Đốm lửa xanh lá kia rất thường thấy trong nghĩa địa và bãi tha ma, nhưng không thể nào xuất hiện tại một tòa lâu ngay trong thành Sung Châu.
“Phượng Ngọc Lâu.” Quan Trần nhìn ra được chữ viết mơ hồ trên tấm biển phía trên.
Quý Biệt Vân không nghe rõ, hỏi ngược lại: “Phong Vũ Lâu?”
Giương mắt nhìn một hồi mới phát hiện mình nghe lầm, bên trên viết rõ ràng hai chữ “Phượng Ngọc”.
“Tửu lâu nhà ai lại lấy cái tên diêm dúa như thế?” Hắn lẩm bẩm, tự nói.
Quan Trần liếc nhìn hắn một cái: “Thanh lâu.”
Quý Biệt Vân ngẩn ra, sau đó nhìn thấy Quan Trần đi trước một bước về phía trước, thử đẩy cửa. Trên cửa lại có một cái khóa, đinh đinh đan đan vang lên.
Hắn đi lên trước, đang chuẩn bị rút đao ra khỏi vỏ muốn bổ nát cái khóa kia, nhưng lại thấy hai cánh cửa lung lay sắp đổ, kẽo kẹt một tiếng sau đó ngã xuống, đập thật mạnh xuống nền đất, làm bay ra một mảng lớn tro bụi.
Hắn bị người lôi kéo cánh tay lui về sau mấy bước, chờ đến khi bụi đất trước mặt tiêu tán đi hết, cái tay kia mới buông hắn ra.
“Đa tạ.” Quý Biệt Vân nói một tiếng cảm ơn, duỗi tay vào không trung xua xua đi một ít bụi bặm còn thừa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên lầu lại truyền đến âm thanh rinh rít của dây đàn, chỉ vang lên một chút thì dừng lại. Làm người nghe không đoán được là nhạc cụ gì, giống như đàn tranh hoặc tỳ bà, cũng có thể là đàn cầm.
Âm thanh dây đàn quanh quẩn trong lâu, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, bản thân nó lại mang theo một luồng âm khí lạnh lẽo.
Quý Biệt Vân không vội lên lầu, hắn đứng ngoài cửa nương theo ánh nến mà đánh giá xung quanh.
Trong lâu này dường như đã gặp phải hỗn loạn nào đó, bàn ghế thiếu rất nhiều, số còn lại cũng méo mó, xiêu vẹo. Màn che cũng còn nguyên tại chỗ, nhưng không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, giống như bị ngâm trong nước muối một thời gian dài, giờ đây mang theo một màu tử khí âm u. Không khí trong lâu cực kỳ mơ hồ, xen lẫn cùng mùi vị nặng nề nào đó.
Trên mặt đất có một vài mảnh vỡ, hắn nhìn không rõ, đành phải ngồi xổm xuống.
Giống như một bình hoa trang trí nhưng mảnh vỡ cũng không nhiều lắm. Nếu thật sự là thanh lâu, có lẽ phải bày biện không ít đồ sứ và tranh chữ, hiện giờ nơi đây đều không có, mảnh vỡ trên mặt đất cũng không nhiều, có lẽ đã bị người dọn đi rồi.
Quan Trần cũng đi đến, đứng trước một cây cột trước mặt, nhìn một chút sau đó đến gần ngửi ngửi.
“Tòa lâu này được xây dựng không lâu lắm, nhưng gỗ đã được ngâm qua nước.”
Quý Biệt Vân đột nhiên quay đầu: “Nơi này đã gặp qua lũ lụt?”
Hòa thượng nhíu mày đi đến: “Bần tăng không nhớ rõ năm năm gần đây Sung Châu từng có hồng thủy.”
Nếu như Đại Lương thật sự xuất hiện thiên tai, chùa Huyền Thanh sẽ phải tụng kinh cầu phúc, Quan Trần không thể nào không rõ. Nếu Quan Trần đã chắc chắn như thế, vậy có lẽ ở đây không xảy ra hồng thủy, ít nhất trong tấu chương đưa đến Thần Kinh là không có.
Cuối cùng Quý Biệt Vân đã biết mùi vị nặng nề ở đây là từ đâu mà có, là mùi hôi thối của gỗ bị nước ngâm qua.
Hắn vừa đi vừa nói: “Ta thấy nhà cửa ở xung quanh nơi này cũng rất mới, có lẽ đã được tu sửa thêm lần nữa, nhưng sao tòa lâu này lại không sửa qua?”
Quan Trần đuổi kịp bước chân hắn: “Muốn lên lầu sao?”
“Đi đến từng tầng nhìn xem đi”. Quý Biệt Vân kéo hòa thượng gần thêm một chút: “Đừng đi xa, hai ngọn đèn chiếu sáng sẽ rõ hơn, đường ở đây không dễ đi.”
Thỉnh thoảng dưới chân sẽ dẫm phải mảnh vỡ của đồ sứ và bàn gỗ, hai ánh nến hòa vào nhau giống như lạc vào biển tối mênh mông, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng dưới chân.
Bọn họ vòng qua cầu thang, đi về phía một loạt căn phòng ở đằng sau. Cửa phòng đều mở ra, bên trong đều là một mảnh hỗn độn, không hề thấy đồ vật gì quý giá. Nhưng mỗi một gian ở đây đều bố trí giống như khuê phòng, sau bức màn cũng có đặt giường gỗ khắc hoa văn.
Sắc mặt Quý Biệt Vân càng ngày càng trầm trọng, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra khung cảnh náo nhiệt khi xưa của tòa lâu này, ảo tưởng ra âm thanh vui cười cợt nhã bên tai, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Khi ở Thú Cốt thành, hắn nghe nói có một vài nữ nhân là thân bằng quyến thuộc của tội thần sẽ bị bắt làm kỹ nữ. Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ cảm nhận được Phượng Ngọc Lâu này tỏa ra khí lạnh âm u, so với địa lao còn lạnh đến thấu xương.
Hắn nhắm mắt lại, mạnh mẽ lôi kéo suy nghĩ của mình về hiện thực.
“Chẳng lẽ lúc ấy xảy ra lũ lụt, người dân nơi này vội vàng chạy trốn sao?” Quý Biệt Vân lẩm bẩm nói, nhưng hắn lại nghĩ xung quanh Phượng Ngọc Lâu này rất gần bờ sông, nếu thật sự thủy triều dâng lên, muốn chạy thoát thân cũng khó.
Quan Trần chớp mắt đi theo sau hắn, cũng nói ra một vấn đề: “Vì sao quan phủ không tự mình tu sửa nơi này mà lại phong tỏa?”
Quý Biệt Vân quay đầu, cảm thấy sau lưng có hơi lạnh. Hắn không tin quỷ thần, nhưng nghe xong lời này nhịn không được càng nghĩ càng xa, tưởng tượng ra một vài lý do cho hành vi này của quan phủ.
Trên lầu lại vang lên âm thanh kia lần nữa.
Rít rít khó lọt vào tai, nhạc cụ kia có lẽ cũng đã bị ngâm trong nước, mất đi âm chuẩn, thân đàn mục nát. m thanh tiếng đàn này dường như không có tiết tấu, lộn xộn một hồi, như muốn tra tấn lỗ tai bọn họ.
Sau một lúc lâu, cuối cùng tiếng nhạc cụ này cũng ngừng lại, mà thiếu niên giống như nghe đến ngây cả người, đứng tại chỗ mơ màng.
Quan Trần nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, mới đem hồn hắn gọi trở về.
Quý Biệt Vân quay đầu nhìn về phía Quan Trần, vẻ mặt muốn nói lại thôi, một lát sau quay đầu lại lắc lắc đầu, dường như âm thanh ấy vẫn còn vang bên tai, tòa lâu đỗ nát này vô cùng âm u đầy tử khí, đoạn nhạc kia cũng giống như nhạc tang, làm người ta chỉ nghe ra được sự u oán trong đó.
Hắn khôi phục lại bình thường, nhìn về phía Quan Trần, hỏi: “Ngươi cảm thấy nơi này thật sự có ma quỷ lộng hành sao?”
Hòa thượng dù ở hoàn cảnh này vẫn như cũ vô cùng trầm tĩnh, nói: “Không phải, nhưng quan phủ Sung Châu dường như nghĩ như vậy, nên bọn họ không dám tu sửa nơi này, mà đem Phượng Ngọc Lâu khóa lại.”
“Bọn họ sợ nữ quỷ từ trong lâu này ra ngoài.” Quý Biệt Vân cười lạnh một tiếng: “Đi thôi, chúng ta lên lầu xem ai đang cố tình đánh đàn oái ăm như vậy.”
Đột nhiên Quan Trần giơ tay ngăn hắn lại: “Chờ đã, nơi này có chỗ bất thường.”
Quý Biệt Vân lập tức cảnh giác, tay đã sờ đến Lại Hàn Đao.
“Cũng không có người khác”. Hòa thượng an ủi hắn: “Thí chủ thả lỏng một chút.”
Quan Trần đi trước tiến vào một căn phòng, đi đến phía trước giường gỗ khắc hoa văn, sau đó vẫy vẫy tay gọi hắn.
“Ở đây có dấu vết hoả hoạn, nhưng cũng chưa cháy hết.”
Quý Biệt Vân đến gần xem, đệm giường đã bị đốt rụi, trên giường gỗ cũng có dấu vết bị cháy qua, một dòng hương vị cháy khét xông vào chóp mũi.
Hắn cúi người xuống, đầu ngón tay chạm vào giường, sờ được vệt nước ẩm ướt.
“Có người kịp thời cứu hỏa, hơn nữa là cách nay không lâu.” Hắn đưa ra kết luận.
Đem manh mối trước mắt tập hợp lại mà suy đoán, có thể đoán ra đại khái sự việc. Nơi này gặp phải lũ lụt, sau đó bị quan phủ phong tỏa, người bên trong chẳng biết đi đâu. Nhưng trước khi đám người bọn họ đến Sung Châu, đã có người muốn phóng hỏa thiêu hủy Phượng Ngọc Lâu này, nhưng bị người khác dập tắt.
Sự việc rắc rối phức tạp.
Nhưng nếu Đường Tư Phán muốn để bọn họ đến, có lẽ nơi này sẽ có manh mối.
Hai người liếc nhìn nhau, Quý Biệt Vân xoay người đi ra ngoài nhưng bị Quan Trần gọi lại.
Hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy hòa thượng lại dùng loại ánh mắt quan tâm dịu dàng kia nhìn hắn, còn hỏi: “Thí chủ không thoải mái sao?”
Quý Biệt Vân sửng sốt.
Hắn thể hiện rõ ràng như vậy sao? Huống hồ nơi này tối như bưng, sao Quan Trần có thể nhìn rõ nét mặt của hắn?
“Không có, chỉ là mùi của nơi này hơi khó ngửi.” Hắn cụp mắt nói một câu lừa gạt, sau đó xoay người ra ngoài.
Khi bước trên cầu thang, phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe, dường như đang nói với bọn họ cầu thang này sắp sụp.
Quý Biệt Vân đi vô cùng cẩn thận, quay đầu dặn dò Quan Trần một câu, sau khi từ từ đi lên lầu hai, phát hiện nơi này vẫn như cũ có loại hương vị mục nát.
Hắn sờ sờ lan can, thanh gỗ dưới tay rõ ràng đã bị nước ngâm qua, tuy rằng đã khô nhưng vẫn để lại dấu vết.
“Lúc đó nước đã dâng lên đến lầu hai sao?” Hắn càng nghĩ càng thấy không thích hợp: “Lũ lụt nghiêm trọng như vậy, tại sao không bẩm báo triều đình?”
Quan Trần nói ra phỏng đoán trong lòng: “Giấu diếm.”
Bọn họ dạo qua một vòng ở lầu hai, nơi này và lầu một không khác nhau lắm, trống vắng lại rách nát, cũng không có bóng người.
Xem ra âm thanh kia có lẽ đến từ lầu 3.
Quý Biệt Vân lại sờ thanh Lại Hàn Đao bên eo, đi trước một bước bước lên cầu thang, che chắn Quan Trần ở phía sau.
Ngay khi bước một bước đầu tiên, tiếng đàn khàn khàn và âm thanh kẽo kẹt của cầu thang đồng thời vang lên.
Đột nhiên bên eo hắn có một bàn tay chạm vào, kéo hắn lùi về sau. Quý Biệt Vân theo bản năng phản kháng lại, nhưng lại nhớ ra phía sau là Quan Trần, vì vậy thả lỏng xuống, thu hồi sự phản kháng kia.
Lùi về sau đụng phải lồng ngực ấm áp, hơi thở êm ái xẹt qua bên tai, làm hắn nhẹ nhàng run lên.
Rất nhanh Quan Trần đã lui về, tay thu lại, giọng nói áy náy phát ra từ phía sau.
“Khôi giáp quá trơn, không thể chạm vào, đành phải ôm eo thí chủ, mạo phạm rồi.”
Nhịp tim Quý Biệt Vân đập rất nhanh, giọng nói khàn khàn “Không sao”. Vừa rồi khi bị kéo lui về làm hắn chú ý, dường như mình thiếu chút nữa đã dẫm lên thứ gì đó. Lấy đèn lồng chiếu qua, trên bậc thang lại có một đoạn xương trắng.
“Là xương đùi của người.” Giọng hắn có chút căng thẳng.
Quan Trần từ từ đi ngang qua người hắn, tránh đoạn xương kia, bước lên lầu: “Mọi nơi đều tối tăm, tinh thần thí chủ không tập trung, vẫn nên để bần tăng đi trước dẫn đường.”
Quý Biệt Vân không phản đối.
Trong bóng tối, dường như hắn càng khó khống chế suy nghĩ của mình, nhịn không được lại suy nghĩ lung tung một số chuyện. Ví như khi còn nhỏ trong nhà cũng có một cây đàn, còn có lúc ở vùng quê bên ngoài Thú Cốt thành, bóng dáng chạy trốn trong gió lạnh căm căm.
Hắn hít sâu một hơi, không khí mục nát nặng nề tràn vào thân thể, ngược lại làm hắn tỉnh táo không ít. Lấy lại bình tĩnh, hắn đuổi kịp bước chân hòa thượng.
Tiếng đàn khó nghe kia lại liên tục vang lên, giống như biết bọn họ đang tới gần, cho nên tốc độ đánh đàn càng thêm kịch liệt.
Cảm xúc Quý Biệt Vân đang quay cuồng, dẫm lên những chỗ mà Quan Trần đi qua, dọc theo đường đi tránh khỏi vài khối xương người. Có xương đùi, có ngón tay, thậm chí còn có đầu lâu, hốc mắt trống rỗng gắt gao nhìn bọn họ chăm chú.
Không khí bốn phía càng ngày càng nặng nề.
Tuy rằng Quý Biệt Vân gặp qua không ít thi thể, nhưng tất cả đều còn có da thịt, xương trắng chân chính thế này hắn cũng không quen lắm, vì thế có một vài xương cốt hắn không biết là thuộc bộ phận nào trên cơ thể.
Nhưng mỗi khi hắn đi qua một khối hài cốt, trong lòng lại lạnh hơn một chút.
Đây đều là mạng người.
Khi bọn họ đặt chân lên lầu 3, âm thanh kia chợt biến mất.
Nhưng Quý Biệt Vân đã nghe ra phương hướng, bước lên, một bên rút Lại Hàn Đao.
Hắn đá văng cửa phòng, một thiếu nữ đang đưa lưng về phía bọn họ, đôi tay đặt trên một cây đàn cầm.
Dưới ánh nến mập mờ, bóng dáng kia giống như ảo mộng, thân áo màu đỏ như có máu tươi rót xuống. Trong phòng chồng chất không ít hài cốt và đóm lửa xanh lá yếu ớt.
Giọng nói Quý Biệt Vân run rẩy hỏi: “Liễu Phong Miên?”
Khi hắn đang hoảng hốt, đột nhiên hai mắt bị một bàn tay che lại.
Nhận thấy là hơi thở quen thuộc, hắn cũng không phản kháng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ. Cố gắng trừng mắt nhìn nhưng chỉ nhìn thấy một mảng tăm tối.
Tiếng nói Quan Trần giống như mang theo sự tĩnh mịch của Huyền Thanh Sơn: “Quý thí chủ, ngươi bình tĩnh lại.”
Quý Biệt Vân vô lực lui sát về phía sau.