Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

15218553_1886567991575932_2097712550_n


“Vì sao bọn họ lại đến Hỏa Thành?

Đương nhiên là tới để trả thù rồi!”
Làm sao để dân tâm Cửu Nguyên vững chắc, cố gắng giảm bớt việc phân chia giai cấp?

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thảo luận với nhau trước đưa ra một vài quyết định đại khái, rồi hỏi ý kiến của ba vị đại lão Chú Vu, Tư Thản và Ngu Vu, sau đó tiến hành thảo luận với các lãnh đạo Cửu Nguyên, cuối cùng định ra quy tắc mới trong việc truyền thụ phép huấn luyện.

Vì quy định mới này mà Nghiêm Mặc tách ra hai khái niệm mới là điểm cống hiến và người tình nguyện.

Cách tính điểm cống hiến bao gồm các mục đức trí thể mỹ vân vân, trong đó phẩm đức là mục chiếm nhiều điểm nhất. Mà việc nảy ra sáng kiến tích điểm cống hiến đến từ cách tính giá trị cặn bã mà sách hướng dẫn tính cho hắn…

Còn người tình nguyện là cơ hội cho những người muốn chủ động cống hiến nhưng không biết làm sao để tăng điểm cống hiến của mình. Hoạt động tình nguyện bao gồm làm việc nghĩa, tham gia các hoạt động cứu viện, hay hướng dẫn cho các học sinh đã hoặc mới nhập học. Nếu có ai sầu lo vì mình không biết làm sao để có được nhiều điểm cống hiến hơn, vậy thì làm người tình nguyện chính là con đường kiếm điểm tốt nhất.

Tuy như vậy sẽ khiến người làm công việc tình nguyện ôm tâm tư tìm công danh lợi lộc, nhưng vì bản thân Nghiêm Mặc khi trước cũng là như vậy nên hắn không bắt ép tất cả mọi người đều phải có phẩm đức thiện lương, nhưng hắn hy vọng người Cửu Nguyên có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dùng việc tăng điểm cống hiến để mọi người tiếp thu khái niệm tình nguyện viên, chẳng những giúp Cửu Nguyên hình thành thói quen tương trợ lẫn nhau và đoàn kết, mà còn bất tri bất giác nâng cao tố chất chỉnh thể của Cửu Nguyên, để mỗi người xem việc trợ giúp người khác là điều đáng tự hào.

Đám người Ô Thần nhìn cách tính điểm cống hiến phức tạp mà đau đầu.

Nghiêm Mặc cười: “Mới đầu mấy đứa sẽ cảm thấy phiền toái, nhưng khi áp dụng, kỳ thật sẽ không quá phức tạp đâu. Tỷ như một học sinh, nếu điểm thi lần lượt là 10 điểm, 55 điểm, 90 điểm, vậy điểm cống hiến của nó sẽ là 15.5 điểm. Nếu nó phạm lỗi thì dựa theo mức phạm lỗi mà trừ điểm. Nếu nó tham gia làm việc nghĩa, vậy dựa theo quy định khi làm hoạt động đó sẽ nhận được bao nhiêu điểm cống hiến để tính cho nó. Mỗi năm học, giáo viên và học sinh các khoa cũng có thể giúp nhau chấm điểm, một phần điểm cũng có thể cộng vào điểm cống hiến. Mà trường học có thể gia tăng đội học sinh đi tuần tra, nếu phát hiện có người đánh nhau hay gây chuyện, lãng phí thức ăn ở căng tin, đại tiểu tiện bừa bãi, vân vân, nếu có nhiều người làm chứng, thì có thể trừ điểm cống hiến của những học sinh phạm lỗi đó.”

Nghiêm Mặc thấy mọi người đã hiểu được cơ bản mới nói tiếp: “Những chuyện đó đều là ví dụ, còn chi tiết hơn để làm sao mới tốt thì chúng ta có thể thử nghiệm vài lần để tổng kết ra một phương pháp mới hoàn thiện hơn. Làm sao để tính điểm cống hiến cho học sinh, Ô Thần nhóc và Diệp Tinh, Tát Vũ phụ trách quản lý việc này, làm một báo cáo kỹ càng cho sư phụ. Còn các chiến sĩ thì… Tranh, làm phiền anh rồi.”

Tranh gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi các đoàn trưởng khác lại họp để thương lượng.”

Nghiêm Mặc lại phân phó Nguyên Băng: “Ngoại trừ chiến sĩ và học sinh, những chức nghiệp khác, trẻ con, người già và người bình thường sẽ do anh tính điểm cống hiến, một mình anh lo không hết thì gọi thêm bọn Thảo Đinh và Đại Hà tới giúp.”

“Được.” Nguyên Băng rất dứt khoát.

“Các trưởng lão, thần thị còn lại, Nguyên Chiến và cả tôi cũng có tính điểm cống hiến, tôi sẽ bàn bạc với Đại Chiến, rồi mọi người lại cùng nhau thảo luận và quyết định.”

Mọi người đồng ý.

Sau khi giải thích rõ ràng khái niệm điểm cống hiến và tình nguyện viên, mọi người không còn dị nghị gì đối với quy định mới khi truyền thụ phép huấn luyện. Cho dù bọn họ có cảm thấy tiêu chuẩn đưa ra là quá nhiều, nhưng nghĩ đến việc mình và người thân của mình được nhiều lợi ích hơn những người khác, thì tất cả đều im lặng.

Nghiêm Mặc rất hiểu tâm tính của mọi người, nếu không phải mâu thuẫn giữa chiến sĩ thần huyết và người thường xuất hiện sớm hơn hắn dự đoán, làm hắn không thể không dùng bí quyết luyện khí công và tu luyện sức mạnh linh hồn ra làm mồi câu, thì khi đối phó với người ngoài hành tinh không biết sẽ đến vào lúc nào, rất có thể sẽ phổ cập từng loại và từng bước tu luyện xuống cho mọi người.

Có điều, dù đã đổi kế hoạch, nhưng Nghiêm Mặc suy tính, có lẽ không đến ba trăm năm, chỉ cần truyền thừa của Cửu Nguyên không ngừng truyền xuống, các loại công pháp sẽ được phổ cập rộng hơn, dù có áp dụng các biện pháp trừng phạt và phòng trộm nghiêm mật thì cũng sẽ không thể ngăn được sự lan truyền của nó.

Nhưng đừng nói ba trăm năm, chỉ cần năm mươi năm, Nghiêm Mặc tin rằng mình có thể dẫn dắt Cửu Nguyên trở thành một siêu cường quốc! Đến lúc đó hắn sẽ không cần mồi câu gì nữa, mà chỉ với chế độ, quốc sách, quốc lực của Cửu Nguyên cũng có thể giữ được lòng người.

Hai ngày sau, Mộc Thành, Thủy Thành, Phong Thành dùng Cốt Điểu chở một đống thức ăn tới.

Đây là đợt đầu tiên, sau đó còn có một chuyến vận chuyển bằng đường bộ sẽ hơi lâu một chút, nhưng có con đường mà Nguyên Chiến và các chiến sĩ cấp cao trải, Mộc Thành, Thủy Thành, nhất là Mộc Thành đã đi với tốc độ nhanh hơn vài lần, có lâu cũng không lâu hơn bao nhiêu.

Dùng muối đỏ để đổi thức ăn đã giải quyết được nan đề trước mắt của Cửu Nguyên.

Bộ Nga dẫn chiến đội không lập tức trở về Cửu Nguyên, mà đi vòng tới mỏ than, để các chiến sĩ đào than, dự tính hai ngày này sẽ có rất nhiều than đá được đưa tới.

Nghe nói Cửu Nguyên thiếu thức ăn, tộc Người Cá cũng đưa tới một lượng lớn cá tôm tươi mới.

Hơn nữa còn có các chiến sĩ điều khiển thực vật thúc đẩy cho một phần lương thực và trái cây bước vào kỳ thu hoạch, Thâm Cốc, Đáp Đáp, Tiểu Hắc và cha con lão Sơn Tiêu hợp tác, săn được không ít con mồi và sơn trân ẩn giấu ở bên ngoài dãy núi Hoàng Tinh, đến lúc này, nguy cơ trước mắt về thức ăn và vật sưởi của Cửu Nguyên đã hoàn toàn được giải quyết.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng thở phào nhẹ nhàng. Tiếp theo chỉ cần cố gắng đến khi mùa xuân về là bọn họ có thể mở rộng sản lượng nuôi trồng, lần nữa khôi phục trạng thái tự cấp tự túc mà còn thừa lương thực.

“Trải đường! Chúng ta phải trải nhiều đường hơn, chỉ có như vậy, vật tư từ các nơi mới có thể tập trung vào Cửu Nguyên, việc giao dịch với số lượng lớn mới thuận lợi.”

“Trong thành còn chuyện gì đặc biệt cần hai người chúng ta ra mặt không?”

Nghiêm Mặc cẩn thận suy nghĩ, lấy sổ ghi chú ra nhìn nhìn: “Hẳn là hết rồi, ngoại trừ lễ ăn mừng sau cuộc chiến thì những chuyện khác đều đã sắp xếp xong xuôi cả.”

Nguyên Chiến tính tính: “Bây giờ chỉ có chiến đội thám báo của Mãnh và nhóm người mà Bộ Nga dẫn đi vẫn còn ở bên ngoài, những người khác thì đã lục tục trở về, hoặc đã về đến vùng phụ cận. Có điều, tôi nhận được tin tức của đội điểu quân, Mãnh cũng đang trên đường trở về, Bộ Nga chắc chắn trước buổi tối ngày mốt có thể về tới thành. Vậy lễ ăn mừng tổ chức vào sáng ngày thứ ba đi, sau đó sáng ngày thứ tư chúng ta xuất phát, cách thời gian đã hẹn những hai mươi bốn ngày, đủ cho chúng ta lề mề trên đường đi.”

Nghiêm Mặc đồng ý.

Năm thứ tám lịch Cửu Nguyên, sáng ngày hai mươi tháng mười hai.

Trên quảng trường ở nội và ngoại thành Cửu Nguyên, trường học, các doanh trại, bao gồm cả thành nhỏ Nguyên Tế phụ thuộc cùng những địa điểm quan trọng đều được dán một tờ biểu ngữ, nội dung do người phụ trách chuyên môn giải thích.

Rất nhiều người tập trung đứng trước tờ biểu ngữ nhìn.

Người đi tuyên truyền giảng giải chỉ vào biểu ngữ mà cao giọng nói: “Mọi người có muốn biết về sau phải làm thế nào để có được phép huấn luyện không? Trên biểu ngữ đã viết rõ, tôi tới để đọc và giải thích cho mọi người nghe, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

“Mau nói mau nói!” Rất nhiều người không biết chữ thúc giục.

Người tuyên truyền bắt đầu đọc: “Đầu tiên là quy định chung.”

Quy định một, chỉ có con dân Cửu Nguyên mới được học toàn bộ phép huấn luyện sơ, trung và cao cấp, cũng sẽ có cơ hội được học phương pháp tu luyện sức mạnh linh hồn và bí quyết luyện khí công cao thâm. Trừ phép huấn luyện sơ cấp ra thì các phép huấn luyện khác khi không được tư tế đồng ý thì không được phép truyền ra ngoài. Nếu người khác lén học hoặc lén truyền, vậy kẻ lén truyền ra chắc chắn phải chịu trừng phạt và bị thu hồi công pháp. Con cái của kẻ học trộm thì trừ phi tuyên thệ gia nhập Cửu Nguyên và trung thành với Cửu Nguyên, nếu không cũng sẽ bị nghiêm trị và thu hồi công pháp. Cái từ ‘người khác’ này tức là bao gồm tất cả các chủng tộc có trí tuệ và bán trí tuệ.

Quy định hai, tất cả con dân Cửu Nguyên gia nhập Cửu Nguyên ngày hôm đó, chiến sĩ và học sinh trong học viện khi tòng quân và nhập học phải dùng chiến hồn thề công khai vĩnh viễn sẽ trung thành với Cửu Nguyên, sau đó mới học phép huấn luyện sơ cấp.

Quy định ba, phàm là những kẻ phản bội Cửu Nguyên, hay phạm phải trọng tội không thể tha thứ, chắc chắn sẽ bị thu hồi tất cả công pháp tu luyện của Cửu Nguyên, đồng thời cùng sẽ bị nghiêm trị, nếu tội trạng nghiêm trọng thì sẽ xử tử. Trong đó bao gồm tất cả các chủng tộc có trí tuệ và bán trí tuệ.

Quy định bốn, ngoại trừ tư tế, dù là ai, khi không được tư tế và thủ lĩnh cho phép mà tự mình truyền thụ công pháp. Một khi bị phát hiện, những kẻ liên quan sẽ bị thu hồi công pháp và nghiêm trị. Phương pháp thu hồi công pháp là phế bỏ kinh mạch và năng lực thần huyết, đồng thời xóa đi toàn bộ ký ức về công pháp.

Mới đầu khi nghe thấy, người chỉ cảm thấy thân là con dân Cửu Nguyên thật đáng kiêu ngạo, nghe đi, chỉ có người Cửu Nguyên bọn họ mới có tư cách học phép huấn luyện cao thâm, lại còn có phép huấn luyện sơ cấp mà toàn thể đều được học.

Nhưng khi mọi người nghe đến cuối cùng, tất cả đều không khỏi hít ngược một hơi. Phương pháp triệt tiêu này thật là đáng sợ, so với việc trực tiếp giết người còn tàn nhẫn hơn, ai mà chịu đựng được việc đang là ‘thần’ mà giáng xuống làm phàm nhân, thậm chí còn trở thành phế nhân không bao giờ được tập luyện công pháp nữa!

Có điều mọi người cảm thấy cách trừng phạt như vậy rất thích hợp, bọn họ hoàn toàn có thể chấp nhận. Phép huấn luyện là do tư tế đại nhân của bọn họ vì người Cửu Nguyên bọn họ mà xin Tổ Thần và được ban ân cho, mắc gì phải cho kẻ khác học không?

Người phụ trách tuyên truyền tiếp tục giảng giải: “Tiếp theo là về phương thức có được phép huấn luyện trung và cao cấp.”

Quy định năm, tất cả con dân Cửu Nguyên sau ba năm học phép huấn luyện sơ cấp, chỉ cần điểm cống hiến cho Cửu Nguyên trong ba năm liên tục đạt tới mức bình quân và không phạm phải tội gì bị ghi chép trong sổ, đồng thời đạt đủ tiêu chuẩn của chiến sĩ cấp ba đỉnh cấp, thì sẽ tự động có được phép huấn luyện trung cấp. Nhưng nếu điểm cống hiến và kết quả thi không đạt yêu cầu, thế thì chờ duyên sau vậy.

Quy định sáu, muốn có được phép huấn luyện cao cấp ít nhất phải có điểm cống hiến vượt qua giá trị bình quân 20% trong năm năm liên tục và không phạm phải bất cứ tội trạng nào, đồng thời phải là chiến sĩ cấp tám đỉnh cấp. Những điều còn lại giống như quy định ba.

Tiếng nghị luận vang lên từng trận.

Người tuyên truyền đã được dặn dò kỹ, không để ý đến tiếng nghị luận của mọi người mà tiếp tục nói: “Tiếp theo là cách để lấy phép huấn luyện sức mạnh linh hồn và bí quyết luyện khí công mà mọi người quan tâm nhất.”

Quy định bảy, năm mươi con dân Cửu Nguyên có điểm cống hiến cao nhất trong hai năm liên tục có thể lấy đượp phép huấn luyện sức mạnh linh hồn sơ cấp hoặc bí quyết luyện khí công sơ cấp, hai cái phải chọn một. Chú ý 1: Chiến sĩ thần huyết thích hợp tu luyện phép huấn luyện sức mạnh linh hồn hơn. Chú ý 2: Người nào không tích đủ điểm cống hiến trong hai năm liên tục, vậy số năm phải tăng gấp đôi.

Quy định tám, ba mươi người có điểm cống hiến đứng đầu trong năm năm liên tục, có thể lấy được phép huấn luyện sức mạnh linh hồn trung cấp hoặc bí quyết luyện khí công trung cấp. Những cái khác giống như quy định bảy.

Quy định chín, muốn lấy được phép huấn luyện sức mạnh linh hồn cao cấp hoặc bí quyết luyện khí công cao cấp phải được tư tế, thủ lĩnh và hội đồng trưởng lão nhất trí tán thành, sẽ do tư tế hoặc thủ lĩnh đích thân chỉ dạy.

Người tuyên truyền đọc đến đây thì tổng kết: “Cảm tạ Tổ Thần, cảm tạ tư tế đại nhân và thủ lĩnh, dựa theo quy định mới, tất cả mọi người có thể học phép huấn luyện sơ cấp, một nửa người có thể học được phép huấn luyện trung cấp, ba phần mười người có thể học được phép huấn luyện cao cấp. Là tỉ lệ mà các thế lực khác tuyệt đối không thể tưởng tượng được, bản thân phép huấn luyện của chúng ta đã tốt hơn của các thế lực khác rất nhiều, điều này có thể thấy số người Cửu Nguyên chúng ta có thể kích phát năng lực thần huyết một cách tự nhiên sau khi học phép huấn luyện sơ cấp đã vượt xa nhiều thế lực khác.”

Có người phản ứng chậm, nghe nói như vậy chỉ cảm thấy việc lấy được phép huấn luyện thật khó, nhưng nghe người tuyên truyền giải thích như vậy mới phát hiện, tựa hồ như chỉ cần bọn họ chịu cố gắng nỗ lực, thì mỗi người trong số họ đều có khả năng cả.

Người tuyên truyền nói tiếp: “Điều mà mọi người quan tâm nhất là việc làm thế nào để lấy được phép huấn luyện sức mạnh linh hồn sơ cấp và bí quyết luyện khí công sơ cấp, nó không quá khó, cứ hai năm là sẽ có năm mươi người nhận được cơ hội. Phép huấn luyện sức mạnh linh hồn trung cấp và bí quyết luyện khí công trung cấp thì cứ năm năm sẽ có ba mươi người có cơ hội được học. Mà chỉ cần chúng ta có đủ cống hiến cho Cửu Nguyên, đủ để tư tế và thủ lĩnh đại nhân cùng các trưởng lão tán thành, thì việc được học phép huấn luyện sức mạnh linh hồn cao cấp và bí quyết luyện khí công cao cấp không phải chuyện trong mơ! Tóm lại, chỉ cần mọi người chịu cố gắng nỗ lực, việc có được phép huấn luyện cao thâm thật sự không phải hy vọng xa vời.”

Quy định mới để lấy phép huấn luyện vừa đưa ra, không cần phải nói, toàn bộ Cửu Nguyên đều sôi trào.

Cách tính điểm cống hiến cũng được dán biểu ngữ vào sáng sớm ngày hôm sau và bắt đầu áp dụng trong hệ thống quản lý của Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, giao cho Tô Môn một nan đề, bảo nó luyện chế ra loại cốt khí có thể thống kê số liệu.

Tô Môn nghiêm túc nói: “Sư phụ, xin cho con thời gian mười năm.”

Nghiêm Mặc nghe vậy thì cười ha ha, vỗ vỗ nó: “Đi, dẫn con đi tìm Tiểu Dobino, con có thể tâm sự một phen với nó.”

Có sẵn Dobino là người máy trí năng cao cấp ở đây, hắn sẽ không bỏ gốc lấy ngọn mà đòi phải dùng cốt khí tạo ra máy tính, có lẽ, về sau sẽ có người làm ra được, nhưng bây giờ có thứ càng tốt càng tiện hơn, vì sao lại không dùng?

Thế giới có rất nhiều màu sắc, mà hành tinh được hắn mệnh danh là hành tinh Bàn Cổ có thể bao dung đủ loại văn minh phát triển.

Máy móc, khoa học, điện tử, từ trường, dị năng, ma pháp, vu thuật, võ công, thậm chí là tu tiên, có điều hình thức biểu hiện khác nhau mà thôi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là trăm sông đổ về một biển, vì sao không thể cùng tồn tại trong một thế giới?

Khi phương thức tu luyện được đa dạng hóa, khi người thường có thể luyện thể, luyện khí, hiểu biết khoa học, bọn họ có còn sợ chiến sĩ thần huyết không? Đồng thời, chiến sĩ thần huyết có thể lên trời xuống đất, đào núi lấp biển, hay thậm chí là bước vào vũ trụ, nhưng vũ khí khoa học chưa chắc đã có thể uy hiếp được bọn họ.

Mà điều Nghiêm Mặc hắn phải làm không phải là khiến các loại lực lượng đối địch với nhau, mà là dung hợp chúng nó, để chúng nó vì hắn, vì Cửu Nguyên, vì thế giới này mà hoạt động, chỉ cần thích hợp thì có thể cùng tồn tại và phát triển.

Nếu khoa học kỹ thuật không đánh lại người ngoài hành tinh, vậy bọn hắn có thể dùng dị năng, vu thuật, võ công, pháp thuật! Hắn không tin đám người ngoài hành tinh đó thật sự không có điểm yếu, tỷ như vũ khí năng lượng của bọn họ, vảy của xuyên sa giáp có thể chống lại. Những cái khác, bọn hắn sẽ tìm ra biện pháp đối phó!

“A Chiến, tôi thật sự rất chờ mong hai mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm sau hay thậm chí là càng xa hơn nữa trên hành tinh Bàn Cổ, anh nói xem khi đó Cửu Nguyên sẽ có hình dạng gì?”

“Không cần tưởng tượng, chúng ta sẽ nhìn thấy.”

Nghiêm Mặc cười to, lần này ra ngoài bọn họ không sử dụng cửa dịch chuyển tức thời, mà dùng Cốt Điểu.

Bây giờ đoàn người bọn họ đã đón Dobino tới vùng trời ở khu vực phụ cận Hỏa Thành, sau khi bay một vòng xác định địa điểm thì chuẩn bị tìm nơi đáp xuống.

Về phần vì sao bọn họ lại vòng xa như vậy, không tới Đỉnh Việt, mà lại đến trạm thứ hai là Hỏa Thành?

Đương nhiên là tới để trả thù rồi!

Lúc Hào tới tham gia lễ ăn mừng sau cuộc chiến đã tố cáo Hỏa Thành, nói Hỏa Thành không dám đối đầu với thành Cửu Nguyên công khai nên thò tay tới thành Nguyên Tế mới được thành lập không lâu, gây ra một đống phiền toái cho Hào và thành Nguyên Tế, tỷ như chặn đánh đội giao dịch và săn thú mà Hào phái ra.

Nếu không phải thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đều quá mức cường đại, Hỏa Thành không dám thật sự đánh thành Nguyên Tế, mà chỉ quấy rầy, châm ngòi, dụ dỗ làm chủ, thì chắc Hào đã không rảnh để mà mang người có công tới tham gia lễ ăn mừng.

Nghe Hào nói, các lãnh đạo Cửu Nguyên cực kỳ tức giận, đồng thời xem Hỏa Thành như một đại địch của Cửu Nguyên ngoại trừ tộc Hữu Giác, thiết nghĩ bọn họ phải đi dạy cho đám người đó một bài học mới được.

Xét thấy tất cả mọi người đều đã gấp không chờ nổi, Nghiêm Mặc liền thuận theo lòng dân mà đưa mọi người tới Hỏa Thành trước.

Điều thú vị là, khi tới gần Hỏa Thành, Nghiêm Tiểu Nhạc vẫn luôn an tĩnh ngắm cảnh đột nhiên kích động.

Nghiêm Tiểu Nhạc cộc cộc cộc đi đến bên mắt cốt điểu, chỉ vào một ngọn núi trông như cái đầu gấu ở bên ngoài: “Cách cách.”

Con đã nói chỗ này nhìn quen lắm mà, chính là ngọn núi này, con nhớ rõ nó! Con đã đánh với bán thần Hỏa Thiêu Vân ở đây một trận, sau đó con rớt vào một cái động, bò rất lâu mới bò ra.

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu Tiểu Nhạc: “Đứa nhỏ đáng thương, cái động kia rất sâu à? Nhóc bò mấy ngày mới ra?”

“Cách cách!” Trọng điểm không phải là con bò bao lâu, mà là thứ trong cái động kia! Nơi đó có rất nhiều, rất nhiều thức ăn ngon! Nghiêm Tiểu Nhạc dùng sức giậm chân.

Cốt Điểu loạng choạng, mọi người hoảng sợ kêu la.

Nghiêm Tiểu Nhạc ngượng ngùng co cái chân xương xẩu của mình lại, Kim Kê Độc Lập, chắc là nó cảm thấy như vậy có thể giảm bớt trọng lượng?

Nghiêm Mặc cười đến hai mắt cong cong, dịch lại lời của Nghiêm Tiểu Nhạc cho mọi người nghe.

“Thức ăn ngon mà cốt binh có thể ăn?” Tiểu Hắc là người đầu tiên tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Cái động kia ở đâu? Trong ngọn núi hình đầu gấu kia à?” Dobino bay lên.

Nghiêm Tiểu Nhạc gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ, khi Cốt Điểu sắp đáp xuống mới nhớ ra một chút: “Cách cách!”

Không, không phải ở trong núi, con nhớ rõ ở chính diện thấy có tai gấu, cho nên… cái động nằm ở vị trí đó!

Nghiêm Mặc phiên dịch, mọi người liền nhìn theo hướng tay Nghiêm Tiểu Nhạc chỉ, liền thấy đối diện ngọn núi hình đầu gấu là một tòa thành thật lớn được xây bằng loại nham thạch màu đỏ!

Động ở Hỏa Thành? Thức ăn ngon cũng ở bên dưới Hỏa Thành?

Ô Thần được dẫn theo để học tập cái mới quay đầu hỏi Nghiêm Mặc: “Sư phụ, chúng ta tiên lễ hậu binh, hay là… sư phụ!?”

“Ưm!” Nghiêm Mặc đột nhiên ôm đầu, mất đi ý thức, ngã xuống.

“Mặc!”

“Sư phụ!”

“Tư tế đại nhân!”

Nguyên Chiến là nhanh nhất, hắn đứng cách Nghiêm Mặc một khoảng, nhưng khi Nghiêm Mặc kêu lên, hắn đã vọt tới bên cạnh đối phương, đỡ được thân thể tư tế yêu dấu của mình đang ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK