Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

golem_man_tree_by_avvart-d8ki06j


“Nội dung phán quyết hôm nay trở thành tiêu chuẩn phán quyết ngày sau.”Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, một chiến sĩ dáng người nhỏ gầy cầu kiến Nguyên Chiến, Nguyên Chiến đưa tai nghe hắn thấp giọng bẩm báo cái gì đó.

Nguyên Chiến nghe xong, ánh mắt lạnh như băng, chỉ cười cười, rồi vỗ lưng chiến sĩ, nói khẽ lại với hắn một câu.

Chiến sĩ nhỏ gầy rời đi, Nghiêm Mặc đang thỉnh giáo Chú Vu chuyện tạo ấn ký nô lệ nên không để ý đến điều này, trong một ngày có rất nhiều chiến sĩ tới tìm Nguyên Chiến bẩm báo đủ loại sự tình, từ chiến sĩ thủ lĩnh đến chiến sĩ bình thường, hôm nay có thể xem là ít hơn nhiều rồi.

Buổi chiều, đại hội kết duyên tiếp tục diễn ra, nhưng Nghiêm Mặc không còn tâm tình bàng quan nữa, hắn cầm phiến đá thảo luận các pháp quy và pháp lệnh của bộ lạc với Nguyên Chiến, người nhiều, chủng tộc nhiều, thì cũng phải có nhiều quy định tương quan thay đổi hoặc tăng hoặc giảm.

Được Nguyên Chiến nhắc nhở, có vài quy tắc tuy bản chất không cần thay đổi, nhưng phương pháp thi hành thì có thể đổi cách khác.

Chờ lúc hắn và Nguyên Chiến bàn với nhau ra mô hình đại khái, thì sẽ mời những người có chức trách trong bộ lạc tới cùng nhau thảo luận tiếp, sau đó định ra pháp quy pháp lệnh mới.

Hoàng Hà cự tuyệt chiến sĩ cuối cùng muốn lựa chọn mình, xong việc cô ta xin quản lý truyền lời cho Nguyên Chiến, nói mình có tin tức quan trọng muốn nói cho đối phương biết.

Quản lý rất có trách nhiệm mà truyền lời lên, lòng Hoàng Hà ôm đủ loại chờ mong, nhưng vẫn không có hồi âm.

Hoàng Hà vô cùng nôn nóng, cô ta mới nhận được tin tức, những người không chịu gả chồng đều phải làm cu li giống các nam nô khác, bọn họ phải dọn ra ngoại thành, ở trên vùng đất hoang ngoài ngoại thành, từ nay về sau phải làm những công việc khổ nhất mệt nhất, khi về nhà chỉ có thể ở trong căn phòng nhỏ tráp bùn không kín gió, vừa tối vừa xập xệ, còn phải ở chung với rất nhiều người.

Hoàng Hà bảo nô lệ của mình cùng mười hai cô gái kia nghĩ cách quyến rũ và dụ dỗ quản lý, cô ta cho rằng quản lý không truyền yêu cầu của mình cho Nguyên Chiến.

Ngày hôm sau, quản lý liền đổi thành một người phụ nữ có thân hình vai u thịt bắp, hơn nữa thái độ đối với bọn họ còn kém hơn rất nhiều.

Hoàng Hà không biết nhất cử nhất động và mọi lời nói của cô ta đều bị người khác âm thầm giám thị và báo lại cho Nguyên Chiến. Cô ta oán giận vì thân phận của mình không được coi trọng, kỳ thật không phải thế, thân phận của cô ta đặc biệt hơn mười hai cô gái kia, sao Nguyên Chiến không coi trọng cho được? Chẳng qua, cách thức coi trọng quá khác so với hy vọng của Hoàng Hà mà thôi.

Sau khi Nguyên Chiến biết ý định của Hoàng Hà thì cũng chẳng làm gì cả, mặc kệ cô ta. Con nhỏ này còn hữu dụng với hắn, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gây tổn hại cho lợi ích Cửu Nguyên, hắn tạm thời sẽ không giết cô ta.

Trong sảnh nghị sự ở nội thành.

“Ấn ký cu li chính là ấn ký nô lệ mà các thành hay nói, cũng giống như việc lấy chiến hồn thề, là một loại đánh dấu bằng sức mạnh linh hồn. Có điều không cần người bị khắc ấn thề, mà được tạo ra từ sức mạnh linh hồn của vu giả hoặc chiến sĩ cường đại để khắc lên linh hồn đối phương, lấy linh hồn đối phương làm cái giá, cho nên nếu người bị khắc ấn làm trái với lời thề linh hồn, kẻ chịu khổ sẽ là bản thân họ, mà năng lượng để duy trì dấu ấn này cũng là chính họ, hoàn toàn không cần kẻ thứ ba điều khiển hay quản lý.”

Nghiêm Mặc giải thích cho Nguyên Chiến chuyện về ấn ký cu li, mặt khác, vì để tiện cho Chú Vu, hắn thống nhất cách nói sử dụng tinh thần lực thành sức mạnh linh hồn.

Chú Vu lười nhác vươn vai bổ sung: “Kiểu đánh dấu trên sức mạnh linh hồn này tuy hữu dụng nhưng cũng có một khuyết điểm rất lớn, bởi vì không phải người bị khắc ấn cam tâm tình nguyện dùng linh hồn để thề, nên khi người bị khắc ấn có sức mạnh linh hồn cao hơn người khắc ấn, vậy người bị khắc ấn có thể có được tự do, đồng dạng, nếu có người mang sức mạnh linh hồn cường đại phá hủy ấn ký giúp hắn, hắn cũng có thể tự do.”

Nghiêm Mặc: “Vì thế, trước mắt, trong Cửu Nguyên, người có sức mạnh linh hồn cường đại có thể khắc ấn trên linh hồn chỉ có tôi, Chú Vu, còn có anh. Khắc ấn không khó, không cần anh phải hiểu rõ nguyên lý trong đó, chỉ cần anh bắt chước, luyện tập vài lần là có thể làm được.”

Sau những chuyện ở Âm Thành, Nguyên Chiến đã nghĩ tới điểm này, hiện giờ nghe nói Chú Vu cũng biết, hơn nữa hắn cũng có thể học, không khỏi cảm thấy an tâm, về sau dù có chiến tranh, hắn sẽ không sợ mình không quản lý được bọn tù binh đó. Nhưng hắn còn một vấn đề rất quan trọng: “Khi nô lệ tự do, sức mạnh linh hồn của người khắc ấn liệu có bị thương không?”

Chú Vu lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Vậy còn phải xem liên hệ giữa hai bên sâu bao nhiêu, nếu liên hệ không sâu, hoặc là phương pháp giải trừ khá ôn hòa, thì người khắc ấn sẽ không bị thương, nhưng sẽ cảm giác được.”

Nguyên Chiến: “Liên hệ mà ngài nói có phải là chỉ ấn ký nô lệ cá nhân?”

Nghiêm Mặc trả lời: “Đúng vậy, ấn ký nô lệ mà lúc trước Tri Mẫu khắc cho anh chính là ấn cá nhân, nếu lúc ấy chúng ta mạnh tay giải trừ dấu ấn đó thì ông ta sẽ bị thương và cũng sẽ biết được, cho nên khi đó tôi mới giữ nó lại, chỉ khiến nó không ảnh hưởng đến anh. Mà tôi có thể làm được điều này cũng là vì sức mạnh linh hồn của tôi không yếu hơn Tri Mẫu, thậm chí còn mạnh hơn ông ta một chút. Mà ấn ký nô lệ của tộc Người Mèo lúc trước chúng ta gặp thì là loại bình thường nhất, nó chỉ là liên hệ mà anh thành lập với một người nào đó, loại dấu ấn này dù có giải trừ thì người khắc ấn cũng sẽ không bị gì cả.”

Nguyên Chiến phản ứng lại: “Vậy là, ấn ký nô lệ cá nhân tương đối lợi hại, ấn ký nô lệ bình thường thì dễ giải trừ?”

Chú Vu tiếp lời: “Có thể nói là như vậy. Bởi vì muốn khắc ấn ký nô lệ cá nhân cần người khắc ấn để lại trong linh hồn nô lệ một tia sức mạnh linh hồn của mình, mà ấn ký nô lệ bình thường thì không cần. Đều có thể khống chế chiến sĩ dưới cấp năm, cho dù là chiến sĩ thần huyết, chỉ cần sức mạnh linh hồn dưới cấp ba, đều có thể sử dụng ấn ký bình thường. Nhưng nếu là chiến sĩ cấp sáu trở lên hoặc tinh thần lực trên cấp bốn, tốt nhất là nên để lại trong linh hồn đối phương một tia sức mạnh linh hồn của mình. Nói chung, người khắc ấn ít nhất phải có sức mạnh linh hồn cao hơn người bị khác ấn hai cấp, thì mới có thể khống chế đối phương trường kỳ.”

Nguyên Chiến không muốn Nghiêm Mặc cứ nằm trong tình trạng bất cứ lúc này cũng có thể bị đả thương, hắn muốn Chú Vu và hắn chuyên phụ trách hạ dấu ấn cho những chiến sĩ thần huyết trên cấp sáu, nhưng Nghiêm Mặc không đồng ý.

Chú Vu cười nhạo Nguyên Chiến hai tiếng vì hành vi nặng bên này nhẹ bên kia của hắn, có điều, người hắn xem trọng là đệ tử của mình, nên ông lười mắng.

Nguyên Chiến da mặt dày, làm như không hiểu tiếng cười châm chọc của Chú Vu.

Nghiêm Mặc thì còn đang tìm tòi nguyên lý của ấn ký nô lệ, theo như cách hiểu của hắn, thứ này tựa như dụng cụ dùng để thôi miên, mà bộ phận quan trọng của dụng cụ đó là cái hoa văn cổ quái kia.

Nghiêm Mặc càng nhìn hoa văn càng cảm thấy quen mắt, hình như khi hắn nghiên cứu thân thể của người Cửu Nguyên và người cá, có nhìn thấy sơ đồ đường kinh tuyến năng lượng. Lại nhìn kỹ, tựa hồ như trong lúc luyện cốt cũng có khắc đường kinh tuyến năng lượng.

Sơ đồ đường kinh tuyến, năng lượng…

Nếu xem loại năng lượng này như điện năng, và sơ đồ đường kinh tuyến như mạch điện, vậy có phải cách sử dụng loại năng lượng này còn có thể mở rộng ra nhiều phương diện hơn nữa không?

Nghiêm Mặc không có nghĩ sâu, bây giờ chưa phải lúc để hắn nghiên cứu.

Có phương pháp khống chế tù binh và nô lệ, mọi người liền bắt đầu thảo luận cách xử lý cụ thể đám binh và nô lệ đó, lần này Nguyên Chiến gọi các vị thủ lĩnh và những người mang chức trách đến tham dự cuộc thảo luận.

Tù binh và nô lệ thì dễ xử rồi, chỉ có thời gian làm cu li dài ngắn và công việc phải làm khác nhau thôi.

Cuối cùng mọi người thảo luận tới chuyện làm thế nào để trừng phạt những kẻ phạm tội và phản bội bộ lạc, mọi người sinh ra vài ý kiến bất đồng. Có người muốn giết quách đi, có người lại muốn chặt chi bọn chúng trước mặt mọi người, rồi đuổi ra khỏi Cửu Nguyên, có người lại muốn…

Tóm lại, ý kiến này so với ý kiến kia càng thêm tàn nhẫn.

Trước khi Nguyên Chiến quyết định, hắn nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thuận miệng nói: “Ngoại trừ những tên đầu sỏ, người nào phạm tội không đến mức phải chết thì thay vì chặt tay chặt chân rồi đuổi ra khỏi Cửu Nguyên, chi bằng bắt bọn họ làm công gán nợ, Cửu Nguyên chúng ta đang cần người làm việc. Ừm, cái này gọi là cải tạo lao động, về sau phàm là những ai phạm tội không đáng chết thì xử trí như vậy, không sửa được thì làm cu li cả đời, sửa được thì có khả năng trở lại làm con dân Cửu Nguyên.”

Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nhưng trước khi cải tạo lao động, nên quất roi thì cứ quất roi, phải xử tội và tuyên bố ở trước mặt mọi người.”

Nghiêm Mặc nói như vậy, nghĩ thì đơn giản, nhưng nếu hắn khó chịu trong người, thì cũng sẽ không để cho người khác dễ chịu. Sách hướng dẫn hở một chút là trừng phạt hắn, hắn muốn chết cũng chết không xong, mắc gì phải để những kẻ phạm tội đó dễ dàng đi gặp Mẫu Thần như vậy? Chỉ đuổi khỏi Cửu Nguyên là xong rồi?

Đã có ấn ký nô lệ, vậy sao không ép hết giá trị thặng dư của chúng?

Nguyên Chiến nghe thấy câu đầu còn có chút lo Nghiêm Mặc sẽ mềm lòng mà tha những kẻ phạm tội đó, sau khi nghe câu sau, hắn là người đầu tiên tán thành: “Cứ làm theo những gì tư tế đại nhân nói, những người khác có ý kiến gì không?”

Những người khác cũng cảm thấy phương pháp mà tư tế nói rất tốt, vừa giải hận, vừa có thể uy hiếp, cuối cùng còn không làm lãng phí sức lao động.

Sự tình cứ thế được quyết định, Cửu Nguyên cũng bắt đầu áp dụng hình thức ban ngày cải tạo lao động và ban đêm ngồi tù để xử phạt những kẻ phạm tội nhưng chưa tới mức phải chết, bởi vì có ấn ký linh hồn khống chế, nên loại truyền thống tốt đẹp này cứ thế được kéo dài tới đời sau.

Ngoại trừ một phần phản đồ bị giết ngay trên chiến trường, thì những kẻ khác bị giải ra quảng trường ở ngoại thành, xử lý ngay trước mắt các con dân của bộ lạc.

Hôm nay bầu không khí vô cùng nặng nề, trên không trung là mây đen xám xịt.

Người trong quảng trường mấy ngày trước còn đùa giỡn sau buổi ghép đôi, nhưng bây giờ cơ hồ đều không có lấy một tiếng nói chuyện, rất nhiều người đều dùng ánh mắt hoặc căm hận, hoặc khinh bỉ, hoặc phức tạp nhìn những kẻ bị áp giải đến dưới đài.

“Giết chúng!” Không biết là ai hô lên đầu tiên, rất nhanh sau đó, quảng trường liền như có tiếng sấm nổ vang: “Giết chúng! Giết lũ phản bội!”

Đám phạm nhân đang quỳ dưới đài sợ tới mức run lẩy bẩy, chính bọn họ cũng biết mình đã không còn đường sống, trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý chịu chết, nhưng dù có chuẩn bị thế nào, thì khi tới thời điểm mấu chốt, nghe thấy nhiều tiếng la phẫn nộ như vậy cũng vẫn sợ.

Có vài người muốn tự sát khi ở trong lao, nhưng người trông coi rất nghiêm ngặt, phát hiện kẻ nào tự sát lập tức cứu sống, bọn họ dù có muốn chết một cách nhẹ nhàng cũng không được.

Đám phạm nhân đó người ngợm thối hoắc, hiện giờ bị dọa cho són ra quần, trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu. Thành viên đội duy trì trật tự nhíu mày, nhưng không một ai làm gì khi chưa có lệnh.

Thủ lĩnh Nguyên Chiến, tư tế Nghiêm Mặc, cùng mười thành viên của hội đồng phán quyết được thủ lĩnh đề cử, đều đang an vị trên đài.

Còn các chiến sĩ thủ lĩnh khác và những người mang chức trách thì đứng dưới đài, bao gồm cả Chú Vu với địa vị tôn kính.

Ô Thần phụ trách ghi chép.

Cửu Phong đứng trên cây cột cao nhất, lạnh lùng quan sát chúng sinh dưới đài.

Băng quản lý đội duy trì trật tự phụ trách áp giải phạm nhân, trừng phạt và trông coi bọn họ.

Băng phất tay, tên tội phạm đầu tiên bị giải lên đài hành hình.

Sau đó, Băng cũng đi lên đài hành hình, lệnh cho người túm lấy tóc phạm nhân, để hắn ngửa mặt lên, dùng giọng nói to và rõ ràng để trần thuật: “Linh Cẩu, nam, chiến sĩ cấp ba, bán đứng bộ lạc ta cho quân địch, tiết lộ vị trí bẫy rập ở thảo nguyên. Bởi vì Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đáp ứng với hắn, sau khi công phá và chiếm lĩnh Cửu Nguyên, ngoại trừ những gì hắn đang có, mặt khác sẽ cho hắn tùy ý chọn lựa năm mươi nữ nô trong số người Cửu Nguyên còn sống làm nô lệ, và cho hắn làm chiến sĩ thủ lĩnh cấp ba. Khi quân địch tấn công bộ lạc ta, hắn cố ý phóng hỏa gây nhiễu loạn trong nội thành. Linh Cẩu, những điều tao nói có đúng không? Mày có lời nào muốn biện giải?”

Linh Cẩu cúi đầu, ba tháng sống trong thủy lao làm hắn uể oải yếu ớt, hai chân nhũn tới mức không thể đi đứng như bình thường.

“Nói!” Băng quất một roi lên người hắn.

Linh Cẩu run lên, hàm hồ nói: “Cứ giết tôi đi.”

Nguyên Chiến ngồi trên đài phán quyết cười lạnh: “Mày là cái thá gì! Linh Cẩu từng phạm vào quy tắc của bộ lạc, làm nhục phụ nữ của bộ lạc, bị tư tế và tôi trừng phạt, xong việc chẳng những không biết hối cải, còn ghi hận bộ lạc, hiện giờ dám phản bội bộ lạc, khiến các chiến sĩ của bộ lạc thiếu chút nữa tử thương vô số, tội như vậy, chết một trăm lần cũng không đủ! Hiện tại tôi lấy tư cách thủ lĩnh, phán hắn chịu hình phạt lột da phơi nắng! Có ai không đồng ý?”

Linh Cẩu kêu thảm một tiếng, vô cùng sợ hãi mà ngẩng đầu hô to: “Không! Giết tôi đi! Trực tiếp giết tôi đi! Tư tế đại nhân, tư tế đại nhân, cầu xin ngài, trực tiếp giết tôi đi!”

Hắn đã từng thấy người bị lột da phơi nắng, những người đó sẽ không chết ngay, bọn họ chịu đau đớn cả ngày, loại đau đớn đó chỉ cần nghe tiếng họ kêu thảm thôi là đủ biết đáng sợ tới cỡ nào, có vài người thân thể cường tráng, sức sống mạnh còn phải chịu giày vò suốt hai ba ngày mới chết.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía tư tế đại nhân – người luôn mềm lòng nhất của bọn họ.

Nghiêm Mặc chậm rãi nâng một tay lên dưới cái nhìn của mọi người: “Đồng ý.”

Thành viên của hội đồng phán quyết cũng lập tức giơ tay: “Đồng ý.”

Thảo Đinh cũng giơ tay: “Đồng ý.”

Đám người Thâm Cốc, Hào, Mục Trường Minh cũng sôi nổi giơ tay tỏ vẻ mình rất đồng ý.

Mười hai thành viên trong hội đồng phán quyết, không một ai bỏ phiếu chống.

Linh Cẩu gào lớn rồi nhào xuống dưới đài, không phải hắn muốn chạy trốn, mà là hắn muốn tự tử.

Nhưng các thành viên của đội duy trì trật tự đang áp chế hắn đều là những chiến sĩ to cao lực lưỡng, sức rất mạnh, đè cho hắn quỳ rạp trên đất.

Nguyên Chiến phất tay: “Hành hình!”

Băng không chút do dự cho người trói Linh Cẩu lên, hắn muốn đích thân thi hành vụ hành hình này.

Nửa giờ sau, ở quảng trường chỉ có tiếng gào thê lương thảm thiết mà cảnh tượng máu thịt chảy ròng của Linh Cẩu.

Trên quảng trường có không ít trẻ con, nhưng người lớn lại không che mắt tụi nó, tuy cảnh tượng tàn khốc, nhưng đối với tụi nó mà nói đó còn là quá trình trưởng thành, hiện giờ người Cửu Nguyên vẫn chưa quan tâm tới tâm lý của bọn trẻ, bọn họ chỉ cảm thấy muốn trở thành những chiến sĩ dũng mãnh gan dạ, thì phải thấy nhiều máu từ khi còn nhỏ.

Băng lau đi vết máu bắn lên mặt, giọng nói không có chút cảm xúc: “Mang tên tiếp theo lên.”

Linh Cẩu bị lột da xong liền được đưa trở về đài hành hình, cột vào một cây cột cắm trên quảng trường.

Linh Cẩu chưa chết, hắn vẫn còn kêu gào thảm thiết.

Kẻ thứ hai bị giải lên đài hành hình, gã đã sợ tới nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nhưng vẫn bị thành viên của đội duy trì trật tự kéo lên đài hành hình.

Băng đọc tên và hành vi phạm tội của kẻ này: “Phì Khuyển, ngoại trừ hành vi phản bội, khi Cửu Nguyên bị tấn công, còn âm thầm bắt hai đứa bé, muốn cắt thịt bọn chúng mà ăn, bị thành viên của đội duy trì trật tự phát hiện kịp thời và bắt giữ.”

Nguyên Chiến ghét cay ghét đắng gã, lập tức đưa ra phán quyết: “Nếu đã thích ăn thịt người như vậy, thế thì lấy thịt của chính gã nấu lên rồi cho gã ăn đi, trước tiên nấu chân gã, rồi tới tay, phải để gã nếm thử mùi vị của thịt mình, ăn không vô thì nhét vào, cuối cùng mới nấu đến đầu của gã!”

Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến xử trí càng lúc càng nặng, hắn rất muốn phủ quyết, nhưng hắn biết hôm nay ngoại trừ để xoa dịu nỗi hận của mọi người đối với bọn phản đồ, còn là để giết gà dọa khỉ, vì để những con dân cả mới lẫn cũ của bộ lạc dùng tốc độ nhanh nhất nhớ cho kỹ các pháp tác mà bộ lạc lập ra.

Mang theo lo lắng không biết liệu có bị sách hướng dẫn trừng phạt hay không, Nghiêm Mặc lại tiếp tục giơ tay tán thành.

Lần này, mười hai người của hội đồng đều tán thành.

Trên quảng trường lại có thêm một đống lửa và một cái nồi lớn.

Tiếp theo là Mục Đại Căn của tộc A Ô, bởi vì phối hợp với quân địch mà phóng hỏa gây nhiễu loạn trong thành, tạo cơ hội cho kẻ địch, ngoài ra còn nhân lúc hỗn loạn cưỡng hiếp Tiểu Thụ, Tiểu Thụ phản kháng, gã liền lôi Tiểu Tiểu Thụ ra đánh để uy hiếp, cuối cùng tuy rằng Tiểu Tiểu Thụ và Tiểu Thụ được cứu, nhưng trên người Tiểu Tiểu Thụ đã có rất nhiều chỗ gãy xương vì bị đánh, và Tiểu Thụ vẫn bị cưỡng hiếp.

Nguyên Chiến trực tiếp cho người thiến gã, rồi chịu hình phạt đóng cọc xuyên thân.

Cuối cùng, Hắc Hương, nữ giới duy nhất trong lũ phản đồ, khi ả bị áp giải lên đài, ả vì quá mức sợ hãi mà chết ngay tại chỗ.

Ngoại trừ bốn tên đầu sỏ này, những gian tế mà bộ lạc Đóa Phỉ phái tới đến giờ vẫn còn sống đều bị chặt đầu, ngoài ra còn có hơn ba mươi người tham dự, người cần chết thì phải chết, còn lại đều bị phán làm cu li, thời gian từ năm năm đến năm mươi năm tùy mức độ nặng nhẹ.

Khi giết những người cần giết, dân chúng không có ai phản đối.

Mà những tội phạm bị phán làm cu li, Nguyên Chiến dựa vào hành vi phạm tội của chúng mà lần lượt trừng phạt.

Trộm cắp, quất hai mươi roi, chặt một ngón tay, làm cu li từ năm năm trở lên.

Cướp đoạt, quất ba mươi roi, chặt hai ngón tay, làm cu li từ mười năm trở lên.

Đả thương người, quất ba mươi roi, chặt ba ngón tay, cu li từ mười năm trở lên.

Cưỡng hiếp, quất ba mươi roi, thiến, làm cu li từ mười năm trở lên.

Phóng hỏa, quất ba mươi roi, đi chân trần trên than nóng hai mươi mét, làm cu li từ mười lăm năm trở lên.

Nghiêm Mặc suy xét đến vấn đề sinh hoạt của những người này sau khi chịu phạt, kiến nghị bỏ vụ chặt ngón tay, tránh cho về sau những người này bị đối đãi thành kiến.

Nhưng Nguyên Chiến cảm thấy trừng phạt như vậy không đủ lực, liền đổi chặt ngón tay thành đi chân trần trên than nóng, dựa theo mức độ phạm tội nặng nhẹ mà số mét đi khác nhau, nếu là dị năng giả khống chế lửa hoặc là người có dị năng đặc biệt không sợ lửa, thì đi bàn châm, cứ thế suy ra, tóm lại là trừng phạt cực kỳ ác.

Những người khác đều đồng ý, Chú Vu còn nói trừng phạt như vậy nhẹ quá, Nghiêm Mặc không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Kết quả, nội dung phán quyết hôm nay trở thành tiêu chuẩn phán quyết ngày sau, trong một đoạn thời gian rất dài, Cửu Nguyên đều thi hành hình phạt khá tàn khốc với những kẻ phạm tội và phản bội. Nhưng chỗ tốt cũng hiện rõ, con dân Cửu Nguyên ngoại trừ nhất thời xúc động, chứ không có mấy ai dám phạm tội, nhất là tộicưỡng hiếp, bị bắt được thì sẽ bị thiến, thứ đó hoàn toàn không có khả năng mọc ra nữa.

Mà điều Nghiêm Mặc lo lắng nhất không có xuất hiện, sách hướng dẫn không phạt hắn, có lẽ là vì những kẻ bị phạt đều phạm tội, hoặc những hình phạt đó của Nguyên Chiến thuộc về phạm vi hợp lý ở thế giới này?

Giải quyết xong vấn đề tội phạm, tiếp theo là sắp xếp cho số lượng lớn tù binh và nô lệ mà hai bộ lạc đưa cho để bồi thường.

Tách tù binh và nô lệ ra, tách nam và nữ ra.

Cu li tù binh có thời hạn từ mười lăm năm trở lên, nô lệ thì mười năm.

“Không thể đối xử bình đẳng, phải phân biệt đối xử với bọn chúng. Tội phạm và tù binh phải sống trong điều kiện kém nhất, tiếp theo là nô lệ. Sau đó phân chia tỉ mỉ hơn cho những người này, làm việc tốt hoặc có công lao thì đổi cho bọn chúng nơi ở tốt hơn, thức ăn, quần áo, công cụ tất cả đều áp dụng hình thức đó. Hoàn thành công việc xuất sắc còn có thể phát thù lao, thậm chí là rút ngắn thời hạn làm cu li.”

Nghiêm Mặc thận trọng dặn dò: “Những điều này không cần phải giấu, tất cả đều nói rõ ràng cho bọn họ biết sự khác biệt, người trong cùng hoàn cảnh gian khổ sẽ tụ lại đoàn kết, nhưng nếu có phân chia cao thấp, lòng đố kỵ sẽ khiến nội bộ bọn họ tự loạn. Chỉ cần bọn họ không kết thành đoàn, vậy sẽ không còn đáng sợ nữa, hiểu chưa?”

Nguyên Chiến cười: “Hiểu, ý là phải tách bọn chúng ra, đúng không?”

“Không chỉ vậy, chúng ta làm như thế còn có thể khiến bọn họ nhìn thấy hy vọng, sinh ra lòng trung thành với Cửu Nguyên, một thời gian dài, tạm thời không nói tới tù binh, nhưng những nô lệ chắc sẽ có tám chín phần mười hướng tới Cửu Nguyên. Dù sao thứ chúng ta cần là trợ lực, chứ không phải kẻ thù.”

Nguyên Chiến suy một ra ba, giao việc cho Băng và Đáp Đáp: “Nghe rõ chưa? Lúc đầu không cần quá tốt với đám nô lệ và tù binh đó, tốt nhất là càng tệ càng tốt, chờ khi bọn chúng có ai có biểu hiện tốt, thì mới nói việc này ra, rồi cho bọn chúng một ít lợi ích, để đám cu li đó lo mà cố gắng làm việc, tâm hướng Cửu Nguyên mới có thể sống tốt hơn.”

Băng không hé răng, hắn chỉ phụ trách trị an, chứ người quản lý đám cu li đó không phải hắn.

Đáp Đáp gật đầu, cười quái dị, tựa hồ như đã có phương pháp dằn vặt đám cu li đó.

Nghiêm Mặc dở khóc dở cười, việc chọn người quản lý cu li lần này đúng là có chút đau đầu, hắn và Nguyên Chiến đã suy xét rất nhiều người, cuối cùng không nghĩ tới Đáp Đáp lại chạy đến tự đề cử mình, nói gã muốn dùng những người này để luyện tập.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nói chuyện với Đáp Đáp một phen, ba người nói gì không ai biết, nhưng khi nói xong Nguyên Chiến đồng ý cho Đáp Đáp quản lý gần bốn ngàn cu li.

Nghiêm Mặc cũng không tỏ vẻ phản đối việc này, hắn còn đang nghĩ xem làm sao để nâng cao sức mạnh linh hồn của Đáp Đáp, đồng thời dạy cho gã một ít kinh nghiệm.

“Ngoại trừ chia tách bọn họ, các pháp lệnh và quy tắc của Cửu Nguyên bọn họ cũng phải chấp hành, nếu có bất cứ vấn đề gì, thì báo tên cho quản lý để xử. Quan trọng nhất là, đừng xem bọn họ như nô lệ, không được đánh đập, làm nhục hay dùng bất cứ hành vi nào để chà đạp bọn họ, nếu có người làm không tốt hay lười biếng, thì xử lí dựa theo quy tắc của bộ lạc, phương pháp xử lí cũng giống như các đoàn, cái này phải nói rõ bọn họ biết ngay từ đầu.”

Đáp Đáp thoạt nhìn cục cằn lỗ mãng, nhưng thật ra lại vô cùng cẩn thận, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nói những gì gã đều nhớ kỹ. Gã có một suy nghĩ rất táo bạo, những người khác có thể có chiến đội, vậy vì sao gã không thể có?

Đám tù binh và nô lệ đó đều là những thanh niên trai tráng với sức chiến đấu không tồi, nếu được dạy dỗ hợp lý, bọn họ sẽ là những chiến nô tốt nhất, mà muốn thoát khỏi thân phận cu li nhanh chóng, thì có công lao nào so được với chiến công?

Đương nhiên, thủ lĩnh và tư tế đại nhân muốn những cu li đó đi làm việc, gã cũng sẽ bắt họ đi làm, có điều gã biết chắc trong đó sẽ có nhiều người không muốn làm cu li, như vậy gã chỉ cần hơi kích thích một chút, lấy việc gia nhập chiến đội làm phần thưởng, nói không chừng những người này sẽ chủ động nhảy ra kêu muốn làm chiến nô.

Nghiêm Mặc không lạc quan được như Đáp Đáp và Nguyên Chiến, hắn biết nô lệ một khi đoàn kết sẽ có sức phản kháng lớn cỡ nào, dù có sức mạnh linh hồn khắc ấn lên để khống chế cũng không thể bảo hiểm được bao nhiêu. Vì thế, sau khi suy xét, hắn lại tìm ba nhóc đệ tử và đám người Thảo Đinh, nói vài chuyện với bọn họ, rồi cho bọn họ thay phiên nhau đi tẩy não đám cu li.

Vì thế, giữa các cu li lưu truyền vài câu nói như sau.

“Tư tế đại nhân nói chúng ta cùng uống nước một sông, cũng coi như là người một nhà, tuy ông không vui khi Ma Nhĩ Càn, Hoàng Tinh và Đóa Phỉ liên thủ tấn công bộ lạc mình, nhưng ông cũng không muốn bán chúng ta cho các bộ lạc khác làm nô lệ để bị đày ải. Hơn nữa, Tổ Thần cũng không thích con dân trung thành của mình trở thành nô lệ, cho nên Cửu Nguyên mới không có nô lệ, xem đi, chúng ta bị đưa cho Cửu Nguyên mà được sống tốt hơn các bộ lạc khác nhiều, ít nhất thì chúng ta chỉ làm đứa ở ở chỗ này, chứ không thật sự bán mình làm nô lệ cả đời.”

“Nghe nói Cửu Nguyên bất luận nam nữ chỉ được có một bạn đời, mấy nữ nô lúc trước được chọn đi bây giờ đã thật sự trở thành người Cửu Nguyên, vật phẩm ăn uống dùng mặc của các cô đều giống như người Cửu Nguyên, chồng các cô cũng đối xử rất tốt với các cô, mỗi ngày đều cho các cô ăn thật no.”

“Vậy tộc Đa Nạp thì sao? Đó là chiến sĩ ở cùng với gấu!”

“Người tộc Đa Nạp có thể hợp thể, có thể xem là một người. Lại nói, mấy nữ nô đó cũng có thể không gả cho người Đa Nạp.”

“Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đã vứt bỏ chúng ta, chúng ta đối với bọn họ mà nói không có chút quan trọng nào, nhưng người Cửu Nguyên lại nói bọn họ ít người, chỉ cần là người không có ý xấu, bọn họ đều rất hoan nghênh có người gia nhập bộ lạc bọn họ, tỷ như tộc Hắc Thủy và Đa Nạp, không phải đều là mới tới sao? Dù chúng ta là cu li, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng làm việc và biểu hiện tốt, nói không chừng sau vài năm, chúng ta sẽ thoát được thân phận cu li, trở thành người Cửu Nguyên thật sự đó.”

“Tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ còn tốt hơn cả khi ở Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh, cu li cũng có thể cưới vợ sinh con, con sinh ra lại không cần làm cu li, còn có thể vào nội thành đi học, học những tri thức quý giá mà chỉ có tư tế mới được học!”

“Đúng vậy, trẻ con dưới mười hai tuổi đều không cần làm cu li, mỗi ngày bọn nó đều sống thật tốt, còn có thể đi học nữa.”

Lòng người bắt đầu thay đổi với tốc độ mắt thường có thể thấy được nhờ những lời nói này, có lẽ lúc đầu chỉ là những thay đổi rất nhỏ, không dễ nhận ra, nhưng theo thời gian, những lời này sẽ biến thành suy nghĩ khắc thật sâu trong lòng họ…

Đây là một quá trình tẩy não trong vô thức.

Chỉ thoáng một cái đã một tháng trôi qua, thời tiết bắt đầu nóng nực.

Hôm nay, Nghiêm Mặc đẩy cái đùi của người nào đó đang gác trên người mình xuống, lười nhác đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.

Đinh Phi nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đi lấy nước.

Nghiêm Mặc mặc một bộ y phục được làm từ vỏ rắn lột mà tộc Người Rắn tặng cho hắn, nhờ chất liệu mà nó vô cùng mát mẻ, nhấc tay đẩy cửa gỗ ra.

“Bịch!” Đinh Phi ôm cái chậu gỗ, giật mình đánh rơi trên đất, hai mắt đầy vẻ mừng rỡ như không thể tin được: “Đại đại đại nhân… ngài ngài ngài…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK