Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

93


“Cậu biết công chúa điện hạ?”

“Đương nhiên là biết, con nhỏ đó ngủ với tôi suốt một mùa đông.”
Hàng người của Kỳ Nguyên trên đường đi thấy rất nhiều người lùn, điều này làm bọn họ rất ngạc nhiên.

Bọn họ muốn giao lưu với người lùn, nhưng ngôn ngữ lại không thông.

Các người lùn nhìn bọn họ mang vẻ tò mò và cảnh giác, hàng người Kỳ Nguyên không muốn gây hiểu lầm, nên cũng không dừng chân lâu, mà tiếp tục đi thẳng về phía tòa thành.

Nhưng đi một hồi bọn họ liền phát hiện, phương hướng người lùn đi cũng giống bọn họ, hơn nữa, rất nhiều người lùn đều vai khiêng tay xách một đống vật phẩm, có chiến sĩ người lùn đi đằng trước bảo hộ. Vẻ mặt các người lùn đều rất vui vẻ, hi hi ha ha nói những gì bọn họ nghe không hiểu.

“Di cư?” Vĩ Thải đoán.

“Không giống lắm.” Kỳ Nguyên lắc đầu.

“Hay là có chợ giao dịch?” Một tùy tùng chen vào nói.

“Chợ?” Hai mắt của Kỳ Nguyên và Vĩ Thải sáng lên, có lẽ bọn họ tình cờ gặp được một thời cơ tốt.

Khi cách con sông lớn ngoài tòa thành chừng nửa ngày đường, hàng người Kỳ Nguyên nghe thấy tiếng kèn, còn thấy được hai dãy đài cao xa xa, đồng thời bọn họ thấy rất nhiều người khuân vác đồ đạc, điều này làm họ càng tin chắc rằng nơi này đang mở một phiên chợ.

“Cậu đoán tiếng vang đó có phải vì chúng ta không?” Kỳ Nguyên cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, anh thấy bên cạnh cái đài cao còn có một công trình chưa xây xong, trước mắt đã có thể nhìn ra đó là một bức tường đá thoạt nhìn rất vững chắc.

Vĩ Thải ngửa đầu nhìn không trung, sau đó kinh ngạc cảm thán: “Con chim kia to quá!”

Thị lực của Kỳ Nguyên không tốt như Vĩ Thải, ngẩng đầu lên chỉ thấy một bóng đen xẹt qua trong đám mây: “Đây là nơi hoang dã, hung cầm mãnh thú đâu đâu cũng có, nếu không phải như thế, thì vùng hoang dã này sẽ không có ít người đặt chân đến vậy. Vĩ Thải, cậu nhìn tòa thành kia, có phải trông rất mới không?”

“Đúng vậy, ngoại thành còn đang xây. Có người tới, tốc độ rất nhanh!” Vĩ Thải thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, đột nhiên biến sắc.

“Không ngờ lại có chiến sĩ thần huyết tự mình ra đón chúng ta.” Kỳ Nguyên cười khẽ, thái độ bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.

Không chỉ là chiến sĩ thần huyết, ngay khi bọn họ muốn tiếp tục đi về phía trước, thì trong bụi cỏ xung quanh đột nhiên có hơn mười chiến sĩ mặc áo giáp da nhảy ra, những chiến sĩ đó cầm giáo trong tay, đầu mâu chỉa về phía bọn họ.

Kỳ Nguyên giơ tay, đoàn người và thú cưỡi cùng dừng lại.

Những chiến sĩ đó không tiến lên, cũng không hỏi chuyện bọn họ.

Một tùy tùng thấp giọng nói: “Bọn họ đã nấp ở đâu vậy? Sao chúng ta không phát hiện ra?”

Một tùy tùng khác nói: “Hẳn là dưới mặt đất, nếu là trong bụi cỏ, không lý nào tôi không phát hiện.”

Có tháp vọng, có loại kiến trúc xây bằng đất, còn có chiến sĩ trốn dưới lòng đất. Hết thảy những điều đó làm bọn Kỳ Nguyên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù trong đoàn người bọn họ có bốn gã chiến sĩ thần huyết, mà Kỳ Nguyên đã tiến vào cấp sáu từ lâu, đang suy nghĩ biện pháp đột phá.

Có mấy nhóm người lùn đi qua đoàn người Kỳ Nguyên, vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn nhìn họ phát ra tiếng cười.

Kỳ Nguyên không biết đám người lùn này đang cười cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ thật không lễ phép. Nếu anh ta mà hiểu ngôn ngữ của người lùn, chắc anh ta sẽ trực tiếp rút vũ khí chém người.

“Nhìn đám to xác ngu si đó kìa, trông ngáo dễ sợ, cưỡi cái gì vậy nhỉ?”

“Nhìn như rùa đen biến chủng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con rùa đen lớn như vậy.”

“Các người nói xem, đám to xác ngu si đó để mông trần ngồi trên mai rùa có thoải mái không?”

“Có da lót mà. Miếng da lót và đồ mặc của bọn họ không tồi, hay là chúng ta cướp đi? Cướp luôn mấy con rùa đen! Rồi mang đi đổi nhà cửa với Cửu Nguyên, tôi cũng muốn ở trong Cửu Nguyên, nghe nói nhà cửa của bọn họ rất ấm áp, buổi tối ngủ bên trong không lạnh chút nào, còn có thể nhóm lửa trong nhà nữa!”

“Haizzz, tại sao tộc trưởng với tổ vu đại nhân của chúng ta không cho chúng ta tiến vào Cửu Nguyên? Tộc Mạc Mạc, tộc Lạc Lạc, và ba bộ tộc khác đều vào đó.”

“Bởi vì cái giá muốn vào Cửu Nguyên là phải làm việc cho họ, giống như nô lệ!”

“Thôi đi, nô lệ cái gì? Cậu thấy tộc Mạc Mạc với tộc Lạc Lạc giống nô lệ không? Cả đám bọn họ còn béo hơn chúng ta, ăn ở tốt hơn chúng ta! Hoạt động tự do, công việc ngày thường căn bản không có người quản lý bọn họ, chỉ cần làm tốt những gì người Cửu Nguyên giao là được, người Cửu Nguyên hài lòng thì sẽ trừ nợ cho bọn họ, giống như cách chúng ta lấy vật đổi vật bây giờ. Nghe nói con cái bọn họ còn được học truyền thừa tư tế của Cửu Nguyên trong thành.”

“Thiệt á? Người Cửu Nguyên còn cho người bộ lạc khác học truyền thừa tư tế của bọn họ?!”

“Đương nhiên là thiệt, tôi nghe Cách Cách tộc Mạc Mạc nói, tên đó là con của con gái của chị của bà tôi, hồi tôi với nó còn nhỏ…”

Một người lùn đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Á! Tên to xác ngu si nhìn chúng ta kìa! Hắn nhìn chúng ta kìa! Mẫu Thần tại thượng, lỗ mũi hắn thật lớn!”

Kỳ Nguyên lỗ mũi lớn không phải đang nhìn đám người lùn, mà là nhìn về phía chiến sĩ thần huyết đang chạy đến chỗ mình.

Tâm tình của Mãnh rất khó chịu, cậu giành được một quầy hàng, đang chơi vui vẻ, kết quả đột nhiên bị kêu đi gặp khách lạ, thế nên sắc mặt cậu dành cho những người này không tốt nổi.

Có điều, Mãnh ngốc thì ngốc, nhưng vẫn rất nhạy bén trên phương diện chiến sự và nguy hiểm, lúc cậu thấy đám người này có thú cưỡi, lại nhìn cách ăn mặc của bọn họ, lập tức thu lại vẻ coi thường.

Mãnh đi đến gần những người này, đánh giá bọn họ một phen rồi nói: “Khách nhân phương xa, các anh từ đâu tới?”

Vừa nghe chiến sĩ thần huyết chỉ mặc một cái váy da trông rất giống người mọi rợ này dùng ngôn ngữ thông dụng, đám người Kỳ Nguyên liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì nói chuyện sẽ không thành vấn đề.

Kỳ Nguyên đảo mắt nhìn hình xăm trên mặt Mãnh, yên lòng hơn nhiều, chỉ ngồi ngay ngắn trên thú cưỡi không động đậy.

Một tùy tùng điều khiển thú cưỡi tiến lên, hơi khom lưng với Mãnh, rồi lập tức ngẩng đầu, mang theo ngạo khí nhàn nhạt nói với Mãnh: “Chúng tôi đến từ bộ lạc Ma Nhĩ Càn được quang huy Mẫu Thần bao phủ, tới vùng hoang dã này, không biết nơi đây đã được thần chiếu rọi quang huy, xin hỏi quý bộ lạc là?”

“Cửu Nguyên. Chúng tôi là bộ lạc Cửu Nguyên được Tổ Thần đích thân che chở.” Mãnh ưỡn ngực, bắt chước cách nói của đối phương.

Cửu Nguyên? Kỳ Nguyên và Vĩ Thải thầm nhìn nhau một cái, cùng lắc lắc đầu, cả hai đều chưa từng nghe qua tên bộ lạc này. Được Tổ Thần đích thân che chở? Giọng điệu thật cao ngạo!

Ma Nhĩ Càn? Cái tên này có hơi quen quen? Ai từng nhắc tới nhỉ? Mãnh vửa nghĩ vừa bĩu môi, cậu không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác, đám người Ma Nhĩ Càn này hiển nhiên không để cậu vào mắt, cả đám đều ngồi yên trên thú cưỡi không thèm động đậy.

“Các anh tới nơi này làm gì?” Mãnh không vui, lúc này trực tiếp để lộ vẻ khó chịu ra ngoài mặt. Cậu không nhìn tên tùy tùng kia, mà chuyển ánh mắt về phía Kỳ Nguyên.

Người này ăn mặc khác những người còn lại, thú cưỡi cũng to hơn những người còn lại, Mãnh vừa nhìn liền biết người này là thủ lĩnh.

Kỳ Nguyên thấy Mãnh nhìn mình, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Nếu là ở Tam Thành, có chiến sĩ thần huyết tự mình chạy tới hỏi chuyện, thì khi đối phương không ngồi trên thú cưỡi, đám người Kỳ Nguyên chắc chắn phải leo xuống khỏi thú cưỡi, nhưng nơi này thì khác.

Kỳ Nguyên đã quen cách sống cao cao tại thượng, quen với việc đám dã nhân xem mình như thần, cho dù tòa thành trước mặt thoạt nhìn thật to lớn hùng vĩ, nhưng nơi này dù sao cũng là nơi hoang dã, ngay cả Phỉ Lực và công chúa Đóa Phỉ khi gặp anh ta cũng phải tươi cười chào đón, anh ta không tin nơi này có bộ lạc lợi hại hơn Tam Thành.

Hơn nữa… Kỳ Nguyên đảo mắt qua người Mãnh, anh ta rất chắc chắn, ngoại trừ cái váy da thú nguyên thủy kia, trên người tên chiến sĩ thần huyết cấp ba này không có phụ tùng gì khác, càng đừng nói đến vật phẩm trang sức như nguyên tinh – thứ cực kỳ quan trọng đối với chiến sĩ thần huyết, thậm chí người này còn không che giấu hình xăm chiến sĩ!

Bộ lạc này hẳn là mới xây, có lẽ có vài chiến sĩ thần huyết lợi hại, có lẽ có tư tế cấp thấp mà Tam Thành phái đến, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Có điều, coi khinh thì coi khinh, anh cũng không muốn gây thù chuốc oán, hơn nữa anh còn muốn giao dịch với bộ lạc này, vì thế, Kỳ Nguyên bỏ qua thái độ khó chịu của Mãnh, ho nhẹ một tiếng.

Tên tùy tùng kia lập tức hiểu, cười cười với Mãnh, trả lời: “Chúng tôi vừa giao dịch nô lệ với bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức xong, trên đường về liền phát hiện nơi này có một bộ lạc lớn, nhất thời tò mò nên muốn đến xem xem có cơ hội giao dịch hay không.”

Đóa Phỉ Nhĩ Đức! Bỗng nghe đến cái tên này, Mãnh cảm thấy có chút vi diệu, này không phải con nhỏ từng ngủ với cậu sao? Thì ra con nhỏ đó đã xây xong bộ lạc rồi, còn dùng tên mình làm tên bộ lạc nữa chứ.

“Bộ lạc của Đóa Phỉ xây xong rồi à?”

Kỳ Nguyên nghe Mãnh dùng giọng điệu tùy tiện nhắc tới công chúa Đóa Phỉ, không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rõ một điều. Bọn Phỉ Lực quả nhiên biết bộ lạc này, hơn nữa hai bên đều quen nhau. Nhưng một chiến sĩ thần huyết cấp ba nho nhỏ làm sao dám tùy tiện gọi tên công chúa Đóa Phỉ như thế?

“Cậu biết công chúa điện hạ?” Tên tùy tùng kia cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên là biết, con nhỏ đó ngủ với tôi suốt một mùa đông.” Mãnh nói mà không có chút cảm xúc nào, chỉ đơn giản trần thuật sự thật.

Nhưng sự thật này làm đám người Kỳ Nguyên dại hết cả ra.

Tên tùy tùng kia bị kinh sợ hồi lâu, nói không nên lời, Kỳ Nguyên cũng đang khiếp sợ theo bản năng mà nghĩ tên này bịa chuyện, nhưng vẻ mặt của tên mọi rợ này lại không giống như đang nói láo, giọng điệu tên này chẳng khác gì như khi nói câu: “À, tao đã ngủ với một con nữ nô.”

Vĩ Thải hừ lạnh, tên tùy tùng kia hoàn hồn, lần này nét cười trên mặt hắn lại tăng thêm hai phần: “Không biết nên xưng hô với anh như thế nào? Mặt khác, ban đêm nơi này quá rét lạnh, không biết chúng tôi có thể vào thành nghỉ ngơi một đêm không?”

“Các anh muốn vào thành?” Mãnh nhướng mày: “Chỉ sợ không được, Cửu Nguyên không chào đón người lạ.”

“Chúng tôi cũng không phải người lạ bình thường, chúng tôi không có địch ý, chúng tôi chỉ muốn đến xem xem có thể làm vài cuộc mua bán hay không mà thôi, có lẽ Ma Nhĩ Càn chúng tôi có thứ mà các anh cần. Thí dụ như nô lệ.”

“Nô lệ?” Mãnh vừa nghe đến hai chữ nô lệ liền muốn phản bác rằng Cửu Nguyên bọn tôi không cần nô lệ, khoan đã, không đúng, bọn họ cần nô lệ. Lúc trước Mặc từng nói muốn kiếm một nhóm người về lao động, lũ người chim Phỉ Lực còn đồng ý đưa một đám nô lệ đến, có điều bây giờ vẫn chưa thấy đâu.

Nghĩ đến đây, cậu hơi đổi giọng điệu: “Chuyện này tôi cần bẩm báo lên trên, các anh ở đây chờ một lát.”

Đoàn người Kỳ Nguyên không muốn chờ cũng phải chờ, Mãnh dặn dò chiến sĩ bên cạnh hai câu, rồi xoay người chạy đi mất.

Tên tùy tùng kia thẳng đến giờ phút này mới thu lại vẻ tươi cười, tức giận chửi nhỏ một tiếng, sắc mặt đầy phẫn nộ, nghiêng người nói: “Đại nhân, người của bộ lạc này quá ngông cuồng, dám có thái độ đó với chúng ta!”

“Chỉ là một đám mọi rợ vừa học được cách nói chuyện mà thôi.” Một tùy tùng khác cũng căm giận nói.

Kỳ Nguyên không đáp lại.

“Cái bộ lạc này rất có thể có mối quan hệ nào đó với người lùn, ở chung hòa thuận với bọn họ, chỉ sợ thực lực không thấp hơn bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức.” Vĩ Thải điều khiển thú cưỡi bước đến song song với Kỳ Nguyên, nói.

“Vào xem thử, xem bọn họ có thứ gì đáng giá để chúng ta thích hay không. Nếu không có, thì kiếm một đám người lùn về cũng được.”

“Kiệt ——!”

“Gì vậy?!” Một tùy tùng ngẩng đầu hô to.

“Con chim lớn kia lao xuống rồi! Cẩn thận!”

Kỳ Nguyên và Vĩ Thải biến sắc, cùng lúc ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK