Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

48f8e1cfd7dcd2c12f385005d57ccac7


“Thành chủ Trát Khắc đứng yên một lát, mắt phải gã còn chớp chớp, tựa hồ như đang nghi hoặc tại sao thân thể mình lại bị xé làm hai.”Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt.

Nghiêm Mặc nhận lấy mọi đòn tấn công, Nguyên Chiến phụ trách cướp người, nhưng cuối cùng hắn chỉ cướp được hai người.

Gã thành chủ Trát Khắc kia như phát điên, thậm chí ngay cả sống chết của mình cũng không để ý, khi Nguyên Chiến dùng quả cầu lửa chọi về phía gã, gã liền vỗ lên viên tinh thạch trên trán một cái, thân thể lập tức được cốt giáp bao phủ, nhưng gã không đỡ lấy những quả cầu lửa đó, mà động tác đầu tiên là nhào tới đoạt người.

Có nên nói gã ta không hổ là người ngồi trên chức thành chủ gần mười năm không? Lúc cần thiết sẽ đưa ra quyết định nhanh đến đáng sợ. Hơn nữa Trát Khắc không thật sự không màng đến sống chết của mình, mà gã rất tin tưởng vào những chiến sĩ thần cốt bên cạnh gã, gã như tin chắc bọn hắn có thể đối phó được những quả cầu lửa đó.

Nguyên Chiến cướp được Tịch Dương và Hậu Sư, Kỳ Hồng Chí lại rơi vào tay Trát Khắc.

Nguyên Chiến đưa Tịch Dương và Hậu Sư qua cạnh Nghiêm Mặc, muốn cứu Kỳ Hồng Chí ra nhưng đã chậm một bước. Hắn rất muốn giấu người xuống lòng đất để giảm bớt gánh nặng cho Nghiêm Mặc, nhưng vào ngày đầu tiên hắn tới thành Huyền Vũ đã thăm dò tòa thành này rồi, bên dưới tòa thành này cũng không an toàn, thậm chí hắn còn hoài nghi bản thân tòa thành này là một cái cốt khí khổng lồ vừa có khả năng tấn công vừa có khả năng phòng thủ, có thể nói, nó được hợp lại bởi một lượng lớn cốt khí có uy lực kinh người.

Trát Khắc đã được chiến sĩ thần cốt của gã bao vây bảo hộ, đồng thời nhân thủ từ ba con đường lớn cũng đã kéo tới trước mặt, Nguyên Chiến sợ có thêm hai người phải bảo vệ Nghiêm Mặc sẽ không chống đỡ được, chỉ đành từ bỏ việc cứu người mà sửa thành đối phó với những đòn tấn công đang đánh úp về phía bọn họ.

“Tất cả dừng tay!” Bố Hoa chạy đến, hô lớn từ xa.

Trát Khắc cười lạnh, cao giọng: “Bắt lấy những kẻ xúc phạm kia! Giết chết chúng!”

Chiến sĩ Hắc Giác mà Đại Vu Trát Đạt phái tới không chút do dự ra tay, bọn họ không phải nghe theo mệnh lệnh của Trát Khắc, bọn họ đến từ thần điện, là chiến đội trung thành với Bàn A Thần nhất, tất cả những kẻ xúc phạm trong mắt bọn họ đều không thể tha thứ.

Người của Ni Nhĩ vương thì đứng đực ra, tới lúc thủ lĩnh dẫn đầu đội thị vệ nhớ đến yêu cầu của Ni Nhĩ vương tốt nhất là bắt sống được hai người kia, thì Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã chặn xong đợt tấn công đầu tiên.

Nguyên Chiến quay đầu lại bớt thời giờ hỏi Nghiêm Mặc: “Em còn duy trì được bao lâu?”

Trán Nghiêm Mặc đã đổ mồ hôi, trong tay hắn cầm hai viên nguyên tinh cấp cao: “Đủ để anh xung phong liều chết một lần rồi quay về!”

Nguyên Chiến yên tâm, đang định vọt vào vòng vây cứu Kỳ Hồng Chí ra.

“Kiệt ——! Mặc, ta cứu mấy người nho nhỏ đó ra rồi!” Từ trong phủ thành chủ có một con chim thật lớn bay ra.

Trên hai móng vuốt con chim kia quắp một đống lồng được cột chặt với nhau bằng dây thừng, mà trong những cái lồng đó đều là trẻ con Vô Giác!

Trát Khắc ngẩng đầu, cười dữ tợn: “Tấn công vào mấy cái lồng đó cho ta!”

Tức khắc, hỏa tiễn, trùy băng ập đến như mưa.

Cửu Phong vỗ cánh, vì nó mang theo quá nhiều trẻ con yếu ớt nên căn bản không thể nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công, nếu không thì với tốc độ của nó, hiếm có đòn tấn công nào đuổi kịp được nó. Nhưng nếu nó thật sự dùng hết tốc độ thì những đứa trẻ trong lồng sẽ không thể hít thở!

“Kiệt ——! Mặc, cứu với!”

Nghiêm Mặc tức giận rống lên một tiếng: “A Chiến!”

Nguyên Chiến bất đắc dĩ, đành phải ngăn cản những chiến sĩ thần cốt tấn công bọn trẻ Vô Giác trước, gồng tay hất lên, một tảng đất lớn liền bay lên không, trên tảng đất lớn là một lớp đá đen được lát bằng phẳng, theo hướng vung tay của Nguyên Chiến mà bay vụt đi!

Mọi đòn tấn công đều đập vào tảng đá đen kia.

Mà Nghiêm Mặc cũng không thể không chia năng lượng ra bảo hộ Cửu Phong và mấy cái lồng trên không trung.

“Bàn A Thần tại thượng! Sức lực Vô Giác Nhân này thật lớn!” Có người nhịn không được kinh hô.

“Tôi rất tò mò rốt cuộc những năng lực đó là đến từ cốt khí, hay đến từ ma lực của hắn?”

“Đúng vậy, ma vu Vô Giác kia cũng rất lợi hại, mọi đòn tấn công đều bị hắn chặn đứng.”

“Không biết nếu dùng xương hai người này để luyện chế cốt khí…”

“Còn không bằng trực tiếp luyện chế thành cốt binh.”

“Đúng vậy… cẩn thận! Đá rơi xuống kìa!”

Đám người hóng chuyện xung quanh gặp xui xẻo, bọn họ không biết tai Nguyên Chiến thính cỡ nào, nghe có người đánh chủ ý lên Nghiêm Mặc và hắn, hắn làm sao mà nhịn được!

Này còn là do Nguyên Chiến không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng trên đám người đó, nếu không thì bọn họ đâu chỉ bị đá đập đập mấy cái là xong?

Cửu Phong biết mình không bay xa được, liền mang theo bọn trẻ đáp xuống chỗ Nghiêm Mặc.

Lần đầu tiên Nghiêm Mặc phải oán giận hành vi của Cửu Phong, mấy đứa nhóc đó khi nào cứu mà chẳng được? Mắc gì phải cứu vào lúc này chứ?

Nhưng hắn căn bản không thể trách cứ nó, chỉ có thể trách hắn trước đó không dặn dò kỹ, chỉ bảo Cửu Phong đi vào tìm người cứu người, chứ không nói người nào có thể cứu còn người nào thì tạm thời khoan cứu. Dù sao Cửu Phong cũng còn nhỏ tuổi, lúc trước thấy bọn họ thả bọn trẻ bị người của thành vệ sở nhốt ra, đương nhiên sẽ nghĩ bọn họ cũng muốn cứu người, hơn nữa, từ khi nó có thể biến thân thành người, nó cũng bắt đầu thân với bọn trẻ nhân loại hơn ít nhiều, thấy nhiều trẻ con bị nhốt như vậy, muốn cứu ra cũng không có gì lạ.

“Cửu Phong, đưa bọn nó tới chỗ chiến sĩ tộc Bạch Giác!” Nghiêm Mặc rống to.

Cửu Phong lập tức đổi hướng, nó cứu người ra, nhưng nó chỉ tính mang ra thôi chứ không định lo cho mấy đứa nhỏ này cả đời, nghe Nghiêm Mặc nói đưa đám người nho nhỏ này tới chỗ chiến sĩ tộc Bạch Giác, nó lập tức bay qua ném cái ‘tay nải’ trên chân nó xuống.

Nhóm chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác khổ không nói nổi, con chim mặt người khổng lồ vừa kia bay đến khoảng không trên đầu bọn họ liền thả móng vuốt ra, quẳng hết toàn bộ lồng cũi xuống chỗ bọn họ.

Bọn con nít bên trong mấy cái lồng kêu thảm thiết, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, các chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ đó rơi xuống, càng không thể để mấy cái lồng đó đập lên đầu mình, nên chỉ có thể đón lấy toàn bộ.

Cũng may Cửu Phong ném lồng rất chính xác, dù những chiến sĩ và thần thị đó không đón được thì cái lồng rớt xuống đất cũng chẳng khiến bọn trẻ bên trong chết, cùng lắm thì chỉ bị xây xát tý xíu.

Cửu Phong vứt được cái ‘tay nải’, liền cấp tốc bay trở về bên cạnh Nghiêm Mặc, nó còn chờ Mặc khen nó nữa!

Nghiêm Mặc thật muốn đánh nó!

“Giết chết con ma điểu kia!”

“Không! Bắt sống!”

Cửu Phong vừa xuất hiện, rất nhiều người lập tức chuyển mục tiêu, ngay cả người xem náo nhiệt cũng nhìn chằm chằm con chim có cái mặt người khổng lồ trên bầu trời, hình thể nó dài gần hai mươi mét, trên mặt ai cũng lộ vẻ tham lam!

Hình thể hai mươi mét căn bản không phải kích thước lớn nhất của Cửu Phong, chỉ là cái hình thể này khá tiện để nó mang bọn trẻ ra thôi.

Nguyên Châu nhíu mày, y vốn không muốn nhúng tay, nhưng Cửu Phong đã lộ chân thân, còn khiến tộc Hữu Giác dấy lên lòng tham, nếu y không quan tâm, vậy con chim non này nếu không cẩn thận chắc sẽ phải chịu lỗ ở đây mất —— mà không chừng những việc tuyệt mật của tộc Hữu Giác cũng sẽ bại lộ luôn!

“Huýt ——!” Một âm thanh thổi ra từ miệng Nguyên Châu.

Tiếng huýt này rất kỳ quái, nó không lập tức biến mất, mà càng lúc càng cao, rất nhanh đã như tiếng gió vang vọng toàn thành.

Bố Hoa, Trát Khắc, thủ lĩnh đội thị vệ của Ni Nhĩ vương, thủ hạ của Đại Vu Trát Đạt… đều nghe thấy tiếng huýt này, mà những người này cũng đồng loạt biến sắc.

Rầm rập.

Có tiếng bước chân chỉnh tề và vang dội đột nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng của phủ thành chủ.

Nguyên Chiến đột nhiên thu lại đòn tấn công, dùng tốc độ nhanh nhất lui về cạnh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc: “Làm sao vậy?”

Nguyên Chiến trả lời không đầu không đuôi: “Mặt đất nứt ra.”

Mặt đất nứt ra? Nghiêm Mặc vừa quay đầu nhìn xung quanh liền nghe thấy tiếng bước chân kia.

Nghiêm Mặc không thấy, nhưng người vẫn chưa rút lui ở phụ cận phủ thành chủ và người mới tới lại tận mắt nhìn thấy mặt đất ở vùng phụ cận quanh phủ thành chủ đột nhiên rạn nứt, từ dưới lòng đất có một đội cốt binh mặc trọng giáp bước ra.

Tiếng ầm ĩ xung quanh đột nhiên biến mất, bao gồm cả thành chủ Trát Khắc cùng những Hữu Giác Nhân nhận lệnh tấn công, tất cả đều dừng tay.

Loại cảm giác khác thường này khiến Nghiêm Mặc không nhịn được mà căng thẳng.

Cửu Phong thu nhỏ lại, đáp xuống vai Nghiêm Mặc. Mà đặc tính có thể hóa lớn hóa nhỏ của Cửu Phong làm những người đang thòm thèm nó căng thèm thuồng hơn, trong đám người hóng chuyện có không ít người nhịn không được mà muốn gia nhập đội ngũ tấn công Vô Giác Nhân.

Nghiêm Mặc tạm thời không thể quan tâm tới thương thể của Tịch Dương và Hậu Sư, chỉ có thể mở vòng bảo hộ vô hình cho người bên phe ta. Bỗng nhiên, hắn thầm chửi một tiếng trong lòng, sao hắn lại quên mất phòng thí nghiệm! Lúc này thay vì mạo hiểm chia năng lượng ra bảo hộ hai người này, còn không bằng tiêu hai ngàn điểm để đưa người vào phòng thí nghiệm!

Nghĩ là làm, Tịch Dương và Hậu Sư biến mất chỉ trong chớp mắt.

Nguyên Chiến và Cửu Phong chú ý tới, nhưng thấy Nghiêm Mặc vẫn bình thường, xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho tư tế đại nhân, cả hai đều không hỏi gì cả.

Lúc này, không biết ai ngẩng đầu lên trước mà kinh hô: “Là Nguyên Châu đại nhân!”

“Là Nguyên Châu đại nhân! Lớn chuyện rồi!”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng thấy Nguyên Châu ‘chầm chậm’ bước ra từ sau một cái nóc nhà, vị này đi trên nóc nhà mà cứ như đi trên đất bằng.

Bố Hoa nhìn thấy Nguyên Châu, đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau đó thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Thì ra thống lĩnh cốt quân là anh.” Trát Khắc thấp giọng tự nói, hai mắt rủ xuống, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Tiếng bước chân chỉnh tề càng ngày càng gần, mặt đất như rung lên.

Một hàng rồi một hàng cốt binh mặc trọng giáp màu đen xuất hiện, hình thành trận thế bao vây phủ thành chủ và tất cả mọi người ở vùng phụ cận.

Nguyên Châu cũng đi tới gần vòng chiến, y không nói chuyện với Hữu Giác Nhân, mà lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống Nguyên Chiến, nói: “Nếu ta là cậu thì sẽ không tiếp tục đánh nữa, tuy cốt binh chỉ là vật chết, nhưng chúng nó không biết sợ hãi, không cảm nhận được đau đớn, không sợ tàn phế và cũng không biết lui về sau, trên người còn mang theo vũ khí có uy lực lớn, số lượng lại kinh người, chỉ kéo dài thôi cũng có thể kéo dài các cậu cho tới chết, huống chi còn có những người khác.”

Nguyên Chiến không thích ngẩng đầu nói chuyện với người ta, càng ghét bị uy hiếp. Nguyên Châu ngừng trên không trung có lẽ chỉ là thói quen, nhưng đó cũng là lý do càng làm Nguyên Chiến ghét lũ người chim biết bay. Biết bay thì ghê gớm à? Hắn sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bay được!

Thấy Nguyên Chiến không thèm nhìn mình, Nguyên Châu hơi sửng sốt, lại nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thì không so đo chuyện đối phương đứng trên cao, hắn ngẩng đầu nói: “Trả người lại cho chúng tôi, trận này đương nhiên sẽ không cần đánh nữa.”

“Người sẽ trả cậu, nhưng các cậu phải rời khỏi thành Huyền Vũ, cũng không được tiến vào hai thành khác và vương thành.” Nguyên Châu đang thực hành chức trách ‘Hữu Giác Nhân’ của mình, đương nhiên mục đích chủ yếu của y vẫn là muốn đuổi Nguyên Chiến có sức phá hoại lớn ra khỏi thành.

“Mọi người, bao gồm cả những Vô Giác Nhân mà lúc trước tôi dẫn theo khi vào thành.”

“Chỉ cần bọn họ không chết.”

Nguyên Châu và Nghiêm Mặc bên này đang cò kè mặc cả, Hữu Giác Nhân bên kia nghe thấy lại không muốn, bọn họ cảm thấy bên mình người đông thế mạnh, lại có cốt binh áp trận, đối phó với mấy tên Vô Giác Nhân này chỉ dễ như trở bàn tay, lúc này mà thả đi thì chẳng khác nào thả thú về rừng, để lại hậu hoạn hay sao?

“Nguyên Châu đại nhân! Bọn chúng là kẻ xúc phạm, bệ hạ đã ra lệnh phải bắt lấy chúng!”

“Khụ, Đại Vu Trát Đạt cũng nói, những kẻ xúc phạm đó không thể tha dù chỉ một.”

Bố Hoa giơ tay, ý bảo người bên mình đừng nói gì cả.

Thành chủ Trát Khắc vẻ mặt suy tư khó lường.

Nguyên Châu liếc nhìn thủ lĩnh đội thị vệ của Ni Nhĩ vương và nhóm chiến sĩ của Đại Vu Trát Đạt, nhàn nhạt nói: “Các người cảm thấy các người có thể bắt được bọn họ?”

“Đương nhiên.” Một thần thị cấp cao nói.

Nguyên Châu bị phản bác cũng không tức giận: “Vậy các người định trả cái giá bao lớn để bắt hai người này?”

Chúng Hữu Giác Nhân đều có chút không rõ ý của Nguyên Châu, hai người kia tuy là chiến sĩ ma và ma vu, nhưng cốt binh mang trọng giáp cũng đã xuất hiện, còn sợ không bắt được sao?

Nguyên Châu tự hỏi tự đáp: “Hữu Giác Nhân của nửa cái thành này không biết có đủ hay không? Ừm, chắc là không đủ, nếu hai người này thật sự không quan tâm gì nữa mà nổi điên, thì cả tòa thành chắc cũng không đủ để bọn họ hủy diệt.” Hơn nữa, con chim non nghịch ngợm kia rất lớn gan đó, chậc chậc!

“Nguyên Châu đại nhân, ngài đang nói cái gì vậy? Sao ngài có thể…”

“Không muốn chết thì câm cái miệng của mi lại!” Nguyên Châu nói chuyện với thần thị Hắc Giác mà không có chút khách khí nào, y lại nói với thành chủ Trát Khắc: “Thành chủ Trát Khắc, chức trách của ta là bảo vệ cho Tam Thành và vương thành không bị hư hại, nếu lại để mặc các người đánh tiếp, các thành khác không nói tới, chỉ riêng thành Huyền Vũ thôi sẽ không giữ nổi tám phần, mà ta cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, giao người ra đi.”

Thành chủ Trát Khắc ra hiệu cho chiến sĩ cốt giáp vây quanh mình tản ra, chậm rãi ngẩng đầu, nói từng chữ: “Bọn chúng là kẻ xúc phạm.”

“Các người có thể đánh ở ngoài thành, đánh kiểu gì ta cũng sẽ không nhúng tay vào.” Nguyên Châu không lùi một bước.

Trên mặt thành chủ Trát Khắc hiện lên một nụ cười giả tạo, gã khom lưng cầm một khúc củi đang cháy trong chậu than lên, đột nhiên ấn lên mặt Kỳ Hồng Chí đang nằm trên đất.

“A a a ——!” Kỳ Hồng Chí đang hôn mê đau đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hai mắt Nghiêm Mặc lập tức đỏ ngầu!

Nguyên Châu cười rộ lên, nói với thành chủ Trát Khắc: “Đây là câu trả lời của anh?”

Thành chủ Trát Khắc đạp một chân lên mặt Kỳ Hồng Chí, dùng mũi chân nghiền xuống, gã ta cũng cười, có điều nụ cười trên mặt gã vừa quỷ dị lại vừa oán độc: “Đúng, đây là câu trả lời của ta. Có phải mi đã quên ta là ai hay không? Ta là thành chủ thành Huyền Vũ, là tộc trưởng tộc Hắc Giác, ta muốn giết mấy tên Vô Giác Nhân, còn là kẻ xúc phạm, để ta xem xem kẻ nào dám cản ta! Đừng nói là bọn tiện nô này, mà ngay cả hai Vô Giác Nhân kia ta cũng sẽ không buông tha cho chúng!”

Vào lúc này, thần thị của Đại Vu Trát Đạt cũng xen vào: “Nguyên Châu đại nhân, xin ngài nhận rõ ai mới là địch! Bây giờ kẻ xúc phạm đang ở ngay trước mặt chúng ta, ngài hẳn phải trợ giúp chúng ta cùng bắt chúng mới đúng!”

“Đúng thế, còn có con ma điểu kia nữa, một kẻ cũng không thể tha!”

Xem ra muốn giải quyết hoà bình là không có khả năng. Nguyên Châu than nhẹ, y căn bản không để bụng một Vô Giác Nhân, nhưng nghe thấy có người đánh chủ ý lên nhóc chim non, y liền trề môi một cái, rồi xoay đầu nhìn vẻ mặt của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, sau đó nói: “Các cậu muốn ra tay cũng được thôi, nhưng không được phá hoại bốn phía…”

Nguyên Châu còn không chưa nói xong thì Nghiêm Mặc đã nổi điên!

Lòng người luôn có thiên vị, tuy ba người lần này bị bắt hắn đều không muốn bỏ ai, nhưng Kỳ Hồng Chí là người mà hắn muốn cứu nhất. Kỳ Hồng Chí là người rất kiệm lời, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại, nhưng lúc làm việc lại rất kiên định, lòng trung thành dành cho hắn lại càng không trộn lẫn với bất cứ tạp chất nào, thậm chí hắn còn định đưa Kỳ Hồng Chí về Cửu Nguyên.

Hiện giờ Trát Khắc lăng nhục Kỳ Hồng Chí như thế, không khác gì tát vào mặt hắn!

“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho tôi có được năng lực không gian, xé rách khoảng cách giữa tôi và kẻ địch!”

Giờ khắc này, Nghiêm Mặc đã tiến vào trạng thái vô địch! Mà trong đầu hắn xuất hiện một con số màu đỏ đang đếm ngược, hắn chỉ có sáu mươi giây!

“A Chiến, Cửu Phong, tất cả kẻ địch ngăn cản chúng ta, giết không tha!” Lời còn chưa dứt, Nghiêm Mặc đã dẫn đầu đánh về phía Trát Khắc. Thân thể hắn bỗng nhiên biến mất rồi bỗng nhiên xuất hiện, mỗi lần biến mất và xuất hiện đều cách một khoảng và có vết nứt không gian, mà tất cả người chạm phải vết nứt không gian đều bị xé rách!

Gông xiềng giam cầm linh hồn Nguyên Chiến như vỡ ra, tính khát máu của hắn vốn đã rất nặng, cuối cùng cũng có thể đánh giết thoải mái!

“Grào ——!” Nguyên Chiến không dùng cốt khí để che đậy nữa, hai chân hắn như cắm rễ trên mặt đất.

“Ầm ầm ầm!” Mặt đất ở phụ cận phủ thành chủ bắt đầu chấn động.

“Lạy thần! Động đất! Đại địa đang nổi giận!”

Nguyên Chiến vừa nhấc tay lên, những cái giếng ở quanh đó phát ra tiếng ào ào liên tục, những cột vòi rồng nước bắn thẳng lên trời!

Vòi rồng tập kết lại ở đầu đường, chỉ trong chớp mắt đã ngưng tụ lại thành một ngọn sóng cao.

“Đổ xuống!” Bàn tay to đập xuống, con sóng mãnh liệt cuồn cuộn liền ập tới.

Những Hữu Giác Nhân muốn ra tay và đang ra tay đều không ngờ tập kích sẽ đến từ phía sau, con sóng khổng lồ đập xuống thân thể họ và bao phủ lấy!

Nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu!

“Này! Đừng quá phận đấy!” Nguyên Châu muốn cản Nguyên Chiến.

Nhưng không đến một giây, y đã lớn tiếng mắng: “Đáng chết! Thật đúng là ma vu! Ta coi thường cậu rồi, hóa ra cậu mới là người lợi hại nhất! Vậy mà có thể sử dụng năng lực không gian!”

Nguyên Châu vừa mắng vừa nhanh chóng lui về sau.

Những cốt binh đó cũng trật tự lui về sau, nếu còn không lui, bọn họ sẽ phải chìm vào đầm lầy!

Không gian xung quanh cũng không còn an toàn, không ai biết ma vu kia sẽ bất ngờ tấn công ở đâu, người thông minh như Nguyên Châu sao lại chủ động đi tìm chết, tộc Côn Bằng mặt người bọn họ dù có lợi hại thì cũng không thể chống lại sức mạnh của không gian!

Các Hữu Giác Nhân khác vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết là hai Vô Giác Nhân kia tấn công bọn họ, nhưng vòi rồng nước và những tòa kiến trúc đột nhiên sập xuống khiến bọn họ như muốn sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian mà chú ý tới ma vu kia!

Đám người Bố Hoa là đám người chạy ra xa nhất, bọn hắn nhờ khoảng cách xa mà tổn thất phải chịu cũng là nhỏ nhất, còn phủ thành chủ và khu vực xung quanh thì thảm rồi, chỉ trong giây lát đã biến thành một đại dương mênh mông.

Đừng khó hiểu vì sao nước lại không chảy ra ngoài, bởi vì toàn bộ khu đất này đều đã bị hạ xuống!

Điều đáng sợ nhất là, đại dương mênh mông bỗng dưng biến thành đầm lầy, người biết bơi mới vừa nhô đầu ra đã bị bùn lầy hút lấy thân thể.

Nhóm chiến sĩ và thần thị Hữu Giác luống cuống, lúc này không ai rảnh lo tấn công kẻ địch cả, tất cả đều đang tự cứu lấy mình!

Có người khó khăn lắm mới rời khỏi mặt đất mà bay lên trời, nhưng Cửu Phong đã sớm chờ ở đó!

“Phốc phốc phốc!” Lưỡi dao gió, lốc xoáy, ép cho đám người bay lên trời rớt xuống.

Cơ mặt Nguyên Châu run rẩy, mấy tên khốn này, thật sự xem y như không tồn tại có đúng không? Nếu còn phách lối nữa thì y sẽ ra tay đấy! Có điều, trước tiên chờ cho Mặc vu kia kiệt lực rồi tính, hiện giờ ai tới gần hắn liền gặp xui!

Nghiêm Mặc sử dụng nguyện lực mở ra năng lực không gian cho mình, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đột phá vòng vây và giải cứu Kỳ Hồng Chí.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng loại năng lực này, không được thuần thục cho lắm, khó tránh khỏi việc xuất hiện hiện tượng quá mức kiểm soát, nhưng sau vài lần điều chỉnh, hắn đã nắm giữ được lực độ, lại một cái lắc mình, hắn đã tới bên người Trát Khắc!

Sao ma vu có thể tới trước mặt gã nhanh như vậy?! Trát Khắc mở to hai mắt, vừa rồi gã còn thấy Mặc vu kia đứng cách gã chừng bảy tám mươi mét, phía trước gã còn có nhiều chiến sĩ thần cốt như vậy che chắn!

Nhưng Trát Khắc cũng không phải phế vật, thấy Nghiêm Mặc đột nhiên xuất hiện, gã không lui lại mà còn trực tiếp dùng cánh tay phải đeo cốt giáp được trang bị cốt đao của mình bổ về phía Nghiêm Mặc.

Thân thể Nghiêm Mặc chợt lóe, bắt lấy Kỳ Hồng Chí đưa vào phòng thí nghiệm, đồng thời lật người nhắm về phía Trát Khắc.

Trát Khắc cười dữ tợn, cho dù ma vu này có vòng hộ thể thì sao, trên tay gã có một cái cốt khí, là cốt khí lợi hại nhất được đại sư chế tác từ hài cốt mang ma lực cắn nuốt, dù là ai, chỉ cần tên nó dùng năng lượng để duy trì năng lực của mình, thì chỉ cần tiến vào phạm vi tấn công của cốt khí này, gã có thể khiến năng lượng đối phương bị cắn nuốt sạch sẽ chỉ trong vài giây!

Mà ma vu khi không còn năng lượng duy trì vòng bảo hộ…

Gần hơn! Gần hơn nữa! Cốt khí cắn nuốt của gã có phạm vi tấn công chỉ trong nửa thước, nhưng vậy cũng đủ rồi, trước kia gã đã dựa vào cái cốt khí này mà âm thầm giết được không biết bao nhiêu kẻ, đa số thích khách và sát thủ được sai tới ám sát gã đều chết dưới tay gã, tên ma vu Vô Giác này cũng sẽ không ngoại lệ!

“Phập!”

A? Trát Khắc cúi đầu, gã cảm giác có cái gì vừa xuyên qua người mình.

Không phải cảm giác! Gã tận mắt nhìn thấy Mặc vu kia xông tới chỗ gã, sau đó liền nhào vào ngực gã, rồi xuyên qua thân thể gã…

Sao có thể?!

Cốt giáp bao ngoài thân thể Trát Khắc bỗng nhiên vỡ ra, Trát Khắc cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, gã cúi đầu muốn nhìn rõ thân thể mình đã xảy ra biến cố gì.

“Keng!” Cốt khí cắn nuốt trong tay Trát Khắc rơi trên mặt đất, sau đó, nửa người bên trái gã cũng rơi xuống.

Nửa người bên phải của thành chủ Trát Khắc đứng yên một lát, mắt phải gã còn chớp chớp, tựa hồ như đang nghi hoặc tại sao thân thể mình lại bị xé làm hai.

“Ào!” Nội tạng tuôn ra, nửa người phải của thành chủ Trát Khắc cũng ngã xuống.

“Thành chủ!”

Cuối cùng Nguyên Châu cũng quyết định ra tay, nếu còn không ra tay, thành Huyền Vũ sẽ thật sự nát một nửa!

“A Chiến, Cửu Phong, đi!” Nghiêm Mặc xông tới tóm lấy Nguyên Chiến, dẫn theo Cửu Phong mà biến mất tại chỗ!

“Kiệt ——!” Tiếng kêu lanh lảnh của Cửu Phong còn chấn động cả không trung, nhưng bóng dáng của hai người một chim thì đã sớm không còn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK