Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1506084138372


“Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ đã giết hại con hắn!”Diệp Tinh và Tát Vũ mặt mày xanh mét, hai người bọn nó cũng giống như Ô Thần, trên danh nghĩa là học sinh năm ba và năm tư của học viện, nhưng đồng thời cũng đảm đương việc dạy thay giáo viên. Các giáo viên của học viện này hầu như đều như thế, vừa học vừa dạy những gì mình biết cho người khác.

Khi cuộc chiến với Hữu Giác Nhân vừa kết thúc, những ai thích học viện như Diệp Tinh và Tát Vũ đều cho học sinh đi học lại vào ngày hôm sau, Tô Môn cũng đi theo bọn nó.

Kết quả còn chưa bắt đầu học thì Tô Môn đã gặp chuyện.

Bọn nó nghe được tin đã chạy tới, muốn ngăn trận hỗn loạn này, nhưng số học sinh quá nhiều, hơn nữa còn có người tộc Biên Khê chạy tới, hai đứa nhỏ nhất thời không áp được, mà các giáo viên dạy thay khác cũng giống như học sinh chia làm ba phe.

Một phe đứng về phía tộc Biên Khê, yêu cầu nghiêm trị và giết Hữu Giác Nhân, còn muốn đuổi tất cả bọn họ ra khỏi Cửu Nguyên, bao gồm cả Tô Môn. Nhân số bên phe này là nhiều nhất, không tính người tộc Biên Khê nhưng cũng đạt tới ba phần tư số học sinh.

Còn lại một phần tư, một nửa thì sống chết mặc bay, một nửa thì hưởng ứng lời kêu gọi của Diệp Tinh và Tát Vũ, muốn áp trận hỗn loạn trước, nhưng nhân số quá ít, đến bây giờ vẫn không có bao nhiêu tác dụng.

Chờ khi tộc Bạch Giác bên kia đồng ý dùng chiến đấu để giải quyết vấn đề với tộc Biên Khê, người muốn ngăn cản trận hỗn loạn cũng trầm mặc — nếu người Bạch Giác tự đồng ý thì bọn họ cũng không thể xen vào việc của người khác.

Diệp Tinh và Tát Vũ muốn hỏi Tô Môn đến tột cùng là sao, nhưng Tô Môn lại không nói gì cả, người Bạch Giác lại bảo vệ nó chặt chẽ, muốn tới gần cũng khó.

Đối với Tô Môn, Diệp Tinh và Tát Vũ không có ác cảm, nhưng nếu nói là thích thì cũng không hẳn, dù sao bọn nó vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng vì cùng là đệ tử của sư phụ, nên khi đối xử với nó đương nhiên cũng có nhiều sự quan tâm hơn.

Theo lý thuyết thì đây là ngày đầu Tô Môn đi học, trường học lại có chế độ quản lý nghiêm khắc, dù thế nào cũng không thể xảy ra chuyện tồi tệ như vậy.

Nhưng sự tình đã xảy ra.

Khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dẫn người chạy tới học viện, chiến sĩ tộc Biên Khê đã đánh nhau với hộ vệ của Tô Môn, đám học sinh lớn lớn bé bé cùng các giáo việc mơ hồ chia làm ba phe mà vây xem.

Có không ít người hò hét cổ vũ, tiếng cổ vũ hầu như nghiêng về phía tộc Biên Khê.

Tang Diệp và các chiến sĩ cùng thần thị Bạch Giác bảo vệ Tô Môn rất chặt chẽ, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Lê tiên sinh lau mồ hôi: “Cũng may cũng may, hỗn chiến cuối cùng cũng kết thúc, vừa rồi tất cả mọi người đều đánh như phát điên.”

“Sư phụ! Thủ lĩnh!” Diệp Tinh tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang vội vàng chạy tới.

“Thủ lĩnh và tư tế đại nhân đến rồi! Mau ngừng đánh!” Có người khuyên can.

“Thủ lĩnh và tư tế tới, để bọn họ thẩm phán bọn ác đồ Hữu Giác đó! Giết chết chúng!”

“Đúng! Để tư tế đại nhân đem bọn chúng ra tế trời, để thần trừng phạt chúng!”

“Tổ Thần tại thượng, việc này náo loạn lớn quá rồi…” Trong đám người đang kích động có một nhóm sau khi thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đến thì nhanh chóng bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống theo, nhưng đại đa số người lại càng thêm phẫn nộ.

Ngoại trừ hai người còn đang so đấu, những người khác đều vội vàng tránh đường, nhao nhao hành lễ với hai người.

Diệp Tinh và Tát Vũ chạy đến trước mặt hai người, hành lễ trước, rồi không đợi Nghiêm Mặc hỏi, Diệp Tinh đã chủ động muốn giải thích: “Sư phụ, tình huống khá tệ, nguyên nhân xảy ra là…”

Nghiêm Mặc giơ tay, vẫy tay ý bảo thị vệ và thần thị bảo hộ Tô Môn đưa nó qua đây.

Tô Môn cắn môi, đẩy đẩy Tang Diệp đang che trước người mình, thấp giọng nói: “Đưa tôi qua.”

Tang Diệp không đồng ý.

Tô Môn thấp giọng nói: “Anh nghe tôi, hay là tôi nghe anh?”

Tang Diệp quay đầu, nhìn thật sâu vào vị Đại Vu tôn quý nhất của bọn họ: “Đương nhiên là tôi nghe ngài. Nhưng ngài thật sự muốn cứ như vậy mà ở lại Cửu Nguyên sao? Ở chỗ này, khắp nơi đều là kẻ thù của ngài, không có ai mang thiện ý với ngài cả, ngay cả người dạy dỗ ngài… cũng phần lớn là vì lợi dụng ngài, nếu hắn thật sự quan tâm ngài, thì sao lại để ngài rơi vào loại tình trạng này, sự tình hôm nay rõ ràng là một âm mưu!”

Tô Môn bắt lấy tay Tang Diệp, ngẩng đầu, hai mắt trong suốt và sáng ngời, kiên định không chút do dự: “Tôi tin sư phụ. Tang Diệp, đừng bao giờ nói xấu sư phụ ngay trước mặt tôi, tôi không muốn ghét anh.”

Tang Diệp cảm nhận được bàn tay nho nhỏ mềm mại và ấm áp, lửa giận trên mặt dần biến mất, gật đầu với một hộ vệ khác, sau đó lui ra sau một bước, uốn gối, tránh đường.

Tô Môn đi tới trước mặt Nghiêm Mặc.

Hai mắt Nghiêm Mặc rơi xuống chân nó, một chân của nó bị thương, trên chân bọc vải, giày chỉ tròng lên trên chân.

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu thằng bé, câu đầu tiên chính là: “Sư phụ tin con.”

Mũi Tô Môn chua chua, đôi mắt lập tức đỏ ửng.

Câu thứ hai: “Đau không?”

Tô Môn đột nhiên nhào vào lòng Nghiêm Mặc, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống. Chỉ có trời mới biết nó đã phải chịu áp lực lớn tới cỡ nào, phần lớn sự bình tĩnh của nó chỉ là giả vờ, nếu không phải nó tin tưởng vững chắc rằng sư phụ nhất định sẽ đứng về phía nó, bảo vệ nó, tin tưởng nó, thương nó, thì chắc nó đã… dẫn theo đám Tang Diệp mà đào tẩu.

Nghiêm Mặc ôm thằng bé thường xuyên gặp chuyện không may này, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, dùng năng lượng sinh mệnh chữa lành vết thương cho nó.

“Bây giờ các người có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi đấy.”

Không biết những lời này của Nghiêm Mặc là nói với ai.

Diệp Tinh và Tát Vũ nhìn nhau, cuối cùng do Diệp Tinh giỏi ăn nói tiến lên kể lại những chuyện mà nó biết.

Hết thảy nguyên nhân đều nằm ở chỗ Tô Môn là Hữu Giác Nhân, bởi vì chủng tộc của nó mà gần đây mọi người sinh ra cảm giác bài xích, hơn nữa Tô Môn còn mang theo hộ vệ và thần thị cùng đến trường, loại ‘thái độ kiêu ngạo quý tộc’ này càng khiến đám thiếu niên dễ nóng giận.

Đầu tiên là một vài học sinh ác ý khiêu khích, cố ý nói với bạn học bên cạnh những lời như: “Bọn Hữu Giác Nhân đó bị đánh bại, sao chưa cút về nhà của mình đi, mà còn mặt mũi tiếp tục ở lại Cửu Nguyên thế này.” để kích thích.

Các học sinh có người thân vì Hữu Giác Nhân xuất hiện mà có thương vong là biểu hiện càng thêm kịch liệt, trực tiếp cản đường Tô Môn, bắt nó dẫn đám chó Hữu Giác của nó cút ra khỏi học viện.

Mới đầu Tô Môn nhịn, mặc kệ những học sinh đó nói bao nhiêu lời khó nghe, nó cũng không để ý tới.

Ác ngôn tựa như dao. Lời nói và việc làm của những học sinh đó đương nhiên khiến Tang Diệp và các chiến sĩ cùng thần thị Bạch Giác tức muốn nổ phổi, trong mắt bọn họ, thân phận của Tô Môn là Đại Vu cao quý nhất tộc, là sự tồn tại tối cao mà bọn họ lấy chiến hồn ra thề phải bảo hộ cả đời, mà người Cửu Nguyên lại là Vô Giác Nhân thấp hèn —— quan niệm đã ăn sâu bén rễ sẽ không thay đổi nhanh như vậy, ngay cả Tang Diệp và người Bạch Giác chấp nhận năng lực của người Cửu Nguyên, nhưng ý thức về địa vị cao đã ăn sâu vẫn làm bọn họ xem thường Vô Giác Nhân từ trong xương tủy.

Nhưng vị Đại Vu tối cao của Hữu Giác Nhân mà bọn họ tôn kính và sùng bái lại bị một đám Vô Giác Nhân mà trước kia bọn họ khinh thường nay trào phúng và sỉ nhục, đám người Tang Diệp sao có thể chịu đựng được?

Bởi vì Tô Môn nhịn, nên học sinh tụ tập lại càng lúc càng nhiều, lại đang là thời gian đi học, con người đều có bản tính xem náo nhiệt, thấy là chuyện có liên quan đến người Bạch Giác thì vây lại, rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ người một nhà chịu thiệt, cũng chạy qua xem.

Chờ khi các giáo viên nghe được tin mà chạy tới, hai bên đã bắt đầu xô đẩy.

Đám người Tang Diệp bảo vệ Tô Môn muốn đột phá vòng vây, mới đầu bọn họ không sử dụng bất cứ vũ khí gì, chỉ muốn đẩy những người đang chặn đường ra.

Nhưng tay bọn họ vừa đụng vào người học sinh, đám học sinh đó cũng lập tức đẩy trở về, dùng lời nói để đả kích và tấn công càng hăng.

Đám người Tang Diệp đã sớm ôm một bụng lửa, này còn là khi bọn họ chưa rành tiếng Cửu Nguyên, chỉ có thể nghe được vài từ trọng điểm —— đây cũng là mục đích mà bọn họ tới học viện, ngoại trừ để bảo vệ Tô Môn, còn là để học ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục. Nếu bọn họ thật sự nghe hiểu bọn học sinh Cửu Nguyên nói gì, thì chắc bọn họ đã sớm nhịn không được mà ra tay.

Vì thế, lửa giận hai bên dần dần bốc cao, lực xô đẩy cũng càng lúc càng mạnh, đám học sinh không cần đối phương nghe có hiểu hay không, mà mắng chửi càng lúc càng khó nghe.

Ngay khi Tô Môn quyết định dẫn theo bọn Tang Diệp cùng tạm lui, hôm nay không tới trường học, thì một chiếc gai đất đột nhiên chui ra từ lòng đất, thiếu chút nữa đâm xuyên qua người Tô Môn!

May là Tang Diệp luôn duy trì cảnh giác cao độ và có tốc độ phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi chiếc gai đất bắn ra đã kéo Tô Môn vào lòng mà tránh đi.

Nhưng chân Tô Môn vẫn bị thương.

Một chiến sĩ Bạch Giác như phát hiện ra kẻ tấn công, hét lớn một tiếng về phía kia, lập tức giơ tên lên bắn qua đó.

Tô Môn và Tang Diệp đều không kịp ngăn cản.

Mà hung thủ bị chiến sĩ kia hoài nghi chính là một chiến sĩ khống chế đất đảm đương chức vụ giáo viên trong trường.

Chiến sĩ khống chế đất này vừa thấy chiến sĩ Bạch Giác ra tay với mình thì lập tức dựng khiên đất lên ngăn cản.

Lại có gai xuất hiện quanh thân Tô Môn và Tang Diệp, lần này có rất nhiều, Tang Diệp bảo vệ Tô Môn, các chiến sĩ Bạch Giác khác cũng đối phó cật lực, nhóm thần thị sức yếu không kịp né, có không ít người bị gai đất bén nhọn đâm bị thương.

Thế lại càng không xong, vốn dĩ chỉ có một chiến sĩ Bạch Giác tấn công tên chiến sĩ khống chế đất kia, hiện giờ lại không đợi Tô Môn và Tang Diệp ra lệnh, các chiến sĩ Bạch Giác khác cũng phẫn nộ đánh trả.

Các giáo viên và bọn học sinh đứng quanh tên chiến sĩ khống chế đất kia đương nhiên không thể nhìn người một nhà chịu thiệt, cũng nhao nhao ứng chiến, có người muốn bảo vệ chiến sĩ khống chế đất kia, cũng có người muốn nhân cơ hội dạy cho Hữu Giác Nhân một bài học.

Tô Môn vừa thấy tình hình bất ổn, lập tức ra lệnh cho bên mình dừng tay.

Các chiến sĩ và thần thị Bạch Giác rất tôn kính Tô Môn, nghe nó kêu dừng tay thì dù có không cam tâm tình nguyện thế nào cũng phải dừng.

Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ dừng tấn công, lại có người nhân cơ hội đánh lén, lần này là lửa.

Tang Diệp vừa thấy có người đánh lén, sợ Tô Môn bị thương, lập tức hạ lệnh phản kích.

Hai chiến sĩ và năm thần thị Bạch Giác bị thương, Tô Môn đã không còn lý do kêu dừng, nó không thể để người bảo vệ nó thất vọng với nó, nên cam chịu để bọn họ phản kích.

Cuộc chiến mở rộng, càng lúc càng nhiều người bị cuốn vào, có người bị thương, nhưng lúc này hai bên vẫn còn lý trí, cũng không có ai thật sự lấy mạng ra mà đánh.

Một vài giáo viên còn bình tĩnh cũng lớn tiếng hô hào bảo mọi người dừng đánh và đuổi đám học sinh đứng xem náo nhiệt đi. Còn một số chiến sĩ khống chế đất thì không ngừng dựng tường đất, muốn bao vây chiến trường, không cho trận hỗn chiến bên trong làm học sinh bên ngoài bị thương.

Có người thấy vụ này càng lúc càng lớn và căng, vội vàng đi gọi chiến sĩ cấp cao Mộc Chùy ở học viện tới tọa trấn, nhưng Mộc Chùy lại không có ở đó, nói là đi ra ngoài tiễn người, phải chốc lát mới trở về.

Ngay khi mọi người đang do dự xem có nên dừng trận hỗn chiến này lại không thì cháu trai của tộc trưởng tộc Biên Khê chỉ mới chín tuổi nãy giờ đứng một bên xem náo nhiệt, bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ôm tim mà ngã xuống.

Trên ngực thằng bé là một mũi tên bằng xương, là mũi tên của Hữu Giác Nhân!

Bạn bè và tộc nhân của thằng bé vội ôm lấy nó từ phía sau, muốn hỏi xem nó bị thương ở chỗ nào, nhưng chờ khi thấy rõ thương thế của nó, thì tiếng rống bi ai vang lên: “Biên Việt đã chết! Hữu Giác Nhân giết chết Biên Việt!”

Bởi vì sự cố đột ngột này mà trận hỗn chiến dừng lại vài giây, các giáo viên khuyên can nhanh chóng nhân cơ hội tách mọi người ra.

Nhưng vì Biên Việt chết, trận hỗn chiến tuy dừng nhưng bầu không khí lại càng thêm bất ổn.

“Khi đó con mới tới.” Diệp Tinh áy náy nói: “Nếu con tới sớm một chút thì tốt rồi.”

Nghiêm Mặc dùng ánh mắt an ủi nó, bảo nó đừng tự trách. Dân tình Cửu Nguyên phức tạp, không có vũ lực cường đại thì muốn áp chế những người nguyên thủy này không hề dễ dàng, nhất là đối với dân cư mới gia nhập, nói lý là vô dụng.

Học viện Chiến Mặc mới mở, vì để tất cả các con dân được khai trí nên không giới hạn đầu vào, chỉ cần người muốn vào học đều có thể vào, chẳng qua sẽ có một vài bài kiểm tra nho nhỏ để nhập học, tiện cho việc phân lớp, thế nên trong học viện mới có con nít, nhưng phần lớn cũng là người trưởng thành. Diệp Tinh và Tát Vũ không lớn tuổi lắm, vũ lực cũng không quá cao, muốn khiến những người trưởng thành mà bản tính nguyên thủy còn nặng đó nghe lời đương nhiên rất khó.

Diệp Tinh dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Tô Môn đang ở trong lòng Nghiêm Mặc: “Con muốn biết toàn diện hơn nhưng lúc con hỏi Tô Môn thì Tô Môn không chịu nói cho con biết.”

Nghiêm Mặc thở dài, hắn có thể đoán được tâm lý của Tô Môn. Đơn giản là ‘các người đều nhằm vào tôi, không thích tôi, vu oan cho tôi, tôi nói ra thì có ích lợi gì, các người sẽ tin tôi sao, còn không bằng chẳng nói gì cả.”

Tô Môn rời khỏi lồng ngực Nghiêm Mặc, lau nước mắt lung tung, giọng nói như bị nghẹt mũi: “Sư phụ, con không phải vì tức giận mà không nói.”

“Ồ? Vậy thì vì sao?” Nghiêm Mặc cúi đầu hỏi thằng bé.

Tô Môn ngửa đầu, vẻ mặt có chút chần chờ.

Nghiêm Mặc cười, xoa xoa vành tai dày của nó: “Nói đi, sư phụ nói tin con thì nhất định sẽ tin con, sư phụ biết con không có ý làm hại ai, nhưng con không ra tay thì hộ vệ và thần thị của con rất có khả năng bị ngộ sát, trong tình huống hỗn loạn như vậy, ngộ sát là rất cao.”

Tô Môn muốn giải thích cái gì đó, Nghiêm Mặc lại nói: “Sư phụ hoài nghi hộ vệ và thần thị của con, đồng thời cũng hoài nghi tất cả những kẻ có mặt ở đây, tóm lại, trước khi mình có được bằng chứng thì bất kỳ ai cũng có thể là hung thủ. Cho nên sư phụ cần biết nhiều hơn, góc nhìn của mỗi người đều không giống nhau, có lẽ có người vừa lúc thấy được kẻ đã ngộ sát hoặc mưu sát đứa trẻ kia.”

Tô Môn an tâm.

Nghiêm Mặc buồn cười: “Sư phụ đã nghe Diệp Tinh kể xong, vậy con có muốn nói cho sư phụ biết cái gì không?”

Lần này Tô Môn không còn do dự nữa, há mồm nói: “Sư phụ, có người đang quấy rối.”

“Ồ? Con thấy được? Là ai?”

Tô Môn lắc đầu, vai rũ xuống, có chút uể oải: “Không nhìn thấy, con chỉ cảm giác được thôi.”

Nào ngờ sư phụ có vẻ như rất để ý trực giác của nó, hỏi nó: “Từ khi nào thì con bắt đầu cảm thấy có người quấy rối?”

Tô Môn hơi dừng một chút, không quá chắc lắm mà nói: “Ngay từ đầu?”

Diệp Tinh nhìn về phía Nghiêm Mặc, liền thấy sư phụ mình vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, như không có chút kinh ngạc nào đối với lời Tô Môn nói.

Tát Vũ vẫn luôn giữ im lặng cũng mở miệng vào lúc này: “Sư phụ, con cũng cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, tuy con và Diệp Tinh không phải chiến sĩ cấp cao, nhưng học sinh nơi này chín phần trở lên đều biết tụi con, giáo viên lại càng biết rõ tụi con là đệ tử của ngài, cho nên dù cấp bậc vũ lực của tụi con không cao, nhưng lời tụi con vẫn luôn hữu dụng hơn đa số các giáo viên khác. Nhưng hôm nay khi tụi con cố trấn an bên này thì bên kia lại nhảy ra, cứ như có người đang cố ý kích động trong bóng tối.”

Lê tiên sinh đang dùng khóe mắt chú ý tới người nào đó khẽ nhúc nhích khóe miệng, tựa như khinh thường, lại tựa như đồng cảm.

Tranh và đám người Ô Thần nhìn nhau, lúc này Nguyên Băng cũng chạy tới, thấy Diệp Tinh và Tát Vũ đang thuật lại với Nghiêm Mặc thì xoay người đi qua bên kia.

Bên kia, chiến sĩ tộc Biên Khê và chiến sĩ tộc Bạch Giác vẫn còn tiếp tục chiến đấu, hai bên không vì thủ lĩnh và tư tế đến mà dừng đánh, bọn họ cũng không dừng được, vì cả hai đều sợ đối phương sẽ tập kích khi mình dừng tay.

Tranh nhíu mày, định giúp Nguyên Băng đi ngăn hai người kia.

Nguyên Chiến khoanh tay, cười lạnh nói: “Cứ để bọn họ đánh, đánh tiếp đi, chừng nào chết thì thôi! Không ai được phép tách bọn họ ra!”

Nguyên Băng chuyển hướng, sửa lại thành đi về phía học sinh tụ tập nhiều nhất để tìm hiểu sự việc.

Những người khác: Thủ lĩnh tức giận rồi, làm sao bây giờ?

Rất nhiều người dùng ánh mắt tội nghiệp mà tập thể nhìn về phía tư tế đại nhân của mình, người tộc Biên Khê thì mang vẻ mặt phẫn nộ và không phục.

Nghiêm Mặc không phản đối, ngược lại còn hỏi Diệp Tinh: “Chuyện so đấu bây giờ là thế nào?”

Diệp Tinh đáp: “Lúc con tới, bọn họ tính hỗn chiến tiếp, con và một vài giáo viên cùng ra tay mới ngăn được bọn họ, nhưng bọn họ không chịu từ bỏ việc đòi giết người Bạch Giác, muốn người Bạch Giác lấy mạng đền mạng. Con bảo người đi gọi Nguyên Băng, nói sẽ giao việc này cho đội duy trì trật tự, nhưng tộc Biên Khê chỉ vừa gia nhập Cửu Nguyên ta, không tin tưởng vào năng lực của đội duy trì trật tự…”

Diệp Tinh vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ: “Bọn họ muốn lấy máu trả máu, hơn nữa còn cảm thấy sự thật đã bày ra trước mặt mọi người, căn bản không cần thẩm phán, bọn nhỏ tộc Biên Khê chạy đi kêu tộc nhân của tụi nó, rồi bọn họ càng lúc càng kích động, bất đắc dĩ, con đành phải lấy cớ ngộ thương, để bọn họ so đấu.”

“So đấu mấy trận?” Không ai nhìn ra cảm xúc của Nghiêm Mặc lúc này.

Diệp Tinh lại lặng lẽ rùng mình, đôi mắt to nhịn không được mà nheo lại, mày nhíu thành hình chữ bát (八): “Hai mươi bốn trận, ngay cả Tô Môn, bọn họ cũng yêu cầu khiêu chiến.”

Nghiêm Mặc không bình luận gì về điều này, chỉ nắm tay Tô Môn đi về phía người tộc Biên Khê ở bên kia.

Người tộc Biên Khê căng thẳng, bọn họ vừa nhận được một tin tức nhỏ, Tô Môn Hữu Giác kia lại là đệ tử của tư tế Cửu Nguyên!

Thấy thái độ của Mặc vu đối với thằng bé Hữu Giác kia, chẳng lẽ Mặc vu tới vấn tội bọn họ?

Con trai của tộc trưởng tộc Biên Khê ôm thi thể còn chưa lạnh của con mình, hung tợn trừng đám người Nghiêm Mặc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ đã giết hại con hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK