Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Imanotsurugi-1


“Cửu Phong không thầy dạy cũng biết, hai tay nhỏ chống nạnh, hai chân đứng banh ra, trợn cặp mắt phượng, mắng: “Người xấu!” ““Làm càn! Đây là phủ đệ của ta, sao anh dám?” Y Phàm đại sư tức giận.

Hộ vệ của ông lập tức giằng co với binh lính. Binh lính thấy phải đối nghịch với Đại Cốt Khí Sư thì có chút bất an.

Ma Cam nhíu chặt mày: “Ra tay! Có chuyện gì tôi phụ trách!”

Các binh lính có được những lời này, lập tức không khách khí nữa.

Mắt thấy hộ vệ của Y Phàm đại sư và binh lính sắp sửa nhào lên đánh nhau, Nghiêm Mặc hô to: “Tiên sinh, dịch bệnh rất đáng sợ, mong ngài cẩn thận.”

Nghiêm Mặc dặn dò một câu cuối cùng rồi nhìn Nguyên Chiến cười, một người tay trái túm Hậu Nữ, một người tay phải túm Hậu Sư, hai người tay nối tay, một trận gió thổi lên, cốt đèn trong sảnh chớp tắt một trận.

Ma Cam phát giác bất thường, khi hắn ra xông lên phía trước thì bốn người kia đã biến mất vô tung.

“Người đâu?” Ma Cam không thể tin được mà đi qua đi lại trong phòng tiếp khách hai vòng, còn dùng chân giậm giậm mặt đất.

Y Phàm đại sư cũng muốn hỏi.

“Bọn chúng đi đâu rồi?” Ma Cam đi đến cạnh Y Phàm đại sư ép hỏi.

Y Phàm đại sư phủi quần áo: “Ta còn đang muốn hỏi anh đấy.”

Ma Cam giận dữ chất vấn: “Đại sư, có phải ngài cho bọn chúng thứ cốt bảo gì có thể ẩn thân hoặc bỏ chạy không?”

Hộ vệ tiến lên, không cho phép Ma Cam tới gần Y Phàm đại sư.

Y Phàm nhìn thẳng vào mắt Ma Cam: “Thái độ của anh là đại diện cho thành chủ hay thần điện? Dù là cha anh cũng không dám nói chuyện kiểu đó với ta, hoặc cha anh sắp đột phá Cốt Khí Sư cấp mười rồi?”

Ma Cam căng mặt, hai mắt lóe lên vẻ hung tàn, hắn ta cực kỳ không thích việc người khác lấy chuyện của cha hắn ra nói, hắn ta không muốn khiến người khác cho rằng hắn có được địa vị hôm nay đều dựa vào vị tư tế kia của thần điện thành Ô Càn, có lẽ bởi vì hắn có suy nghĩ như vậy, nên mỗi khi hành sự mới tàn nhẫn ngoan độc như thế, không chút lưu tình đối với bất luận kẻ nào.

Nhưng có một vài người lại cho rằng hắn dám kênh kiệu ương ngạnh như thế đều là dựa vào cha hắn.

“Đại sư, mời.” Ma Cam nghiêng người, ý bảo Y Phàm đại sư đi cùng mình một chuyến.

Y Phàm đại sư cũng biết lần này ông cần phải đi, mà cậu Vô Giác Nhân kia lại để tâm chuyện dịch bệnh như thế, ông cũng muốn đích thân nói chuyện này cho thành chủ biết.

Đoàn người đi qua cửa phòng khách, đám người Bố Hoa cũng đi ra, Trát La mới bước ra từ phòng vệ sinh thì nhận ra quân bài trên eo Y Phàm đại sư, gã làm lơ tướng quân Ma Cam, trực tiếp cản đường bọn họ, hỏi Y Phàm: “Ngài chính là Y Phàm đại sư đi? Học đồ Vô Giác Nhân kia của ngài ở đâu vậy? Chúng tôi đã chờ nửa ngày rồi.”

Y Phàm đại sư dừng bước: “Cậu là?”

“Tôi là du chiến sĩ của thành Xích Nguyên ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc tới thành Ô Càn, bạn tôi có mua một thanh cốt đao…” Trát La thuật lại mục đích của bọn họ bằng dăm ba câu.

“Ta vốn cũng muốn hỏi cậu ta việc này, nhưng đã xảy ra chút chuyện, cậu ta và bạn cậu ta đều đã rời đi rồi.” Y Phàm đại sư cũng chú ý tới vòng cốt mà Trát La đeo trước ngực, gật gật đầu với gã, rồi nói với quản lý: “A Liễu, anh tới kho hàng số hai trong phủ lấy một ít ma cốt ra, xem xem vị khách này có yêu cầu gì không.”

“Cảm ơn đại sư.” Trát La cười, cuối cùng cũng không uổng công đến.

Đám người Bố Hoa cũng tiến lên nói cảm ơn.

Cốt Khí Sư cấp sáu kia và cháu ông ta nghe nói Vô Giác Nhân nọ đã rời đi thì mặt đầy vẻ thất vọng, lúc này nghe nói Y Phàm đại sư chịu lấy ma cốt mà ông cất chứa ra, thì vội vàng tiến lên tỏ vẻ mình cũng muốn.

Ma Cam bị cản đường, hắn vốn dĩ đang rất không cam lòng vì không bắt được bốn Vô Giác Nhân kia, lúc này gặp phải mấy kẻ không biết điều, lập tức lớn giọng: “Đại sư, thành chủ đang muốn gặp ngài.”

Nói rồi Ma Cam liền phất tay muốn đẩy Trát La đang vừa vặn chắn trước người mình.

Thân thủ của Trát La cũng không tồi, Ma Cam vung tay lên, gã theo bản năng mà đỡ đòn.

“Tránh ra!”

“Anh nói ai tránh ra?”

“Trát La!” Bố Hoa không muốn xung đột với tướng lãnh thành Ô Càn, đành tiến lên kéo Trát La ra.

Trát La thấy Ma Cam nhìn lướt qua mình, cảm thấy mình bị xem thường và sỉ nhục, liền không màng tới Bố Hoa ngăn cản, lại lần nữa tấn công Ma Cam.

Ma Cam bị tấn công, đâu chịu buông tha cho bọn họ: “Nếu bọn chúng tới để tìm Vô Giác Nhân kia, nói không chừng bọn chúng cũng cấu kết với nó, bắt chúng lại hết cho tôi!” Vừa lúc hắn đang cần đối tượng xả giận, Trát La cũng coi như xui xẻo nên mới đụng phải hắn ta.

Đám người Trát La vốn không phải dân thường, Cốt Khí Sư cấp sáu kia cũng cảm thấy Ma Cam không biết nói lý, hơn nữa, hộ vệ trong phủ đệ của Y Phàm đều cảm thấy Ma Cam bất kính với Y Phàm, cả đám đều nghẹn một bụng lửa, Ma Cam vừa ra lệnh, cửa phủ đệ Y Phàm liền rối loạn.

Ở một nơi khác, Nguyên Chiến đưa ba người Nghiêm Mặc nhanh chóng đi xuyên qua lòng đất, rời khỏi thành Ô Càn ngay trong đêm đó, thẳng đến khi qua khúc đường bị phong tỏa, bọn họ mới trồi lên mặt đất.

Cứu người như cứu hoả, Nghiêm Mặc vốn định dùng một đêm để chế thuốc rồi trở về thôn Đất Trũng, nhưng bây giờ lại về sớm hơn một chút.

Còn chưa ra khỏi mặt đất, Vu Quả đã nôn nóng hô to trong đầu Nghiêm Mặc: “Gần! Càng gần! Đi phía Tây Nam, nhanh lên!”

Nghiêm Mặc không biết rốt cuộc kia là thứ gì, tâm khát cầu cũng không lớn: “Không bằng chúng ta về thôn Đất Trũng trước, chờ khi ba phối thuốc xong…”

“Không được! Ba đừng lề mề nữa! Chẳng lẽ ba không muốn ta và Đô Đô nhanh chóng ra đời sao? Thứ kia thật sự rất hữu dụng với bọn ta!” Chắc là Vu Quả đã rất nóng nảy rồi, liên tục nhấn mạnh ‘rất hữu dụng’ vài lần.

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Nguyên Chiến: “Anh từ từ, Vu Quả nói phía Tây Nam có thứ nó cần, chúng ta đi đường vòng một chút.”

Nguyên Chiến đương nhiên không có gì phản đối. Hắn vốn dĩ muốn để Hậu Nữ và Hậu Sư về thôn Đất Trũng trước, nhưng hắn phát hiện Hậu Nữ và Hậu Sư tới tối liền như người mù, không thấy rõ sự vật cách xa ba thước, xung quanh lại có tiếng kêu của dã thú trong đêm, đành phải dẫn người theo.

Hậu Nữ và Hậu Sư thấy vậy, chủ động tỏ vẻ mình sẽ chờ tại chỗ, Hậu Sư muốn đi xung quanh tìm cỏ khô và củi đốt để nhóm lửa.

Nguyên Chiến cầm một cây đuốc lại từ chỗ Nghiêm Mặc, búng ngón tay một cái, cây đuốc cháy lên, rồi đưa nó cho Hậu Sư.

Hậu Sư cho rằng đây là cốt khí có thể đốt lửa, nhưng khi cầm lấy nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy giống một khúc gỗ hơn.

Nghiêm Mặc lấy ra một cái kèn nhỏ đưa cho Hậu Nữ: “Các anh ở chỗ này chờ, nếu gặp chuyện thì thổi cái kèn này.”

Phía Tây Nam, rắn trùng trong bụi cỏ như gặp phải thiên địch đáng sợ nhất, nhao nhao bỏ chạy.

“Nha nha, Mặc ơi cậu ở đâu? Sao đường đi lại dài thế này? Mệt chết ta, quái hai chân không thể bay đáng thương quá đi mất, ngày nào cũng phải đi như vậy.” Một thằng nhóc cởi truồng mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt đất, thuận tiện giơ gót chân nhỏ lên sờ sờ, hình như có hơi đau?

Chọc chọc bàn chân trần, thằng nhóc phê bình: Thật là vô dụng quá đi!

Dọc đường đi nó thật sự vất vả, bốn năm lần đụng phải đàn dã thú và quái hai chân tới đánh cướp.

Sau khi bò dậy nhìn đường, ngày hôm qua nó và Nguyên Chiến chia tay ở chỗ nào? Hẳn là đường này đi?

Ai da, không thể bay lên trời xem đường thật đúng là phiền toái mà!

Ta muốn uống nước. Thằng nhóc tìm được một dòng suối dựa theo tiếng nước chảy, bỏ cái củ mập lại, lạch bạch lạch bạch chạy đến bên bờ suối —— lúc mới tỉnh lại nó còn chưa biết đi đường, mới đứng dậy liền té ngã, kéo cái củ mập suốt một đường cuối cùng cũng học được cách dùng hai chân đi đứng, có điều đi y như vịt.

Thằng nhóc nhìn dòng suối, theo thói quen mà định chúi đầu vào trong uống nước, nhưng đầu chưa chạm đến mặt nước, còn cách một khoảng thì nó đột nhiên khựng lại, nhúc nhích mũi.

Mùi nước hình như có hơi kỳ quái.

Lại cúi đầu ngửi ngửi, thằng nhóc khẳng định, nước này không sạch sẽ, là nước bẩn, không thể uống.

Nhưng nó khát quá, thằng nhóc cắn ngón tay buồn rầu, được rồi, vậy lại ăn một quả trái cây nữa đi, hy vọng lần này sẽ không ngủ.

Nguyên Chiến cõng Nghiêm Mặc, Vu Quả chỉ đường, hai người chạy như bay trong chốn hoang dã.

Nghiêm Mặc còn nói: “Lúc này nếu có Cửu Phong thì tốt rồi, nó có thể chở chúng ta qua.”

“Chờ tôi tìm được cách tạo ra năng lượng gió theo như em nói, tôi cũng có thể mang em bay.” Nguyên Chiến chạy nhanh hơn, thân thể như hóa thành một ánh sao băng.

Nghiêm Mặc cười to: “Được, tôi chờ anh mang tôi….” Còn chưa dứt lời, hắn đã bị tốc độ cực nhanh của Nguyên Chiến làm cho sặc gió, đành phải chôn mặt vào lưng hắn.

Vu Quả kích động kêu to: “Gần tới rồi! Ở ngay phía trước! Ta có thể ngửi được mùi!”

Lừa quỷ à, mày ở trong bụng ba mà còn ngửi được mùi? Có điều, đây đúng là lần đầu tiên hắn thấy Vu Quả kích động như thế.

“Phía trước, chếch về bên trái một chút, hướng chín giờ!” Vu Quả không ngừng hét to, vì độ chính xác, Cửu Nguyên bây giờ thịnh hành cách chỉ phương hướng dựa theo giờ.

Nghiêm Mặc mỉm cười, dứt khoát dùng sức mạnh linh hồn chỉ đường cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến dựa theo đó mà nhanh chóng điều chỉnh phương hướng.

“Giữ nguyên hướng mười hai giờ, tiếp tục tiếp tục… Dừng! Quẹo phải, rồi đi thẳng!”

Nguyên Chiến băng qua một ngọn núi nhỏ.

“Ta cảm giác được rồi! Ở ngay phía trước!” Vu Quả hưng phấn mà không ngừng đỉnh bụng Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến đang chạy như bay đột nhiên khựng lại.

Nghiêm Mặc hỏi: “Tới rồi hả?”

“Không phải, phía trước có chuyện gì đó.” Nguyên Chiến nhận ra trạng thái kỳ lạ của rắn trùng trong bụi cỏ, mà điều tạo ra tình huống này, ngoại trừ cháy rừng thì là…

“Kiệt! Lũ khỉ xấu tụi bây! Cái này là ta vất vả lắm mới kéo về được, dám cướp, đánh chết tụi bây!” Trong vùng hoang dã u tối đột nhiên truyền tiếng kêu non nớt của con nít, rất quái dị.

Nghiêm Mặc không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói non nớt này thật thân thiết.

“Chi chi!” Một đám khỉ kêu thảm.

Vu Quả còn đang liều mạng thúc giục Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không kịp nghĩ nhiều, vỗ vỗ Nguyên Chiến: “Đi qua nhìn xem.”

Thằng nhóc vô cùng tức tối, nó đi tìm nước uống, kết quả đi một chuyến tay không, lúc chạy về liền thấy một đám khỉ lớn mật chạy ra từ rừng, muốn trộm trái cây của nó ăn!

Còn có cáo nè, báo nè, lũ động vật này đều đang vây quanh cái củ trắng mập của nó.

Thằng nhóc tức giận nhào về phía lũ trộm phun lưỡi dao gió: “Phốc phốc phốc!”

Vì thế đủ loại tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lúc Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thấy cái củ trắng mập kia, đương nhiên cũng thấy một thằng nhóc vật lộn với một đám động vật.

“Đó là người chim… con nít?” Nghiêm Mặc thấy đôi cánh nhỏ sau lưng thằng nhóc, lập tức nghi hoặc không biết làm sao mà nhóc người chim này bay được với đôi cánh nhỏ đó, rồi kinh ngạc cười nói: “Thằng bé này thật lợi hại!”

Nguyên Chiến cũng thừa nhận, đừng thấy thằng nhóc có đôi cánh nhỏ này cao chưa đến đùi hắn mà lầm, sức chiến đấu của nó thật sự rất cường hãn, thân mình nho nhỏ nhảy lên nhảy xuống mấy cái, móng vuốt đã cào xé cho đám khỉ, cáo, báo đó cả người đầy máu, còn thường xuyên nhổ nước miếng với lũ dã thú…

Vu Quả gấp muốn điên: “Sao lại dừng? Ở ngay phía trước đó!”

“Mày nói cái quả kia… A, quả nhân sâm?” Nghiêm Mặc không tìm được từ hình dung nào thỏa đáng hơn từ nhân sâm.

“Không phải nó bộ chẳng lẽ là tụi khỉ! Mau, cướp nó đi!”

Sao hắn cứ cảm thấy cái củ trắng mập kia có quan hệ với người chim nhỏ, nhưng mà… trước tiên cướp đã rồi nói. Nghiêm Mặc chọc chọc Nguyên Chiến: “Mục tiêu là cái củ trắng mập kia.”

Thằng nhóc đang nhảy nhót, đôi cánh nhỏ đập đập tạo trợ lực, nó đánh nhau quá nhập tâm, chờ đến khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tiếp cận vòng chiến mới phát hiện ra.

“Kiệt!” Thằng nhóc vừa thấy Nghiêm Mặc, liền mừng tới hét chói tai.

Nghiêm Mặc: “…” Tiếng kêu thật kỳ quái.

“Mặc!” Thằng nhóc nhảy dựng lên, một chân sút bay con cáo vừa nhảy đến cái củ trắng mập, vung tay lên với Nghiêm Mặc, vui mừng đến mức ngay cả tiếng người cũng không biết nói: “Kiệt! Kiệt!”

Nghiêm Mặc: A? Sao cái giọng này nghe cứ như đang gọi tên hắn vậy?

Thằng nhóc vung móng vuốt cào mặt một con khỉ nhào qua, lại vung móng vuốt hất tung một con mèo rừng, rốt cuộc cũng nói được tiếng người: “Mặc! Mau giúp ta đánh tụi nó!”

Nghiêm Mặc: Cảm giác vi diệu quen thuộc này, tiếng kêu khặc khặc kỳ quái này, chẳng lẽ…

Nguyên Chiến phát hiện ra mình vậy mà có thể nghe hiểu thằng nhóc kia đang nói gì, tuy phát âm của nó thật quái lạ, nhưng quả thật là ngôn ngữ của đông đại lục.

Nghiêm Mặc đến gần vòng chiến, chần chờ hỏi: “Cửu Phong?”

Thằng nhóc mừng rỡ, không ngừng cười quái dị: “Nha nha, Mặc, là ta là ta.”

Vu Quả trong bụng Nghiêm Mặc đợi không được, không chờ Nghiêm Mặc đồng ý đã chui ra, sợi dây leo màu xanh đậm nhanh chóng cuốn lấy cái củ trắng mập, nó muốn kéo cái củ tới trước mặt.

Thằng nhóc vừa mới thổi lưỡi dao gió vào một con báo đã tới gần cái củ, liền nhìn thấy cái củ trắng mập của mình đột nhiên bỏ chạy.

“Hả?” Thằng nhóc ngoẹo đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng rất nhanh sau đó nó liền phát hiện ra đầu sỏ gây tội, lập tức giận dữ, thổi lưỡi dao gió cắt vào sợi dây leo: “Đây là của ta!”

Vu Quả cũng kêu to trong đầu Nghiêm Mặc: “Của ta! Ta thấy được thì chính là của ta!” Sợi dây leo càng cuốn chặt hơn, càng kéo nhanh hơn.

Tiểu Cửu Phong rống giận: “Kiệt ——! Mặc, đánh nó!” Quả trái cây này quá xấu rồi, chui vào bụng Mặc không ra đã đủ đáng giận, giờ lại còn cướp quả của nó mang về cho Mặc! Phải đánh, hung hăng đánh một trận!

Nghiêm Mặc: “…”

Chắc là Vu Quả cũng có cảm giác, sợi dây leo bị lưỡi dao gió cắt trúng, nó không vui, tách ra hai sợi, một sợi tiếp tục kéo cái củ trắng mập, một sợi đối phó với Cửu Phong.

Tiểu Cửu Phong tức khắc vứt hết bọn cường đạo còn lại ra sau đầu, xông lên vật lộn với sợi dây leo.

Nguyên Chiến yên lặng ném từng con khỉ, con cáo, con báo gì đó vẫn chưa chịu hết hy vọng ra xa, đồng thời thả ra uy áp của chiến sĩ thần.

Đám dã thú lập tức sợ té đái, nhảy vào rừng chạy thục mạng. Có vài con còn bị dọa cho mềm chân, con nào xui xẻo thì bị thiên địch ngậm đi làm bữa khuya.

Nguyên Chiến thấy ngoại địch rút đi hết, lúc này mới chậm rãi đi đến cạnh cái củ trắng mập.

Nghiêm Mặc nhìn thằng nhóc và sợi dây leo quấn thành một đống, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, cái tên thiếu đạo đức này, xem đến vui vẻ, vậy mà lại không thèm ngăn cản.

Nguyên Chiến dòm dòm cái củ trắng mập, xoa nắn một hồi rồi lại bóp bóp: “Không giống thực vật.”

Nghiêm Mặc vừa cười vừa đi qua: “Ồ?”

Hình tượng của hắn lúc này kỳ thật rất đáng sợ, trong bụng có một sợi dây leo vươn ra, sợi dây kia một đầu cuốn thằng nhóc, một đầu cuốn cái củ trắng mập.

Nguyên Chiến cầm quả nhân sâm, nhẹ nhàng bẻ một cái.

“Này!” Nghiêm Mặc ngăn không kịp.

Nguyên Chiến nhìn nhìn quả nhân sâm, ngửi ngửi rồi cho vào miệng cắn, một thứ mùi hương kỳ dị lan ra.

Nguyên Chiến nhai nhai, đầu gật gù: “Vị cũng tạm, không quá ngọt, hẳn là không có độc, em muốn thử không?”

“Đừng!” Nghiêm Mặc hiện giờ vẫn chưa biết thứ này rốt cuộc là gì: “Anh chờ không kịp như vậy à? Nếu nó có độc thì sao hả?”

“Tôi cảm thấy không có.” Nguyên Chiến cũng hơi ngượng, hắn nhìn quả trái cây còn dư lại một nửa, nghi hoặc nói: “Lạ thật, hình như tôi rất muốn ăn nó.”

“Nó là thứ tốt, cha đương nhiên muốn ăn nó!” Trong đầu Nghiêm Mặc đột nhiên vang lên tiếng kêu phẫn nộ của Vu Quả.

Quay đầu nhìn, hai đứa nhỏ không đánh nữa, Cửu Phong vẫn bị Vu Quả quấn chặt, hầm hầm trừng Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cúi đầu nhìn hai đứa nó, rồi nhét phần trái cây cuối cùng vào trong miệng, cố ý nhai rôm rốp.

Cửu Phong không thầy dạy cũng biết, hai tay nhỏ chống nạnh, hai chân đứng banh ra, trợn cặp mắt phượng, mắng: “Người xấu!”

Nghiêm Mặc cười ngã.

Náo loạn một lúc, cuối cùng Nghiêm Mặc cũng biết thứ này là quà mà bạn nhỏ Cửu Phong tìm tới cho hắn.

Vu Quả vừa nghe nói là cho Nghiêm Mặc, liền vui tới điên rồi: “Cho ta cho ta!” Lúc này nó không vội nên không quấn Cửu Phong nữa.

“Khoan đã, trước tiên để ba kiểm tra rõ ràng, ít nhất ba cũng phải biết đây là gì.” Nghiêm Mặc trấn an Vu Quả, bắt đầu hỏi xem Cửu Phong tìm được thứ này như thế nào.

Cửu Phong huơ tay huơ chân, dùng ngôn ngữ thông dụng không quá nhuần nhuyễn mà kể lại.

Thì ra sau khi Cửu Phong nhìn thấy thành Ô Càn, nhất thời tò mò liền bay qua xem thử, nhưng sau khi bay đến phụ cận, nó ngửi thấy một cổ mùi rất dễ ngửi —— chính là mùi của quả nhân sâm tản ra khi vừa chín.

Chỗ này phải vỗ tay khen Cửu Phong may mắn một tiếng, dù nó tới sớm một chút hay muộn một chút, đều có thể bỏ qua quả trái cây này. Bởi vì quả trái cây này sinh trưởng ở sâu trong lòng đất gần năm trăm mét, địa hình là trong khe hỡ cực nhỏ giữa hang động đá vôi và mặt đất, ngày thường nó sẽ không phát ra bất cứ mùi hương nào, chỉ khi vừa chín mới tản mát ra mùi hương nhàn nhạt kỳ dị.

Mà Cửu Phong có khứu giác nhạy bén trời sinh, lại có thể biến thân thể nhỏ lại thành một nắm tay, liền lần theo mùi hương tìm được thứ trái cây này.

Sau đó nó cũng giống như Nguyên Chiến, vừa tìm được liền không tự giác mà hái một quả ăn luôn.

“Ta cảm thấy nó ăn rất ngon, liền muốn mang tới cho cậu ăn cùng. Thứ này rất nhỏ, cũng không có rễ, ta biến to tạo ra một cái động là có thể đem nó ra, nhưng ta bay được nửa đường lại đột nhiên ngủ mất, rớt xuống từ trên trời, thiếu chút nữa ngã chết luôn! Khặc khặc!”

Lúc sau Cửu Phong lại kể lể nó đã cố gắng thế nào để kéo cái củ này đi, cùng với việc gặp phải bao nhiêu cường đạo trên đường đi.

Nghiêm Mặc vừa nghe vừa gật đầu: “Nhóc nói nhóc vừa tỉnh lại liền phát hiện mình biến thành như bây giờ?”

Cửu Phong: “Phải!”

“Cho nên tuổi thật của mày cũng chỉ có một chút như vậy?” Nguyên Chiến tiện tay tóm cái cánh nhỏ sau lưng Cửu Phong, nhấc cả người nó lên.

Cửu Phong giận dữ, cái tên quái hai chân này, dám vô lễ với Sơn Thần đại nhân! Cào chết mi!

“A Chiến, đừng ăn hiếp Cửu Phong.”

Cửu Phong: “Ta muốn biến trở về! Biến trở về!”

Nguyên Chiến phát hiện ra có lẽ Cửu Phong mới vừa biến thành người nên sức chiến đấu hình như giảm xuống hơn phân nửa, vui vẻ trêu: “Cái cánh này vô dụng với mày rồi đi? Để tao nướng lên giúp mày.”

“Kiệt ——!” Cửu Phong hoảng sợ, nó đánh không lại quái hai chân lớn, cứu mạng!

Nguyên Chiến học theo tiếng cười quái dị của Cửu Phong: “Khặc khặc! Trước kia chẳng phải mày rất thích giật tóc tao với Mặc hả? Hôm nay tao cũng rút lông mày…”

Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, đang định mở miệng ngăn cản hai tên ấu trĩ này thì… Bịch. Nguyên Chiến đột nhiên té xỉu, thật mất mặt mà đập mặt xuống đất.

Cửu Phong cười hả hê: “Khặc khặc! Ai biểu ăn hiếp ta, xỉu rồi chứ gì?”

Nghiêm Mặc: Thiếu chút nữa quên mất cảnh ngộ lúc Cửu Phong ăn trái cây.

Cửu Phong thoát khỏi ma trảo của Nguyên Chiến, thở hồng hộc nhảy lên lưng Nguyên Chiến ra sức giẫm đạp, còn ngồi xổm xuống bứt tóc hắn.

Nghiêm Mặc đành phải bế Cửu Phong lên: “Sơn Thần đại nhân, để tôi xem xem thứ nhóc mang về rốt cuộc là gì.”

Nghiêm Mặc tay trái bế Cửu Phong, tay phải chạm vào cái củ trắng mập.

Cửu Phong ngồi trong lòng Nghiêm Mặc, cục cựa cái mông nhỏ, tâm tình vui vẻ, ai nha, nó đã sớm muốn Mặc bế nó như vậy. Cửu Phong vươn tay ôm cổ Nghiêm Mặc, còn không quên dùng móng vuốt nhéo nhéo dây leo Vu Quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK