Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10411224_592224140931876_6007249958551199153_n


“Hắn cứ cảm thấy sau khi mình xỉu, tên gia súc Chiến kia chắc chắn đã làm chuyện vô liêm sỉ với hắn.” “Hả? Người cá?” Mãnh chưa từng nghe qua giống loài này: “Kẻ địch?”

“Không phải, có thể xem như đồng minh. Tình huống kỹ càng tỉ mỉ về sau giải thích cho anh biết, trước tiên sắp xếp cho mọi người đã, còn nhiều việc phải làm lắm, tôi cũng có một số việc muốn hỏi anh.”

Nghiêm Mặc đi đến trước một cái đài đất, bước lên bậc thang, cái đài đất này là hắn nhờ Nguyên Chiến tiện tay làm ra, trông thì tạm bợ nhưng dùng cũng tốt lắm.

Lần này Đóa Phỉ thấy Nghiêm Mặc, lúc nhìn đến chiếc áo khoác lông vốn của cô ta nay lại nằm trên người một tên thiếu niên mọi rợ, cô ta lập tức ghét bỏ chiếc áo kia, đồng thời còn rất khó chịu. Trời lạnh như vậy, cô ta phải mặc da lông rách nát, cho dù chiếc áo khoác kia cô ta không thèm nữa, nhưng nếu có thể lấy lại được, cô ta cũng không ngại mặc cho qua mùa đông.

Các dũng sĩ tới trước vừa thấy Nghiêm Mặc đi lên đài đất, liền đi sang, rất nhanh sau đó, trước đài đất tụ lại một bầy người, đồng thời còn báo cho những người khác biết: “Tư tế đại nhân có chuyện muốn nói, mau đến đây.”

Tộc trưởng A Ô và lão tộc vu vừa nghe thấy tư tế đại nhân có chuyện muốn nói, lập tức hồi phục tinh thần từ sau đợt kích động hưng phấn vừa rồi, dẫn tộc nhân cùng đi đến trước đài đất.

Nghiêm Mặc siết nắm tay phải, nhẹ nhàng đặt trên ngực trái của mình.

Mà những dũng sĩ tộc A Ô đã cùng huấn luyện với Mãnh đều biết đây là một loại lễ nghi để thăm hỏi, thế là sôi nổi dùng nắm đấm đặt lên ngực trái đáp lại. Mà những người A Ô khác đã sinh hoạt với Mãnh một thời gian dài, mưa dầm thấm đất nên cũng học được loại lễ nghi này.

Đóa Phỉ thấy tất cả mọi người đều như thế, cô ta cũng không thể không làm theo.

Mãnh đi đến trước đài đất, nhưng cậu không có đi lên, mà đứng chung một chỗ với đám người tộc trưởng A Ô.

Nghiêm Mặc đứng trên đài đất, nhìn xuống mọi người bên dưới, hắn đang sắp xếp lại lời nói, không thể nói quá phức tạp và khó hiểu, mà phải để tụi Ô Thần có thể nghe hiểu hắn nói gì, rồi truyền đạt nội dung trong lời hắn xuống.

Nếu năng lực của hắn có thể giúp hắn truyền đạt trực tiếp vào trong đầu mỗi người thì tốt rồi. Mỗi lần đều phải dùng tay ấn lên trán người khác, lại chỉ được một đối một, quá phiền toái.

Nhưng loại năng lực này làm sao để nâng cao và khai phá đây? Hắn đã luyện tập phép huấn luyện sơ cấp hơn một tháng rồi, nhưng hiệu quả lại không rõ lắm, tuy rằng thân thể khỏe mạnh, dẻo dai và linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Nghiêm Mặc ôm tâm tư muốn truyền đạt cho mọi người hiểu hắn nói gì, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, dựa theo quy tắc hô hấp của phép huấn luyện sơ cấp mà thở, để phối hợp với nhịp thở, hắn không tự chủ được mà chậm rãi nâng tay lên, sau đó mở miệng nói theo một loại nhịp điệu đặc biệt và thong thả:

“Nơi này là nơi thần ban cho, bộ lạc Cửu Nguyên sẽ ra đời và lớn mạnh ở mảnh đất này. Mọi người là nhóm đầu tiên đến đây, về sau sẽ có nhiều người hơn nữa tiếp nhận khảo nghiệm của thần, trở thành con dân của bộ lạc Cửu Nguyên. Thần ban cho chúng ta sức mạnh, Cửu Nguyên chắc chắn sẽ trở thành nơi mà các chủng tộc hòa hợp. Người dân của tôi, tôi rất vui, mọi người có thể thuận lợi đi đến nơi này, trở thành những con dân đầu tiên của bộ lạc Cửu Nguyên, hôm nay tôi dùng sinh mệnh chúc phúc cho mọi người!”

Nghiêm Mặc ngẩng cao đầu, hai tay nâng lên không trung thật cao, giống như nhận lấy thứ gì đó từ bầu trời, rồi tung về phía mọi người.

Người đứng dưới đài đất đột nhiên ngửi được một mùi hương thanh mát trong luồng gió lạnh, mùi hương rất dễ ngửi, giống như mùi hoa nở trong sương sớm giữa mùa xuân, lại giống như hương thơm thanh khiết của cỏ xanh, ngửi vào liền làm trí óc thanh tỉnh, tinh thần sảng khoái.

Điều khiến mọi người cảm thấy thần kỳ nhất chính là, đại đa số người A Ô đều không hiểu tiếng Cửu Nguyên, nhưng hôm nay, lúc này, lời nói của tư tế đại nhân như trực tiếp truyền vào trong đầu họ, tuy bọn họ nghe không hiểu, nhưng lại thấu đáo.

Sức mạnh của tư tế thật đáng sợ, tư tế đại nhân tôn kính!

Tâm tình người A Ô kích động, có người đa sầu đa cảm đã rưng rưng nước mắt, có vài người cao tuổi và phụ nữ đã quỳ xuống.

Trước kia lão tộc vu cũng từng chúc phúc cho mọi người, nhưng mọi người chưa bao giờ cảm nhận được chúc phúc rõ ràng tới vậy. Rất nhiều người mệt mỏi vì đường xá xa xôi vào giờ phút này đều cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái, đương nhiên đây cũng có thể là tác dụng tâm lý, nhưng mùi hương đó đúng là tạo ra không ít tác dụng.

Đóa Phỉ cũng tin vào sức mạnh của tư tế, cho nên cô ta không hoài nghi gì mùi hương nọ, chỉ suy đoán về sức mạnh của cậu thiếu niên đứng trên đài đất.

Trên đài, Nghiêm Mặc chúc phúc cho mọi người xong, đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã khuỵa xuống.

“Đại nhân!” Ô Thần là đứa đầu tiên nhào lên trên đài.

Theo sau là Mãnh, mắt to và Tát. Những người khác cũng muốn đi lên, nhưng bị Mãnh ngăn lại.

Ô Thần ôm lấy Nghiêm Mặc cả người mềm nhũn, nôn nóng kêu to: “Đại nhân!”

Nghiêm Mặc choáng váng, hắn làm sao vậy? Chỉ nói có mấy câu mà đã thoát lực.

Mãnh đi qua muốn bế Nghiêm Mặc lên, nhưng Ô Thần không cho, nó muốn tự mình bế tư tế đại nhân, nhưng lại có chút cố sức.

Đúng lúc này, một đôi tay to vững chắc đón lấy Nghiêm Mặc từ trong lòng Ô Thần, bế lên.

“Thủ lĩnh đại nhân!” Các dũng sĩ nhao nhao kêu.

Nguyên Chiến mới đi đánh nhau với người cá về, mang theo một sợi dây thừng dài cột đầy cá vừa đánh thắng được, định lát nữa làm cho Mặc nhà hắn ăn, thì đột nhiên thấy cảnh Nghiêm Mặc ngã xuống.

Trong chớp mắt Nguyên Chiến đã ném cá sang một bên, chạy như bay lên trên đài.

Nghiêm Mặc cố mở mắt, thấy người ôm mình là Nguyên Chiến, liền bĩu môi lầm bầm cái gì đó, rồi an tâm mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

Sắc mặt Nguyên Chiến rất khó coi, trông đáng sợ đến mức có thể hù chết người, cơ bắp rắn chắc phồng lên cuồn cuộn, hai tay ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, đôi mắt hẹp dài hung hăng nhìn về phía Mãnh, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Mặc lại đột nhiên té xỉu?”

Mãnh lùi ra sau một bước, nuốt nước miếng, Đóa Phỉ đã nói cho cậu biết về chuyện hình xăm, nên khi cậu thấy màu sắc và số lượng hình xăm trên mặt người trước mắt liền có chút hoảng, mới hai tháng không gặp Chiến, mà ba cái hình tam giác trên mặt hắn đã biến thành màu xanh đen, này chẳng phải chứng tỏ thể năng lẫn năng lực huyết mạch của Chiến đều đã đạt tới cấp ba rồi sao?

“Nhị Mãnh!” Nguyên Chiến thấy Mãnh không trả lời mà cứ nhìn mặt hắn chằm chằm, liền nổi giận. Bộ bố mày xấu dữ lắm sao?!

Được rồi, người này bị ai đó khinh bỉ nhan sắc nên đang trong thời kỳ nhạy cảm, ngay cả mấy chứ ‘bố mày’ ‘ông mày’ của Nghiêm Mặc lâu lâu hay thốt ra cũng học được.

“Thủ lĩnh đại nhân, tư tế đại nhân vì dùng sinh mệnh chúc phúc cho mọi người nên mới ……” Giọng Ô Thần có chút nức nở, người A Ô dưới đài càng lo lắng hơn nữa.

“Tư tế đại nhân làm sao vậy? Tư tế đại nhân có sao không?” Mọi người bu đến trước đài nhao nhao hỏi đầy lo lắng.

“Dùng sinh mệnh chúc phúc?” Nguyên Chiến nhíu chặt mày, hắn bế Nghiêm Mặc, xoay người nhìn về phía mọi người bên dưới, trầm giọng nhưng lại không mang theo tức giận, nói: “Xem ra tư tế đại nhân rất xem trọng các người, không tiếc dùng sinh mệnh chúc phúc cho các người.”

Một khi Nguyên Chiến cất tiếng sẽ không giống Nghiêm Mặc, người tộc A Ô đều im phăng phắt, vẻ mặt có chút sợ hãi. Cũng có người bắt đầu nhớ đến cảnh tượng Nguyên Chiến chém giết lũ quái vật, mà nhiều người trong bọn họ còn tận mắt thấy cảnh Nguyên Chiến sử dụng năng lực như thần để xây thành, còn có cả khi hắn tàn sát đàn sói.

“Các người rất yếu, cả thân thể, đầu óc lẫn năng lực. Bộ lạc Cửu Nguyên không nuôi kẻ vô dụng, các người đã đến đây, nhưng nếu bất kỳ ai trong các người không biết nỗ lực khiến bản thân mạnh hơn, không thể góp phần giúp bộ lạc Cửu Nguyên cường đại hơn, không nghe theo mệnh lệnh của ta và tư tế đại nhân, ta sẽ không giết đâu, nhưng ta sẽ để tư tế đại nhân thu lại chúc phúc đã ban cho kẻ đó, rồi đuổi ra khỏi bộ lạc, bởi vì kẻ đó không xứng trở thành con dân của Cửu Nguyên, không xứng có được chúc phúc của tư tế Tổ Thần! Không xứng được cả bộ lạc che chở!”

Người A Ô dù không hiểu Nguyên Chiến đang nói gì, nhưng bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, ai nấy đều lẳng lặng đứng đó, những đứa nhỏ đều bị người lớn che kín miệng.

Đám Ô Thần vội vàng truyền đạt lại nội dung trong lời Nguyên Chiến, khi nghe nói nếu có kẻ không nghe lời, không biết nỗ lực thì sẽ bị thu hồi chúc phúc sinh mệnh của tư tế, còn bị đuổi ra khỏi bộ lạc, rất nhiều người trong tộc A Ô đều hít một ngụm khí lạnh.

Nguyên Chiến nhìn vẻ mặt mọi người: “Hồ Hồ, Đại Trạch!”

“Có!” Hồ Hồ và Đại Trạch được gọi tên liền bước ra từ trong đám người.

“Hồ Hồ sắp xếp chỗ ở cho mọi người, phải an bài xong trước khi trời tối.”

“Vâng!” Bây giờ Hồ Hồ có thể hiểu được một ít câu đơn giản, huống chi việc Nguyên Chiến giao cho đã dặn bọn họ trước đó rồi, bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị.

“Đại Trạch dẫn người nhóm lửa, nấu nước nướng thịt làm thức ăn, hôm nay tất cả mọi người sẽ được ăn no. Đồng thời không được quên canh gác!”

“Vâng.” Đại Trạch và Hồ Hồ cùng đấm nắm tay lên ngực nhận lệnh.

Nguyên Chiến định xoay người, nhưng lại nhớ tới cái gì: “Ô Thần!”

Ô Thần nghe thấy tên mình được gọi trước mặt mọi người, lập tức nhảy dựng lên, cao giọng đáp: “Có!”

Mắt to và Tát hâm mộ đố kỵ hận với nó, lúc này mà được thủ lĩnh đại nhân gọi tên, thì nổi bật biết chừng nào!

“Mặc hẳn là đã nói với nhóc, chuyện vệ sinh rất quan trọng, nhóc còn nhớ rõ không?” Nguyên Chiến thường xuyên nghe Nghiêm Mặc nhắc đi nhắc lại hai cái từ vệ sinh này, phát âm lẫn nghĩa đều nhớ kỹ.

Ô Thần gật đầu, ngay sau đó ưỡn ngực kêu lớn: “Nhớ rõ!”

“Nhóc phụ trách chỉ cho mọi người đi đái đi ị ở đâu, nếu ta phát hện kẻ nào không tuân thủ theo những gì tư tế đại nhân yêu cầu, ta sẽ bắt kẻ đó thải ra như thế nào thì ăn vào như thế ấy!”

“… Dạ!”

“Còn nữa, lấy cá ta thảy xuống đưa về lều cho ta luôn.”

“Dạ!”

Nguyên Chiến nói vừa xong liền bế Nghiêm Mặc xoay người rời đi, hắn tin tưởng mệnh lệnh của mình sẽ được nghiêm túc chấp hành.

Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc vào lều, kiểm tra nhịp thở của đối phương, xác định hơi thở rất vững vàng, sắc mặt cũng không tệ, dáng vẻ chỉ là ngủ say sau khi mệt mỏi, Nguyên Chiến nhìn hắn hồi lâu liền dùng da thú đắp lên cho hắn.

Ô Thần tới đưa cá, Nguyên Chiến cầm lấy, tháo hai con xuống cho nó, thấy nó còn chưa chịu đi, cứ rầy rà bên cạnh Nghiêm Mặc, hắn liền hung dữ trừng thằng nhỏ một cái, dọa cho nó chạy về.

Chờ Ô Thần đi rồi, Nguyên Chiến liền nhanh chóng dùng một cục đá chặn mành cửa lều lại. Thêm củi vào lò sưởi để lửa cháy mạnh, rồi nấu nước.

Ở cùng Nghiêm Mặc một chỗ, Nguyên Chiến cũng bị đối phương lây nhiễm một vài thói quen, thí dụ như mỗi khi không có việc gì liền nấu một nồi nước, uống nước cũng là uống nước đã nấu chín, còn có những việc nhỏ bé vụn vặt khác, tỷ như thường xuyên rửa mặt rửa tay rửa chân, hay bứt một cọng cỏ để nhâm nhi.

Nguyên Chiến trở lại bên cạnh giường, xốc chăn lên, nhìn da thú trên người Nghiêm Mặc, làm bộ làm tịch nghĩ: Mặc nhiều như vậy ngủ rất khó chịu, phải cởi hết ra ngủ mới thoải mái.

Vì thế…… Nghiêm Mặc nhanh chóng bị lột sạch sẽ.

Dù trong lều có nhóm lửa nhưng độ ấm vẫn rất thấp, rất nhanh sau đó Nghiêm Mặc đã lạnh tới mức nổi một đống da gà.

Nguyên Chiến sờ sờ người tư tế đại nhân nhà mình, bình tĩnh dùng tốc độ cực nhanh cởi hết áo da thú trên người mình, bò lên giường, ôm chặt lấy tư tế đại nhân cũng đang trần trụi.

“Tôi đây là vì sưởi ấm cho cậu, cái này là cậu dạy tôi.” Người nào đó không biết xấu hổ nói.

“Đúng rồi, muốn nhanh chóng khôi phục nhiệt độ cơ thể thì phải làm cái gì nhỉ?” Tên nào đó xoa xoa da thịt của người trong lòng, vỗ một cái lên gò mông đầy đặn của đối phương: “Ma sát! Đúng không? Tôi nhớ không sai đi? Được rồi, tôi giúp cậu ma sát tạo nhiệt……”

Nghiêm Mặc cứ thế bị người ta sờ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hết lần này tới lần khác.

Xong việc, Nguyên Chiến đắc ý dạt dào khi cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng tăng lên, sau đó hắn khó có khi cần mẫn mà dùng nước ấm lau mình cho Nghiêm Mặc, hủy sạch sẽ toàn bộ chứng cứ phạm tội.

Cảm tạ Tổ Thần đã ban cho hắn một tư tế đại nhân có thể chất đặc biệt, xem đi, dấu răng hồi nãy lỡ miệng cắn ra nay đã phai hết.

Chạng vạng, lửa trại nổi lên, Nguyên Chiến làm thủ lĩnh của bộ lạc đương nhiên cũng tham gia lần cuồng hoan này.

Tư tế thì vì thân thể không tốt nên vắng mặt.

Vì thế mà người tộc A Ô cũng không quá vui vẻ, nhưng nhìn chung vẫn rất náo nhiệt, lặn lội đường xa thật lâu, được chút nước ấm và thức ăn nóng vào bụng, còn có thể ăn no, tối đến được ngủ ở nơi an toàn ấm áp, cứ như đang mơ vậy.

Đóa Phỉ muốn tới gần Nguyên Chiến, nhưng lại nghĩ tới Mãnh liền dừng chân.

Cô nên dùng phương pháp gì mới có thể hấp dẫn sự chú ý của vị thủ lĩnh này mà không khiến Mãnh phản cảm?

Nghĩ một hồi, cô thay đổi mục tiêu, đi qua chỗ Mãnh.

“Đại nhân.” Đóa Phỉ ngồi xuống bên người Mãnh, dịu dàng gọi đối phương.

Mãnh đang nói chuyện với Nguyên Chiến, thấy Đóa Phỉ, rất mất hứng, xoay đầu sang hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đại nhân, tư tế đại nhân đã khỏe chưa?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Mãnh trừng mắt.

“Đại nhân, anh quên tôi có năng lực trị liệu rồi ư? Có lẽ tôi có thể giúp tư tế đại nhân hồi phục.”

“Không cần!” Nguyên Chiến lạnh lùng cự tuyệt: “Thứ hắn hao tổn là sinh mệnh, cô có thể hồi phục được sao?”

“Có thể.” Chuyện này đối với cô ta mà nói cũng không khó, hút ra sinh mệnh của sinh vật xung quanh rồi truyền cho tên tư tế đó là được.

“Không cần tới cô.” Nguyên Chiến không tin cô ta, cũng sẽ không để kẻ xa lạ lai lịch không rõ ràng trị liệu cho tư tế của mình. Nếu Mặc thật sự gặp nguy hiểm tới tính mạng, khi đó có thể hắn sẽ mạo hiểm, nhưng thân thể Mặc có thể tự khôi phục, căn bản không cần tới con nhỏ này.

“Được rồi, cô đi xuống đi!” Mãnh vung mạnh tay bảo Đóa Phỉ đừng đến phiền mình nữa, trong mắt cậu, năng lực của Đóa Phỉ hữu dụng, nhưng cũng chỉ là nô lệ của cậu mà thôi.

Đóa Phỉ coi như thức thời, cắn môi, hành lễ lui ra.

“Cô ta không quỳ xuống với mày.” Nguyên Chiến nói, cầm lấy một miếng thịt dê nướng, đứng dậy vỗ vai Mạnh: “Tao đi xem Mặc, nô lệ của mày thì mày phải quản cho tốt.”

Nghiêm Mặc bị mùi cá nướng dụ cho tỉnh lại.

“Ục ục.” Tiếng kêu đói khát vang lên trong bụng.

Từ khi tập phép huấn luyện sơ cấp, lượng cơm hắn ăn cũng nhiều hơn, ăn nhiều và rèn luyện thích hợp, nên thân thể của hắn cũng rắn rỏi lên, nào ngờ hôm nay lại xỉu trước mặt mọi người.

“Tỉnh rồi?” Nguyên Chiến vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Nghiêm Mặc, thấy đối phương tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy lúc ‘làm cái kia’ rất sướng, nhưng làm xong hắn lại bắt đầu lo lắng cho thân thể của Mặc, sợ hành vi của mình thật sự mang đến thương tổn lớn cho đối phương, tuy lúc ma sát sau đó hắn có bôi thuốc mỡ cho rồi, còn bôi rất nhiều nữa.

“A.” Nghiêm Mặc cảm thấy người mình có gì đó không đúng, cực kỳ mệt mỏi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vươn tay sờ khắp người.

Hình như đâu có gì khác thường đâu? Nghiêm Mặc nhất thời không nhớ tới chế độ auto tự hồi phục của thân thể, yên lòng mà chậm rãi ngồi dậy.

Nguyên Chiến có tật giật mình, há mồm nói: “Tôi hỏi mọi người, bọn họ bảo hôm nay lời cậu nói bọn họ đều nghe hiểu, cậu ngất xỉu có thể là vì sử dụng năng lực quá độ. Tư tế đại nhân của tôi, cậu có chuyện gì giấu diếm tôi đúng không? Chẳng phải cậu nói năng lực của cậu là cái túi có thể chứa nhiều thảo dược sao? Vì sao cậu còn có thể khiến tất cả mọi người đều nghe hiểu cậu nói gì? Còn nữa, cậu thật sự dùng sinh mệnh chúc phúc cho mọi người à?”

Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến dẫn dắt chủ đề, càng không để ý tới chuyện thân thể của mình, đối với năng lực giao tiếp, hắn đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác rồi, lần này bị hỏi, hắn liền nói lý do đó ra: “Tôi là tư tế được Tổ Thần tự mình truyền thừa, năng lực đương nhiên không chỉ có một. Nhưng mà, có vài năng lực, tôi cũng không biết nó xuất hiện từ khi nào hay làm sao để thăng cấp. Lần này có thể khiến tất cả mọi người đều hiểu tôi nói gì, tôi nghĩ rất có thể liên quan đến phép huấn luyện sơ cấp mà tôi dạy cho anh.”

“Về sau không được dùng nữa, tôi không muốn thấy cậu mỗi ngày đều té xỉu.” Ngẫu nhiên thì được, dăm ba bữa một lần cũng không sao. Người nào đó mơ mộng.

“Lần này không có chuẩn bị nên tôi không biết, lần sau tôi sẽ khống chế tốt.” Nghiêm Mặc cũng không muốn té xỉu lần nữa. Hắn cứ cảm thấy sau khi mình xỉu, tên gia súc Chiến kia chắc chắn đã làm chuyện vô liêm sỉ với hắn, nhưng bất hạnh là không có chứng cứ, nên không thể mắng chửi.

“Còn chuyện chúc phúc?”

“Anh nói tới việc dùng sinh mệnh chúc phúc hả?” Nghiêm Mặc nói láo không chớp mắt: “Đây cũng là bản lĩnh mới của tôi, có điều khiến thân thể tôi hao tổn rất nhiều sức lực, bởi vì đây là lấy sinh mệnh của tôi ra làm cái giá, cho nên về sau không thể thi triển thường xuyên.” Bởi vì thuốc bột quá ít, lần này đã dùng gần hết rồi.

“Vậy thì đừng thi triển!” Nghĩ đến việc thỉnh thoảng mình muốn ‘gây tổn hại’ đến thân thể Mặc, Nguyên Chiến liền không muốn Mặc của hắn vì những người khác mà làm thương tổn đến bản thân.

“Anh ‘làm’ tôi.” Nghiêm Mặc đột nhiên nói, đây là câu khẳng định, tuyệt đối không phải câu nghi vấn.

“Không có!” Nguyên Chiến buột miệng thốt lên, giống như đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cái câu chất vấn này.

“Có.”

“Không có!” Đánh chết cũng không thừa nhận, hắn không muốn bị kim đâm.

“Thứ chất lỏng chết tiệt của anh còn trong người tôi đây này.”

“…” Nguyên Chiến câm họng, hết đường cãi. Lạy Tổ Thần, hắn rõ ràng đã rửa rất sạch sẽ, sao mà còn?

Nghiêm Mặc mím môi gật gù, tên gia súc này quả nhiên lợi dụng lúc hắn hôn mê mà chiếm hết của hời! Uổng công hắn đổi cái nhìn với tên này. Mọi rợ chính là mọi rợ!

“Ăn cá, vừa mới nướng xong.” Không đến ba giây đồng hồ, Nguyên Chiến đã làm vẻ mặt như không có việc gì đưa cá nướng tới cho Nghiêm Mặc. Dù sao cũng đã làm, cùng lắm thì bị đâm cho vài kim thôi.

Nghiêm Mặc yên lặng cầm còn cá nướng, há miệng hung hăng cắn một miếng to, mọi việc cứ chờ ăn no rồi tính!

Mười bảy, mười tám con cá nướng, mình Nghiêm Mặc ăn hết một phần ba. Ăn xong thì quệt miệng, móc kim châm ra phóng.

Nguyên Chiến theo bản năng muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy oán hận của Nghiêm Mặc, hắn liền không né nữa, mặc cho tư tế đại nhân của hắn lấy kim đâm hắn thành con nhím.

“Lần sau mà còn tái phạm, tôi sẽ cho anh làm tên thái giám đầu tiên trong thế giới này!” Nghiêm Mặc cầm dao giải phẫu khều khều ‘con chim chích bông’ của Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến lập tức hiểu ra thái giám có nghĩa là gì, theo bản năng vội vàng dùng năng lực điều khiển đất đá bảo vệ bộ phận quan trọng nào đó.

Nghiêm Mặc: “…Anh có ngon thì cứ mặc cái quần trinh tiết* này vĩnh viễn luôn đi!”

*Quần trình tiết của nam, nhưng bỏ mấy cục tròn tròn chỗ lỗ hậu đi =))):

Stainless-Steel-Male-Chastity-Belt-T-Type-Pants-Beads-Anal-font-b-Plug-b-font-font


Một đêm không nói chuyện gì với nhau, tình huống nơi ở mới có hơi rối ren, nhưng dần dần cũng có trật tự, mỗi người đều tìm được vị trí của mình, ai cũng có việc phải làm.

Đàn ông chia làm hai tốp, một tốp theo Mãnh ra ngoài đi săn, một tốp ở lại phòng thủ.

Người già, phụ nữ và trẻ em thì phụ trách tìm củi, cỏ khô hoặc cành khô, thuộc da, xử lý con mồi, vân vân.

Nghiêm Mặc yêu cầu mọi người ra khỏi nhà học tiếng Cửu Nguyên vào giữa trưa – thời điểm ấm áp nhất trong ngày, già trẻ gái trai đều không ngoại lệ.

Lão tộc vu và đệ tử của lão là tích cực nhất, giữa trưa mỗi ngày đều có mặt, ngày thường cũng hay quấn lấy Nghiêm Mặc đòi đi học cùng bọn nhỏ.

Nghiêm Mặc không phụ trách việc dạy toàn bộ người A Ô, hắn giao nhiệm vụ này cho ba người Ô Thần, còn về phần sắp xếp như thế nào, dạy ra làm sao thì do ba đứa tụi nó tự thương lượng với nhau.

Con nít ở độ tuổi Ô Thần rất choai choai, nhưng vẫn không được coi là nguồn lao động chân chính như người lớn, hiện giờ được tư tế đại nhân cắt cử cho nhiệm vụ quan trọng, tụi nó đều khó nén được kích động. Ba đứa nhỏ vì thế mà tranh cãi không ít lần, nhưng trong lúc tranh cãi, tụi nó cũng dần dần xử lý được nhiều chuyện, và học tập được rất nhiều điều.

Thời gian một ngày của Nghiêm Mặc hiện giờ chia ra làm ba.

Sáng sớm và chạng vạng hắn dẫn hai người Ô Thần và Nguyên Chiến cùng tập phép huấn luyện sơ cấp.

Khi Nguyên Chiến đi đào sông, hắn bắt đầu chia lớp để dạy mấy đứa nhỏ tộc A Ô, bọn chúng thoạt nhìn đều trên năm tuổi dưới mười tám tuổi. Lớp đầu tiên là Ô Thần, mắt to và Tát, ba đứa này vẫn luôn đi theo hắn, nên học cũng nhiều hơn người khác; lớp thứ hai là sáu đứa lúc chuyển chỗ ở không được cho đi theo và những đứa thiếu niên từ mười hai đến mười tám tuổi; còn lớp thứ ba là những đứa còn lại.

Dạy con nít tuy phiền toái, nhưng cũng là một nước cờ quan trọng để hắn thu phục người A Ô, bởi vì người tộc A Ô sẽ già, rồi cũng sẽ chết đi, nhưng chờ khi lũ trẻ xem việc nói được tiếng Cửu Nguyên là vinh quang này lớn lên, trên người chúng nó sẽ không còn dấu vết của tộc A Ô nữa, mà hoàn toàn là một người Cửu Nguyên.

Lũ trẻ từ nhỏ đã được hắn dạy dỗ và chịu ảnh hưởng từ hắn chắc chắn sẽ coi hắn là người quan trọng nhất trong bộ lạc, ngày sau lớn lên chúng nó sẽ tiếp tục lan truyền và khuếch tán tầm ảnh hưởng này.

Buổi chiều là thời gian Nghiêm Mặc nghiên cứu y thuật, trong khoảng thời gian này hắn sẽ xem bệnh cho những người sinh bệnh hoặc bị thương, thời gian rảnh thì dùng để nghiên cứu thuốc và giải phẫu động vật. Lão tộc vu và đệ tử của lão cùng với ba đứa Ô Thần đều tới hỗ trợ, trong lúc làm việc hắn cũng sẽ dạy cho bọn họ những kiến thức về y học.

Hôm nay, lúc giữa trưa Nghiêm Mặc dẫn theo hai vị dũng sĩ đến chỗ hồ lớn, hôm nay là thời gian gặp mặt mà hắn đã hẹn với bọn Lạp Mông, hắn đang nghĩ biện pháp bắt quan hệ với tộc Người Cá, để bọn họ cho phép và dẫn hắn đến một trong những hòn đảo trên hồ.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi chỗ ở của mình thì đã nghe thấy tiếng người hô lên từ đằng xa: “Tư tế đại nhân! Tư tế đại nhân! Không xong! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK