Thuộc hạ của Phương Mộ Chi vẫn còn chờ ở ngoài sơn môn, Quý Biệt Vân tìm được một vị hòa thượng gần đó, dựa theo lý do thoái thác của Phương đại hiếu tử nhờ hòa thượng hỗ trợ chuyển lời.
Trở về phòng, Phương Mộ Chi cũng đã chiếm lấy giường của hắn, hợp ý mà nằm bên trên, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm xà nhà.
Quý Biệt Vân ôm tay dựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Phương công tử, ngươi biết chính mình đánh không lại ta đi?”
Phương Mộ Chi mắt nhìn thẳng, nói: “Có lý nào ta sẽ ngủ trên mặt đất.”
Hắn đi qua, cong lưng vỗ vỗ bả vai Phương Mộ Chi: “Mộ Chi huynh, ngươi ngồi dậy một chút, ta có chuyện muốn nói.”
Phương Mộ Chi hoài nghi mà nhìn hắn, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, ngồi dậy. Nhưng mà mới vừa ngồi thẳng dậy, toàn bộ thân thể liền như trời đất quay cuồng, một lát sau nghiêng người chấm đất, chân trái liền truyền đến một trận đau đớn.
“A chân ta!” Phương thiếu gia nằm trên mặt đất, run run rẩy rẩy mà ôm chân trái của mình.
“Không vấn đề gì lớn, hai ngày sau sẽ tự khỏi.” Quý Biệt Vân rũ mắt từ trên cao nhìn xuống: “Ta đây là giúp Phương công tử lấp liếm, để tránh ngày mai bị Thừa Tướng vạch trần.”
Phương Mộ Chi bỏ cuộc, mặc cẩm y ngọc bào nằm yên trên mặt đất.
“Ngươi chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Quý Biệt Vân vòng qua khối thân thể vướng víu trên mặt đất, ngồi xuống mép giường, lại đắp chăn nằm xuống. Hắn nhắm mắt dưỡng thần, cười cười: “Ngày mai nếu Thừa Tướng không tới, cái chân bị thương này của ngươi xem như là oan uổng rồi.”
**
Quý Biệt Vân một đêm này đều cảnh giác, căn bản là không ngủ, chỉ sợ vị thiếu gia kia ngấm ngầm giở trò. Thật vất vả mà chờ đến khi hừng đông, nhưng dưới giường liền bắt đầu truyền đến một tiếng lại một tiếng ai thán, ở giữa còn kèm theo mấy câu đệm “chi, hồ, giả, dã”.
Hắn cầm hoàn đao đứng dậy, cúi đầu hỏi: “Làm cái gì?”
Phương Mộ Chi khinh khi mà nhìn hắn một cái, đáp: “Ôn tập công khóa, không lâu sau sẽ đến kỳ thi mùa xuân.”
Phàm là con cháu quyền quý nhà cao cửa rộng sẽ có rất ít người nguyện ý đi thi khoa cử cầu công danh, chỉ muốn tìm kiếm sự che chở trong nhà, không nghĩ tới đường đường là con trai Thừa tướng thế nhưng lại nguyện ý nghiêm túc đọc sách. Quý Biệt Vân cũng không muốn chặt đứt con đường cầu học của người ta, chỉ có thể ôm đao dựa vào đầu giường, bầu không khí này cũng có thể so với tụng kinh niệm phật, bắt đầu nghĩ lại từ lúc mình nhập kinh rốt cuộc là đi nhầm bước nào mới rơi vào nông nỗi như bây giờ.
…… Nhất định là ngay từ đầu khi vào kinh đã sai rồi.
Chờ đến khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, Quý Biệt Vân rốt cuộc cũng không cần nhẫn nại mà đem Phương Mộ Chi đóng gói tốt ném ra cửa phòng.
“Nhớ kỹ đừng làm bại lộ thân phận của ta, bằng không tin đồn nhảm nhí thiếu gia nhà họ Phương qua đêm ở đây sẽ được lan truyền khắp kinh thành.”
Phương thiếu gia lo lắng đề phòng mà cùng hắn ở chung một đêm, đôi mắt quầng thâm nửa híp như gấu trúc, hiện tại nghe xong lời này cũng đều trừng lớn.
“Ngươi…… tiểu nhân đê tiện!”
Quý Biệt Vân vốn chính là chọn thứ mà Phương Mộ Chi sợ hãi để hù dọa, vị thiếu gia này chính là sợ bị vấy bẩn sự trong sạch, nên hắn liền dùng thanh danh tới uy hiếp. Hắn vẻ mặt chết lặng mà nhếch môi, phụ họa nói: “Đúng là tại hạ.”
Dứt lời liền trở về phòng, đóng cửa lại.
Tính toán thời gian hạ triều của Thừa tướng, hắn liền ở trong phòng chán đến chết mà chờ, quả nhiên canh ba sau khi hạ triều, Thừa tướng đã tới sơn môn chùa Huyền Thanh. Tốc độ này tất nhiên là nhanh hơn dự định rồi, xem ra là thật sự lo lắng đứa con này của hắn.
Quý Biệt Vân ở bên cửa sổ mơ hồ nhìn thấy có tăng nhân mang theo gã sai vặt tiến đến phòng cho khách thông báo, Phương Mộ Chi ở trong viện ngồi hồi lâu liền khập khiễng đi ra ngoài, đi được tập tễnh vài bước lại bướng bỉnh mà không cho gã sai vặt dìu, rất nhiều lần phất phất tay gã sai vặt ra.
Hắn nhìn mấy người đã rời đi, lúc này mới đi ra ngoài.
Trong chùa khách hành hương đông đảo, hắn cố tình xen lẫn trong đó, đi đến Đại Hùng Bảo Điện, liền nhìn thấy Phương Mộ Chi như chú chim non về tổ, đột nhiên bước chân chậm lại, khí tràng kiêu ngạo của quý công tử thu liễm rất nhiều, chậm rãi đi phía trước.
Mà cách đó không xa, tụ lại một chỗ bốn năm người cùng khách hành hương chung quanh không hợp nhau. Cầm đầu là một vị nam tử trung niên thân mặc triều phục cũng chưa kịp thay, một bộ râu dài đứng đắn, thấp thoáng trên khuôn mặt vẫn thấy được phong thái năm đó. Khí tràng quanh thân lại như hồ nước kết băng, đao thương bất nhập, không cần tới gần cũng cảm thấy lạnh lẽo, tựa hồ đối với ai cũng đều là bình đẳng đạm mạc xa cách.
Phương Mộ Chi vừa nhìn thấy ánh mắt cha hắn liền sợ hãi, ngày hôm qua bịa đặt lời nói dối dường như trong nháy mắt sắp sụp đổ, hắn sợ hãi chính mình sẽ không chịu nổi áp bách mà một hơi kể ra hết.
Bất quá, tốt xấu gì hắn cũng là nhi tử của người này hơn hai mươi năm, đã thành thói quen, miễn cưỡng sốc lên tinh thần đi đến trước mặt cha hắn, làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh khom lưng hành lễ.
“Thỉnh an phụ thân.”
Phương Tuy ừ một tiếng: “Thấy ngươi bước đi gian nan, xem ra bị thương không nhẹ.”
Phương Mộ Chi trên lưng mang một tầng mồ hôi lạnh. Cha hắn rõ ràng là đang nói mát, hắn còn có thể xuống đất đi đường, tự nhiên là bị thương không nặng. Hắn không dám ngẩng đầu, quy quy củ củ nói: “Ta là lo nghĩ cho chứng suyễn của phụ thân lâu ngày không khỏi, muốn thỉnh phụ thân tới chùa cầu bình an…… Chính mình tới mới là linh nghiệm nhất.”
Cha hắn từ trước đến nay không tin quỷ thần, lời này nói ra quá nguy hiểm, nhưng mà nghĩ đến phụ thân chắc sẽ niệm tình nơi đây là quốc chùa, hẳn là không cự tuyệt.
Qua một hồi lâu, Phương Mộ Chi cũng chưa dám ngẩng đầu lên, lưng của hắn càng thêm cứng đờ, trộm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, liền thấy phụ thân trước sau như cũ vẫn rũ mắt nhìn mình.
“…… Phụ thân.”
Phương Tuy muốn nói cái gì lại đột nhiên nâng tay lên, dùng tay áo rộng thùng thình mà che miệng ho khan một tiếng, khụ khụ đến mức lưng cũng đều cong vài phần.
Hắn nhanh chóng tiến lên muốn giúp phụ thân thông khí một chút, nhưng mà tay mới vừa nâng lên, liền nghe được cha hắn nhẫn nhịn lại cơn ho, lạnh lùng nói: “Kỳ thi mùa xuân sắp tới, ngươi bỏ công khóa mà ở trên núi một ngày, chính là cảm thấy tài năng của bản thân nhất định có thể đạt cao trung?”
Phương Mộ Chi xấu hổ mà thu hồi tay, kính cẩn nghe răng dạy, biểu tình cũng dần trầm xuống. Hắn nhớ chung quanh còn có những người khác, liền cũng không muốn tranh luận lui tới như ngày thường, chỉ cúi đầu nói: “Phụ thân giáo huấn là đúng, chỉ là phụ thân uống thuốc lâu như vậy cũng không thấy tốt hơn, chi bằng vẫn là đổi phương thuốc khác đi.”
“Nói như vậy, ngươi đã xem qua phương thuốc hiện giờ của ta?”
Phương Mộ Chi đầy áp lực, đáp: “Không có, ta chỉ suy đoán lung tung thôi. Mong rằng phụ thân cùng lang trung xem xét nên dùng dược liệu ôn hòa một chút, như vậy đối với thân thể cũng ít tổn thương hơn.”
Phương Tuy lộ ra vẻ mặt làm cha nên có, ẩn ẩn ý cười, nhưng cười không chạm tới đáy mắt, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phương Mộ Chi.
“Phương thuốc kia đã uống rồi”. Hai mắt từ trên người Phương Mộ Chi đảo qua, hắn nhìn về phía trước Đại Hùng Bảo Điện: “Đi thôi, mang ta đi thắp một nén nhang.”
Tuy rằng thoạt nhìn là thỏa hiệp nhưng trong lòng Phương Mộ Chi rất rõ ràng, cha hắn căn bản không muốn thắp nén nhang này, chỉ là có lệ mà thôi.
Kỳ thật hắn cũng sớm có tâm tư muốn phụ thân tới chùa Huyền Thanh cầu bình an, nhưng mà đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội. Phương Mộ Chi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một vòng trong điện Phật Tổ, đột nhiên cảm thấy thắp hương gì đó giờ đây cũng không còn quan trọng. Hắn chỉ hy vọng Quý Biệt Vân có thể âm thầm thấy rõ ràng, Phương gia hắn luôn luôn làm việc đoan chính, để khỏi phải xảy ra hiểu lầm không đáng có.
Quý Biệt Vân đem nhang cắm vào lư hương, xoay người cùng đoàn người Thừa tướng gặp thoáng qua, nghe được Thừa tướng lại nói: “Hôm nay xuống núi ngươi thay ta đi Trịnh trạch phúng viếng.”
Phương Mộ Chi hỏi: “Trịnh thị lang là đồng hương của phụ thân, phụ thân vì sao không tự mình đi?”
Thanh âm Thừa tướng đã xa đến mức sắp nghe không rõ: “Sợ càng nhiễm khí bệnh.”
Quý Biệt Vân bước vào một bên đường mòn, dần dần rời xa Đại Hùng Bảo Điện.
Mới vừa rồi phụ tử kia đối thoại hắn nghe được rõ ràng. Chứng suyễn của Thừa tướng không giống làm bộ, cùng mối quan hệ với Trịnh Vũ tựa hồ cũng không tốt như trong lời đồn.
Một khi đã như vậy, hiềm nghi đối với Thừa tướng cũng không phải nhiều nhất. Đến nỗi rốt cuộc là ai, còn phải chờ điều tra thêm, sau khi hắn bước vào quan trường mới có thể tra đến rõ ràng.