia nói gì?”
Từ Dương lắc đầu: “Nói ngươi tám phần sẽ không biết thu phục lòng người như thế nào, thuần phục thuộc hạ cũng là một thứ phải học, ngươi còn phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
Ý cười trên mặt Quý Biệt Vân nhạt đi vài phần, ngón tay gõ gõ trên vai Từ Dương, cuối cùng vẫn không phản bác.
Biện pháp thuần phục thuộc hạ dĩ nhiên không thể khinh thường, nhưng Từ Dương cũng là thuộc hạ của Hiền Thân Vương, hắn cũng là thuộc hạ của Thạch Duệ, thậm chí còn là thuộc hạ của Thánh Thượng, trên đời này ngoại trừ Hoàng đế thì ai cũng đều là hạ nhân. Bây giờ hắn lại học cách thuần phục thuộc hạ, có phần hơi mỉa mai.
Tuy rằng Quý Biệt Vân cũng muốn xây dựng uy tín trong quân doanh, nhưng vẫn muốn giữ lại một chút thật lòng.
Hắn chuyển đề tài: “Nói như vậy, Vương gia đã sai người đến đây báo tin?”
“Hôm nay Vương gia nhờ người đến đây báo tin, lúc trước sai người điều tra những người muốn giết ngươi ở đăng khuyết, hai ngày trước cũng tra ra chút manh mối.” Từ Dương đáp: “Có người thay bọn họ sắp xếp mọi việc, manh mối bị hủy đi không còn một mảnh, không tìm được tin tức gì hữu dụng. Chẳng qua hiện giờ ngươi cũng là quan viên triều đình, những người đó cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay, Vương gia cũng sẽ người giúp ngươi trông chừng thật kỹ, ngươi cứ việc yên tâm.”
Trong lòng Quý Biệt Vân hiểu rõ. Nếu những người đó dám ở trước mắt bao người ra tay giết hắn, tất nhiên sẽ không lo lắng chuyện sau này, khả năng tra được manh là không lớn. Nhưng Hiền Thân Vương lại thật sự để chuyện của hắn ở trong lòng, không khỏi làm hắn nghĩ tới thời gian còn ở biệt uyển của Vương phủ, Vương gia một lòng muốn kết giao với mình.
Lui một bước mà nghĩ, nếu xét về bất luận hành động gì, Vương gia đối với hắn cũng xem như có tình có nghĩa.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ nói một tiếng cảm ơn, hắn nghĩ nếu về sau có thể giúp được gì cho Hiền Thân Vương, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ. Tuy nói lấy thân phận và địa vị của Hiền Thân Vương, loại cơ hội đó cũng rất ít khả năng xuất hiện.
Hắn mới vừa hé miệng, lập tức bị Từ Dương giơ tay ngăn lại.
“Dừng lại, Vương gia cũng không ở chỗ này, ngươi cũng đừng nói lời cảm ơn.” Vẻ mặt Từ Dương dường như hiểu rõ mà nhìn hắn: “Hôm nay ăn cơm thật ngon, ngủ một giấc thật say, hai ngày sau có lẽ ngươi cũng không thể tuỳ tiện về phủ, phải ở lại trong doanh. Thạch Duệ tướng quân có tiếng là mặt sắt, nếu ngươi làm không xong việc, hắn thật sự có thể trực tiếp ở trước mặt Thánh Thượng mà vạch tội ngươi.”
Quý Biệt Vân cũng nghe qua biệt hiệu của Thạch tướng quân, đều nói ông ta là không có tình người, nhưng có thể ở trong quan trường ổn định địa vị hai mươi năm, có thể thấy cũng không phải chỉ như lời chê bai của thuộc hạ.
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tầm mắt lại bị khói bếp lượn lờ cách đó không xa hấp dẫn, hắn nhìn vị trí phòng bếp chốc lát, quay đầu hỏi: “Hách thúc đang làm điểm tâm sao?”
Hách thúc là đầu bếp từ Vương phủ tới, hôm trước hắn đã thưởng thức qua tay nghề nấu nướng, rất không tệ.
Mà hắn cũng đã lâu không gặp nhóc con Diệu Từ kia, sau đó cũng không rảnh đi Huyền Thanh Sơn, không gặp được sư huynh đệ Quan Trần, không bằng đưa một chút đồ vật để giữ liên lạc, tránh lâu ngày xa lạ.
Tuy rằng Từ Dương không theo kịp chuyển biến tốc độ suy nghĩ của hắn, nhưng cũng đúng sự thật đáp: “Đương nhiên, Hách thúc là sư phụ ngự trù của tiền triều, bản nhân ông ấy cũng không kém hơn so với ngự trù hiện giờ, ngươi muốn ăn cái gì ông ấy đều có thể làm cho ngươi.”
Quý Biệt Vân mím môi một cái, cần nhắc một lát rồi mới nói: “Vậy ngươi kêu ông ấy làm hai phần mứt hoa quả đi, sau đó sai Thanh Sương đưa đến chùa Huyền Thanh.”
Nét mặt Từ Dương chớp mắt thay đổi, híp mắt dò xét hắn: “Đưa cho Quan Trần đại sư? Nhớ nhung như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn xuất gia?”
“Sao có thể, đưa cho Diệu Từ sư đệ của hắn, đứa nhỏ kia thích ăn mứt hoa quả nhưng không có chỗ mua.” Hắn quay đầu, dừng một chút mới nói: “Thuận tiện để Quan Trần thơm lây, nếm thử tay nghề của Hách thúc.”
Dứt lời hắn lập tức quay về trong hậu viện, không dám đứng ở đó, sợ bị Từ Dương tiếp tục trêu chọc.
Không ngờ Từ Dương lại đuổi theo, không kiêng nể gì mà lôi kéo hắn, nói ra vài câu tinh quái.
“Hôm trước chúng ta cùng nhau uống rượu bên bờ hồ, khi đó ta đã phát hiện, lão già nhà ngươi nhìn chằm chằm vào đại sư người ta, lúc ấy ta còn tưởng mình uống say hoa mắt. Không được nha Quý tiểu tướng quân, tuy rằng dáng vẻ của Quan Trần đại sư rất giống thần tiên hạ phàm, ngươi cũng không thể ham mê nhan sắc người ta. Người ta tốt xấu gì cũng đã xuất gia, không thể vượt qua giới hạn, ngươi không thể đánh đồng ngài ấy với đám người dung tục trong kinh thành, muốn nhìn vẻ ngoài xinh đẹp thì ngươi tự lấy gương soi mình không được sao……”
Càng nói càng thái quá, còn không cho hắn tìm đường phản bác, Quý Biệt Vân nghe xong trực tiếp chạy đi, chỉ muốn nhanh chóng tránh thoát.
Từ Dương cũng chạy theo, hô to: “Quý Dao, thằng nhóc nhà ngươi chột dạ cái gì! Ngươi thật sự là ham mê nhan sắc của hòa thượng? Nè nè, ta lại muốn để ngươi lộ ra gian trá, có gan thì đối mặt nói chuyện, đừng chạy!”
Hắn quay đầu ném lại một câu: “Đừng nói bừa! Ngươi bịa đặt tin đồn nhảm nhí cho chủ nhân ngươi, cẩn thận tiền công tháng sau ngươi cũng lấy không được!”
Quý Biệt Vân bị buộc đến mức chạy như điên, trong lòng chỉ muốn nhét giẻ rách vào miệng Từ Dương kia, để hắn không nói nữa.
Lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, chỉ vì hôm trước mình uống mấy ngụm rượu, hơi làm càn một chút, tại sao vào miệng Từ Dương lại thành lão già nhìn chằm chằm Quan Trần?
Hắn xuyên qua cửa bán nguyệt, trong lúc vô ý gặp được một gã sai vặt. Gã sai vặt vốn dĩ xách theo một xô nước đi về phía đông, nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân bị truy đuổi chạy khắp nơi thì ngừng lại, vẻ mặt tò mò nhìn về bên này.
Quý Biệt Vân cũng không biết những lời vừa rồi có bị nghe thấy hay không, xấu hổ đến mức lỗ tai đều nóng lên. Hắn vội vàng dừng bước chân, đột nhiên xoay người, đẩy Từ Dương đang không ngừng đuổi theo.
Từ Dương sửng sốt, cho rằng mình chọc hắn tức giận, vội nói: “Được được được, ta im miệng.”
Quý Biệt Vân nhịn xuống, thẹn quá hóa giận, dứt khoát bất chấp tất cả.
“Lại làm thêm chút bánh phục linh rồi đưa luôn qua đó đi, Quan Trần chắc sẽ thích ăn cái này.”
Khóe miệng Từ Dương lại lần nữa vểnh lên, nhưng mà còn chưa cười ra đã bị Quý Biệt Vân lạnh lùng cảnh cáo: “Nói hươu nói vượn nữa thì đi chùa Huyền Thanh ở một đoạn thời gian đi, Từ huynh tới trước mặt Quan Trần nói ta ham mê sắc đẹp của hắn, vậy cứ ở đó mười ngày nửa tháng rồi hãy xuống núi, ngươi xem được không?”
Ý cười lập tức thu trở về, Từ Dương sững sờ một lát sau đó lắc đầu cảm thấy kỳ lạ: “Đúng rồi! Phải là phong thái này, ngày mai ngươi luyện binh cứ như vậy, bảo đảm có thể hù dọa không ít người.”
Quý Biệt Vân không nói gì, chỉ xoay người sang chỗ khác: “Vậy ta đây thật sự cảm ơn ngài.”
Từ Dương nói ra lời này làm tâm tư của hắn lại đặt về quân doanh Hữu Kiêu Vệ, không quan tâm đến hiểu lầm là kẻ háo sắc, ngay cả buổi tối ăn cơm cũng đều suy nghĩ về chuyện luyện binh.
Nhưng mà một trận sáng nay cũng không phải đánh phí công, hắn có chút tự tin ngày mai đến quân doanh sẽ không bị cho leo cây nữa.
Một đêm này ngủ cũng có chút ngon giấc, hắn dậy thật sớm, cách giờ Thìn còn một khắc đã tới đại doanh Hữu Kiêu Vệ.
Sắc trời còn sớm, trong quân doanh còn chưa thay đổi đội hình phòng ngự, bó đuốc chiếu rọi khắp nơi, đều là các binh lính đã đứng một đêm canh gác. Quý Biệt Vân vừa kéo giữ dây cương, đột nhiên bị người gọi lại.
Quay đầu nhìn lại, đúng là binh lính hôm trước đã giúp hắn dẫn ngựa, dường như đang ở chỗ này chờ hắn một hồi.
“Trung lang tướng, Tướng quân cho mời ngươi đi một chuyến đến lều lớn.”
Quý Biệt Vân nhíu mày xuống ngựa, hỏi thêm một câu: “Ngươi biết là chuyện gì không?”
Đối phương lắc đầu: “Ti chức cũng không biết, Trung lang tướng vẫn nên mau đi thôi.”
Hắn bước nhanh vào lều lớn của chủ soái, vén rèm lên đầu tiên là gặp được bóng dáng của Đới Phong Mậu. Dáng người cường tráng đang quỳ trên mặt đất giống như một ngọn núi nhỏ, chỉ nhìn bóng dáng thôi đã làm người ta cảm thấy không phải người dễ trêu chọc.
Tầm mắt vừa chuyển, lúc này Thạch Duệ không ngồi ở sau bàn mà đứng cạnh kệ binh khí đang lau chùi một thanh thương dài.
Quý Biệt Vân theo quy củ hành lễ, kêu một tiếng “Thạch tướng quân” sau đó hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm dưới chân mình, không có ngẩng đầu.
Qua hồi lâu Thạch Duệ mới mở miệng: “Quân pháp có quy định, không được đánh nhau trong quân doanh. Quý Dao, trước khi ngươi tới Hữu Kiêu Vệ có phải chưa từng nghe lần nào?”
Hắn nheo mắt, đúng là vì việc này.
Tại Đại Lương, trong quân doanh có sắc lệnh rõ ràng là cấm đánh nhau, người vi phạm phạt hai mươi gậy, nghiêm trọng hơn sẽ khai trừ quân tịch.
Nhưng loại quân pháp này đối với người luyện võ ở Đại Lương như thùng rỗng kêu to, chỉ cần không gây ra án mạng thì ít khi bị truy cứu.
Cơ bản là hắn không nghĩ tới mình lại vì chuyện này để người ta đem ra truy cứu, vì vậy khi bị hỏi lại trở tay không kịp.