Đây là lần đầu tiên Quý Biệt Vân nhìn thấy Quan Trần ăn trái đắng.
Nơi đổ nát như vầy đừng nói là miếu, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ nó là một đống hoang tàn. Tường bị vỡ nát, nóc nhà lụp xụp, Bồ Tát bằng đất vàng chỉ còn một nửa. Cụ thể là Bồ Tát gì cũng không nhìn rõ, ngay cả phần còn lại cũng lung lay sắp đổ.
Ngôi miếu hoang này nằm bên cạnh một vách núi, gió núi rít gào mang theo hơi nóng nhàn nhạt khi bước vào đầu hạ, thổi quần áo bọn họ tung bay phần phật trong gió.
Qua một lúc lâu cũng chưa thấy Quan Trần nói chuyện, thật lâu sau đó mới quẳng xuống một câu “Thôi”. Đi vào ngôi miếu đổ nát cung cung kính kính bái chào tượng Bồ Tát vỡ tan, trong miệng thấp giọng thì thầm vài câu kinh Phật.
Quý Biệt Vân đứng bên ngoài, khoanh tay nhìn Bồ Tát sống bái Bồ Tát nát.
Nhưng trình độ nói dối của Quan Trần đại sư cũng quá kém rồi, lời nói dối cũng nói qua, có lẽ không còn cơ hội làm Bồ Tát nữa.
Chờ đến khi Quan Trần đi từ trong miếu ra, chỉ thấy khuôn mặt thiếu niên cười như không cười.
Là do Quan Trần xem trong những quyển ghi chép ở chùa Huyền Thanh mà tìm tới nơi này, vốn dĩ tưởng rằng trên sách nói nơi này bị tàn phá là nói quá sự thật, tốt xấu gì cũng từng là một ngôi miếu thờ hoàn chỉnh, không ngờ ngay cả một chỗ có thể tu sửa cũng không, chỉ có thể xây lại.
Thôi.
Cứ để Quý Biệt Vân chê cười đi.
“Đại sư, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu, tính toán tu sửa thế nào?” Quý Biệt Vân xông qua.
“Không tu sửa.” Quan Trần đáp.
Nét mặt thiếu niên lộ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi cứ mặc kệ nơi này tiếp tục bị gió thổi mưa dầm sao, lỡ như hoàn toàn sụp đổ thì làm sao bây giờ?”
“Vậy cứ để nó sập đi.”
Lời này nói ra vô cùng nhẹ nhàng, Quý Biệt Vân nghe xong thì cười không nổi nữa.
Có thể Quan Trần đối với chuyện khác không hề chấp nhất, có thể tùy ý để tạo hóa tự sinh tự diệt, vì sao cố tình muốn đi theo hắn chạy tới Sung Châu, dường như bảo vệ một tấc cũng không rời? Không hỏi hắn về chuyện của “Liễu Phong Miên”, tuy nhiên chuyện này cũng có thể lý giải được, xem như không muốn tìm hiểu chuyện riêng của người khác, nhưng những chuyện đã xảy ra trước kia thì sao?
Lúc trước Quan Trần cứu hắn một thân máu me đầm đìa tại Linh Châu, đưa hắn lên kinh thành, dẫn hắn vào phủ Hiền Thân Vương.
Quý Biệt Vân dùng thân phận này mà xuất hiện, đương nhiên Quan Trần là người hiểu rõ nhất, từng thấy qua hình ảnh lúc hắn chật vật sa sút, cũng thấy qua dáng vẻ thiếu niên khí phách, càn quấy vui đùa. Hắn đối người khác vô cùng phòng bị nhưng không hiểu vì sao đối với Quan Trần lại không có chút phòng bị nào.
Có thể nhìn ra Quan Trần là người không có lòng hiếu kỳ đối với hắn nhất.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lần gặp gỡ đầu tiên ở rừng mai Linh Châu thành, chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ đối với hắn.
Không tò mò về hắn nhưng lại nhiều lần giúp đỡ.
Hắn nhìn gương mặt kia, trước nay chưa từng nổi lên lòng nghi ngờ nhưng bây giờ lại có đôi chút.
Cho dù hiện giờ hắn thấy Quan Trần và Tuệ Tri không giống nhau, nhưng cũng không thể ngăn bản thân gộp hai thân ảnh này thành một.
Quý Biệt Vân rất khó lòng tin tưởng sẽ có người đối tốt với hắn vô điều kiện, ngoại trừ là người thân hoặc bằng hữu tâm giao đã chơi đùa khi còn bé.
Hắn không dám suy đoán đến khả năng kia nhưng lại nhịn không được mà suy nghĩ nhiều hơn, Quan Trần thật sự là Tuệ Tri sao? Nếu như vậy, mọi thứ đều được giải thích.
Không, không thể nào giải thích tất cả mọi việc.
Nếu thật sự là Tuệ Tri, vậy tại sao lại muốn gạt hắn, vì sao phải giả vờ như không biết chuyện gì?
Rốt cuộc Quan Trần muốn làm gì?
Những lời này Quý Biệt Vân đã bị Quan Trần hỏi qua, nhưng hắn lại chưa từng hỏi đối phương.
Trong lòng hắn xao động, trong đầu rối như tơ vò, mở miệng lại là một câu: “Có phải ngươi căn bản không đi tìm Tuệ Tri không?”
Hòa thượng nhíu mày: “Tại sao thí chủ lại hỏi lời này?”
Quý Biệt Vân biết rõ câu nói vừa rồi quá kích động, nhưng hối hận cũng vô dụng.
Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu vô cùng hy vọng nói: “Hắn đối ta thật sự rất quan trọng, nếu ngươi không muốn tìm hắn thì cũng đừng gạt ta, ta tự mình đi tìm. Hoặc là ngươi đưa hắn đến trước mặt ta, có được không?”
Xem như hắn bị điên, đầu óc hồ đồ rồi, lại nói với Quan Trần những lời này.
Nhưng nếu Quan Trần thật sự là Tuệ Tri, vậy hắn đã nói đến nước này rồi, Quan Trần có thể nhân cơ hội mà thừa nhận thân phận hay không, có thể đừng lừa hắn nữa không?
Hắn thấy ánh mắt Quan Trần bỗng nhiên u ám, nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh, đáp: “Nếu bần tăng đã đồng ý với thí chủ thì sẽ không nuốt lời, nhưng mà……”
Nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, Quý Biệt Vân vội vàng hỏi dồn: “Nhưng mà cái gì?”
"Bằng hữu chơi cùng khi còn bé và bằng hữu bây giờ.” Quan Trần bình tĩnh nhìn hắn: “Có phải trong lòng thí chủ có chút thiên vị hay không?”
“Thiên vị……Thiên vị.”
Quý Biệt Vân nhẩm lại mấy lần, chợt không còn hy vọng.
Hắn cho rằng hòa thượng sẽ nói bằng hữu chơi cùng khi còn bé và bằng hữu hiện giờ, hắn muốn người nào. Hóa ra là trách hắn thiên vị, Tuệ Tri và Quan Trần thật sự là hai người sao?
Quý Biệt Vân không rõ mình có thất vọng hay không, chỉ cố gắng ngụy trang đến mức mây trôi nước chảy.
Hắn cười lên: “Thiên vị……Nếu ngươi là con người thì sẽ có dục vọng, cũng không phải là ao tù nước đọng. Ngươi giúp ta nhiều như vậy nhưng lại không đòi hỏi gì ở ta, ta lấy bí mật của mình trao đổi với ngươi được không?”
Quan Trần nhìn hắn một lúc, ánh mắt luôn bình thản, giờ đây trở nên lạnh lẽo.
Sau đó nhanh chóng rời đi, đi qua trước mặt hắn.
Trong lòng Quý Biệt Vân hoảng hốt, xoay người đuổi theo, vội vã hỏi: “Đêm qua chắc chắn ngươi đã nghe thấy ba từ Liễu Phong Miên, vì sao không hỏi ta? Trong trận Đăng khuyết có nhiều người muốn giết ta như vậy, ngay cả Hiền Thân Vương cũng tò mò nhưng ngươi lại không hỏi ta vì sao bị nhiều người để mắt đến thế. Lúc trước tại Linh Châu có đám người kỳ quái đuổi giết thân phận của ta, vì sao ngươi cũng không nghi ngờ?!”
Hắn dần kích động, nói lời cuối cùng gần như hét lên, nhưng cố tình Quan Trần vẫn không chịu dừng bước.
Quý Biệt Vân mất đi lý trí, chất vấn hỏi: “Còn nữa, trước khi đến Sung Châu ta nói với ngươi rằng ta có một bằng hữu duy nhất tên là Tuệ Tri, nhưng hắn ở Linh Châu, ta là Quý Dao đang ở Vận Châu, làm sao có thể kết giao lúc còn bé được! Lúc ấy nhất định ngươi đã thấy không thích hợp, vì sao kiềm chế không hỏi!”
Hắn bắt lấy cánh tay hòa thượng, cuối cùng cũng làm đối phương dừng lại.
Thân thể Quan Trần cứng đờ, Quý Biệt Vân nhìn mắt hòa thượng, giọng điệu ôn hòa lại, tiếp tục nói: “Xem như ta cầu xin ngươi, Quan Trần, ngươi giống như một pho tượng ngọc không có tình cảm, cố tình đối tốt với ta như thế…… Ta sợ ta sẽ bị pho tượng này đầu độc mất, không chừng một ngày nào đó ta sẽ bị độc phát thân vong, ngươi có thể cho ta câu trả lời không, giống như một người bình thường, giống như câu thiên vị mà vừa rồi ngươi nói với ta?”
Giữa một mảnh trời đất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió.
“Ngươi cho rằng ta làm mọi thứ đều có mưu đồ, đúng không?” Tốc độ nói chuyện của Quan Trần cực chậm, như đang đè nén thứ gì.
Quý Biệt Vân sửng sốt, hắn không có ý này, nhưng cẩn thận suy nghĩ, những câu chất vấn vừa rồi giống như đang nghi ngờ Quan Trần.
…… Hắn không nghĩ như vậy, Quan Trần và những người khác không giống nhau, là hắn hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Hòa thượng xoay người lại, rũ mắt nhìn hắn, không còn dáng vẻ Bồ Tát bình đạm ngày xưa, trên người có thêm vài phần lệ khí.
“Không nghi ngờ ngươi là vì ta tin tưởng cách làm người của ngươi, cũng tin tưởng mắt nhìn của ta. Không hỏi đến là vì ta không muốn tìm tòi chuyện riêng của ngươi, nếu ngươi tình nguyện nói, ta sẽ nghe. Từ khi quen biết cho đến bây giờ, hóa ra giữa ngươi và ta lại phải dùng hai chữ trao đổi để nói sao?”
Tiếng gió gào thét bên vách núi làm tóc mai trên trán Quý Biệt Vân bay múa tán loạn. Đột nhiên hắn cảm thấy rất mệt, câu nói của Quan Trần giống như một cây búa tạ đập mạnh vào đầu hắn.
Hắn buông tay ra, lui về phía sau, dựa vào một thân cây thả lỏng ngồi xuống. Thiếu niên giống như tạm thời vứt bỏ lớp ngụy trang, cam chịu mà chôn đầu xuống hai gối.
Trong giây phút thiếu niên lộ ra dáng vẻ mỏi mệt, sự tức giận của Quan Trần lại hoàn toàn tiêu tán.
Hắn tức giận cái gì chứ? Là hai chữ “Trao đổi” kia sao? Có lẽ hắn tức giận là vì Quý Biệt Vân nhất quyết muốn làm giao dịch, dùng dáng vẻ như bị ép buộc để trao đổi tình cảm chân thành của hắn.
Nói đến cùng, là hắn đang giận chính mình.
Không thể thừa nhận thân phận, cũng không thể trả lời một cách thẳng thắn, lúc này mới dẫn đến sự nghi ngờ và suy sụp của Quý Biệt Vân.
Hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của thiếu niên truyền đến, dường như muốn nói “Mệt mỏi quá”. Lúc đến gần mới nghe rõ, hóa ra là đang tủi thân phàn nàn.
“Mệt chết ta, không muốn làm nữa, cái gì cũng không muốn làm nữa……”
Quan Trần ngồi xổm xuống, vươn tay định xoa đầu thiếu niên nhưng vẫn chậm chạp không chạm xuống.
Quý Biệt Vân ôm đầu, rầu rĩ nói một câu: “Nếu hôm nay ngươi có một câu lừa gạt ta, ngày sau ta sẽ trả lại gấp mười lần.”
Hắn bị giọng nói tức giận bất bình của thiếu niên chọc cho khóe môi cong lên, bàn tay kia vẫn chạm xuống, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, sau đó xoa xoa.
Sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, giống như mộng đẹp bồng bềnh.
Trả thù thì trả thù, hắn chờ.
Đột nhiên Quý Biệt Vân cứng đờ, nhưng rất nhanh Quan Trần đã thu tay về, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trên gương mặt mỏi mệt mang theo sự áy náy khó chịu, nói: “Thật xin lỗi, hiểu lầm ý tốt của ngươi.”
Quan Trần nhận câu xin lỗi này, lại cảm thấy chắc chắn sau này mình sẽ gặp báo ứng.
Vốn dĩ là hắn lừa gạt Quý Biệt Vân nhưng lại hiên ngang nhận câu xin lỗi, nhưng bây giờ hắn không thể nói ra.
Còn không thể để thiếu niên biết.
Hắn suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng mở miệng: “Liễu Phong Miên là người mà ngươi quen sao?”
Giờ phút này Quý Biệt Vân có chút yếu ớt, mờ mịt nhìn Quan Trần trong chốc lát, gật gật đầu.
“Là muội muội ta.” Dừng một chút lại bổ sung nói: “Trên văn điệp của Quý gia không có ghi nên không mang họ Quý.”
Quan Trần còn muốn hỏi thêm nhưng bị thiếu niên ngắt lời.
“Ngươi đừng hỏi nữa, hiện giờ ta còn chưa muốn nói, ngươi đã nói phải chờ ta tự nguyện nói ngươi mới nghe.”
Quan Trần cũng không hỏi nữa.
Nét mặt Quý Biệt Vân có chút khó xử: “Thật ra ta đã giấu ngươi rất nhiều chuyện, chờ khi ta làm xong việc mình muốn làm, nhất định sẽ kể hết cho ngươi nghe.”
Quan Trần lại làm thiếu niên áy náy, hắn cảm thấy mình đã gieo thêm cái báo ứng thứ hai.
Tội lỗi.
Hắn không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói: “Vậy để mau chóng biết được bí mật của ngươi, về sau ta sẽ tiếp tục giúp ngươi.”
Cuối cùng thiếu niên cũng cười, cười giống như nghe được một lời nói dối đáng yêu, sau đó vẻ mặt không thể hiểu được.
“Rốt cuộc vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy, Quan Trần?”
Quan Trần suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói dối: “Có lẽ là vì ngươi cũng là bằng hữu duy nhất của ta.”
Cũng?
Quý Biệt Vân nghi ngờ nhìn lại, một lát sau mới hiểu ra ý nghĩa câu nói của hòa thượng.
Tuệ Tri là bằng hữu duy nhất của hắn, mình lại là bằng hữu duy nhất của Quan Trần…… Bảo sao vừa rồi hòa thượng lại nói hắn thiên vị.
Về sau hắn nhất định phải chú ý quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của đối phương.
Đột nhiên Quan Trần không nhẹ không nặng nói một câu: “Giống như một tên nhóc con.”
“A?” Quý Biệt Vân phản ứng lại: “Ngươi nói ta giống trẻ con?”
Hắn lấy thanh Lại Hàn Đao bên hông xuống, quơ quơ trước mặt hòa thượng.
“Trẻ con sẽ chơi cái này sao?”
Quan Trần lắc đầu: “Không liên quan gì với đao, câu nói vừa rồi là nói ngươi có đôi lúc vẫn còn tính khí trẻ con.”
Quý Biệt Vân nhăn mày: “Ngươi mắng ta.”
Hòa thượng đứng dậy, che đi ánh sáng, cúi đầu nhìn về phía hắn.
“Là mắng ngươi sao, hay là ngươi cẩn thận ngẫm lại xem?”
Hắn ngửa đầu nhìn pho tượng Bồ Tát sống duy nhất này, trong lòng thoải mái không ít, so với cảm giác thăng chức còn vui vẻ hơn.
Ồn ào một trận xem như xứng đáng.
Hắn vươn tay ra, thoải mái nói: “Kéo ta lên.”
“Không phải đã nói Quan Trần và Quý Biệt Vân thụ thụ bất thân sao?” Tuy rằng hòa thượng nói như vậy nhưng vẫn cầm tay hắn, dùng sức kéo lên.
Quý Biệt Vân theo quán tính đụng vào ngực Quan Trần, không những không lui lại mà còn nhẹ nhàng chạm đầu vào hòa thượng. Ngẩng đầu lên, vươn ngón tay chọc chọc vào ngực đối phương.
“Lại đối với ta âm dương quái khí, chẳng qua trước kia nói không lại ngươi nên ta phải chịu đựng, về sau ta muốn động thủ.”
Hắn cũng biết mình có chỗ nào giống như động thủ đâu, rõ ràng là giống trẻ con đùa giỡn, Lại Hàn Đao còn ngoan ngoãn nằm trong vỏ, lúc đối mặt với Quan Trần vĩnh viễn sẽ không ra khỏi vỏ.
Quan Trần bị cú va chạm kia làm cho ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn Quý Biệt Vân có chút phức tạp, cuối cùng vẫn bật cười.
Tim Quý Biệt Vân đập hơi nhanh, giả vờ không nhìn thấy, xoay người dẫn ngựa rời đi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngại quá, tuyến tình cảm có hơi chậm nhiệt, hôm nay thật sự là quá nghẹn rồi.
Editor: Mình cũng nghẹn lâu lắm rồi!