• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Biệt Vân cố gắng chống đỡ ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Hắn đối với chuyện mình chiến thắng tại đăng khuyết còn thập phần hoảng hốt, giống như một khắc trước hắn vẫn còn dầm mưa, ở trên đài cao đọ sức giữ mạng. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời đoán không ra Hiền Thân Vương tự mình đến thăm là có ý gì.

Nhưng hắn cũng nhớ kỹ ân tình mà Hiền Thân Vương đã âm thầm trợ giúp, rũ mắt suy nghĩ một hồi, lúc mở miệng giọng điệu cũng rất chân thành: “Thật sự ta không muốn thuộc về bất kỳ thế lực nào.”

Trước khi Quý Biệt Vân nói ra những lời này cũng đã làm tốt chuẩn bị Vương gia sẽ không vui, không ngờ đối phương lại hỏi: “Cho nên kẻ phái người tới đăng khuyết giết ngươi lại là thế lực phương nào?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy làm hắn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn, nhưng vẫn bình tĩnh ngậm miệng không nói gì.

Hiền Thân Vương lắc đầu: “Ngươi rất kỳ quái, một mặt thản nhiên đem suy nghĩ của mình để lộ cho ta biết, mặt khác lại không muốn nói ra rốt cuộc ngươi đã trêu chọc người nào.”

Hắn mím chặt môi, quay đầu nhìn lại.

Hiền Thân Vương vẫn bộ dáng như cũ, con người cao quý nhàn nhã và tiêu sái, nâng chung trà lên ung dung uống hai ngụm.

“Chẳng qua trên đời này ai mà không có bí mật, nếu ngươi có thể thẳng thắn như vậy, ta cũng không thể gạt ngươi.” Hiền Thân Vương chậm rãi nói: “Lúc trước muốn ngươi tới tham gia đăng khuyết, quả thật có chút tâm tư muốn lôi kéo ngươi. Thân thủ ngươi không kém, tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng rất trầm ổn, nếu ở lại hữu vệ của ta rèn luyện một hai năm, tất nhiên tiền đồ vô lượng. Kỳ thật nói lôi kéo cũng không đúng, chẳng qua nhìn thấy ngươi là hạt giống tốt, cho nên muốn kết giao mà thôi.”

Nếu nói Quý Biệt Vân không có chút thụ sủng nhược kinh là giả. Hắn vẫn luôn cho rằng Hiền Thân Vương chiếu cố mình từ lúc nhập kinh đến hiện giờ là có mục đích, hơn nữa còn nghi ngờ hắn có liên quan tới cái chết của Trịnh Vũ, cho nên mới đối với hắn có chút tăng thêm phòng bị, để thuận tiện về sau lợi dụng.

Nói cái gì lôi kéo và kết giao……

“Vương gia, có thể ngài đã nhìn lầm.” Hắn nhắc nhở nói.

Hiền Thân Vương cười một tiếng: “Là ý gì? Như thế nào ta cũng cảm thấy bản thân vẫn luôn rất có mắt nhìn người tài, lúc Quan Trần mới vừa vào chùa Huyền Thanh ta đã coi trọng hắn, lúc ấy ai cũng phản đối Giác Minh thiền sư thu hắn làm đồ đệ, tất cả mọi người cho rằng hắn khó có thể gánh vác được trọng trách nặng nề. Nhưng hiện giờ hắn như thế nào hẳn là ngươi cũng thấy, chắc chắn ta sẽ không nhìn lầm đâu?”

Quý Biệt Vân đột nhiên hận chính mình không có mồm mép khéo léo, nói cũng không lại Hiền Thân Vương, chỉ có thể giữ im lặng.

Minh Vọng lộ ra biểu tình trầm lặng, giọng điệu buồn rầu nói: “Nếu ngươi cũng muốn trèo lên cao, vậy tại sao không muốn kết giao với ta, thân vương còn chưa đủ lọt vào mắt ngươi sao?”

Trong lòng Quý Biệt Vân lập tức chấn động, lời này có phần nghiêm trọng, nếu hắn bị thương nhẹ một chút, chắc chắn phải nhanh chân bò xuống giường hành lễ nhận lỗi.

Thân vương còn chưa đủ, vậy bên trên chỉ còn có đương kim hoàng đế, dù hắn có hai cái mạng cũng không đủ để gánh tội danh này.

Hắn nghĩ thầm, Hiền Thân Vương hà tất phải làm như vậy, cố tình muốn nói ra những lời này làm hắn chỉ có thể chịu thua, biết rõ thực chất hắn sẽ không để bản thân bị mắc bẫy.

Tuy rằng Quý Biệt Vân không muốn, lại vẫn làm ra bộ dáng giãy giụa muốn đứng dậy: “Vương gia thứ tội……”

Quả nhiên Hiền Thân Vương vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại động tác của hắn, giọng điệu cũng hòa hoãn không ít: “Thôi, ta cũng không phải muốn trách ngươi, lời nói vô tâm ngươi cũng đừng để trong lòng.”

Quý Biệt Vân cũng phối hợp mà dựa vào đầu giường lần nữa, chịu đựng đau đớn do miệng vết thương bị tác động, thuận theo đối phương đưa cho cái bậc thang leo xuống.

“Vương gia có lòng kết giao, ta đây thụ sủng nhược kinh. Chỉ là xuất thân của ta quá bần hàn, cha mẹ trong nhà đều đã không còn ở nhân thế, ta cô độc một mình, chỉ muốn có được một công việc phụng sự cho triều đình, không cầu đại phú đại quý.”

Hắn nói lời này là nửa thật nửa giả, cũng không biết Hiền Thân Vương nghe hiểu bao nhiêu.

Một lát sau, giọng nói Vương gia sâu kín truyền đến: “Quý Dao, cứng quá dễ gãy.”

Quý Biệt Vân mặt không biến sắc.

Gãy thì gãy, cây tre bị chặt đứt còn có thể dài lại, huống chi hắn là một người còn đang sống sờ sờ.

Hắn chỉ nói: “Cảm tạ Vương gia nhắc nhở, chờ sau khi thương thế của ta tốt lên, nhất định tới cửa nói lời cảm tạ.”

Hiền Thân Vương bỗng nhiên bật cười: “Ngươi đã ở trong cửa rồi. Thương thế ngươi quá nặng, không có cách nào đưa về Huyền Thanh Sơn, Vương phủ cũng không phải là nơi có thể quang minh chính đại mà đến. Trước tiên chỉ có thể đưa đến biệt viện của ta, chờ sau khi tiến cung Thánh Thượng sẽ cho ban cho ngươi một tòa trạch viện.”

Lúc này Quý Biệt Vân thật sự ngây ngẩn cả người, hóa ra vừa rồi mình và Hiền Thân Vương cãi qua cãi lại một hồi lâu, lại đều là đang ở địa phận của đối phương sao?

Chẳng phải hắn lại một lần nữa chịu ơn của Hiền Thân Vương rồi sao, về sau muốn không liên quan cũng khó.

Quý Biệt Vân khi ở võ đài đấu võ thập phần trấn định tự nhiên, nhưng ở phương diện nhân tình thì kinh nghiệm không đủ. Trong lòng ngượng ngùng, thấp giọng nói lời cảm tạ.

Hiền Thân Vương cười đi ra ngoài, đẩy cửa phòng ra, đột nhiên dừng bước quay đầu nói: “Chờ ngươi hiểu rõ hai chữ bằng hữu ở kinh thành này có bao nhiêu khó khăn, rồi sẽ không bướng bỉnh như thế nữa.”

Không hiểu sao trong nháy mắt này, Quý Biệt Vân lại nhớ tới Quan Trần.

Khi còn nhỏ hắn cũng từng có bằng hữu, đoán chừng cũng rất hiểu loại quan hệ này, tuy rằng lúc đó giữa bằng hữu với nhau cũng có trả giá và hồi báo, nhưng chẳng bao giờ so đo. Hắn và Quan Trần dường như chính là quan hệ này, có lẽ đối phương đối với hắn thậm chí cũng không cầu hồi báo.

Chính mình thật sự đã ỷ lại vào tấm lòng lương thiện của hòa thượng, chiếm rất nhiều tiện nghi…… Tội lỗi tội lỗi.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, Hiền Thân Vương cũng đã đi xa.

Quý Biệt Vân nằm trên giường một ngày một đêm, cho dù mang theo thương tích cũng không chịu ngồi yên, cả người đều kêu gào muốn ra ngoài hoạt động một chút.

Mới thử đứng dậy, các vết thương đều bắt đầu kháng nghị, đặc biệt là vai phải. Hắn cúi đầu nhìn một cái, chỗ được băng bó vừa có máu chảy ra. Nhát kiếm kia đâm vào rất sâu, có lẽ cần thời gian thật lâu mới có thể khỏi hẳn.

Hắn cũng không để ý vết thương có bao nhiêu đau đớn, chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc luyện võ ngày sau.

Lòng đầy tâm sự mà xuống giường, Quý Biệt Vân khoác một kiện áo ngoài, bước vài bước đi ra khỏi phòng.

Biệt uyển và Vương phủ so ra cũng rất tinh tế, không có bao nhiêu dấu vết người ở. Khu vực xung quanh đều là sân nhỏ của người dân, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh phố xá sầm uất. Nhưng hắn mới vừa đi đến một tiểu viện đã nhìn thấy bên cạnh cửa bán nguyệt có hai thị vệ mang đao đứng không nhúc nhích ở hai bên, làm hắn giật mình.

Đều là những gương mặt quen thuộc từng ở trong vương phủ đánh nhau, nhưng giờ phút này hai người lại gọi hắn là Quý công tử.

Trên cánh tay Quý Biệt Vân nổi lên một tầng da gà, vội đi nhanh ra ngoài, muốn thoát khỏi cục diện lúng túng này. Suốt đoạn đường đi ra ngoài, nơi nào cũng đều có thị vệ canh giữ, hắn sâu sắc cảm nhận được sự coi trọng của Vương gia đối với hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hắn dự định đi xung quanh biệt uyển một chút, lại bị thị vệ đang đứng ở cổng lớn khuyên can, nói là kẻ hành thích hắn tại hôm đăng khuyết có thể vẫn còn đang lẩn trốn, nên không thể để hắn một mình ra ngoài.

Quý Biệt Vân đang do dự, lập tức nghe được bên ngoài hẻm nhỏ có tiếng bước chân đang đến gần.

Đầu tiên là hắn nghĩ Quan Trần đã trở lại, cảm giác không chỉ hoảng loạn mà trong lòng còn có chút khó chịu không nói nên lời.

Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là hắn không ngờ sẽ có người trông coi hắn suốt đêm. Hơn nữa người nọ cố tình là Quan Trần, kiểu người bát phong bất động lại không thích nói chuyện, hắn có nói cảm tạ hay không cũng đều cảm thấy khó chịu.

Quý Biệt Vân hiếm khi sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn, dưới chân mới vừa xoay một cái đã nghe được một giọng nói quen thuộc khác ở sau lưng vang lên.

“Biệt Vân!”

Hắn vội vàng quay đầu, kinh ngạc nói: “Phương Mộ Chi?”

Dưới tình thế cấp bách, hắn trực tiếp kêu cả tên lẫn họ của thiếu gia phủ Thừa tướng, may mà Phương Mộ Chi không để bụng nghi thức xã giao, vài bước đã đi tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá vài lần.

“Nghe nói ngươi vứt hết nửa cái mạng, hiện giờ mới qua một ngày đã có thể xuống giường đi lại, xem ra chỉ là lời đồn.”

Quý Biệt Vân kéo kéo cổ áo ngoài, đem vết thương đang chảy máu bên trong che chắn lại.

“Nghe nói?” Hắn nhướng mày: “Nghe ai nói?”

Phương Mộ Chi khoát khoát tay, không mời mà tới đi về phía biệt uyển, còn xoay người kêu người hầu chờ bên ngoài. Quý Biệt Vân muốn ngăn cản nhưng cũng chỉ có thể nghẹn ở cổ họng, suy nghĩ vẫn là đi theo sau.

“Toàn bộ Thần Kinh đều đang bàn luận về ngươi, muốn không biết cũng khó. Hôm qua ta không đi, buổi chiều có người hầu hứng thú bừng bừng chạy tới nói cho ta, đăng khuyết năm nay có kẻ điên xui xẻo xuất hiện.” Nói đến chỗ này, Phương thiếu gia hài hước mà liếc mắt nhìn Quý Biệt Vân: “Bị thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên bả vai, còn ở trong mưa đánh một hồi lâu, mới vừa thắng đã ngã xuống, rất nhiều người cho rằng ngươi đã chết.”

Quý Biệt Vân nhăn mày lại, người bên ngoài nói hắn như vậy? Tên điên xui xẻo?

“Xui xẻo ta thừa nhận, nhưng ta điên chỗ nào? Thần chí của ta rất minh mẫn.”

Phương Mộ Chi bỗng nhiên hạ giọng: “Được, nếu thần chí ngươi minh mẫn vậy ngươi nói cho ta biết, kẻ nào muốn giết ngươi?”

Quý Biệt Vân và Phương thiếu gia nhìn nhau một lát, bừng tỉnh đại ngộ. Hắn nghĩ, tại sao vị thiếu gia này lại tìm được nơi đây, hóa ra không phải xuất phát từ quan tâm, cũng không phải tới mở tiệc chiêu đãi hắn, mà tìm hắn nói lời khách sáo.

Hắn lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách, cố ý nói: “Nếu ta nói là Thừa tướng thì sao?”

Quả nhiên Phương Mộ Chi lại không nhịn được, giơ tay chỉ hắn hai cái: “Được lắm, hoá ra ngươi còn chưa xóa bỏ hiềm nghi đối với nhà ta.”

Quý Biệt Vân nhẹ nhàng liếc nhìn Phương Mộ Chi một cái, xoay người dẫn đầu đi về hướng phòng nhỏ. Chờ đến khi thiếu gia đuổi kịp, hắn mới nói: “Không phải ngươi tới để thăm dò đó sao, muốn biết ta có còn hoài nghi với lệnh tôn hay không. Yên tâm đi, ta luôn coi trọng bằng chứng, nếu không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không đưa ra bất kỳ kết luận gì.”

Bởi vì Liễu gia bị hàm oan, nên hắn không muốn bất kỳ người nào trên thế gian này cũng bị như vậy.

Phương thiếu gia ở phía sau hắn trầm mặc, đi thẳng đến phòng nhỏ mới lên tiếng gọi hắn.

Quý Biệt Vân quay đầu: “Muốn nói cái gì?”

Phương Mộ Chi vẫy tay, dẫn hắn tới hai cây du phía sau, tránh đi tầm mắt trước sau của thị vệ.

“Ta biết ngươi có khổ tâm, bằng không cũng sẽ không ở đăng khuyết thiếu chút nữa mất đi tính mạng.” Phương Mộ Chi biểu tình nghiêm túc, rũ hai mắt nói: “Trong Thần Kinh có rất nhiều người đều nắm quyền lực trong tay, chỉ là phân chia lớn nhỏ mà thôi, kẻ thù của ngươi có thể ẩn giấu ở bất kỳ nơi đâu…… Nhưng tuyệt đối sẽ không ở phủ Thừa tướng, ta cũng tuyệt đối không có ý hại ngươi.”

Mắt thấy Quý Biệt Vân không có phản ứng gì, Phương Mộ Chi lại luống cuống, hắn vội vàng hỏi: “Không phải ngươi có một thanh đao sao? Nếu ngươi còn nghi ngờ ta, vậy dứt khoát một đao đâm chết ta đi.”

Nói xong lại muốn vào phòng lấy thanh đao của Quý Biệt Vân ra.

Quý Biệt Vân nhìn hắn không giống nói giỡn, vội vàng duỗi tay giữ chặt cánh tay Phương Mộ Chi: “Ngươi làm việc có thể bình tĩnh một chút hay không, a……”

Vết thương ở cổ tay trái của hắn cũng chưa khỏi hẳn, dùng một chút lực thì khớp xương bị gãy lại truyền đến đau đớn.

Phương Mộ Chi nghe thấy hắn hít hà một hơi, lập tức quay trở về, thấy sắc mặt hắn so với lúc nãy càng tái nhợt hơn nhiều, vội vàng nhận lỗi với hắn. Lấy phong độ công tử thế gia khom lưng cúi chào, trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta.”

Tay phải Quý Biệt Vân nắm cổ tay trái, thân thể không chỗ nào là tốt. Hắn trợn mắt đè nén xúc động, lách qua người này đi vào trong: “Không phải muốn chết sao, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.”

Vừa rồi bị giữ chặt, lúc này Phương thiếu gia cũng đã hiểu, hắn ở trước mặt Quý Biệt Vân cũng xem như trong sạch. Hiện tại lại muốn hắn chết, đương nhiên hắn không muốn.

Hắn chạy sau lưng thiếu niên: “Hiền đệ hãy cân nhắc! Ta còn chưa tổ chức tiệc chúc mừng cho ngươi đâu, qua mấy ngày sẽ làm đại tiệc cho ngươi có được không? Ngươi muốn ăn cái gì, khẩu vị như thế nào, thích ngọt hay sao?”

Quý Biệt Vân âm thầm thở dài, từ khi xuống Huyền Thanh Sơn, cuộc sống đã bắt đầu khổ sở lên trông thấy.

Bên trái là Hiền Thân Vương, người có ơn với hắn không thể trêu chọc vào, bên phải là thiếu gia phủ Thừa tướng vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch, kẻ thù còn nấp phía sau, qua hai ngày nữa phải tiến cung diện thánh.

…… Cho nên Quan Trần kia có thời gian canh chừng hắn một đêm, tại sao lại không có thời gian cùng hắn nói mấy câu đã rời đi?

Trong lòng Quý Biệt Vân bị nghẹn đến buồn bực, bước vào phòng sau đó khép cửa lại, chặn Phương thiếu gia ở bên ngoài.

“Đừng gọi ta, mấy hôm nay ta trai giới.”

Phương Mộ Chi ở ngoài ngây ngẩn cả người, một lát sau nghi hoặc nói: “Ngươi cũng không ở chùa Huyền Thanh, trai giới cái gì?”

Vừa nghe ba chữ chùa Huyền Thanh, Quý Biệt Vân không rõ lý do mà càng khó chịu, đem cửa phòng mở ra một khe hở, lộ ra nét mặt không vui. Hắn nhìn chằm chằm Phương thiếu gia, buồn bã nói: "Phòng của ta ở chùa Huyền Thanh có lẽ đã được thu dọn rồi.”

Hẳn là không còn dấu vết hắn từng ở.

Thần sắc Phương Mộ Chi trở nên ngưng trọng, như đang lo lắng tình hình tâm trạng của hắn: “…… Sẽ không đâu?”

Quý Biệt Vân lạnh lùng nhìn lại, cứ như vậy đứng đó một lúc lâu, sau đó đột nhiên đem cửa phòng đóng lại thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK