Người ẩn nấp trong Phượng Ngọc Lâu cũng không phải Liễu Phong Miên.
Thiếu nữ bị đưa về dịch quán, bị thẩm vấn trước mười mấy đôi mắt, khi mở miệng câu nói đầu tiên là: “Ta là Cốc Sam Nguyệt.”
Tiếp theo lại là một câu: “Ta đã giết người, các ngươi áp giải ta đến Thần Kinh đi.”
Quý Biệt Vân không trực tiếp có mặt.
Hắn tránh trong phòng mình, nghe Đới Phong Mậu ở ngoài cửa thuật lại đầu đuôi, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, nhưng ngay sau đó lại có một loại cảm giác bất lực đè nặng trên người.
Không phải Liễu Phong Miên mà là một thiếu nữ khác.
Loại cô nương như thế nào sẽ ẩn nấp trong một tòa thanh lâu đổ nát lung lay sắp sụp, bên cạnh còn có một đống xương cốt vỡ vụn chất thành ngọn núi, lại dùng cây đàn cầm bị hỏng để gảy một khúc nhạc tang thương không ai nghe nổi?
Rốt cuộc án diệt môn tại Sung Châu đã dính dáng đến bao nhiêu người?
Quý Biệt Vân dựa vào góc tường, ôm thanh Lại Hàn Đao, cả người đều là trạng thái phòng bị.
Đêm qua là Quan Trần đưa hắn về, khi trở về tinh thần vẫn hoảng hốt.
Lúc ở Phượng Ngọc Lâu, vẫn là hòa thượng tay mắt lanh lẹ thay hắn che chắn tầm mắt, kéo hắn từ trong ký ức và hiện thực hỗn loạn trở về. Âm thanh “Bình tĩnh lại” giờ phút này vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong đầu hắn, dường như vô cùng khoan dung với sự thất thố của hắn.
Hắn tin chắc Quan Trần nhất định đã nghe được ba chữ kia, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hỏi hắn một câu.
Chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?
Cho dù không hiếu kỳ nhưng trước nay Quan Trần vẫn quan tâm hắn như vậy, vì sao bây giờ không hỏi đến một lời?
Cửa bị người gõ.
Đới Phong Mậu chưa đi, tuy rằng hắn không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng cũng có thể cảm giác được hiện giờ Quý Biệt Vân có gì đó không thích hợp.
Đêm qua sau khi trở về thì mất tập trung, mơ màng ra lệnh cho bọn họ bao vây Phượng Ngọc Lâu gì đó, sau đó thì trốn vào phòng. Lúc này trời cũng sắp sáng, bên phía Đường Tư Phán nên nói như thế nào, án diệt môn của hai nhà kia có muốn đến tra xét hay không, còn thiếu nữ bị bắt về phải xử lý ra sao, đều đang chờ mệnh lệnh của Quý Biệt Vân.
“Lão đại……” Đới Phong Mậu cố gắng suy nghĩ nên mở miệng như thế nào: “Có phải ngươi bị kinh sợ hay không, hay là tìm đại phu đến xem?”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên cửa bị kéo mạnh ra, gương mặt mệt mỏi nặng nề của Quý Biệt Vân xuất hiện trước mắt Đới Phong Mậu, làm hắn giật mình. Mấy ngày chấp hành công vụ ở Đại Lý Tự cũng chưa từng thấy lão đại mệt mỏi như vậy, bây giờ lại bị làm sao? Hắn không biết có nên đi tìm Quan Trần kia hỏi một chút hay không, nếu bị trúng tà, vậy bọn họ phải làm chính sự như thế nào đây?
Quý Biệt Vân dường như biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái: “Ta không bị kinh sợ, trước tiên tìm đại phu đến xem cho tiểu cô nương kia đi.”
Cuối cùng cũng nói chính sự, Đới Phong Mậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu cô nương họ Cốc kia thật sự kỳ quái, nhìn thì giống như người điên kẻ ngốc, nhưng lúc nói chuyện lại rất mạch lạc. Nàng ta một hai muốn người cầm đầu trong chúng ta đi ra ngoài, sau đó nàng mới mở miệng.”
Thiếu niên xoa xoa mặt, tinh thần tỉnh táo một chút.
“Đi thôi, mang ta đi gặp nàng.”
Căn phòng vốn dĩ tươm tất của dịch quán, bây giờ lại lấy làm nhà giam, phủ lên bên trong một ít cỏ khô, Cốc Sam Nguyệt đang đứng thẳng, bị cột vào một cây trụ, dây thừng quấn quanh nhiều vòng từ cổ nàng kéo xuống mắt cá chân.
Cuối cùng Quý Biệt Vân cũng thấy rõ mặt nàng, một gương mặt còn lưu lại dáng vẻ của trẻ con, sạch sẽ đơn thuần, nhưng cố tình trong mắt lại ẩn chứa hận ý không thể nào tan. Cũng không biết đang hận ai.
Bị trói đứng thẳng hơn nửa đêm, rõ ràng thiếu nữ này đã mệt rồi. Quý Biệt Vân kêu người mở trói cho nàng, sau đó nới lỏng một chút để nàng ngồi xuống mặt đất.
Sau đó tự mình rót một chén nước đưa qua.
Cốc Sam Nguyệt nhìn chằm chằm vào chén nước kia trong chốc lát, hai tay bị trói nên chỉ đành thò đầu lại gần tay hắn uống liền mấy ngụm, vì uống nhanh nên bị sặc.
Quý Biệt Vân lui trở về, hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
Thiếu nữ ho khan sau đó đáp: “Mười sáu.”
Đới Phong Mậu đang đứng một bên nhịn một lúc lâu rốt cuộc đã tìm được cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ chúng ta mù sao?”
Cốc Sam Nguyệt mím môi: “Mười bốn, không lừa các ngươi.”
Quý Biệt Vân nhất thời không nói chuyện.
Mười bốn tuổi, nếu Liễu Phong Miên còn sống, có lẽ cũng cùng tuổi với Cốc Sam Nguyệt.
Hắn nhìn quần áo màu đỏ trên người Cốc Sam Nguyệt, tuy rằng dính đầy bụi đất nhưng vẫn vô cùng rực rỡ đến chói mắt, dường như đang cố ý muốn cho tất cả mọi người phải liên tưởng đến màu máu tươi.
Cuối cùng Quý Biệt Vân vẫn khoát tay kêu Đới Phong Mậu thẩm vấn, còn hắn thì lui về phía sau lắng nghe.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và Đới Phong Mậu, còn có Cốc Sam Nguyệt.
Đới Phong Mậu đứng trước mặt Cốc Sam Nguyệt, chỉ bằng dáng người cường tráng đã có thể làm kinh sợ không ít người, nhưng trong mắt tiểu cô nương này cũng không thể hiện chút sợ hãi.
“Hài cốt trong Phượng Ngọc Lâu là chuyện như thế nào?” Đới Phó Úy hỏi.
Ánh mắt Cốc Sam Nguyệt chợt u tối: “Các nàng đều là tỷ tỷ trong lâu, ta mang các nàng về.”
“Những người đó chết như thế nào?”
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng làm người ta không rét mà run: “Đói chết? Dọa chết? Bệnh chết?”
“Hay cho đáp án này, ta không muốn cùng ngươi ở đây đùa giỡn.” Đới Phong Mậu hơi tức giận, nhưng vẫn thay đổi chủ đề: “Vì sao lại đến Phượng Ngọc Lâu giả thần giả quỷ?”
“Vì các ngươi đã đến.” Thiếu nữ giương mắt quét nhìn bọn họ: “Ta đã giết người, không muốn trốn nữa, ta muốn chui đầu vào rọ.”
“Ngươi giết ai?”
Vẻ mặt Cốc Sam Nguyệt hồn nhiên: “Thứ sử và Trường sử, ta là đồng lõa, hai mồi lửa kia là do ta phóng. Thiêu vô cùng lớn, từ trước đến nay ta chưa thấy qua ngọn lửa nào lớn như vậy, cháy đến tận trời.”
Khuôn mặt Đới Phong Mậu căng cứng vô cùng, đè nén cảm xúc hỏi: “Vậy ngươi cũng biết phạm nhân bị đưa đến Thần Kinh đúng không? Tên là Trương Hàm.”
Thiếu nữ gật đầu: “Đương nhiên.”
Cảm xúc Đới Phó Úy đã nhẫn nhịn đến cực điểm, âm thanh lạnh lùng nói: “Hắn tên Thái Hàm, không phải Trương Hàm.”
Cốc Sam Nguyệt cứng đờ.
Quý Biệt Vân ở một bên thấy được rõ ràng, cùng quay đầu liếc nhìn với Đới Phong Mậu, nâng cằm hướng về phía cửa.
Sau khi hai người ra ngoài, Quý Biệt Vân mới thấp giọng nói: “Nàng muốn gánh tội.”
Đới Phong Mậu nhăn mặt suy tư: “Tại sao? Nàng chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại muốn dính dáng đến án mạng diệt môn.”
“Người phái đi điều tra lai lịch của Cốc Sam Nguyệt đã về chưa?” Hắn hỏi.
Đới Phó Úy gật đầu sau đó lắc đầu: “Dựa theo cái tên Cốc Sam Nguyệt này mà tra xét, toàn Sung Châu cũng không có người nào như vậy, đoán chừng là tên giả.”
Quý Biệt Vân nhớ Cốc Sam Nguyệt từng gọi các nữ tử của Phượng Ngọc Lâu là “Tỷ tỷ”, lập tức nói: “Đi điều tra Phượng Ngọc Lâu đi, có lẽ nàng là người còn sống sót của Phượng Ngọc Lâu.”
Hai người liếc nhau, ban đầu Đới Phong Mậu không đáp, sau đó chỉ nói một câu: “Ta đã sai người đi thu thập hài cốt của những thi thể kia, bây giờ an táng không?”
Hắn nhướng mày, không đoán được Đới Phong Mậu sẽ nói đến chuyện này, xem ra người này không chỉ có dáng vẻ cao lớn thô kệch. Hắn suy nghĩ một lúc, đáp: “Thu thập tốt là được, chờ sau khi sự việc được điều tra rõ ràng thì hỏi ý muốn của Cốc Sam Nguyệt, nếu nàng đồng ý thì an táng.”
Đới Phong Mậu gật đầu, chuẩn bị đi làm việc.
Quý Biệt Vân gọi người lại, nói: “Đi đến mấy hộ gia đình xung quanh Phượng Ngọc Lâu, đem tất cả những người tình nghi đều bắt lại cho ta, ngoại trừ hỏi chuyện liên quan đến Phượng Ngọc Lâu, phải hỏi thêm sông Nguyên Hà có từng trải qua hồng thủy không. Nếu những người đó không chịu nói thì đem bọn họ đi thẩm vấn một lượt.”
Đang nói chuyện, đột nhiên có người đến báo, Đường Tư Phán tìm đến cửa.
Khi Đường Hưng tiến vào, ngay cả lễ nghi khách sáo cũng lượt bớt, vội vã nói: “Nghe nói tướng quân đến Phượng Ngọc Lâu? Có phải đã gặp cảnh tượng quỷ quái không?”
Đới Phó Úy rất có mắt nhìn, tự động lui hai bước, ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm gương mặt Đường Hưng.
Quý Biệt Vân tiến lên hai bước, nở nụ cười lạnh lùng, mở miệng nói: “Đường Tư Phán, đã lúc này rồi mà ngươi còn giả ngu với ta, chờ sự việc được điều tra rõ ràng, chỉ sợ lúc đó cũng chỉ có thể giả vờ vô tội.”
Đường Hưng tươi cười vô cùng nịnh nọt, sau khi nghe xong lời này, thiếu chút nữa cười không nổi. Xoay chuyển tròng mắt, thấp giọng nói: “Hạ quan thật sự không biết tình hình cụ thể, nửa năm trước, khi hạ quan nhậm chức đã có một ít công văn bị tiêu hủy. Tướng quân thân là người trong quan trường nên cũng sẽ hiểu, phía trên không muốn để ngươi biết chuyện, vậy tốt nhất đừng đi hỏi thăm lung tung, giả ngu là điều nhất định phải biết.”
“Theo như lời Đường Tư Phán nói, vậy là ngươi không biết thành Sung Châu đã từng trải qua hồng thủy?” Quý Biệt Vân sâu xa hỏi.
Trên mặt Đường Hưng hiện ra một tia mờ mịt, giống như thật sự không biết chuyện này.
“Hồng thủy? Khi nào?”
Quý Biệt Vân ồ một tiếng, không đáp mà hỏi lại: “Vậy Phượng Ngọc Lâu đã bị bỏ hoang khi nào?”
Đường Hưng càng mù mờ hơn, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Hạ quan thật sự không biết, vừa đến Sung Châu thì tòa lâu kia đã như vậy rồi, cũng không biết vì sao không hủy, cũng không sửa. Hạ quan từng lén hỏi thăm, đều nói là tòa lâu kia bị quỷ lộng hành, đã tìm đại sư xem qua, nói là không động đến được, vừa động thì sẽ làm oán khí lan ra khắp nơi, toàn bộ Sung Châu phải gặp nạn.”
“Oán khí.” Quý Biệt Vân cười một tiếng: “Oán khí gì?”
Lần này Đường Hưng không thể rành mạch mà đáp, tầm mắt Quý Biệt Vân và Đới Phong Mậu đảo qua đảo lại, nhìn dáng vẻ có lẽ hắn đang vắt óc suy nghĩ đáp án, một lát sau không tự tin lắm trả lời: “Nữ tử thanh lâu……đương nhiên có oán khí sâu nặng.”
Quý Biệt Vân đối với người này hoàn toàn không còn hứng thú, lui về phía sau hai bước rồi đi lên lầu, cất cao giọng nói: “Tiễn khách.”
“Được!” Đới Phong Mậu gấp không chờ nổi đáp một tiếng, lập tức lôi Đường Tư Phán ra ngoài.
Sau khi Quý Biệt Vân đi đường dài đến đây, sau đó một đêm không ngủ, bây giờ đầu óc mê mang, vừa lên cầu thang thì thấy hoa mắt, vội vàng nắm lấy tay vịn. Một lát sau ổn định lại, thẳng bước chân đi về phía phòng ngủ của Quan Trần.
Nên làm chuyện tiếp theo.
Quý Biệt Vân thu hồi khí thế lạnh lẽo khi đối mặt với Đường Hưng, hít sâu một hơi sau đó gõ cửa hỏi: “Quan Trần đại sư, có bên trong không?”
Không ai trả lời.
Hắn tiếp tục gõ cửa, đột nhiên gõ vào không trung, Quan Trần từ bên trong mở cửa ra, nét mặt nghi ngờ nhìn hắn.
“Quý thí chủ có việc gì gấp sao?”
Hắn kéo ra một nụ cười vương trên khóe mắt: “Không phải Quan Trần đại sư nói muốn tu sửa chùa miếu sao, ta rảnh nửa ngày, vừa vặn có thể cùng đại sư đi đến đó.”
Quan Trần thu hồi nét mặt nghi ngờ, bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó ra khỏi cửa phòng.
“Cũng được.”
Rất tốt, vẫn không hỏi hắn.
Trong lòng Quý Biệt Vân có chút sốt ruột. Lúc ở Phượng Ngọc Lâu hắn cũng như vậy, nhưng tại sao Quan Trần vẫn khí định thần nhàn, là không muốn hỏi hay là không biết phải hỏi như thế nào?
Lần này Quý Biệt Vân theo phía sau, Quan Trần dẫn đường phía trước.
Hòa thượng nói muốn tu sửa chùa miếu ở ngoài thành Sung Châu, vì để tiết kiệm thời gian nên bọn họ cưỡi ngựa đến đó.
Thân thể Quý Biệt Vân không sao nhưng đầu óc hắn có hơi khó chịu, rõ ràng mỏi mệt đến không chịu nổi, nhưng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc hòa thượng còn muốn vòng quanh nơi này thêm mấy vòng.
Đi đến vòng thứ ba, rốt cuộc hắn nhịn không được, tức giận gân cổ lên hỏi: “Đại sư, ngươi chơi ta đúng không?”
Quan Trần thả chậm tốc độ, cau mày nhìn về phía hắn: “Dường như bần tăng lạc đường.”
Hắn không dao động: “Tiếp tục giả vờ đi.”
Lần đầu tiên hòa thượng lộ ra gương mặt bất đắc dĩ, kiên nhẫn giải thích: “Trước khi bần tăng đến đây cũng chỉ biết địa điểm đại khái, vẫn chưa thật sự đến đây.”
“Thật sự có một tòa chùa miếu sao?” Hắn buột miệng hỏi.
Không phải Quan Trần bịa một cái cớ lung tung nào đó để đi theo đến Sung Châu sao?
“Là thật, thí chủ nghỉ ngơi một lúc, chờ bần tăng tìm lại.” Quan Trần cho hắn một ánh mắt an tâm, sau đó quay đầu ngựa lại tìm tiếp.
Quý Biệt Vân im lặng nắm chặt dây cương, hòa thượng này làm việc chu đáo chặt chẽ vậy sao? Một ngày trước khi mình rời Thần Kinh, thế mà thật sự tìm được một tòa chùa miếu ở Sung Châu, còn nói đã sắp xếp chuyện ở chùa Huyền Thanh ổn thỏa rồi một mình khởi hành.
Một lát sau, vạt áo Quan Trần tung bay trở về, nói là tìm được rồi.
Chờ khi Quý Biệt Vân đi theo đến nơi, cười đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên ngựa xuống.
“Một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, tường đá vỡ nát đìu hiu.” Hắn chỉ vào tòa miếu hoang ngay cả tượng Phật cũng bị mất: “Đại sư định tu sửa như thế nào?”