Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

nguyên chin


“Sự phản bội của tộc Mạc Mạc khi đã từng kề vai chiến đấu với thành Cửu Nguyên càng làm hắn phản cảm và ghét cay ghét đắng.”Tổ vu Áo Mạt đứng ở trước mặt Lạc Kiền, nắm tai trái đặt phía trên, nắm tay phải đặt phía dưới, rồi để ra trước ngực, hành lễ với hai người.

“Ta chỉ muốn biểu đạt thành ý của mình.”

Các thủ vệ rất hoảng và phẫn nộ, chỉa đầu mâu vào Áo Mạt, bọn họ nghe đàn ong vệ phát ra tiếng ong ong dị thường mới phát hiện bà cụ người lùn này đã ra khỏi lồng dây mây, có điều không chờ bọn họ kịp lớn tiếng cảnh cáo, thì Nguyên Chiến đã phát hiện.

Nghiêm Mặc nhìn nhìn cái lồng treo phía sau Áo Mạt, không tý sứt mẻ nào, nhưng trong lồng đã không còn người, đây là năng lực gì nhỉ? Phân tử hóa thân thể để dịch chuyển tức thời? Hay xé rách không gian?

Đàn ong vệ bay đến bên người hắn mách lẻo, kể lại một năm một mười những gì chúng nó thấy cho Nghiêm Mặc nghe.

… Thì ra là thu nhỏ. Đây là một con bài tẩy hay ho có thể dùng để đào mệnh và trinh sát, nhưng bà cụ này có thể thu nhỏ tới mức nào nhỉ?

Nghiêm Mặc nhướng mày, vỗ vỗ cánh tay Nguyên Chiến đang ngăn trước ngực mình, đi đến trước mặt tổ vu Áo Mạt, hỏi: “Bất cứ lúc nào bà cũng có thể thoát ra được?”

“Không, ta vừa khôi phục lại một ít năng lượng, cho dù bây giờ rất miễn cưỡng, nhưng ta hy vọng có thể cho các cậu thấy được thành ý của mình.” Bà lão chậm rãi nói.

“Thành ý gì? Rằng các người có thể trốn đi, nhưng lại không đi?” Nghiêm Mặc nhìn về phía đàn ong vệ bay tới bay lui quanh thân Áo Mạt, tựa như quanh người bà ta có thứ gì đó ngăn cản tụi nó tới gần, loại năng lực này làm hắn nghĩ tới Đóa Phỉ.

Năng lực thứ nhất là thu nhỏ, thứ hai là lá chắn bảo vệ? Bà lão nãy có hai loại năng lực? Hay là loại năng lực thứ hai của bà ta nhờ mượn ngoại lực để sử dụng?

Nghiêm Mặc cẩn thận nhìn nhìn thân thể bà lão, muốn tìm ra tinh thạch giống với của Đóa Phỉ, cuối cùng, hắn dừng mắt ở một viên đá hình tròn bẹp bẹp như cái dĩa mini mà Áo Mạt đeo trên cổ, đường kính chừng năm centimet, màu đen thuần, trước đó hắn còn cho rằng đây là một cục đá bình thường dùng để làm vật trang sức.

Áo Mạt phát hiện ra Nghiêm Mặc đang nhìn cái gì, bà nâng tay, thật tự nhiên cầm lấy viên đá dẹp trước ngực, bày ra nụ cười tiếc nuối: “Điều đáng tiếc là ta không thể rời đi một mình, hơn nữa ta cũng không tin dưới mắt hai vị ta có thể trốn đi được.”

Nghiêm Mặc hiểu rõ ngụ ý của Áo Mạt, Áo Mạt muốn nói bà ta có thể nhân lúc hai người không có ở đây mà tìm cơ hội đột phá vòng vây, chỉ với hai tên thủ vệ và đám ong Ăn Thịt thì không thể ngăn cản được bà, nhưng bà muốn mang theo ba người còn lại thì không hề dễ dàng, bà có thể tự bảo vệ mình khi ong vệ tấn công, nhưng ba người khác thì không.

“Có thể bảo ong Ăn Thịt rời đi không? Ta không duy trì được lâu lắm.” Áo Mạt khẩn cầu.

Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay, đàn ong vệ bay quanh Áo Mạt vù vù rời khỏi.

Nguyên Chiến cũng bảo hai thủ vệ lui ra.

Vì có Áo Mạt, nên vẻ mặt của ba người lùn khác đều hiện ra nét hy vọng, có điều Lạc Kiền lúc này không dám làm ầm ĩ nữa, sau lần ăn đập vừa rồi gã thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ, gã đã hiểu rất rõ rất rõ rồi, tên tư tế thiếu niên dễ nói chuyện kia, cũng chẳng tốt bụng hơn tên thủ lĩnh nhân loại hung thần ác sát bao nhiêu.

“Bà thức tỉnh năng lực huyết mạch rồi à, cấp mấy?” Nghiêm Mặc trực tiếp hỏi.

“Cấp hai.” Áo Mạt trả lời.

“Đến bây giờ chỉ mới cấp hai? Chẳng lẽ tuổi thọ tộc Tế Tổ rất ngắn?”

“Không phải.” Áo Mạt thành thật giải thích: “Huyết mạch của thần mà ta kế thừa rất loãng, sau khi thức tỉnh năng lực thì tăng lên cực chậm. Ta nghĩ cậu cũng đã thấy, ta phải có ân huệ của tổ tiên mới thực hiện được mục đích của mình.”

Câu trả lời này làm Nghiêm Mặc có chút kinh ngạc, đồng thời cũng làm hắn trầm tư. Hóa ra cho dù có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch, thì còn phải suy xét đến nồng độ đậm nhạt trong dòng máu nữa. Hơn hết, nếu thiên phú bản thân hạn chế, nói cách khác thì cho dù những người này có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch, trong số bọn họ nói không chừng có người cùng lắm chỉ có thể đạt tới cấp hai cấp ba mà thôi.

Vậy Nguyên Chiến thăng cấp nhanh chóng như thế, có phải chứng tỏ huyết mạch của hắn đậm đặc và thiên phú xuất sắc hay không?

Vậy những người có huyết mạch loãng sau khi học phép huấn luyện sơ cấp, liệu có nâng cao nồng độ trong máu lên không?

Có phải huyết mạch mà Ô Thần kế thừa đậm hơn Mãnh hay không? Cho nên thằng nhóc đó chỉ nhờ một lần chúc phúc sinh mệnh của hắn đã kích phát ra năng lực huyết mạch, mà Mãnh thì phải cần hắn phí chút sức lực.

Còn cái tinh thạch được gọi là ân huệ của tổ tiên, hắn càng lúc càng hiếu kỳ đối với tác dụng của thứ này.

Có lẽ bà lão người lùn cho rằng hắn biết tác dụng của tinh thạch, nên mới không giấu diếm gì hắn, vậy hắn không thể để đối phương biết kỳ thật hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc trước không có được đáp án từ Đóa Phỉ, nên lần này hắn sẽ không buông tha cho.

Nguyên Chiến không chút khách khí vươn tay ra với Áo Mạt: “Giao ra đây!”

Hắn nghe không hiểu ngôn ngữ của người lùn, nhưng hắn có thể nhìn vẻ mặt và động tác để đoán ra ý của đối phương, hơn nữa, trực giác của dã thú luôn giúp hắn biết được thứ gì mới là quan trọng nhất.

Áo Mạt hơi bị nghẹn, bà cũng hiểu động tác của đối phương có ý gì, tình thế đã thành ra như vậy, bà chắc chắn không thể không giao, thở dài, Áo Mạt chỉ đành gỡ ‘ân huệ của tổ tiên’ trên cổ xuống, cẩn thận để vào tay Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến tùy tiện ngắm nghía hai cái, rồi đưa viên đá màu đen đó đến trước mặt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cầm lấy, cười với hắn, rồi lại đưa thứ đồ vật có lẽ vô cùng quý giá đối với người lùn tới trước mặt Áo Mạt một lần nữa, tựa như mình hoàn toàn không thèm để ý vậy.

“Lúc trước tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, lúc ấy tôi không bảo bà giao ra, thì bây giờ cũng không cần.”

Áo Mạt không thể tin được mà nhận lại, cười chua xót, nói: “Cậu muốn biết ta có thể làm được cái gì đúng không?”

Vẻ mặt Nghiêm Mặc như thể chính hắn thật sự nghĩ như vậy: “Đúng thế, tôi rất hiếu kì năng lực tổ vu của bà.”

Sắc mặt Áo Mạt lập tức đen xuống hai phần. Bà đang trông cậy dựa vào năng lực của mình để biểu đạt thành ý, để xem có thể đàm phán giải hòa với hai người này hay không. Hiện giờ bà lại phát hiện, hóa ra không phải vì người ta sơ sẩy chủ quan, nói không chừng người ta đã sớm sắp xếp tất cả, chỉ chờ bà chạy đi, nếu bà chạy rồi lại bị bắt về…

Đừng nói tới bốn người lùn, ngay cả Nguyên Chiến tự nhận mình hiểu tư tế của mình nhất mà cũng bị gạt, Nguyên Chiến vẫn luôn kiêu ngạo nay hiếm khi nghĩ rằng: Ân huệ của tổ tiên thì là cái gì, tư tế nhà hắn có Tổ Thần ban ân kia kìa!

Có trời mới biết lúc Nghiêm Mặc cầm lấy viên đá dẹp đó đã muốn chui vào phòng thí nghiệm như thế nào, nghiên cứu cái thứ được gọi là ân huệ tổ tiên đó từ trong ra ngoài, từ phân tử đến hạt vi lượng một phen.

“Đồ nhân loại giảo hoạt!” Lãng Lãng bĩu môi, nhỏ giọng rầm rì một tiếng.

Vẻ mặt của Tạp Đế và Lạc Kiền cũng giống nhau, bọn họ đều cảm thấy tên thiếu niên kia quá xảo quyệt, quá âm hiểm. Bây giờ tổ vu Áo Mạt đứng trước mặt hắn đã không còn bí mật nào nữa!

Nguyên Chiến nhấc mí mắt, hắn không hiểu nhưng thừa biết đối phương đang chửi bọn hắn, Áo Mạt lập tức quát khẽ: “Tộc trưởng Lãng Lãng!”

Lãng Lãng biến sắc, gã nhìn về phía Nguyên Chiến, thân thể không nhịn được mà co rúm lại, gã thiếu chút nữa quên mất bọn họ bây giờ đã không còn là khách nữa.

Lúc này Nghiêm Mặc bỗng bật cười, ôn hòa nói: “Tổ vu Áo Mạt, mặc kệ như thế nào, bà đều khiến tôi thấy được thành ý của bà, vậy chúng ta đổi một nơi khác để nói chuyện đi.”

Áo Mạt nghe vậy thì lên tinh thần, trong mắt ba người lùn khác cũng lần nữa hiện ra hy vọng. Chỉ cần tên tư tế thiếu niên này chịu nói chuyện với bọn họ, thì bọn họ vẫn còn hy vọng rời khỏi đây!

“Cậu tốt với lũ lùn này quá!” Nguyên Chiến bất mãn, theo hắn, căn bản không cần phải dùng vẻ mặt ôn hoà để nói chuyện với chúng, trực tiếp đánh cho chúng biết sợ, giết cho chúng hết dám phản kháng, rồi đem số còn lại đi trao đổi nô lệ, giải quyết như vậy có phải tốt hơn không.

“Tổ Thần thương yêu tất cả sinh vật trên thế giới này.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng hắn. Sau khi gặp được người cá, phát hiện có thể giao tiếp với họ, hắn liền ôm ý định không để Cửu Nguyên chỉ có một chủng loại, đặc biệt là khi con hắn rất có thể nhờ quả Vu Vận mà chuyển kiếp thành đứa con Sinh Mệnh, hắn càng không muốn để con hắn trở thành dị loại duy nhất ở Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến không muốn phản đối ý kiến của tư tế mình, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn không chịu cách làm này cho lắm, trước khi rời đi còn đến chỗ mấy cái lồng sờ qua một lượt, vì thế mọi người liền tận mắt nhìn thấy, ba cái lồng bằng dây mây vốn cũng khá chắc chắn chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng kiên cố, đáng sợ nhất là gai trên dây mây vốn không to cũng không nhiều nay đều trở nên vừa cứng vừa dài vừa nhọn, nhưng diện tích trong lồng vẫn không to ra.

Nói cách khác, không gian người lùn có thể ngồi trong lồng đã bị thu nhỏ, hơn nữa bọn họ còn không thể tùy tiện cử động, bởi vì ngay cả nâng tay cũng có thể bị đám gai đó chọc trúng.

Nguyên Chiến lui lại hai bước ngắm nghía thành quả của mình, cảm thấy rất vừa lòng, tiện tay sờ sờ cái lồng trống không, khiến nó tách ra một cái lỗ, rồi nhét Lạc Kiền vào trong, cái lỗ lập tức khép lại.

“Nguyên Chiến thủ lĩnh, anh, anh không thể làm vậy với bọn ta, còn không bằng anh…” Tạp Đế khổ sở dùng tiếng Cửu Nguyên nói. Cái lồng cũ đã đủ khiến bọn họ chẳng có chút thoải mái nào, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dựa vào vách mà ngủ, hiện giờ biến thành như vậy, bọn họ ngay cả thả lỏng cũng không được, đây là ngược đãi!

“Không bằng giết tụi bây?” Mặt Nguyên Chiến không chút cảm xúc nói: “Suy nghĩ của tao và tụi bây giống nhau lắm đấy, thay vì giữ tụi bây lại để lãng phí thức ăn, vậy còn không bằng giết đi.”

“Không ——!” Tạp Đế sợ tới mức kêu to.

Tổ vu Áo Mạt cũng cầu xin: “Mặc đại nhân!”

Nghiêm Mặc giữ chặt lấy Nguyên Chiến: “Thủ lĩnh đại nhân, giữ chúng lại, vẫn còn hữu dụng với tôi.”

Nguyên Chiến làm ra vẻ như không tình nguyện mà bị Nghiêm Mặc kéo đi, tổ vu Áo Mạt dưới sự canh chừng của đàn ong vệ cũng đi ra khỏi rừng cây.

Ba người đi chưa được bao xa, thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi truyền ra từ trong rừng: “Chẳng phải thằng ngu si kia chỉ có thể thao túng đất thôi sao? Từ khi nào ngay cả thực vật mà hắn cũng có thể điều khiển vậy?!”

Thằng ngu si? Nghiêm Mặc buồn cười, bọn người lùn đến lúc này rồi còn không biết rụt cổ lại mà an phận, dám mở miệng mắng Nguyên Chiến là ‘thằng ngu si’, bộ tưởng lòng dạ Nguyên Chiến rộng như hồ Thanh Uyên à?

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, Nghiêm Mặc yên lặng thắp một cây nhang cho Lãng Lãng.

Mà lúc này Lãng Lãng còn chưa biết phải chú ý đến miệng lưỡi của mình hoàn toàn không nghĩ tới câu cửa miệng của gã sẽ mang đến bao nhiêu khúc chiết và trắc trở cho các người lùn sau khi gia nhập Cửu Nguyên, chờ tới lúc gã biết các người lùn chịu khổ nhiều như vậy là bởi vì ba chữ ‘thằng ngu si’ mà gã thường hay treo bên miệng, gã liền hối hận đến thiếu chút nữa nhảy vào hồ Thanh Uyên tự vẫn.

Nguyên Chiến đương nhiên cũng nghe thấy tiếng kinh hô của Lãng Lãng, hắn hỏi Nghiêm Mặc, sau khi đối phương thuật lại, lúc định quành trở về dạy cho thằng lùn đó một bài học thì vô tình nhìn thấy mấy bụi cây gai không quá tươi tốt nhưng lại rất quen mắt mọc ở ven bìa rừng.

“Nước Bọt Lôi Thần?!” Da mặt Nguyên Chiến co giật, hắn nhìn về phía tư tế nhà mình.

Tổ vu Áo Mạt nghe thấy cái tên ấy, cũng nhịn không được mà run rẩy. Chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với loài thực vật này, đều biết được sự lợi hại của nó.

“Nhận ra rồi?” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm.

Sao mà không nhận ra được! Thứ đồ chơi này từng hành hắn thê thảm!

“Thứ tốt như vậy chỉ có ở chỗ của Cửu Phong, rất đáng tiếc, hồi đầu xuân tôi đã nhổ một ít trồng ở đây, hơn phân nửa số cây bị chết, khoảng thời gian trước tôi câu thông được với chúng nó, mới biết chất đất nơi này không thích hợp cho chúng nó, thế là tôi cố gắng điều phối chất đất riêng cho chúng nó, qua hai mươi ngày chúng nó liền lớn lên, anh cũng giúp tôi đi, về sau chúng ta có thể để chúng nó mọc dọc theo ngoại sông đào.”

Chiêu này quá độc ác, có điều… hắn thích! Nguyên Chiến quyết định từ hôm nay trở đi sẽ khổ luyện năng lực thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đúng rồi, còn phải học cách điều phối các loại đất.

“Nước Bọt Lôi Thần tuy lợi hại, nhưng chúng nó sợ lửa.” Nguyên Chiến nhắc nhở.

Nghiêm Mặc đã sớm nghĩ đến vấn đề này: “Không sao, điểm yếu của chúng nó cũng có tác dụng nhắc nhở, nếu có người phóng lửa đốt chúng nó, người của chúng ta sẽ phát hiện ra kẻ địch, chỉ cần chúng ta phát hiện, bất luận kẻ địch nào cũng đừng hòng dễ dàng đánh vào Cửu Nguyên.”

Tổ vu Áo Mạt đi phía sau, càng nghe càng run như cầy sấy, hai người kia dám nói chuyện ngay trước mặt bà, chứng tỏ bọn họ căn bản không sợ các người lùn tấn công.

Nghiêm Mặc nói đổi chỗ khác để nói chuyện, trực tiếp dẫn tổ vu Áo Mạt đến ranh giới nội thành, ba người đi qua nội sông đào, đến khoảng đất trống của tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc.

“Tổ vu Áo Mạt!” Có người lùn nhận ra Áo Mạt, theo tiếng hô to của hắn, cả đám người lùn cầm vũ khí trong tay tụ lại quanh ba người.

Toàn bộ người tộc Mạc Mạc đều nhìn về phía trưởng lão Tra Tra, trưởng lão Tra Tra lo lắng nhìn về trung tâm bãi đất trống, chỉ có tổ vu Áo Mạt, tổ vu Tạp Đế và tộc trưởng của bọn họ đâu?

“Đi, qua đó xem xem, đừng đến gần quá.” Trưởng lão Tra Tra còn nhớ rõ lúc trước ông đã bị bắt như thế nào, tên tư tế thiếu niên kia có thể bắn những chiếc gai nhỏ xíu đi rất xa để tấn công, đáng sợ nhất là hắn có thể tấn công một lúc rất nhiều người, lúc ấy không ít người lùn muốn chạy ra khỏi nội thành đều bị gai của hắn hạ gục.

Mặt đất dưới chân dần ba người được nâng lên cao, tổ vu Áo Mạt càng cảm thấy bất an.

Cuối cùng bà nhịn không được hỏi ra miệng: “Các cậu đưa ta đến đây, là muốn ta thấy cái gì?”

“Tổ vu Áo Mạt, tuổi tác của bà khiến bà có một hình tượng tràn ngập trí tuệ.” Nghiêm Mặc thiệt tình khen một câu: “Nếu tổ vu Tạp Đế có được một nửa bình tĩnh và lý trí như bà, thì tộc Mạc Mạc bọn họ bây giờ vẫn là bạn của Cửu Nguyên chúng tôi, thậm chí còn có cơ hội trở thành một phần tử của Cửu Nguyên.”

“Tư tế nhân loại, cậu đang cười nhạo ta à?” Tổ vu Áo Mạt cười khổ: “Lúc trước Lạc Kiền đòi cướp thành Cửu Nguyên, ta không tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng không ngăn cản.”

Nghiêm Mặc lắc đầu, nhìn về phía bà: “Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, lúc này, ngay tại đây, bà có thể lựa chọn một lần nữa, bà chọn trở thành bạn của Cửu Nguyên, để tộc nhân của bà dùng lao động trả lại nợ nần, hay chọn trở thành địch của Cửu Nguyên.”

Tổ vu Áo Mạt nghĩ thầm có phải tên tư tế thiếu niên này cuồng vọng quá rồi không? Tuy bọn họ bị cầm tù, tuy sức chiến đấu của thủ lĩnh Cửu Nguyên và chính hắn không tồi, nhưng tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc cũng không phải không có lực chiến, cái bà muốn là trao đổi bình đẳng, chứ không phải vừa bắt đầu đàm phán đã bắt bà đưa ra lựa chọn.

Thấy tổ vu Áo Mạt trầm mặc, Nghiêm Mặc ra hiệu bằng ánh mắt cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến lập tức hiểu ý, hắn vươn tay chỉ chỉ đám người lùn chen chúc bên dưới, cười dữ tợn: “Bà có thể chọn trở thành kẻ địch của Cửu Nguyên, nhưng bà có tin hay không, chỉ trong vòng một ngày tôi có thể giết sạch bọn chúng?”

Sau đó không biết người này làm cái gì, mặt đất vốn đang bình thường đột nhiên nứt ra một cái khe thật sâu, đám người lùn không kịp phòng bị, người thì hoảng sợ gào thét chói tai, người thì kêu rên thê thảm, mày đẩy tao chen mà rớt vào trong khe đất.

“Không ——!” Tổ vu Áo Mạt hoàn toàn không ngờ Nguyên Chiến nói liền làm liền như thế, khóe mắt như muốn nứt ra, bà ta kêu lên thảm thiết.

Không một tiếng động, cái khe từ từ khép lại trước mặt tổ vu Áo Mạt và bọn người lùn.

“Không không không! Thủ lĩnh đại nhân! Mặc đại nhân! Đừng làm vậy!” Tổ vu Áo Mạt như điên rồi, chỉ mới vài giây, tộc Lạc Lạc đã bị nuốt sống hai ba trăm người.

Áo Mạt biết thủ lĩnh Cửu Nguyên rất mạnh, rất lợi hại, khi thấy hình xăm của chiến sĩ cấp năm trên mặt hắn, bà đã nâng cao đánh giá đối với hắn, nhưng bà hoàn toàn không ngờ tới, khả năng thao túng đất đai của người này lại kinh khủng tới mức đó!

Chỉ cần hắn muốn, trong một buổi tối khi tộc Lạc Lạc ngủ cũng có thể chôn sống tất cả bọn họ, tộc Lạc Lạc sẽ biến mất khỏi mảnh đất này!

Trưởng lão Tra Tra hét lớn một tiếng, điên cuồng bảo người tộc Mạc Mạc lui về phía sau, kêu bọn họ mau chóng tản ra, đừng đứng tụm lại một chỗ.

Nhưng như vậy sẽ làm khó được Nguyên Chiến sao?

Nguyên Chiến quay đầu nhìn về phía tộc Mạc Mạc, so với tộc Lạc Lạc mà hắn chưa tiếp xúc qua, sự phản bội của tộc Mạc Mạc khi đã từng kề vai chiến đấu với thành Cửu Nguyên càng làm hắn phản cảm và ghét cay ghét đắng.

Hắn tụ tập sức mạnh, chuẩn bị chơi một vố lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK