==========
“Sư phụ, ngài sao vậy?”
Chú Vu rầm rì: “Ta còn không lớn tuổi bằng Vu Tượng đâu, mà đã già như vầy.”
Nghiêm Mặc cười: “Là ai nói với con bộ dáng này rất uy nghiêm? Được rồi, nếu ngài muốn giả làm một cậu thiếu niên non tơ mới ra đời, ngày mai con có thể giúp ngài đổi một bộ dáng mới dọa sợ tất cả mọi người ở đây luôn.”
Chú Vu muốn gật đầu đồng ý ngay, nhưng không biết ông nghĩ đến cái gì mà sờ sờ mặt mình rồi lại do dự.
Vu Tượng ngồi trên chủ vị phì cười ra tiếng: “Tiểu Mặc vu, cậu không biết sư phụ cậu thời trẻ nổi tiếng… xí trai sao?”
“Vu Tượng!” Chú Vu nổi cơn tam bành, thật quá đáng, sao lại nói huỵch toẹt ra trước mặt nhiều người như thế hả?
Vu Tượng nhìn trời: “Ai nha, không cẩn thận nói ra mất rồi. Ai biểu ông có một đệ tử vừa giỏi vừa ngoan chứ, thật là làm người ta ghen tỵ quá đi. Con người không thể quá tham lam, đã có đệ tử tốt như vậy, còn vọng tưởng mình cũng xinh đẹp như hoa, sao có thể chứ?”
============
Bỗng dưng cũng muốn sư phụ có cp, được một ông chú phúc hắc nào đó rước về, aaaaa~~~ Chú Vu lúc yêu chắc cute chết XD
Mà vốn tính lấy cái trích đoạn nhỏ về nửa kia của Đô Đô, nhưng thôi, để dành sau này cho các cô tò mò XD