• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa thượng này thậm chí còn mang theo một con ngựa, đang buộc trên thân cây phía sau lưng.

Đới Phong Mậu đi lên, ghé vào tai Quý Biệt Vân nhỏ giọng hỏi: “Đây là ai? Nhìn rất quen mắt.”

Quý Biệt Vân muốn nói lại thôi. Hắn làm sao có thể nói với Đới Phong Mậu và hơn một trăm huynh đệ khác, rằng vị này không phải ai khác, chính là đệ tử quan môn của trụ trì chùa Huyền Thanh, theo đến đây chắc chắn tám phần không phải vì tu sửa chùa miếu, mà là đi theo lão đại các ngươi đến Sung Châu tra án.

Hắn hắng giọng một cái, nói: “Là bằng hữu của ta, pháp hiệu Trần Quan.”

Bị sửa lại tên, Quan Trần đại sư cũng không chút để ý, ung dung khí phách xoay người cầm lấy dây cương, trở mình leo lên ngựa.

Mấy huynh đệ gần đó cũng cười rộ lên, Đới Phó Úy dùng khuỷu tay chọc chọc sau lưng hắn: “Ngươi còn chưa ngủ tỉnh sao, người ta là Quan Trần, không phải Trần Quan.”

Đại hán này có sức lực lớn mà không tự biết, Quý Biệt Vân bị đẩy một cái làm thân người ngả về phía trước, sau khi ổn định lại thân thể, hắn quay đầu nhìn Đới Phó Úy bằng con mắt hình viên đạn.

Vốn dĩ hắn muốn thay Quan Trần che giấu thân phận một chút, dù sao cũng là người của quốc chùa, lại cùng một người bị giáng chức như hắn có quan hệ mập mờ, như vậy đối với thanh danh của hòa thượng rất có tổn hại. Nhưng không ngờ, Quan Trần đại sư lại nổi tiếng khắp kinh thành như thế, trước mắt không thể giấu được, hắn tức giận nói: “Ta đặt biệt danh mới cho hắn, không được sao?”

Đới Phong Mậu có lòng tốt nhắc nhở lại bị người ghét bỏ, không hiểu vì sao mấy ngày nay Quý Biệt Vân ở trước mặt bọn họ đều rất tốt nhưng bây giờ tính tình đột nhiên lại khó chịu như vậy.

Ánh mắt Đới Phong Mậu dời về phía hòa thượng, lại nhìn về Quý Biệt Vân. Tuy rằng còn chưa nghĩ thông suốt, nhưng vẫn tận chức tận trách nhẹ giọng hỏi: “Hòa thượng này có thể đuổi kịp chúng ta sao, vừa thấy đã biết là người sống trong nhung lụa, đừng làm chậm tiến trình của chúng ta.”

Quý Biệt Vân ghét bỏ đáp: “Vậy ngươi và hắn cùng nhau cưỡi một con ngựa đi?”

Sắc mặt Đới Phó Úy thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

“Như thế nào, ta không đùa đâu.” Quý Biệt Vân hít một hơi, quay đầu nhìn về phía Quan Trần, hỏi: “Chúng ta đi đường rất nhanh, thân thể ngươi có chịu nổi không?”

Quan Trần hiền từ sờ đầu ngựa: “Làm một hòa thượng khổ hạnh cũng không phải không thể.”

“Ngươi bỏ chùa Huyền Thanh chỉ vì đi theo……” Hắn dừng một chút, sửa lại cách nói: “Chỉ vì đi Sung Châu tu sửa chùa miếu, Giác Minh thiền sư và toàn bộ người ở chùa Huyền Thanh cũng không có ý kiến sao?”

Hòa thượng cẩn thận đáp: “Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi, chuyện mà bần tăng muốn làm thì đều suy nghĩ cặn kẽ, Quý thí chủ không cần sầu lo.”

Quan Trần kiên trì như thế, Quý Biệt Vân lo lắng cũng vô dụng, lập tức giơ roi thúc ngựa xông lên tiếp tục đi.

Đới Phong Mậu đuổi theo phía sau hắn, hô: “Lão đại, nếu chùa Huyền Thanh biết được, sẽ không nói chúng ta lừa gạt hòa thượng nhà người ta chạy trốn sao?”

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, hòa thượng cưỡi ngựa rất nhanh, vạt áo tung bay, chỗ nào có dáng vẻ giống như bị lừa chứ, rõ ràng là khí thế ngời ngời, ngàn dặm xa xôi muốn xông đến Sung Châu độ hóa bách tính.

“Ngươi nhớ chú ý hòa thượng kia, có chuyện gì phải báo cho ta ngay lập tức”. Quý Biệt Vân cũng hô: “Cố gắng mà đi đường của ngươi cho tốt!”

Cuối cùng Đới Phong Mậu cũng im lặng, đoàn người cách Thần Kinh càng ngày càng xa, mãi đến khi tòa thành nguy nga kia hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

**

Vốn dĩ cần lộ trình tám ngày, nhưng bị bọn họ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, khi chạng vạng tối ngày thứ năm đã đến ngoại thành Sung Châu.

Đoàn người mệt mỏi vất vả nhưng không có thời gian nghỉ ngơi. Quý Biệt Vân sợ tin tức bọn họ đến Sung Châu sẽ nhanh chóng truyền vào nội thành, vì thế vội vàng để lại mười người đóng giữ ở ngoại thành, sau đó mang theo những người còn lại tiến vào thành Sung Châu.

Dường như Quan Trần rất quyết tâm muốn theo bên cạnh hắn, không nói một lời cũng đi vào thành Sung Châu.

Khi bọn họ đi vào cửa thành lập tức phát hiện có điều không đúng.

Bên trong thành Sung Châu một mảnh tiêu điều, cửa nhà đóng chặt, dường như mỗi người ở đây đều cảm thấy bất an. Trên đường không gặp được ai, ngẫu nhiên có người đi đường cũng đều bước đi vội vàng, cúi đầu nhìn chằm chằm đường dưới chân.

Thảm án diệt môn đã qua mười ngày, nhưng nơi này vẫn như cũ không hề khôi phục cảnh tượng sinh hoạt ngày xưa, rất kỳ quái.

Chẳng lẽ quan viên ở đây đoán được hắn sẽ đến?

Đoàn người bọn họ ghìm dây cương đi từ từ, dọc theo đường chính rồi đến một đoạn đường rất dài. Bách tính gặp được bọn họ đều tránh như tránh tà, giống như nhìn thấy Diêm Vương quay đầu liền chạy.

Chờ khi bọn họ đi đến cửa phủ nha, rốt cuộc cũng nhìn thấy vài người vội vàng ra đón.

Người cầm đầu ăn mặc quan phục, phía sau còn có bốn tên nha dịch đi theo, chậm rãi đi từ cửa ra đón, hai ba bước xuống bậc thềm đứng trước mặt đội ngũ bọn họ.

Nam tử ăn mặc quan phục dừng trước ngựa Quý Biệt Vân, vô cùng tha thiết mà hành đại lễ: “Không biết tướng quân đến đây, không có tiếp đón từ xa. Ti chức là Tư Phán Đường Hưng của Sung Châu, bái kiến tướng quân.”

Quý Biệt Vân cười lạnh một tiếng: “Làm sao ngươi biết ta có phải tướng quân hay không?”

Thân thể Đường Hưng chấn động, từ mặt đất ngẩng đầu lên, dáng vẻ cẩn thật từng ly từng tí nhưng mang theo ý cười, thử thăm dò đáp: “Ti chức không biết, chỉ là thấy cách ăn mặc của tướng quân khiến người ta vừa nhìn đã biết là võ tướng, còn nữa, tướng quân khí độ bất phàm, tất nhiên không phải hạng người tầm thường……”

“Đủ rồi, ngươi đứng lên đi.” Quý Biệt Vân không thể không ngắt lời, bằng không người này sẽ cứ luôn miệng vuốt mông ngựa không chịu để yên.

Đường Tư Phán đứng lên, tươi cười nịnh nọt hỏi: “Không biết tướng quân đến Sung Châu là vì chuyện gì?”

Quý Biệt Vân xoay người xuống ngựa, thuận tay vuốt lông ngựa, chỉ vuốt được một tay bụi đất. Hắn quay đầu, nhìn về phía Đường Hưng: “Phụng theo ý chỉ Thánh Thượng, lập tức đóng cửa thành Sung Châu, chỉ có thể vào, không thể ra. Ngoài ra còn phải phiền Đường Tư Phán dẫn đường đến dịch quán, chúng ta chạy đến đây mất vài ngày, muốn tìm nơi nghỉ chân.”

Nét mặt Đường Hưng có chút khó coi, nhưng đứng trước thánh chỉ cũng đành tùy ý Quý Biệt Vân mang người xông đến các cửa thành.

Tiếng vó ngựa tản đi xa, toàn bộ thành Sung Châu đều không còn trong sự khống chế, Đường Hưng không có biện pháp, chỉ có thể nhận mệnh đi trước dẫn đường.

Sung Châu cũng không phải nơi giàu có và đông đúc, quy mô trong thành so với Thần Kinh nhỏ hơn rất nhiều, bọn họ đi qua chưa được vài con phố đã đến dịch quán.

Quý Biệt Vân nhìn về phía Đường Hưng đang đầy tâm sự, cố ý nói: “Sắc trời đã tối nên hôm nay chúng ta không đến đại trạch của Thứ Sử và Trưởng Sử. Nhưng vẫn phải nhờ Đường Tư Phán giúp ta để ý một chút, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải viết vào tấu chương trình lên kinh thành.”

Khi Đường Hưng nghe thấy câu cuối cùng, nét mặt có thêm vài phần nghiêm trọng, gật gật đầu rồi cáo từ bọn họ.

Nhưng chưa đi được hai bước lại quay trở về, do dự nói: “Thứ Sử và Trưởng Sử đã quản lý Sung Châu mười mấy năm, nhưng ti chức chỉ mới nhậm chức nửa năm, có rất nhiều chuyện cũng không rõ lắm, chẳng qua chỉ là chức quan bổ sung vào để thay mặt quản lý tạm thời mà thôi. Bất kể tướng quân có chuyện gì muốn phân phó, ti chức nhất định dốc toàn lực phối hợp.”

Đây là đang thể hiện lập trường.

Tư Phán là chức vụ ở dưới Thứ Sử và Trưởng Sử, có cũng được mà không có cũng không sao, vì vậy Quý Biệt Vân cũng tin tưởng một phần lời nói phía trước của Đường Hưng, còn câu sau kia…… Nếu sau lưng Đường Hưng không có thế lực khác, vây trong tình huống này, tất nhiên nên tỏ thái độ quy thuận dưới chân thiên tử là tốt nhất.

Quý Biệt Vân vẫn chọn thử tin tưởng người này một lần, cố ý hỏi: “Vậy Đường Tư Phán có biết vì sao trong thành Sung Châu lại thần hồn bạt vía như vậy không?”

Thái độ Đường Hưng không còn giống lúc trước, hiện tại cả người căng cứng, chỉ trôi chảy đáp: “Có lẽ là vì thảm án diệt môn làm lòng người hoảng sợ, còn có……”

Thấy người này lại bắt đầu ấp úng, hắn tiếp tục hỏi: “Còn có cái gì?”

Đường Hưng nhìn Quý Biệt Vân một cái, tốc độ nói chuyện cũng cực nhanh, nói: “Trong thành có ma quỷ lộng hành, ban đêm tướng quân ngàn vạn lần đừng ra cửa, càng đừng nên đi về phía nam, nơi đó gần sông Nguyên Hà, ban đêm thủy triều dâng lên nguy hiểm……”

Quý Biệt Vân quay đầu cùng Quan Trần nhìn nhau.

Người này lúc đầu ấp úng không nói nhưng sau đó nhẹ giọng nói một hồi, dường như rất muốn đêm nay bọn họ đi một chuyến đến thành nam.

Trong lòng hắn suy nghĩ phải đi một chuyến, nhưng trên mặt chỉ đáp một câu “Đã biết”, sau đó tiễn người đi.

Chờ khi cửa lớn của dịch quán đóng lại, Quý Biệt Vân mới thả lỏng cơ thể.

Đới Phong Mậu đi sắp xếp người canh gác cửa thành, Quý Biệt Vân dẫn Quan Trần lên lầu hai, đẩy cửa sổ ra nhìn lại.

Ánh hoàng hôn mơ màng hạ xuống, thoạt nhìn phía nam cũng không có gì đặc biệt, một con sông lớn chảy ra từ trong thành, xa xa còn có thể thấy một cây cầu đá bắt qua bên sông. Hai bên đê đập là những khu vực khác nhau, sông bên này có lẽ là một cái chợ, nhưng hôm nay vô cùng quạnh quẽ, sông bên kia là khu dân cư sinh sống, nhìn cũng không rõ lắm.

“Quan Trần đại sư”. Quý Biệt Vân thuận miệng nói: “Đuổi quỷ là sở trường của ngươi, tối nay ngươi theo ta đến phía nam nhìn xem đi.”

Giọng điệu Quan Trần không quá tán thành: “Bần tăng không đuổi quỷ.”

Hắn quay đầu nhìn lại, liếc mắt đánh giá hòa thượng một thân quần áo nhiễm đầy bụi trần nhưng vẫn tĩnh lặng như cũ, miễn cưỡng lấy lại tinh thần kéo ra một nụ cười giả.

“Không thử thì làm sao biết được?”

**

Đêm đến.

Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống đường đi không một bóng người, khiến cho xung quanh càng trở nên quỷ dị.

Quý Biệt Vân và Quan Trần sóng vai cùng nhau, mỗi người cầm theo một đèn lồng.

Huynh đệ Hữu Kiêu Vệ chạy suốt năm ngày đường, màn trời chiếu đất, lúc này đang nghỉ ngơi trong đêm. Mà bây giờ Quý Biệt Vân lại kéo Quan Trần theo, tuy rằng lương tâm có chút cắn rứt, nhưng thoạt nhìn hòa thượng này cũng không hề mỏi mệt, không bị kéo đi thì rất đáng tiếc.

Thật ra bản thân Quý Biệt Vân cũng ăn không tiêu, cưỡi ngựa đến đau lưng, tuy rằng vết thương cũ trên người đã khỏi hẳn, nhưng xương cốt cũng có chút đau nhức.

Hắn ngáp một cái, lại duỗi cái lưng mỏi mệt, lắc đầu vài cái muốn đuổi cơn buồn ngủ đi.

“Mệt rồi à?”. Giọng nói Quan Trần chợt vang lên.

Quý Biệt Vân đột nhiên quay đầu, phát hiện hòa thượng đang nhìn mình, còn đem đèn lồng rọi lên mặt hắn.

“Hóa ra là buồn ngủ, đôi mắt cũng không mở ra nổi.”

Hắn tránh về phía sau, nghĩ thầm bây giờ hòa thượng này nói chuyện không giống trước kia lắm, nhưng cũng không biết chỗ nào không giống. Chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, bóng dáng xa cách của Quan Trần dường như đã phai nhạt đi một ít.

Quý Biệt Vân không muốn nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói: “Nếu bị quỷ dọa một cái, có lẽ ta sẽ không buồn ngủ.”

Quan Trần dời đèn lồng đi, tầm mắt chuyển hướng về phía trước: “Mau đến bờ sông.”

Một đường đến đây, thành Sung Châu giống như một tòa thành trống, không có tiếng người, chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Ngoại trừ ánh trăng giống như ánh nến chiếu sáng dưới chân bọn họ thì trong trời đất này cũng là một mảnh đen tối ảm đạm.

Bọn họ đi dọc theo bờ sông hồi lâu, hướng về phía hạ lưu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một thứ gì đó mênh mông bất tận, không giống như nhà ở thông thường.

Đó là một căn nhà nhỏ ba tầng, vô cùng mục nát, ngay cả cửa chính cũng bị hỏng một nửa, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Quý Biệt Vân giơ đèn lồng lên, nhìn về ánh sáng dày đặc trên lầu ba, thở dài: “Sao lại giống ngôi mộ vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK