Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

4c1195f43025e44392626639c58787a1 - Copy


“Bốn con Cốt Điểu đậu trên bốn cái cột xương trong đại sảnh truyền thừa, chúng nó có thể dùng làm vật cưỡi, cũng có thể dùng để vận chuyển.Thời gian nghỉ ngơi của hai người rất ngắn ngủi, làm thủ lĩnh và tư tế, hai người có một đống chuyện phải xử lý.

Nguyên Chiến vẽ bản đồ lên tay Nghiêm Mặc, rồi chỉ ra lộ tuyến bên trên: “Bắt đầu từ đây, cậu nói nó có khí độc rất nặng, nếu chúng ta muốn đi qua khu khí độc thì phải đi hai bên đường vòng, nhưng bên trái là ổ rắn, trên núi, trên cây, trong bụi cỏ, khắp nơi đều là rắn, nếu tôi không có bộ giáp đất trên người thì ngay cả tôi cũng không dám đi trên mặt đất.”

“Bên phải thì sao?”

“Bên phải có rất nhiều lợn, cực kỳ hung dữ.”

“Lợn rừng à…” Nghiêm Mặc vừa định nói có lẽ có thể đi bên này thử thì nghe Nguyên Chiến nói: “Nhưng tôi thà đi qua ổ rắn còn hơn là đối đầu với bọn lợn rừng… cậu chưa vật lộn với bọn lợn rừng nên không biết, da bọn chúng cực kỳ dày, giáo trong tay chúng ta rất khó đâm thủng tầng da dày của chúng nó, mà lợn rừng khi đánh nhau đều xông tới theo đàn, chiến sĩ dưới cấp hai căn bản không phải đối thủ của chúng nó, trừ phi tôi giết sạch đàn của chúng nó, nhưng tôi không thể giết nhiều như vậy, vì Tổ Thần sẽ lại trừng phạt cậu.”

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, đáp: “Anh nói đúng, chúng ta có người rắn, đi qua ổ rắn nói không chừng còn tiện hơn một chút.”

Nguyên Chiến lại đả kích hắn một lần nữa: “Nhưng phải đi vòng rất xa, dù là bên trái hay bên phải. Hơn nữa, càng đi thì cây càng nhiều, rễ cây sẽ càng sâu hơn, muốn mở một con đường, tôi cần phải có thời gian. Nếu không, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ bị lạc hơn phân nửa.”

Nghiêm Mặc xoa xoa trán: “Vậy chúng ta muốn băng qua cánh rừng này thì phương pháp tốt nhất là mở một con đường trước?”

“Ừ, đường không thể quá hẹp, nếu không thì chưa được bao lâu sẽ bị cây cối và cỏ dại cướp lại.”

“Cái chỗ rừng khí độc, anh dẫn tôi qua xem thử đi, để tôi coi coi có thể làm ra túi thuốc giải không.”

“Cậu muốn làm gần hai ngàn túi à? Bên trong rừng khí độc ngoại trừ sương độc ra còn có một vài thứ quái lạ, đây cũng là nguyên nhân mà tôi nói nên đi đường vòng.”

“Anh gặp phải cái gì?”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Không thấy rõ, chúng nó giống như sương mù, màu trắng, bay tới bay lui trong sương độc. Có lẽ Sơn Tiêu có thể khống chế chúng nó, vì nó ở trong khu khí độc của rừng. Còn đám vượn người thì ở ngay trước khu khí độc.”

“Ý anh là Sơn Tiêu ở ngay khu khí độc?” Nghiêm Mặc lên tinh thần, có lẽ hắn có thể tìm Sơn Tiêu nói chuyện.

“Không chỉ Sơn Tiêu, dựa theo phương hướng mà Tiểu Vu nói có nguyên tinh thì rất có thể cũng nằm trong khu khí độc kia, hoặc là nằm ở phía sau khu khí độc.”

Nghiêm Mặc rất muốn đi một chuyến với hắn, dù là đi hốt chút nguyên tinh về cũng tốt, nhưng hai người bọn họ không thể cùng rời khỏi nơi này, phải có một người ở lại để canh Kỳ Hạo và Sơn Tiêu, mà muốn vào rừng thăm dò thì cần có thời gian, ngay cả Nguyên Chiến đi dưới lòng đất, muốn tới khu khí độc và trở về thì cũng mất những mười ngày.

Mà Vu Quả có thể cảm nhận được sự tồn tại của bảo vật, nhưng lại không thể nói ra địa điểm kỹ càng tỉ mỉ, nó như một cái la bàn tầm bảo vậy, phải mang nó theo cùng thì mới có thể tìm ra vị trí xác thật.

“Xem ra chỉ có thể chờ khi đưa người về Cửu Nguyên rồi chúng ta mới có thời gian đi tìm nguyên tinh.” Nghiêm Mặc vẫn chưa từ bỏ mấy thứ tốt ở khu sống của tộc Ngư Phụ và tộc Thổ Nhai, hắn định sau khi đưa người về Cửu Nguyên, sắp xếp tốt bọn họ rồi mới cùng Nguyên Chiến và người rắn vừa đi vừa thu thập đồ.

“Chúng ta không thể cứ chờ ở đây mà chẳng làm gì hết.” Nguyên Chiến lại nói: “Mặc, cậu về trước đi. Chẳng phải cậu nói còn muốn góp nhặt một ít thực vật sao? Bây giờ trở về nói không chừng có thể kiếm được một đám.”

“Người có dị năng thực vật là anh, hơn nữa tôi mà đi rồi, không có Vu Quả, năng lượng của đá Thần Huyết trong cơ thể anh phải áp chế như thế nào đây?” Nghiêm Mặc không thể không thừa nhận rằng, hắn đã không cách nào chấp nhận việc cũng như không muốn mất đi tay đấm tốt nhất mà hắn vất vả lắm mới bồi dưỡng ra này, hắn mà đi, nếu Nguyên Chiến bởi vì không thể áp chế năng lượng trong cơ thể mà nổ tan xác, thì hắn sẽ không có cách nào để cứu sống lại lần nữa đâu.

Nguyên Chiến cũng rất đau đầu. Hắn không muốn để Mặc rời khỏi hắn một chút nào, nhưng nếu hai người ở cùng nhau, thì rất nhiều chuyện cực kỳ không tiện xử lý.

“Chúng ta cũng không có thời gian để mà lãng phí ở chỗ này.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ Nguyên Chiến: “Tôi vốn định sau khi xác định rồi mới nói cho anh biết, trong khoảng thời gian này tôi đang nghiên cứu thuật luyện cốt, lúc anh vào rừng dò đường, tôi có tiến vào cốt thừa một lần, tìm Tán Bố hỏi anh ta một ít việc.”

“Anh ta nói cái gì?” Nguyên Chiến còn nhớ rõ cái tên này, Nghiêm Mặc đã kể với hắn.

Nghiêm Mặc không trả lời trực tiếp: “Về vấn đề vận chuyển của chúng ta, tôi vẫn luôn suy nghĩ, tộc Luyện Cốt từng có một thời huy hoàng như vậy, sáng tạo ra nền văn minh luyện cốt không thua gì các nền văn minh khác, vậy liệu bọn họ có biện pháp giải quyết vấn đề vận chuyển hay không?”

“Sau đó?”

“Sau đó Tán Bố nói đúng là có biện pháp, điều này không phải nan đề của người tộc Luyện Cốt. A Chiến, anh còn nhớ bốn con Cốt Điểu đậu trên bốn cái cột xương trong đại sảnh truyền thừa không?”

“Nhớ.” Nguyên Chiến hưng phấn: “Có phải bọn Cốt Điểu đó có thể…”

“Ừ, chúng nó có thể dùng làm vật cưỡi, cũng có thể dùng để vận chuyển. Nhưng muốn khiến chúng nó biến ra hình thể lớn nhất và bay đường dài thì phải cần nguyên tinh, cấp càng cao càng tốt. Hơn nữa, trước hết tôi còn phải hủy đi dấu ấn tinh thần lực trên người chúng nó, khắc lại cái của mình, như vậy tôi mới có thể sử dụng chúng nó. Hủy dấu ấn tinh thần lực không khó, nếu không được thì thả Vu Quả ra ăn, nhưng vấn đề nguyên tinh cấp cao thì…”

Nguyên Chiến đứng bật dậy, nói rất quyết đoán: “Chúng ta tiến vào rừng đi, nơi này giao lại cho Thâm Cốc và Đại Hà. Kỳ Hạo… thì giao cho Đáp Đáp canh chừng.”

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, nếu còn lo trước lo sau thì chỉ tổ lãng phí thời gian, bọn họ không có phương pháp nào tốt hơn nữa.

“Tôi để Hồng Sí và Phi Thứ lại, nếu Kỳ Hạo có rục rịch gì, thì cho chúng nó chích tê gã.”

Trước khi đi, Nghiêm Mặc tìm đến Hạ Vũ và tộc nhân của cậu đang nung gốm.

“Có ai từng nói với các cậu hay chưa, nhà ở Cửu Nguyên chúng tôi đều dùng gạch để xây, chúng tôi còn có kệ bếp chuyên dùng để nhóm lửa làm thức ăn, mùa đông chúng tôi còn có thể dựa vào ống khói để giúp phòng ốc ấm áp. Biết cái gì gọi lại ống khói không? Biết vì sao ống khói lại giúp nhà cửa ấm áp không? À, còn nữa, nếu muốn làm nhà cửa càng ấm áp hơn thì phải đóng hết tất cả các cửa sổ lại, chỉ mở lỗ thông khí, như vậy khi nhóm lửa bên trong, độ ấm sẽ tăng lên rất nhanh. Chờ khi các cậu tới Cửu Nguyên, làm việc cho tốt, thì cũng sẽ có được nhà ở như vậy.”

Nghiêm Mặc vừa rời khỏi, sắc mặt Hạ Vũ liền trắng bệch nhìn về phía anh mình: “Em đã nói với các anh rồi, vị tư tế đại nhân này cái gì cũng biết hết, cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra thần triệu là cái gì, còn nói đó gọi là đồ sứ, mà các anh không tin! Cửu Nguyên bọn họ còn có thể dùng gạch đá để xây nhà, chúng ta còn đang dùng sơn động này để làm lò nung bùn. Các anh đã quên rồi hay sao? Đinh Phi và Đinh Ninh đại nhân đã nói, muốn vào Cửu Nguyên thì phải qua được khảo nghiệm, em nghĩ, việc nung bùn mà tư tế đại nhân giao cho chính là khảo nghiệm của chúng ta. Hiện giờ, đại nhân chắc chắn đã phát hiện ra chúng ta đang gạt cậu ấy.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Các tộc nhân của Hạ Vũ hoảng loạn, bọn họ rất sợ bị bán đi lần nữa.

Anh trai Hạ Vũ vẫn không đồng ý lắm: “Nhưng đây là bí mật của tộc chúng ta, nếu để người Cửu Nguyên biết chúng ta thật sự có thể dùng bùn nung ra công cụ, bọn họ học xong rồi liệu có giết chết chúng ta hay không?”

Hạ Vũ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Anh à. Mặc đại nói những thứ chúng ta nung ra gọi là đồ gốm, còn cái giống như thần triệu thì là đồ sứ, nếu cậu ấy không biết cách nung, thì sao có thể nhận ra thần triệu? Còn biết chúng nó gọi là gì chứ?”

“Có lẽ cậu ta chỉ nói bậy mà thôi…” Giọng nói của anh trai Hạ Vũ càng lúc càng không tự chủ được mà nhỏ xuống, anh ta cũng biết khả năng này rất thấp.

“Cửu Nguyên có vải bố, vải của bọn họ còn tốt hơn cả Ma Nhĩ Càn. Ma Nhĩ Càn cướp phương pháp dệt vải là từ tộc Bố, Cửu Nguyên thì sao? Bọn họ ở thượng du sông lớn, là vùng đất nơi hoang dã trong truyền thuyết! Em cảm thấy Mặc đại đúng thật là tư tế Tổ Thần, anh có thấy cách mà cậu ấy trị liệu cho những người bị thương và sinh bệnh không? Cậu ấy dùng kim chỉ khâu thịt lại, dùng cốt đao cắt người ra, nhưng những người đó đều sống tốt! Cậu ấy còn ghim kim cho những người đó, để những người đó không đau và không chảy máu! Hơn nữa thuốc cậu ấy dùng còn giống như thuốc của Đại Vu, lúc đó em đã sắp bị đánh chết, cậu ấy bôi thuốc cho em vài lần, rồi cho em uống chút thuốc đắng, em liền khỏe lại.”

Hạ Vũ nhìn sâu vào mắt anh mình, đây là thân nhân duy nhất của cậu: “Anh à, chúng ta dù có thể rời đi, thì sẽ đi đâu đây? Chúng ta chỉ có chút ít người như vậy, còn không đủ để dã thú ăn, anh đã quên lúc trước chúng ta thiếu chút nữa là bị tra tấn tới chết ư? Nếu không phải gặp được Mặc đại, không biết chúng ta đã bị bán đến nơi nào, tất cả mọi người cũng không thể ở cùng nhau. Anh, em muốn đến Cửu Nguyên, làm một người Cửu Nguyên chân chính, anh thì sao?”

Nghiêm Mặc nhìn Hạ Vũ và các tộc nhân của cậu ta vốn đang nhóm lửa nung đồ gốm bên gò đất nhỏ nay bắt đầu đào hang làm lò, liền tạm thời không quan tâm tới họ nữa, hắn chỉ chạy đi tìm Sơn Tiêu, dặn nó đừng có động vào cái lò nung, với lại đừng quấy rầy đám người Hạ Vũ.

“Bọn họ đang ở làm lu nước với hũ rượu, mấy thứ này không dễ làm, không thể bị quấy rầy.” Không biết vì sao, Nghiêm Mặc cứ luôn cảm thấy Sơn Tiêu hay chạy tới xem kỳ thật là vì muốn học trộm.

Sơn Tiêu lại muốn đến gần dòm đám người Hạ Vũ làm lò như thế nào thì bị Nghiêm Mặc gọi lại: “Tôi với A Chiến muốn tới chỗ của anh chơi, có thể chứ?”

“Không được!” Sơn Tiêu dứt khoát từ chối.

Nghiêm Mặc cũng chỉ hỏi thử mà thôi, bản năng bảo vệ địa bàn của động vật rất cao, rất nhiều sinh vật cực kỳ ghét việc sinh vật khác tiến vào địa bàn của mình. Vượn người cũng là một trong số đó, chúng nó không thích nhân loại tiến vào nơi chúng sinh sống, môi trường sống cũng đặt yêu cầu cao. Nếu có người tới mở núi, chặt cây, gieo trồng, thậm chí là hái thuốc, chỉ cần nhiều người một chút, thì nhóm vượn người sẽ di cư vào rừng sâu hơn nữa, ở kiếp trước, việc tùy tiện khai phá núi rừng quả thật khiến cho vượn người và nhiều loài động vật khác giảm số lượng càng lúc càng nhiều.

Thấy thái độ kiên quyết của Sơn Tiêu, Nghiêm Mặc cũng không ôm hy vọng nhờ Sơn Tiêu để tiến vào khu khí độc.

Nhưng liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bị vây trong khu khí độc, thì bọn họ lại ngoài ý muốn được cho phép tiến vào chỗ ở của Sơn Tiêu, đồng thời cũng tìm được nguyên tinh.

(*Thành ngữ ‘liễu ám hoa minh’: Ý chỉ khi gặp phải tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.)

Mấy ngày sau, khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tiến vào rừng tìm nguyên tinh, Mãnh cũng đang dốc hết sức chạy tới đây, trên đường đi cậu thậm chí còn không nghỉ ngơi bao nhiêu, cứ vừa khôi phục một chút lại lập tức lên đường.

Cậu có tin tức quan trọng phải mang đến cho hai người, nô lệ mà bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đồng ý đưa lúc trước đã tới, trong đó còn có ba tên lạ mặt tự xưng là sứ giả Tam Thành, bọn họ đòi tiến vào bộ lạc.

Tranh muốn ngăn cản bọn họ, nhưng căn bản ngăn không được, nếu không phải có người cá ra mặt, thì ba gã sứ giả Tam Thành kia chắc đã xông vào nội thành Cửu Nguyên rồi.

Hiện giờ ba gã sứ giả kia và nô lệ mà bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đưa tới đều ở ngoại thành Cửu Nguyên, bên bờ ngoại sông đào, những nô lệ đó vậy mà dám xây cả nhà cho sứ giả Tam Thành ở ngoại thành nữa chứ.

Tranh và các chiến sĩ tộc Người Cá cùng nhau canh chừng bọn họ, không cho bọn họ đi sâu vào nội địa phía nam Cửu Nguyên, nhưng Cửu Phong đại gia không có ở đấy, Nguyên Chiến là chiến sĩ cấp bảy cũng không có mặt, tư tế đại nhân không gì không làm được cũng vắng nhà, nếu không phải tộc Người Cá phái hai vị chiến sĩ cấp cao ra, thì bọn họ đã không ngăn được bọn sứ giả Tam Thành xông vào Cửu Nguyên rồi.

Mà trong quá trình này, điều làm Mãnh cùng tất cả người Cửu Nguyên phải kinh ngạc là, người lùn cũng hợp thành chiến đội trợ giúp Cửu Nguyên đối kháng với sứ giả Tam Thành, không cho phép bọn họ bước vào Cửu Nguyên nửa bước.

Mãnh nghĩ, đám lùn đó xem ra không ngu hết thuốc chữa, ba gã sứ giả Tam Thành kia lúc nào cũng hếch lỗ mũi lên trời, so với Cửu Phong đại gia còn muốn giống chim đại gia hơn, chắc là bọn họ cũng biết rõ nếu để Tam Thành khống chế Cửu Nguyên thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Chỉ nhìn ánh mắt tham lam của bọn sứ giả kia khi thấy người lùn với người cá là biết, một khi để những kẻ đó xâm chiếm Cửu Nguyên, kết cục của người lùn và người cá sẽ thảm tới cỡ nào. Người cá thì đỡ, ít ra bọn họ có rất nhiều chiến sĩ cường đại, còn có không ít chiến sĩ cấp cao, nhưng người lùn thì ngay cả một chiến sĩ cấp năm cũng không có… chắc chắn sẽ bị chộp đi làm nô lệ để chúng buôn bán, cuộc sống an bình mà bọn họ mong muốn cũng sẽ biến mất.

Hiện tại, không chỉ có người Cửu Nguyên hy vọng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhanh chóng trở về, mà ngay cả tộc Người Cá và tộc người lùn cũng vậy!



Khí độc có khắp nơi trong rừng.

Dùng khăn vải che mũi che miệng lại, Nghiêm Mặc đã sắp thở không nổi nữa, vừa rồi bọn họ chỉ hơi liều lĩnh một tý, hắn muốn lấy chút khí độc để xét nghiệm, ai ngờ thiếu chút nữa chết ngất trong đám khí độc ấy.

Nếu không phải Nguyên Chiến đã sớm có chuẩn bị, vừa thấy hắn loạng choạng liền nhanh chóng kéo hắn xuống lòng đất trở lại, nếu không chắc hắn đã được trải nghiệm cảm giác thống khổ khi ‘muốn chết mà chết không xong’ rồi.

Không khí dưới lòng đất cũng không quá sạch sẽ, nhưng ít ra thì so với bên trên dày đặc khí độc tốt hơn nhiều, Nguyên Chiến rất thông minh, tạo ra lỗ thông khí ở ngoài khu khí độc.

Nghiêm Mặc đang hỏi quả Vu Vận: “Nhất định phải lên trên sao? Chúng ta không thể đi dưới lòng đất à?”

Tiểu Vu chỉ trả lời hai chữ: “Bên trên.”

“Ý mày là chúng ta đã đến nơi, nguyên tinh ở ngay bên trên?”

“Ừm.”

“Khoan, nguyên tinh không phải giống như khoáng thạch à? Chúng nó nên nằm sâu trong lòng đất mới đúng chứ!”

“Không biết, ta cảm nhận được nó nằm ngay bên trên.” Tiểu Vu bắt đầu mất kiên nhẫn.

Nghiêm Mặc hết cách, chỉ tay lên, nói với Nguyên Chiến: “Vẫn phải lên đó, thằng con lớn của anh nói ở ngay bên trên.”

Nguyên Chiến tìm cái vui trong cái khổ: “Vậy cậu có biện pháp nào để đi ra không? Lần trước tôi cũng thiếu chút nữa bị xông chết trên đó, sương ở đấy quá độc.” Nếu không phải hắn vừa phát hiện ra điểm bất thường liền chui vào trong đất, thì chắc hắn đã bị vây chết trong khu khí độc.

“Tôi cần thời gian để phân tích thành phần loại sương độc này, rồi mới nghĩ cách chế thuốc giải.” Cảm ơn cái phòng thí nghiệm có thể nói là món Thần Khí mà sách hướng dẫn tặng cho, còn có đám máy móc siêu hiện đại nữa. Không có chúng nó, hắn sẽ không thể dễ dàng dung hợp những loại thuốc vốn không có khả năng xuất hiện trong thời đại này, tỷ như thuốc triệt sản mà hắn dùng để đe dọa tộc Người Cá trước đó.

Tại sao mọi người đều thích máy móc, không phải bởi vì chúng nó có thể giảm bớt nhiều công đoạn rườm rà, mà còn biến phức tạp thành đơn giản sao?

Tuy mỗi lần mở phòng thí nghiệm là phải tăng rất nhiều điểm cặn bã, nhưng so với việc bắt đầu từ con số không thì… hắn thà gia tăng số điểm ấy.

Nguyên Chiến đã quen với việc thỉnh thoảng hắn hay biến mất, thấy hắn quăng lại một câu như vậy liền không còn bóng dáng nữa, mí mắt cũng chẳng thèm giật một cái.

Nửa ngày sau, Nghiêm Mặc ra khỏi phòng thí nghiệm, đưa cho Nguyên Chiến một cái khẩu trang phòng độc trông rất quái dị.

Khẩu trang phòng độc được khâu lại từ vải bông, nhìn rất đơn sơ, phần ở miệng và mũi nhô ra ngoài, Nguyên Chiến bóp bóp, phát hiện bên trong có cái gì đó.

Nghiêm Mặc giải thích: “Bên trong là lớp lọc chất độc, đừng mở ra, thời gian gấp quá, thuốc men không đủ, khẩu trang phòng độc cũng không xịn lắm, nếu chút nữa anh ngửi thấy mùi gay mũi thì nhất định phải nói cho tôi biết.”

Hai người đeo khẩu trang lên rồi ra khỏi lòng đất.

Bên ngoài giăng một lớp sương mù, sương mù mênh mông ở khắp mọi nơi, còn ẩm ướt nữa.

Nguyên Chiến đột nhiên túm lấy tay Nghiêm Mặc: “Nơi này hình như là một sơn động.” Vừa rồi lúc bọn họ đứng trên này quá ngắn, hắn còn chưa kịp quan sát xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK