Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

936e45b655731ec17beb6f5c09294faa


“Hai vị đại nhân, xin hai người ra tay đối phó tên thủ lĩnh dã nhân kia.”Cốt Điểu đã bay đến vùng trời của bộ lạc Đóa Phỉ, dừng lại trước cổng thành Đóa Phỉ.

Người trong bộ lạc Đóa Phỉ thấy Cốt Điểu đều ngửa đầu nhìn về phía thành bắc, Đóa Phỉ cũng lập tức sai người đi mới hai sứ giả thành La Khước tới, đồng thời cho các chiến sĩ chuẩn bị tấn công Cốt Điểu.

Trong khoang đầu, Nghiêm Mặc sờ cái tai trái đỏ hồng, mặt không cảm xúc huých khuỷu tay về phía sau.

Nguyên Chiến cười to, một tay vịn thành hốc mắt, nâng người nhảy ra ngoài đứng trên mỏ chim.

Phỉ Lực nhìn thấy Cốt Điểu liền cảnh giác, chờ khi gã thấy người đứng trên mỏ Cốt Điếu, lại còn là người quen, gã lập tức dừng lại, chậm rãi vỗ cánh, không dám tới gần hơn.

Trước kia gã vẫn luôn cho rằng Nguyên Chiến là chiến sĩ thần huyết cấp bốn, nhưng sau khi Triết Phi gặp Nguyên Chiến lại nói năng lực thần huyết của hắn ít nhất cũng đã lên tới cấp bảy.

Gã không rõ làm thế nào mà tên thủ lĩnh dã nhân này có thể thăng từ cấp bốn lên cấp bảy chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi, nhưng gã tin tướng quân Triết Phi.

Nhưng mà, chẳng phải người này và tư tế kia đã rời khỏi bộ lạc để đi xa rồi sao? Bọn họ trở về khi nào? Mà cái cốt khí phi hành này là từ đâu tới?

Bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đang tấn công Cửu Nguyên mà? Sao Nguyên Chiến trở về lại không giải quyết bọn họ trước?

Chẳng lẽ hai bộ lạc kia liên thủ lại đã đánh đuổi được tên thủ lĩnh dã nhân này?

Không! Không có khả năng! Dù người này thật sự là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, thì Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh cũng chỉ có vài chiến sĩ thần huyết cấp sáu, hơn nữa, bên kia cũng có sứ giả của thành La Khước chi viện, Nguyên Chiến dù có cường đại đến mức nào đi chăng nữa, làm sao có thể không chút thương tích thoát khỏi sự vây công của nhiều người như vậy? Càng không cần nói đến chuyện đánh đuổi quân địch.

Gã biết rõ, không nói đến người cá, người lợi hại nhất Cửu Nguyên là tên thủ lĩnh dã nhân và tư tế nhỏ thần bí kia, ngoại trừ hai người này thì không có cao thủ nào lợi hại cả.

Vì thế… vấn đề lại vòng trở về, nếu Cửu Nguyên bây giờ vẫn còn bị tấn công, tại sao thủ lĩnh bọn họ lại chạy tới đây gây phiền toái?

Phỉ Lực thầm cảm thấy không ổn, trực giác khiến gã lập tức phất tay để một thủ hạ bay xuống thông báo cho thủ lĩnh Đóa Phỉ.

Một tên thuộc hạ rời đi, còn lại ba người, ba người và Phỉ Lực cùng kéo cung tên.

Gió trên không trung cao trăm mét không nhỏ, nhưng Nguyên Chiến đứng trên mỏ Cốt Điểu rất vững, hắn tựa như không thèm để tâm đến đám người chim Phỉ Lực, làm lơ cung tên đã giương lên của đối phương.

“Thủ lĩnh Nguyên Chiến, nơi này là lãnh địa của bộ lạc Đóa Phỉ, anh tới đây làm gì?” Phỉ Lực cầm cung hô to.

Nguyên Chiến vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến lời Mặc từng nói, dù là làm gì thì tốt nhất cũng phải có lý lẽ, lập tức cười dữ tợn, phun ra hai chữ: “Báo thù!”

“Báo thù? Thù gì?” Phỉ Lực muốn kéo dài thời gian để người bên dưới nhanh chóng chuẩn bị nghênh địch: “Bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức chúng tôi từ khi thành lập tới nay chưa bao giờ tới gần cột mốc biên giới của Cửu Nguyên các người một bước! Các người muốn nô lệ chúng tôi cũng đã đưa qua, sao các người còn tới tìm chúng tôi báo thù?”

Nguyên Chiến từ cười dữ tợn đổi thành cười lạnh: “Nô lệ? Ý mày là bọn gian tế đó sao? Lam Điệp!”

Tiếng gió đưa tiếng hô của Nguyên Chiến vào trong Cốt Điểu.

Lam Điệp đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy đuôi Cốt Điểu mở ra lập tức quẳng đồ xuống từng cái từng cái.

Lam Điệp ngắm rất chuẩn, ném thằng vào cổng thành.

“Bịch!”

Thứ bị ném xuống là một vật thể tròn, rơi trên đất mà vẫn có thể giữ nguyên năm sáu phần, có cái đập mạnh vào cổng thành mà nát bấy.

Nhưng đầu người là bộ phận cứng nhất trên cơ thể, dù quẳng xuống từ độ cao như vậy vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái.

Đám người thủ lĩnh Đóa Phỉ thấy từ Cốt Điểu đột nhiên xả xuống một đống thứ, tất cả đều khiếp sợ, cổng thành đại loạn, không ít người kêu la: “Bảo vệ công chúa! Bảo vệ thủ lĩnh!”

Bóng dáng Đóa Phỉ nhanh chóng được các thị vệ phía sau vây quanh, bọn thị nữ của cô ta sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn, chờ khi bọn họ thấy rõ thứ rơi xuống là gì thì lại càng sợ hơn, thét chói tai không ngừng.

“A a a! Đầu người! Đó là đầu người! Mẫu Thần tại thượng, bọn mọi rợ đó thật đáng sợ!”

Đóa Phỉ cũng khá lớn gan, cô ta đẩy các thị vệ đang bảo vệ mình ra, cho mang thứ rơi từ Cốt Điểu xuống tới cho mình xem.

Vừa nhìn thấy, con ngươi Đóa Phỉ lập tức co rụt lại, thật sự là đầu người!

Lam Điệp ném một hơi hơn mười cái đầu, sau đó khoanh tay đừng nhìn người bên dưới với ánh mắt căm thù, rồi tiện tay vén váy da lên rải nước tiểu.

Nước tung bay rơi lên mặt đám người Đóa Phỉ, Đóa Phỉ ngẩng đầu, sau khi thấy rõ cái tên đứng trong Cốt Điểu kia đang làm gì, tức đến mức kêu lên the thé: “Bắn tên! Giết chết chúng!”

Lập tức, mưa tên bay ra tán loạn.

Nhưng Cốt Điểu lại nhanh hơn mũi tên, nó bay lên cao hơn, khoang đuôi cũng đóng lại, mấy mũi tên đó còn chưa đụng vào người Cốt Điểu thì đã rơi xuống rồi bị gió thổi ngược.

Phỉ Lực thấy công chúa Đóa Phỉ ra lệnh hành động, gã cũng không đứng nhìn nữa.

“Vút!” Được Phỉ Lực ngầm đồng ý, một mũi tên nhọn lập tức bắn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến giơ tay, bắt lấy mũi tên rồi lại phẩy tay phóng qua.

“A ——!” Hét thảm một tiếng, một tên người chim bị tên cắm vào tim, rơi xuống từ không trung.

Cốt Điểu bay về phía tòa lâu đài chưa xây xong.

Công chúa Đóa Phỉ bên dưới đã đoán ra người trong Cốt Điểu hẳn là người Cửu Nguyên nhờ mớ đầu người bị ném xuống, tới lúc nghe thấy người chim chạy về báo thủ lĩnh Cửu Nguyên cũng tới, tim cô ta liền rụng lộp bộp trong lòng.

Lập tức, trong đầu cô ta nảy ra hoài nghi và suy đoán không khác gì Phỉ Lực.

“Điện hạ, có phải là người Cửu Nguyên không? Bọn dã nhân đó tới tuyên chiến à? Chẳng lẽ chúng ta cứ để cho chúng sỉ nhục chúng ta rồi đào tẩu sao?” Một thanh niên quý tộc tới gần Đóa Phỉ, tức giận nói.

Đào tẩu? Anh nhìn từ đâu ra mà thấy bọn họ muốn đào tẩu? Thủ lĩnh Đóa Phỉ thật hết lời với tên thanh niên này, nếu không phải cha người này có chút thế lực ở thành Lạch Trời, thì cô ta sẽ không để tên ngu xuẩn này ở gần mình đâu.

“Hai vị sứ giả của thành La Khước tới chưa?” Đóa Phỉ hỏi thị vệ.

Vẻ mặt của thị vệ phụ trách đi truyền lệnh có chút căm giận và xấu hổ, hồi báo: “Hai vị sứ giả đại nhân đang hưởng dụng nữ nô, nói chút nữa sẽ tới.”

Đóa Phỉ hít sâu một hơi: “Đi mời lại đi, nói thủ lĩnh Cửu Nguyên xuất hiện rồi.”

“Vâng!”

Các người lùn không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy Cốt Điểu trên trời liền mừng rỡ. Bộ lạc Đóa Phỉ chưa thấy Cốt Điểu bao giờ nhưng họ thì thấy rồi!

“Tới rồi kìa! Người Cửu Nguyên tới rồi kìa! Các anh em, chuẩn bị công thành! Chôn bọn khổng lồ ngu si đó đi!”

“Ai nha, có phải thủ lĩnh Cửu Nguyên và Mặc vu đại nhân đã trở lại rồi không?”

“Chắc chắn là Mặc vu đại nhân đã trở lại, lần trước là do cậu ta điều khiển Cốt Điểu bay về phun một quả cầu lửa mà!”

“Lần này chúng ta giúp họ một cái ơn lớn, chút nữa phải hỏi Mặc vu xem có thể đưa cho chúng ta mấy sọt củ cải về không.”

“Rau hẹ nữa, muốn rau hẹ! Cái cỏ màu xanh đó để được trong mùa đông, còn có thể cắt gốc trồng lại.”

“Muốn lấy than, muốn lấy than đá!”

“Thật ra tôi muốn đổi ngựa sừng của bọn họ hơn.”

“Mày đổi ngựa sừng về làm gì? Với chiều cao của mày có bò lên lưng nó được không?”

“Sao không bò lên được? Tao chỉ thấp hơn mày một centimet thôi!”

“Đủ rồi! Tao năn nỉ tụi bây đừng có lải nhải nữa, trước tiên đi cứu người! Đừng quên chúng ta còn có các anh em đang bị giam ở bộ lạc Đóa Phỉ!” Có người phát khùng hô to.

Trên bầu trời, Phỉ Lực thấy Cốt Điểu bay đi nhưng không biết ý định của bọn họ, nhất thời không biết nên làm gì. Cốt Điểu bay, bọn gã cũng bay theo.

Cốt Điểu bay đến vùng trời trên lâu đài liền dừng lại, thủ lĩnh dã nhân đứng trên mỏ chim bật người lên nhảy xuống!

“Không ổn!” Phỉ Lực đột nhiên phản ứng lại: “Hắn là chiến sĩ khống chế đất, hắn muốn phá thành! Mau ngăn cản hắn!”

Nguyên Chiến ở trên bầu trời có hơi khó thi triển, chờ khi hai chân hắn chạm mặt đất, một cảm giác không thể miêu tả lập tức ập tới, sức mạnh tràn ra khắp toàn thân.

Tuy hắn có thể sử dụng những năng lực khác khi đứng trên trời, triệu hoán mũi tên đất cũng không khó, nhưng so ra vẫn không bằng khi thân thể tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.

Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ lại khắc thủy, dù vấn đề của đá Thần Huyết thuộc tính thủy vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, nhưng sau khi tiêu hóa đá Thần Huyết thuộc tính thủy, thân thể hắn đã tốt hơn nhiều khi chỉ mới nuốt đá Thần Huyết thuộc tính hỏa.

Hắn có thể cảm giác được năng lượng của mình đã tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, nhưng với phép huấn luyện trung cấp của Nghiêm Mặc, nó chỉ tương đương với khai thác một phần lộ tuyến vận chuyển năng lượng, muốn đột phá thì phải tìm ra lộ tuyến vận chuyển năng lượng khác trong thân thể, cũng chính là thứ mà phép huấn luyện cao cấp hẳn sẽ nhắc tới, nhưng bây giờ Nghiêm Mặc vẫn chưa lấy được từ Tổ Thần.

Hôm qua Ngu Vu nói năng lượng của hắn kỳ thật đã đạt tới cấp mười hay thậm chí là cao hơn, nhưng vì giới hạn bởi điều kiện của thân thể, hắn không thể sử dụng tất cả năng lượng của cấp mười.

Vốn dĩ người của các thế lực có năng lượng đạt tới giới hạn mà lại đột phá thất bại, phần lớn đều là vì không có phép huấn luyện chính xác, cũng không biết làm sao để đưa số năng lượng tràn đầy đó vào các bộ phận khác trên cơ thể, đồng thời rèn luyện thân thể, để thân thể có thể cất chứa nhiều năng lượng hơn.

Mặc nói trong thân thể người có rất nhiều đường vận chuyển năng lượng, năng lượng giống như nước, thể tùng ở ấn đường tựa như một cái ao. Có vài con đường nối thẳng tới ao, trong ao có nước thì sẽ có thể chảy vào con đường khác.

Khi nước chảy vào ao quá nhiều mà không có đường chảy ra, ao sẽ không chứa nổi, mà những con đường trong thân thể không phải có ngay từ đầu, cần phải có cái gì đó để đả thông chúng, còn phải biết đả thông ở đâu là tốt nhất, có vài đường đả thông rồi sẽ càng sâu càng rộng, vậy mới có thể chứa được nhiều nước. Đồng thời, cái ao trong ấn đường cũng cần mở rộng.

Phép huấn luyện chỉ cho hắn cách mở rộng, tuần hoàn và sử dụng những con đường đó. Bao gồm cả việc làm thế nào để sử dùng năng lượng mở rộng ao, khiến nó dần to ra, sâu hơn.

Nếu không có phép huấn luyện chính xác, năng lượng sẽ rẽ lối hoặc không có chỗ chứa, kết quả là… bùm!

Nhưng tư tế đại nhân của hắn có vẻ như không quá gấp gáp việc lấy phép huấn luyện cấp cao, thậm chí còn nói dù Tổ Thần không cho em ấy phép huấn luyện cấp cao, em ấy cũng có thể dựa vào phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp để tự tạo ra, nhìn vẻ mặt em ấy lúc đó hình như rất muốn thí nghiệm trên người hắn.

Nguyên Chiến không để bụng chuyện tư tế của mình lấy mình ra làm thí nghiệm, chuyện này cũng không hoàn toàn xuất phát từ tín nhiệm, mà là hắn rất hưởng thụ việc Mặc lấy hắn ra làm thí nghiệm rồi sau đó cho hắn đủ loại bồi thường.

Vô số mũi tên và giáo mác bay tới cắt đứt tưởng tượng của Nguyên Chiến về mấy vụ bồi thường đó, điều này làm hắn nhịn không được mà muốn phá hủy lâu đài này càng thêm hung ác.

Người đàn ông cao lớn bước từ trên lâu đài bước xuống, theo bước đi của hắn, tòa lâu đài uy nghi đã sắp thành hình tựa như xây bằng cát, dùng mắt thường có thể thấy được quá trình sụp đổ chấn động của nó.

Không ngừng có người thét chói tai chạy ra khỏi lâu đài, có vài người không kịp trốn, trực tiếp nhảy xuống từ trên lâu đài.

Những phiến đá mà các nô lệ trong bộ lạc Đóa Phỉ vất vả khiêng tới mài giũa đột nhiên bay lên, bay về phía những ngôi nhà xinh đẹp xung quanh như đao trảm.

“Ầm! Ầm!”

Người nọ đi qua chỗ nào, đá đập nát chỗ đó, tất cả phòng ốc đều biến mất, bụi mù bay đầy trời.

“A a a! Quỷ! Quỷ!”

“Cứu mạng!”

“Bắn tên! Bắn tên! Đừng cho hắn chạy thoát!”

Nguyên Chiến căn bản không sợ loại tấn công đó, nhưng hắn cũng không muốn trở thành cái bia ngắm. Phất tay lên, lập tức xuất hiện một tấm chắn thật lớn, tùy tay múa may xung quanh mình, đánh bay đám tên và giáo mác phóng tới.

Tấm chắn kia màu đen, mặt ngoài vô cùng kiên cố, dù tên và giáo có bay mạnh thế nào cũng chỉ để lại trên đó vài vết xước trắng mà thôi.

“Khụ! Phì phì phì! Xảy ra chuyện gì vậy? Người Cửu Nguyên đánh sang đây hả?” Đức Đức chui ra từ trong màn bụi, nhịn không được ho khan.

Cách Cách tìm miếng đá mẻ cái cạnh bén, ra sức mài đứt dây thừng rồi lập tức cởi trói cho Đức Đức.

Các người lùn khác cũng tự cắt dây thừng, bọn họ vốn dĩ bị nhốt trên tầng cao nhất của lâu đài, nào biết lâu đài đột nhiên sập xuống, nếu không phải bọn họ quen sống trong đất thì chắc đã giống như người của bộ lạc Đóa Phỉ, bị chôn trong đất không bò dậy nổi.

Cách Cách thấy mọi người hoặc là tự cởi trói hoặc là giúp đỡ nhau, liền kéo Đức Đức chạy trước, muốn xem xem bộ lạc Đóa Phỉ xảy ra chuyện gì.

“Cách Cách! Nằm xuống! Coi chừng tên!” Đức Đức lao tới đẩy Cách Cách nằm xuống.

Cách Cách bò lên trước liền thấy bóng người cao lớn quen thuộc: “Thủ lĩnh Nguyên Chiến!”

“Mày nói cái gì?” Đức Đức không nghe rõ.

“Thủ lĩnh Nguyên Chiến tới! Chúng ta phối hợp với hắn, đừng đi trên mặt đất, đi bên dưới!”

“Nhưng đường bên dưới phần lớn đã bị lấp, còn có tên khổng lồ có thể phát hiện ra chúng ta…”

“Không sợ, có thủ lĩnh Nguyên Chiến ở đây, hai tên kia căn bản không cần sợ, mày nhìn trên trời kia!”

Đức Đức ngẩng đầu, lập tức mừng rỡ: “Cốt Điểu! Mặc vu đại nhân cũng tới?”

“Chắc vậy, đi, đưa mọi người ra ngoài rồi nói, địa đạo ở phía đông chúng ta chưa dùng, chắc là bọn người Đóa Phỉ không biết. Chờ khi chiến sĩ Cửu Nguyên tấn công bộ lạc Đóa Phỉ, chúng ta lại đi ở dưới chém chân bọn người Đóa Phỉ.”

Thành Đóa Phỉ đại loạn, người lùn trên đường chạy trốn còn không quên thuận tay báo thù.

Đây là bộ lạc được tạo thành từ nô lệ, nhân tâm có thể nghĩ. Vừa bị tấn công, thành lập tức loạn, lại có không ít nô lệ nhân cơ hội chạy ra khỏi thành hoặc nấp ở chỗ khác.

Thủ lĩnh chiến nô lớn tiếng gào thét, ép các chiến nô tấn công Nguyên Chiến, đồng thời bắt lấy người lùn bỏ trốn.

Nhưng chiến nô thấy người đàn ông cao lớn mặc váy da kia như được thần trợ giúp, dù bắn bao nhiêu mũi tên hay phóng bao nhiêu giáo mác cũng không thể làm sứt được miếng thịt nào của hắn, mà những nơi hắn đi, tất cả đều biến thành bụi đất.

Sức mạnh như vậy làm chiến nô sợ hãi, có chiến nô có kiến thức còn biết đây là năng lực thần huyết khống chế đất, còn những chiến nô dã nhân thì vừa thấy Nguyên Chiến liền như nhìn thấy thần.

Không ít chiến nô còn vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống dưới chân Nguyên Chiến, dù thủ lĩnh chiến nô đứng đằng sau có chửi có quất bọn họ thế nào, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu.

Đương nhiên, chiến nô quỳ xuống hoặc nằm sấp xuống chỉ là một phần, vẫn có không ít chiến nô bị thủ lĩnh chiến nô khống chế, những người này tuy lòng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể không liều chết xông lên đánh Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không tha một kẻ nào dám chủ động xông lên, toàn bộ đều bị tấm chắn đập chết ngất.

Hắn có thể khiến bộ lạc này chôn vùi dưới lòng đất, nhưng hắn không làm thế. Một là vì không muốn Tổ Thần có lý do trừng phạt tư tế của mình, một là vì không muốn bộ lạc Đóa Phỉ chết quá nhanh, hắn muốn thủ lĩnh, vu giả, con dân và nô lệ của tòa thành này tận mắt chứng kiến nó bị hủy diệt, nhưng lại không thể làm gì cả.

Đóa Phỉ chạy đến cổng thành, không dám tin mà nhìn tên dã nhân kia phá hủy tòa thành mà cô ta vất vả xây trong hai năm đến không còn một mảnh!

“Hắn chính là thủ lĩnh Cửu Nguyên, chiến sĩ khống chế đất cấp bảy?” Hai vị sứ giả của thành La Khước cuối cùng cũng tới, không phải là vì bọn hắn nhận được lời mới lần thứ hai, mà là vì hành động phá thành của Nguyên Chiến ép cho bọn hắn không thể không chạy ra khỏi phòng.

“Cấp bảy? Người này tuyệt đối không chỉ mới cấp bảy!” Tên đàn ông có thể biến thành bùn hừ lạnh, tay phải siết chặt thành quyền.

Khi chưa biết nội tình của vụ phá thành này, hai người đều rất sáng suốt mà không lập tức đối đầu với Nguyên Chiến, trước tiên chạy đến cổng thành tìm Đóa Phỉ hỏi tình huống.

Đóa Phỉ căm hận nói: “Hai vị đại nhân, xin hai người ra tay đối phó tên thủ lĩnh dã nhân kia.”

“Cô không nói chúng tôi cũng sẽ ra tay, có điều…” Người bùn đảo mắt một vòng trên thân thể đầy đặn quyến rũ của Đóa Phỉ.

Đóa Phỉ siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào trong thịt, nhưng trên mặt lại treo lên một nụ cười quyến rũ: “Chỉ cần hai vị có thể giải quyết tên dã nhân này, tôi đồng ý tới thành La Khước với hai vị.”

“Được! Đóa Phỉ điện hạ, đừng quên lời mà cô nói.” Người bùn đã sớm thèm nhỏ dãi Đóa Phỉ, nhưng bởi vì thân phận và năng lực của đối phương, nên hắn không thể xuống tay, hiện giờ khó khăn lắm mới có được những lời này của đối phương, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt đó.

Nếu không phải năng lực của Đóa Phỉ làm tư tế thành La Khước có hứng thú, nói rõ muốn đưa cô ta đến thần điện, thì chắc hắn đã bắt cô công chúa điện hạ muốn làm tù trường một bộ lạc này về giam cầm rồi.

Tên sứ giả khác có chút đồng cảm với vị công chúa này, cô ả thật sự cho rằng mình có thể lợi dụng hai người bọn hắn để chiếm lấy mảnh đất này và hồ nước mặn quý giá sao? Cô ả cũng không nghĩ xem, dù khoảng cách xa xôi, nhưng có hồ nước mặn, có người cá và người lùn quý hiếm, thành La Khước sao có thể từ bỏ miếng thịt mỡ này, giao cho một thế lực Hạ Thành khác có liên quan với công chúa điện hạ?

Càng buồn cười hơn là, vị công chúa này còn không biết chính cô ả cũng là mục tiêu của thành La Khước bọn họ. Bề trên đã sớm hạ lệnh, chờ khi đánh xong Cửu Nguyên thì lập tức đưa cô công chúa có năng lực trị liệu này về thần điện. Bọn hắn được phái tới vào lúc này chính là vì mệnh lệnh đó.

Mà, chuyện của công chúa thì dễ giải quyết, chỉ có dã nhân này…

Sứ giả cau mày, năng lực thăm dò của hắn nói rằng, tên dã nhân đang tung hoành trong thành này chỉ sợ không phải người mà cả hai bọn hắn có thể đối phó.

Mà sự thật cũng đúng như hắn đoán!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK