Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

2fdc29fcb3ae20df5a5b47529faad37d


“Mộc Thành đang làm gì?”Sau khi Đỉnh Việt đưa ra lời khiêu chiến, người con trai nhỏ nhất của thành chủ Mộc Thành đề nghị mọi người nghỉ ngơi trước.

Mọi người thấy thời gian đã qua giữa trưa, không ít người đã đói đến mức bụng kêu vang, La Tuyệt thấy đa số người đều đồng ý, Đỉnh Việt cũng không phản đối, lập tức tuyên bố nghỉ ngơi trong khoảng thời gian là một tiếng chim kêu.

Nghiêm Mặc thấy Vu Thành toàn sử dụng chim báo giờ để báo giờ, không khỏi nảy sinh ý muốn đề cử phiên bản Vấn Thiên đơn giản cho bọn họ.

Một giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, mạch nước ngầm của các thế lực bắt đầu cuộn sóng, nguyên nhân khiến các thành ngay cả nghỉ ngơi cũng không yên ổn đương nhiên là mấy lời quảng cáo của Nghiêm Mặc.

Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc với Cửu Nguyên, nhưng ai sẽ bước ra trước?

Mọi người, dù là có ý muốn đột phá, hay là muốn xem trò vui, tâm tình đều vô cùng ngứa ngáy mà chú ý đến nhất cử nhất động của Cửu Nguyên.

Lúc nghỉ ngơi, Vu Thành không lo cho việc ăn uống của mọi người, các thành phải tự mình giải quyết.

Bởi vì thời gian khá ngắn, rất nhiều người không kịp nhóm lửa, chỉ gặm một chút thịt khô đơn giản, uống một chút nước lạnh cho chắc bụng, người có địa vị cao đương nhiên là được nô lệ hầu hạ, nếu có chiến sĩ khống chế lửa bên cạnh vậy thì càng tiện.

Trong túi không gian của Nghiêm Mặc đã có sẵn thức ăn chín, nhưng hắn vẫn bảo Nguyên Chiến dựng một cái lò, lấy một miếng thịt tươi đã được làm sạch ra cho mọi người nướng ăn, Hỏa Vân Thiên chủ động nhóm lửa, Nhị Mãnh xin gia vị từ chỗ Nghiêm Mặc, rồi cùng Lạp Mạc Linh tranh nhau cái bàn chải để quét lên thịt. Nô lệ trung niên kia muốn làm nhưng lại không có bao nhiêu chuyện cho ông làm, ông phát hiện người Cửu Nguyên dù là thủ lĩnh tư tế hay là chiến sĩ thần thị, bọn họ đều quen tự mình làm cho mình.

Lạp Mạc Linh thấy nô lệ trung niên kia gấp đến mức đổ mồ hôi như thể rất sợ mình vô dụng, liền mở miệng bảo ông đi lấy một xô nước tới.

Nghiêm Mặc móc ra một cái thùng gỗ bự cho ông, rốt cuộc nô lệ kia cũng cười, xách thùng gỗ nhanh chóng chạy đi múc nước.

Nguyên Chiến dùng thanh cốt đao nhỏ cắt khối thịt ra thành từng miếng nhỏ để dễ phết gia vị.

Nghiêm Mặc lấy chén đĩa ra chia cho mọi người, rồi dùng sữa ong cùng với đường đỏ được làm từ gậy ngọt pha một chút nước chấm, có hơi ngọt. Hết cách, gia súc nhà hắn thích.

Lúc Nguyên Chiến quét mắt nhìn thấy đĩa nước chấm kia, khóe mắt liền tràn ra ý cười, từ khi đường đỏ xuất hiện ở Cửu Nguyên, liền có nhiều người mê đồ ngọt, hắn không quá mê, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn đổi khẩu vị một chút.

“Vẫn chưa phát hiện ra ớt, chờ khi phát hiện ra loại gia vị này, tôi chắc cú là anh ăn đến không dừng miệng được!” Nước miếng Nghiêm Mặc ứa ra, cực kỳ tưởng nhớ vị cay.

Nhị Mãnh lấy được gia vị liền quẳng cho Lạp Mạc Linh, rồi ngồi một chỗ muốn ăn sẵn.

Lạp Mạc Linh dùng dao xẻo một lát thịt trên xâu thịt, rồi rải thì là lên, một mùi hương mê người lập tức khuếch tán trong không trung.

Không ít người nhịn không được mà nhìn về phía Cửu Nguyên, còn có người hít hà hỏi mùi này là mùi gì.

Lạp Mạc Linh không muốn cho những người khác dễ chịu, liền dọn hết hộp gia vị để trước mặt mình, bôi dầu, rắc muối, lại thêm chút bột thì là.

“Ực.” Không biết có bao nhiêu kẻ bắt đầu nuốt nước miếng.

Lạp Mạc Linh rung đùi đắc ý, say mê ngửi mùi thịt nướng: “Thèm đi thèm đi, có chảy sạch nước miếng thì cũng không chia cho mấy người đâu.”

Nguyên Chiến cắt hết tầng thịt chín ở bên ngoài, chấm nước chấm ngọt mà ăn, cảm thấy hương vị không tồi, lại cắt thêm vài miếng nữa chấm rồi đút cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ăn một lát thì bảo Nguyên Chiến tự ăn đi, hắn muốn ăn vị thì là.

Nhị Mãnh nói thầm với Hỏa Vân Thiên, bảo tư tế đại nhân bất công, lại bảo tư tế đại nhân làm ra được bao nhiêu đồ tốt, nhưng thủ lĩnh là tên ăn nhiều nhất.

“Câm miệng, cho anh ăn, anh còn nói nhiều!” Nghiêm Mặc cầm một quả sơn tra lên đập vào trán cậu ta.

Nhị Mãnh chụp lấy quả sơn tra đang lăn từ trên trán mình xuống, nhanh chóng nhét vào miệng, rồi đi ôm eo Lạp Mạc Linh giả khóc, thuận tiện cướp miếng thịt mà Lạp Mạc Linh mới vừa nướng xong.

Lạp Mạc Linh bóp chặt cái móng vuốt tặc của cậu ta, ngoài cười nhưng trong không cười mà an ủi: “Đừng khóc, khóc nữa hai con mắt rớt ra đó.”

Nhị Mãnh sợ tới mức đẩy cậu ta ra, ôm hai mắt hấp tấp biểu Nghiêm Mặc xem cho mình với, rồi lại thuận tiện ăn vụng.

Nguyên Chiến đạp cậu ta một cước ra xa, rống: “Muốn ăn tự mà nướng!”

Nhị Mãnh bị mọi người ghét bỏ, đành phải ngoan ngoãn cắt thịt tự nướng.

Hỏa Vân Thiên mỉm cười, anh ta rất thích bầu không khí giữa những người Cửu Nguyên, tự nhiên, hoà thuận vui vẻ, thoải mái nhẹ nhàng, so với những gì anh ta đoán còn tốt hơn rất nhiều.

Nghiêm Mặc đưa cho Hỏa Vân Thiên một cái đĩa với một thanh cốt đao: “Anh thấy thịt chín thì cứ cắt ăn, đừng ngại, sức ăn mấy tên này ghê lắm, anh mà khách sáo thì sẽ không ăn được gì đâu.”

Hỏa Vân Thiên cũng không định khách sáo, chỉ là anh ta có thói quen để kẻ mạnh ăn trước, kẻ yếu ăn sau, mà bây giờ anh ta dù là ở Hỏa Thành hay ở Cửu Nguyên thì hiển nhiên đều là kẻ yếu.

“Đây là loại đá gì? Sao lại…?” Hỏa Vân Thiên cẩn thận cầm cái đĩa sứ, không biết nên dùng từ gì để hình dung nó. Anh ta chỉ có thể xác định rằng đây không phải đồ gốm, cũng không phải làm từ nguyên tinh, mà như nằm giữa hai nguyên liệu quý giá đó.

Nghiêm Mặc cười: “Đẹp ha? Đây là đồ sứ, đặc sản Cửu Nguyên.”

Chờ nô lệ trung niên kia múc nước về, Hỏa Vân Thiên thấy Nhị Mãnh chia một cái đĩa sứ tinh xảo của mình cho ông ta, còn cắt cho ông ta một miếng thịt, lòng rất chấn động.

Hai tay nô lệ trung niên kia run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống đất cảm tạ sự ban thưởng này. Nhị Mãnh đáng thương còn vì thế mà sửng sốt một chốc, cuối cùng mới kịp phản ứng mà vỗ lưng nô lệ kia, không nói nhiều, chỉ bảo ông ta ngồi ăn, thấy ông ta ăn hết rồi lại cắt cho ông một miếng nữa, khá quan tâm đến thành viên mới.

Đám người Nghiêm Mặc đã quen với chuyện này, nhưng trong mắt những người khác, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên cùng nô lệ ngồi trộn với nhau mà ăn chính là chứng minh cho việc bọn hắn chỉ là dã nhân, cũng chỉ có dã nhân mới chẳng phân biệt tôn ti trật tự như vậy.

Vốn có rất nhiều người ngửi thấy mùi thịt nướng bên phía Cửu Nguyên mà vô cùng đố kỵ, hiện giờ liền như tìm được lý do mà phát tiết, to to nhỏ nhỏ mà bình luận, phần lớn đều là khinh bỉ và xem thường.

Đáng tiếc, người Cửu Nguyên không có chút phản ứng nào, ngay cả Hỏa Vân Thiên mới vừa gia nhập cũng nhanh chóng hòa hợp với bầu không khí của Cửu Nguyên, mà nô lệ trung niên kia thì vừa khóc vừa ăn, khóc sảng khoái nhưng tốc độ ăn cũng không chậm.

Chú Vu ngồi bên chỗ Vu Thành được một lát liền ngồi không yên, thịt nướng và gia vị của đồ đệ ông là số một, khẩu vị của ông cũng sớm bị mỹ thực của Cửu Nguyên mài giũa mấy năm nay, sao bây giờ ăn nổi cá nướng chỉ có vị muối mà còn mang theo mùi tanh của Vu Thành.

Chú Vu chen vào một chỗ bên cạnh đồ đệ, Nghiêm Mặc thấy ông tới thì lập tức lấy một xấp bánh nướng nóng hổi ra.

“Sư phụ, ngài lớn tuổi rồi, không thể cứ ăn thịt miết, dùng bánh cuốn thịt đi, nhớ ăn kèm chút rau dưa nữa đó.” Nghiêm Mặc nói rồi lại lấy ra mấy thứ rau dưa tươi tốt đã được rửa sạch.

Chú Vu vui vẻ khi được đồ đệ hầu hạ, còn khoe khoang cho các tư tế khác ở Vu Thành xem.

Trong lòng các tư tế khác nghĩ thế nào không biết, nhưng vẻ mặt khi nhìn Chú Vu đều không tốt cho lắm, lúc cắn thịt nướng và cá nướng còn ra sức nghiến nghiến.

“Tiểu Mặc vu, các cậu ăn gì vậy, sao mà thơm thế?” Người đầu tiên không nhịn được đã lắc lư đi tới.

Chú Vu khinh bỉ: “Đừng có dày mặt như vậy, đệ nhất chiến sĩ thần! Muốn ăn thì lấy đồ ra đổi.”

Nghiêm Mặc vốn định chìa cái đĩa rồi thì lại rụt về, cười tủm tỉm nhìn Phi Sơn, vẻ mặt tôi là đồ đệ ngoan, luôn nghe lời sư phụ.

Phi Sơn phì cười, lấy hạt quả ra: “Ăn không?”

Nghiêm Mặc nhìn cái hạt trông rất giống hạt dưa kia, lập tức hỏi: “Đây có phải là hạt giống của một loài hoa rất to, hình tròn, màu vàng, còn rất thích quay về phía mặt trời không?”

“Sao? Ở Cửu Nguyên các cậu cũng có loài hoa này? Tôi còn tưởng chỉ Vu Thành bọn tôi mới có, không, chính xác mà nói, là tộc Người Khổng Lồ mới có, chỗ của bọn họ trồng rất nhiều loài hoa này, họ coi nó là tùy tùng của Phụ Thần. Cơ mà bọn họ không thích hạt giống của nó, quá nhỏ, bọn họ ăn không thấy mùi vị gì, cả Vu Thành, chắc cũng chỉ có mình tôi là thích.” Phi Sơn ngồi xuống ở vị trí trống mà Nguyên Chiến nhường ra.

Nghiêm Mặc nhận tất cả hạt hướng dương, nhét hết vào túi không gian, hắn còn tưởng cái Phi Sơn ăn đều đã rang chín, nhận lấy mới phát hiện chúng vẫn còn sống.

Nguyên Chiến đưa cho Phi Sơn một cái đĩa đã có sẵn thịt.

Phi Sơn cảm ơn.

“Chút nữa đưa một ít cá của các anh qua đây.” Nguyên Chiến nhận ra Nghiêm Mặc có hứng thú với cá biển mà người Vu Thành ăn.

“Được!” Phi Sơn nhìn cái đĩa sứ, cũng rất kinh ngạc: “Cái này là cốt khí? Không đúng, cái này là…”

“Đồ sứ.” Nguyên Chiến chỉ đơn giản nói ra hai chữ chứ không giới thiệu thêm: “Thổ Thành có phương pháp nào nhanh chóng truyền tin không?”

Phi Sơn ăn một miếng thịt, bị hương vị đặc biệt làm cho mê muội, nghe vậy, đợi nhai nuốt miếng thịt rồi mới cười nói: “Có phải anh lo Thổ Thành sẽ triệu tập nhân thủ để đối phó Cửu Nguyên không?”

Nguyên Chiến thản nhiên thừa nhận: “Phải.”

“Anh yên tâm, bọn họ không dám đâu. Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, thì đó là đối địch với tám tòa thành khác. Cuộc tụ hội của chín thành đã quy định thủ lĩnh và Đại Tư Tế đều phải đến, mà vì để thắng cuộc tỷ thí, mọi người cũng sẽ dẫn theo chiến sĩ và tư tế lợi hại nhất, để phòng ngừa các thế lực đối địch nhau nhân cuộc tụ hội mà tấn công nhau, nên chín thành đã sớm đưa ra các quy tắc để kiềm kẹp nhau.”

Phi Sơn hơi dừng một chút, lại cầm một lát thịt lên: “Lại nói, bọn họ lén tấn công Cửu Nguyên thì có ích lợi gì, chỉ cần không thể giết chết anh, bọn họ không sợ bị anh trả thù sao? Vị thịt nướng này không tồi, các cậu mang theo bao nhiêu? Tôi lấy đồ đổi với các cậu.”

“Sau cuộc tụ hội không phải có chợ giao dịch sao, đến lúc đó bây lại đến.” Chú Vu rõ ràng không muốn cho Phi Sơn chiếm hời.

Phi Sơn bất đắc dĩ, nhanh tay cắt đầy một đĩa thịt lớn, rồi bưng lên bỏ chạy: “Tôi cầm đi cho Vu Tượng nếm thử, đợi chút nữa tôi bảo người đưa một sọt cá biển tới cho các cậu.”

Hành động của Phi Sơn giống như cho những người khác một tín hiệu… hoặc là một loại can đảm?

Mấy người Nghiêm Mặc đang giao lưu tình cảm với hai thành viên mới, lại có người đi qua.

“Mẫu Thần tại thượng, hương thịt nướng của các cậu làm mọi người thèm muốn điên rồi.” Tam tư tế Mộc Thành dẫn theo ba chiến sĩ đi tới.

“Ngồi đi.” Nguyên Chiến tựa hồ như đã sớm đoán được sẽ có người đến tìm, bảo Nhị Mãnh nhường chỗ.

Nghiêm Mặc cười thầm với Nguyên Chiến: Xem kìa, người khai trương.

Nguyên Chiến xoa xoa đùi hắn.

Tùng Sinh dẫn theo ba chiến sĩ khoanh chân ngồi xuống giữa Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh, trong ba chiến sĩ mà y mang đến có một người trẻ tuổi nhất dùng ánh mắt tò mò mà quan sát đám người Nguyên Chiến, đặc biệt là Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đã ăn no rồi, tự tay cắt thịt rồi truyền cho bốn người Tùng Sinh, lúc này mới cười hỏi: “Chư vị, ngoại trừ thịt nướng, có phải các anh còn muốn tôi trợ giúp các anh đột phá?”

Mục đích thật sự của Tùng Sinh bị nói thẳng ra, nhưng y lại không xấu hổ cũng không khó chịu, chỉ cười bảo: “Mộc Thành chúng tôi không thích phải tranh chấp, nên phương diện sức chiến đấu yếu hơn các tòa Thượng Thành khác không ít.”

Chú Vu cười nhạo: “Là rất yếu, Vu, Không, Thủy, Hỏa, Mộc, năm thứ hạng này đã bao lâu chưa thay đổi rồi, Thổ Thành vì để giao hảo với các anh mà ngay cả việc gả đại công chúa mĩ mạo trẻ tuổi cho vị đại vương tử chỉ có thể nằm chứ không thể đi của các anh cũng chịu.”

“Không được nói anh tôi như vậy!” Vị chiến sĩ trẻ tuổi nhất trong số người Mộc Thành ở đây nhảy dựng lên: “Nếu không phải bởi vì bị thương, thì anh tôi đã là chiến sĩ lợi hại nhất Mộc Thành!”

“Mộc Kiêu, ngồi xuống!” Tùng Sinh quát khẽ.

Cậu thiếu niên tên Mộc Kiêu không cam lòng mà ngồi xuống, nhưng mông vừa chạm đất, cậu ta lại vội vàng hỏi Nghiêm Mặc: “Tư tế nhỏ Cửu Nguyên, cậu có thể chữa trị cho vị chiến sĩ kia của Hỏa Thành, vậy cậu chắc cũng có thể chữa trị cho anh tôi đúng không? Nếu cậu có thể giúp anh tôi…”

“Mộc Kiêu!” Tùng Sinh bất đắc dĩ: “Nếu cậu còn xen mồm vào thì trở về đi, vừa rồi đã nói là không cần cậu tới!”

Mộc Kiêu chu mỏ, chiến sĩ ngồi bên cạnh cậu ta mỉm cười, xoa đầu cậu ta.

Tùng Sinh bị tiểu vương tử nhà mình phá hỏng trình tự, buồn rầu mà vỗ vỗ khuôn mặt, thành khẩn nói với Nghiêm Mặc: “Cậu cũng nghe rồi đó, bản thân ta là tư tế trị liệu, nhưng ta đã từng không cách nào giúp được Hỏa Vân Thiên, và ta cũng không thể giúp đại vương tử điện hạ của bọn ta đứng dậy một lần nữa. Mặc vu đại nhân, đại vương tử điện hạ của bọn ta không thể thề nguyện trung thành với ngài, nhưng chỉ cần ngài có thể chữa trị cho cậu ta, bọn ta nguyện trao đổi với ngài một chiến sĩ cấp tám.”

Vị chiến sĩ để râu bên cạnh Tùng Sinh đấm ngực mình: “Tôi, Mộc Chùy, chiến sĩ điều khiển thực vật cấp tám, nhưng tôi chỉ có thể khống chế một loại thực vật, là cây mộc mâu.”

Nguyên Chiến thì thào với Nghiêm Mặc: “Cây mộc mâu là loại cây mà bộ lạc Nguyên Tế dùng để chế tạo giáo mác, khá cứng, nếu là cây già thì cứng hơn cả đá hoa cương mà em nói.”

Nghiêm Mặc hỏi Mộc Chùy: “Anh có thể sử dụng cây mộc mâu để làm gì?”

Mộc Chùy hùng hổ trả lời: “Tôi có thể khiến thân thể mình trở nên cứng rắn giống như mộc mâu, tôi cũng có thể dễ dàng khiến cây mộc mâu sinh trưởng, bẻ gãy, biến nó thành giáo, còn có thể làm chúng nó trở thành gai, sức lực của tôi rất lớn, có thể ôm cây mộc mâu thô nhất đánh xung phong.”

“Mộc Thành dùng anh để trao đổi cơ hội trị liệu cho đại vương tử, anh có nguyện ý hay không? Không cần phải gạt tôi, anh không giấu được tôi.”

Mộc Chùy dùng sức đấm ngực, lớn tiếng nói: “Mộc Chùy tôi không nói láo! Tôi nguyện ý trao đổi, cậu bảo tôi dùng chiến hồn thề ngay bây giờ cũng được!”

Nghiêm Mặc gật đầu, nói với Tùng Sinh: “Tôi cần gặp đại vương tử của các anh trước, các anh dẫn anh ta lại đây.”

“Được, chờ sau cuộc tụ hội đã.” Tùng Sinh và bốn người Mộc Kiêu đều hiện lên ý cười, ngay cả Mộc Chùy làm người trao đổi cũng thế.

Tùng Sinh hắng hắng giọng: “Ta nghe nói thủ lĩnh Chiến hình như có quan hệ với tộc cây Trường Sinh?”

Nguyên Chiến nhướng mày: “Người Âm Thành nói?”

Tùng Sinh không phủ nhận, y cẩn thận nhìn Nguyên Chiến, nói: “Nếu thủ lĩnh Chiến và tộc cây Trường Sinh có quan hệ, vậy bọn ta cũng không phải người ngoài.”

Không biết có phải vì cấp bậc của Nguyên Chiến cao hay không, y lại không thể nào nhìn ra và cảm giác được huyết mạch của người này liệu có quan hệ với tộc cây Trường Sinh không.

Vào ngày các thành ra đón hắn, Nghiêm Mặc đã cảm thấy thay vì nói Mộc Thành và Thủy Thành tới để cướp quả Vu Vận, chi bằng nói họ tới là để quấy rối Hỏa Thành, Ám Thành và Thổ Thành, hóa ra đó không phải ảo giác của hắn.

Tùng Sinh thở dài: “Chẳng qua Mộc Thành bọn ta cũng đã rất lâu rồi không liên hệ với tộc cây Trường Sinh, bọn họ bây giờ rất bài xích nhân loại, càng không muốn để nhân loại tiến vào địa bàn của mình.”

“Vậy là ở phụ cận Mộc Thành các anh có tộc cây Trường Sinh sinh sống?”

Tùng Sinh gật đầu: “Ở phụ cận Mộc Thành bọn ta có một dãy núi cao chạy dài, đất đỏ màu mỡ, bọn ta gọi nó là rừng núi Đỏ, nơi đó có một nhánh tộc cây Trường Sinh, tộc Tùng.”

Nghiêm Mặc hỏi chút về tộc Tùng, Tùng Sinh cũng không giấu diếm, nói đại khái những gì mình biết ra.

Tùng Sinh nhìn về phía Nguyên Chiến, hạ tư thái xuống cực thấp mà nói: “Thủ lĩnh Chiến, Mộc Thành bọn ta muốn mời ngài đến Mộc Thành sau cuộc tụ hội lần này, không biết ngài…”

Nguyên Chiến nghĩ thầm cái danh lai tộc cây Trường Sinh của tôi là giả, người thật sự lai với tộc cây ngồi ngay bên cạnh đây, đây chính là con cháu mà lão Tát Mã tộc Phong chính miệng thừa nhận, mỗi lần thấy Mặc đến thăm là ông ta vui muốn chết, còn tôi thì chỉ có thể nấp trong bộ giáp đất mà chờ, còn bị đám tộc Phong khác ăn hiếp.

“Nếu anh muốn thông qua tôi để tạo dựng mối quan hệ với tộc cây Trường Sinh, vậy thì anh tìm sai người rồi.” Nguyên Chiến ăn ngay nói thật, nhưng hắn không có hảo tâm nói cho Tùng Sinh biết tư tế đại nhân của hắn mới là người lai tộc cây Trường Sinh thật.

Tùng Sinh cười ha hả: “Mộc Thành bọn ta có không ít thứ tốt, tuy có mang đến một ít trong cuộc tụ hội này, nhưng dù sao cũng không phải là tất cả. Nghe nói Cửu Nguyên cũng có không ít trân phẩm, chẳng lẽ Cửu Nguyên không muốn tới Mộc Thành dạo chơi, nói không chừng bọn ta sẽ có thứ mà các cậu muốn.”

Nghiêm Mặc rất có hứng thú với Mộc Thành, kéo kéo Nguyên Chiến, rồi đáp ứng: “Được, sau cuộc tụ hội này, nếu chúng tôi không bận chuyện gì thì sẽ đi cùng các anh tới Mộc Thành một chuyến.”

“Thật tốt quá.” Tùng Sinh càng thấy cậu tư tế thiếu niên đối diện thuận mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là một đứa nhỏ thật thà hàm hậu, hoàn toàn làm lơ mấy lần Nghiêm Mặc gài người trước đó: “Mặt khác, ta có một đề nghị.”

Tâm tình Nghiêm Mặc đang tốt: “Nói thử nghe xem.”

“Đây là chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp của Mộc Thành ta, Tùng Châm.”

Tùng Châm hành lễ với Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, người này khi cười rộ lên trông rất ôn hòa, ở bên má còn có một cái lúm đồng tiền thật sâu.

Hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lập tức sinh ra ba phần hảo cảm với người này.

“Nói thật, bọn ta không có chút hiểu biết nào đối với Đỉnh Việt, nhưng có Cửu Nguyên các cậu làm gương, bọn ta không dám xem thường thế lực mới nổi này. Tùng Châm là cao thủ đứng đầu Mộc Thành, nhưng anh ta đã lớn tuổi, hiện giờ muốn ra tay cũng không dễ dàng.” Tùng Sinh lại thở dài: “Không sợ các cậu chê cười, bọn ta thật sự không muốn bại bởi một bộ lạc mới vừa hình thành, nếu có thể, bọn ta muốn nhờ Mặc vu đại nhân ra tay giúp Tùng Châm đột phá đến cấp mười.”

Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối.

Tùng Sinh lại nói: “Đương nhiên, bọn ta biết yêu cầu của ngài, nhưng bọn ta thật sự không thể mất Tùng Châm, ngài xem xem có phương pháp trao đổi nào khác không?”

“Ba chiến sĩ điều khiển thực vật cấp chín, trong đó có một người điều khiển được cây độc.” Chú Vu thay đồ đệ đưa ra điều kiện.

Tùng Sinh đau đầu, nói: “Ba người nhiều quá, bọn ta chỉ có thể một đổi một.”

“Vậy thì không có gì để nói.” Chú Vu muốn trở mặt liền trở mặt.

Tùng Sinh tội nghiệp mà nhìn Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhún vai với y, thành thật nói: “Ông ấy là sư phụ tôi, tôi nghe theo ông ấy.”

Nguyên Chiến cũng cười: “Chú Vu đại nhân có địa vị rất cao ở Cửu Nguyên, ngay cả tôi là thủ lĩnh mà cũng phải nghe ý kiến của ông.”

Tùng Sinh cắn răng: “Hai người, nhiều nhất là hai người!”

Chú Vu hừ lạnh, một bước cũng không nhường: “Ba người, thiếu một cũng không.”

Tùng Sinh muốn khóc: “Chú Vu đại nhân, chiến sĩ thần huyết cấp chín của Mộc Thành bọn ta không có được bao nhiêu đâu mà.”

“Chiến sĩ cấp mười thì chín thành cộng lại có được mấy tên? Bao nhiêu tên cấp chín có thể đánh thắng được một tên cấp mười? Anh muốn bớt một người, đồ đệ ta liền ít đi một chiến sĩ cấp mười, đừng nói là ba đổi một, dù có mười đổi một thì đồ đệ ta cũng thiệt rồi!”

Tùng Sinh ôm đầu: “Hai người cấp chín, lại thêm ba viên nguyên tinh cấp chín.”

Chú Vu: “Cút!”

Mộc Kiêu lại muốn nhảy dựng lên, nhưng bị Tùng Châm bịt miệng lại.

Tùng Sinh thật sự rất khó xử, hai hàng lông mày đã muốn xệ tới khóe miệng.

Nghiêm Mặc muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Mộc Thành, cũng không định chặt chém gì y quá, liền kéo kéo vạt áo Chú Vu, ngốc nghếch gọi: “Sư phụ…”

Chú Vu trợn mắt, miễn cưỡng lui một bước: “Hai tên cấp chín, một tên cấp tám đỉnh cấp, thề nguyện trung thành với đồ đệ ta ba mươi năm, một ngày cũng không được thiếu!”

Tùng Sinh sợ ông hối hận, vội vàng hô: “Được! Nói vậy là đã định rồi!”

Tuy rằng ba cao thủ lợi hại nhất thành mình cứ thế mà bay mất, nhưng theo như lời Chú Vu, một người cấp mười thì bao nhiêu người cấp chín cũng không đổi được! Quan trọng nhất là bọn họ đang có nhu cầu cấp bách để chiến sĩ cấp mười giúp bọn họ nhận lời khiêu chiến. Lại nói, ba chiến sĩ kia cũng không phải mãi đi theo Cửu Nguyên, chỉ là ba mươi năm mà thôi. Vụ giao dịch này, bọn họ cũng không thiệt.

Tùng Sinh vội vàng: “Vậy bây giờ bắt đầu đột phá? Có phải làm chuẩn bị gì không?”

Nghiêm Mặc thấy thời gian không còn nhiều lắm, dứt khoát nói: “Anh gọi ba người chiến sĩ muốn trao đổi cho chúng tôi tới đi, chỉ cần tôi thấy bọn họ thuận mắt, bọn họ thề xong, tôi sẽ làm ngay.”

“Được!” Tùng Sinh nhanh chóng trở lại chỗ của Mộc Thành, hai người Tùng Châm và Mộc Chùy ở lại, Mộc Kiêu không muốn đi nhưng vẫn bị Tùng Sinh lôi đi.

Tuy nội dung giao dịch của Mộc Thành và Cửu Nguyên không có ai nghe được, nhưng tất cả mọi người đều thấy hành động của Mộc Thành.

Cơ hồ là tất cả mọi người cùng nghĩ ‘Mộc Thành đang làm gì?’.

Người Đỉnh Việt không có nhiều phản ứng lắm, tựa hồ như không biết ý nghĩa của cấp mười.

Mà hành động của Mộc Thành cũng khiến các tòa Thượng Thành khác xôn xao bàn tán, không ít thành chủ và tư tế đều âm thầm bàn bạc cái gì đó.

Vu Nhãn ngồi bên Thổ Thành trộm nhìn về phía Nghiêm Mặc, trong mắt là sự cuồng nhiệt cực độ và ý muốn hướng về, nhưng ông tự nói với mình: Chưa phải bây giờ, ông không thể cứ thế mà đi qua, dã tâm của Xà Đảm quá lớn, thành chủ đã bị Xà Đảm mê hoặc, ông cần phải canh chừng Xà Đảm, chờ khi ông có được nhược điểm của Xà Đảm trong tay, lại đi nhờ cậy vị Mặc vu đại nhân được chúng thần yêu thương kia cũng không muộn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK