Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
41438860_852782978446798_8760910157652688896_n


“Trong chiến tranh, có hai cô công chúa tỏa sáng rực rỡ ngoài dự đoán của mọi người.”Ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt, không ai biết Bố Hoa và Nghiêm Mặc đã thương lượng với nhau điều gì.

Cùng ngày hôm đó, Bố Hoa vì biểu hiện thành ý —— hắn cũng không thể không làm như thế, mà được người nào đó hộ tống đi tìm nhóm ám binh Hắc Giác kia, rồi lại được người nào đó hộ tống trở về thành.

Bố Hoa và cha hắn sau một giờ nói chuyện riêng thì đêm đó, Nghiêm Mặc xuất hiện trong mật thất của phủ Mạc Đốn mật đàm với công tước Mạc Đốn.

Công tước Mạc Đốn vì đã được con trai dặn trước, thấy Nghiêm Mặc đột nhiên xuất hiện cũng không lấy làm kinh ngạc, kỳ thật ông không nói cho con trai biết, ông âm thầm giữ những Vô Giác Nhân đó lại là để chuẩn bị cho sau này, chỉ là khi đó ông vì cẩn thận và muốn tìm hiểu bí mật của vực sâu Ác Ma cùng với lợi dụng bọn họ, mà bây giờ thì phần cẩn thận này đã trở thành cọng rơm cứu mạng ông.

Công tước Mạc Đốn không muốn ký khế ước với Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc cũng không cưỡng ép.

Cuối cùng hai bên cũng thương lượng xong, Nghiêm Mặc sẽ trợ giúp tộc Hắc Giác giải quyết chướng ngại để Mạc Đốn bước lên vương vị, vương vị tiếp theo nên là của tộc Hắc Giác, tộc Hắc Giác ít nhiều gì cũng giữ được địa vị lớn.

Mà Mạc Đốn thì đồng ý sau khi ông ta bước lên vương vị sẽ lập tức dừng việc xâm lược đông đại lục, cam đoan duy trì hòa bình cho hai đại lục trong năm mươi năm.

Nghiêm Mặc tuyên bố trong lúc này hắn sẽ dùng đến chiến sĩ ma và Vô Giác Nhân trên tây đại lục để đối phó với tộc Hồng Giác, điều tộc Hắc Giác cần làm là mắt nhắm mắt mở với bất cứ hoạt động nào của Vô Giác Nhân, không được chủ động xuống tay với Vô Giác Nhân.

Tuy Mạc Đốn lo lắng Vô Giác Nhân làm như vậy sẽ hình thành mối nguy hại, nhưng tình huống trước mắt ông lại không thể mượn sức của lực lượng khác, có thể tộc Hắc Giác bọn họ về sau sẽ bị tộc Hồng Giác chèn ép là trở thành chủng tộc phụ thuộc, sau khi suy xét mãi thì ông cũng đồng ý.

Ngày hôm sau, đám người Hình Lục được thả ra, khi đám người Hình Lục nhìn thấy Nghiêm Mặc đứng trước mặt bọn họ, thì tất cả đều xấu hổ mà cúi đầu. Có người tới nói cho bọn họ biết, có người dùng một cái giá lớn để chuộc bọn họ ra.

Nghiêm Mặc không nói nhiều với đám người Hình Lục, mà để Tịch Dương phụ trách thuật lại sự tình cho bọn họ.

Đám người Hình Lục tuy còn thiếu kinh nghiệm, nhưng sau khi nghe xong cũng biết tình huống trước mắt đối với Vô Giác Nhân trong vực sâu Ác Ma mà nói có thể xem là cơ hội mấy ngàn năm có một!

Đám người Hình Lục chia một nửa nhân thủ ra cưỡi Cốt Điểu mà tộc Bạch Giác hữu nghị cung cấp bay về vực sâu Ác Ma, bọn họ trở về để thuyết phục các uyên chủ chủ động xuất kích, tranh thủ tìm lợi ích cho Vô Giác Nhân.

Con trai của thần – Mặc, đã nói: Người biết tự cứu thì sẽ luôn được cứu. Nếu không tự mình nỗ lực, vậy cũng đừng trông mong thần và người khác sẽ vươn tay ra giúp.

Vào cái đêm đi gặp công tước Mạc Đốn, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lại tiếp tục đi gặp Nguyên Châu.

Nguyên Châu vì không cho Cửu Phong trợ giúp Vô Giác Nhân mà lấy danh nghĩa dạy dỗ chim non ra để giữ Cửu Phong ở bên cạnh, còn tìm rất nhiều chuyện tới cho Cửu Phong làm.

Ngại Nguyên Châu, Nghiêm Mặc cũng không trông mong gì nhờ Cửu Phong giúp bọn họ, nhưng lâu rồi không gặp, hắn cũng muốn gặp Cửu Phong thì mới có thể yên tâm, hơn nữa hắn còn có chút việc muốn thương lượng với vị Nguyên Châu đại nhân kia.

Cửu Phong ở chỗ Nguyên Châu sống rất tốt, thực chất mà nói là vui đến quên trời quên đất, Nguyên Châu tìm tới rất nhiều đồ chơi và thức ăn thích hợp cho chim non của Côn Bằng mặt người chơi. Nguyên Châu cũng vì ngăn cản Cửu Phong trợ giúp Vô Giác Nhân, để cam đoan công bằng, y cũng cáo ốm không ra.

Có điều, tình huống của tộc Hồng Giác trước mắt vẫn chưa cần tới y, sự tồn tại của Nguyên Châu có chút giống như đòn sát thủ cuối cùng, chỉ phụ trách bảo hộ ba thành và vương thành được an toàn, cũng có nghĩa là chỉ cần kẻ địch không đánh vào ba thành và vương thành, thì y có thể không ra mặt.

Tỷ như lần trước Nguyên Chiến đại náo ở phủ thành chủ thành Huyền Vũ quá ghê, y mới mang cốt binh ra dọa một phen, nhưng ba thành bây giờ chỉ là nội loạn, khi không có ai phá hủy ba thành và tuyên bố chiếm lĩnh ba thành thì y không cần ra mặt.

Thật ra Ni Nhĩ vương rất muốn dùng tới Nguyên Châu, nhưng Nguyên Châu cáo ốm không ra, hắn cũng hết cách. Mà Ni Nhĩ vương dù bất mãn với Nguyên Châu, có muốn đổi người thì cũng sẽ không đổi ngay lúc này, huống chi Hồ Liên đã sớm dặn dò hắn, nếu không phải là tình huống tất yếu thì chớ có chọc vào Nguyên Châu.

Ni Nhĩ vương từng hỏi Hồ Liên về nguyên nhân, Hồ Liên chỉ nói với hắn, Nguyên Châu cực kỳ cực kỳ mạnh.

Cửu Phong vừa thấy Nghiêm Mặc đến, liền nhét hết mấy thứ tốt mà nó có được từ chỗ Nguyên Châu vào lòng Nghiêm Mặc, làm khóe mắt Nguyên Châu co giật một trận.

Nghiêm Mặc cười: “Vị Ni Nhĩ vương kia và Đại Tư Tế Hồ Liên bắt anh ở trong nhà?”

Nguyên Châu nhìn một tên cho quà đến hớn hở, còn một tên thì nhận đến ung dung, đột nhiên cảm thấy thật ngứa tay: “Chỉ cần các cậu không phá hủy thành, ta sẽ không phải ra mặt.”

Nguyên Châu hơi gợi ý cho hai người một câu.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lập tức hiểu ra, Nghiêm Mặc cười càng thêm vui vẻ: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không phá thành, anh cứ tiếp tục ở nhà trông trẻ đi. Tôi cũng không tính diệt tộc Hữu Giác, chỉ cần bức cho bọn họ không còn sức lực đi xâm lược địa bàn người khác là được.”

Nguyên Châu: “…Bọn họ đã an nhàn lâu lắm rồi, tây đại lục đối với bọn họ không có chủng tộc nào mang sức uy hiếp, nuôi ra không ít quý tộc và chiến sĩ cấp cao ngang ngược kiêu ngạo, vừa lúc ba tộc có mâu thuẫn, nếu không các cậu sao có thể làm ầm làm ĩ dễ dàng như vậy.”

Nghiêm Mặc thừa nhận: “Dù là thế lực nào, phá từ bên trong phá ra đều dễ hơn từ bên ngoài, nhưng nếu trong nội bộ tộc Hữu Giác không có kẽ hở, thì tôi có muốn phá cũng không phá nổi. Chỉ có thể nói thiên thời địa lợi nhân hoà đều đứng về phía tôi.”

Nguyên Châu bị trình độ vô liêm sỉ và dày mặt của Nghiêm Mặc đả bại, mâu thuẫn của tộc Hữu Giác tuy là vấn đề lớn, nhưng trước khi hai người này tới đây, những mâu thuẫn đó có muốn bộc phát ra thì cũng cần ít nhất vài thập kỷ hay thậm chí là vài thế kỷ, nếu tộc Hữu Giác có thể đánh hạ đông đại lục, vậy lợi ích thật lớn đó có thể vùi lấp phần mâu thuẫn này xuống càng sâu hơn, đẩy thời gian ba tộc phát sinh nội loạn ra càng xa hơn, thậm chí là trực tiếp xóa nhòa hoặc thúc đẩy cũng đều có khả năng.

“Được rồi, ta thừa nhận thực lực của hai người các cậu cũng là nguyên nhân quan trọng tạo ra hiện trạng này.” Nguyên Châu hỏi hai người: “Các cậu muốn ở tây đại lục bao lâu?”

Nghiêm Mặc nhướng mày: “Sao? Anh muốn chúng tôi sớm rời đi một chút? Nhưng chúng tôi đã đáp ứng Vô Giác Nhân nơi này sẽ giúp bọn họ thành lập thế lực, hơn nữa, có không ít người theo chúng tôi trở về, trước hết chúng tôi phải nghĩ cách luyện chế ra vài con thuyền hoặc Cốt Điểu an toàn có lượng chứa lớn và tốc độ nhanh mới có khả năng vượt biển, nguy hiểm trên biển là quá nhiều, đường đi lại quá dài, không chuẩn bị tốt thì không thể được.”

“Vậy các cậu tới đây kiểu gì?” Nguyên Châu không mắc lừa.

Nghiêm Mặc giảo hoạt trả lời: “Tôi và A Chiến đương nhiên có biện pháp nhanh chóng đi qua đi lại, nhưng lần này trở về chúng tôi phải dẫn theo không ít người, phương pháp cũng sẽ không giống nhau.”

Nguyên Châu cười ha hả.

Nghiêm Mặc thấy y không chịu cắn câu, đành phải tung ra mục đích của mình: “Tôi nghe nói lãnh địa của Côn Bằng mặt người các anh vừa lúc nằm ở trung tâm biển, nếu có thể mượn đường từ chỗ các anh… thuyền và Cốt Điểu của chúng tôi có thể hạ thấp không ít yêu cầu.”

“Nằm mơ!” Nguyên Châu không chút khách khí mà vứt ra hai chữ.

Nghiêm Mặc nhún vai: “Vậy thì chịu thôi, xem ra tôi chỉ có thể ở lại tây đại lục, chờ khi thế lực Vô Giác Nhân hoàn toàn đứng vững, chờ khi chế tạo ra thuyền và Cốt Điểu kiểu mới, rồi lại suy xét đến việc trở về. Như vậy cũng tốt, có phương tiện thì về sau việc lui tới giữa hai đại lục cũng sẽ dễ dàng.”

Nguyên Châu tức quá phì cười: “Các cậu còn muốn thường xuyên lui tới giữa hai đại lục?”

Nghiêm Mặc hỏi lại: “Vì sao không?”

Nguyên Chiến đột nhiên mở miệng: “Mặc sẽ trở về đông đại lục, tôi ở lại bên này. Cửu Phong cũng về cùng Mặc, đến lúc đó nhờ em ấy dẫn theo vài tên chiến sĩ thần huyết từ cấp mười trở lên qua đây, dù sao cũng không thể để Hữu Giác Nhân nơi này chạy qua đông đại lục của chúng tôi xâm lược, mà đông đại lục chúng tôi thì không có chút phản ứng gì.”

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu Cửu Phong, hôn hôn nó: “Nhóc sẽ hỗ trợ đúng không?”

Cửu Phong bị hôn đến choáng váng: “Ta đương nhiên sẽ giúp cậu, Mặc, muốn mang theo vài người hả?”

Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Mười người được chứ?”

Cửu Phong vỗ ngực: “Không thành vấn đề!”

“Này, các người…!” Nguyên Châu nhìn con chim non không biết cố gắng kia, thật muốn đánh mà đánh không được, mắng cũng mắng không nổi, Côn Bằng mặt người có số lượng ít, sự tự do cũng lớn, chỉ cần bọn họ không trực tiếp lãnh đạo sinh vật có trí tuệ đi đánh nhau trên quy mô lớn thì sẽ không có ai quan tâm cả, huống chi Cửu Phong còn là chim non, lại chỉ chở vài người qua lại mà thôi.

Nguyên Châu nhìn Nguyên Chiến, thấy vẻ mặt hắn không giống như nói giỡn, liền trầm mặc thật lâu, sau đó mới mở miệng: “Nếu ta đồng ý giúp các cậu, cho các cậu mượn đường băng qua đại lục Côn Bằng để trở về, thì các cậu có đáp ứng ta hay không, ít nhất nội trong hai mươi năm không phái chiến sĩ thần huyết sang? Hai người các cậu cũng không được sang?”

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc gật đầu.

Nguyên Chiến: “Được. Nếu tộc Hữu Giác không đánh chủ ý lên đông đại lục chúng tôi, thì chúng tôi cũng sẽ không chủ động gây sự.”

Nguyên Châu thấy tình trạng của tộc Hữu Giác hiện giờ, không nghĩ là trong hai mươi năm sau họ sẽ có sức lực dư thừa đi xâm lược địa bàn của người khác, liền đặt ra ước định này với hai người họ.

Có bước đầu thành công, Nghiêm Mặc và Nguyên Châu lại hẹn thời gian trở về, trước khi đi, Nghiêm Mặc ra vẻ tùy ý mà đột nhiên hỏi: “Trừ bạn đời của anh ra, trong Hữu Giác Nhân có còn ai biết thân phận Côn Bằng mặt người của anh không?”

Nguyên Châu không biết vì sao hắn lại hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời: “Có lẽ Đại Tư Tế Hồ Liên biết một chút, nhưng cũng không biết rõ.”

“Ồ? Sao lại không biết rõ?”

Nguyên Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì không thể nói, liền trả lời: “Gã đã từng phát hiện ta có gì đó khác thường, hoài nghi ta có năng lực thần huyết, mà hình như gã có hứng thú dị thường đối với những chiến sĩ ma có năng lực đặc biệt, năng lực càng cao thì gã lại càng thích. Theo như ta được biết, gã bí mật nuôi dưỡng không ít chiến sĩ ma cấp cao. Lúc trước gã từng thử ta một lấn, chắc là muốn bắt bớ ta, nhưng bị ta phản kích. Sau đó ta cảnh cáo gã, gã không chọc tới ta, thì ta cũng sẽ không gây sự với gã, có lẽ gã biết ta chỉ là muốn ở bên cạnh người bạn đời của mình, mà ở lại cũng có lợi cho tộc Hữu Giác bọn họ, nên gã không trêu vào ta nữa, còn giao quyền quản lý quân đoàn cốt binh cho ta.”

“Cho nên gã biết anh là chiến sĩ thần huyết, nhưng không biết rõ anh là Côn Bằng mặt người?” Nghiêm Mặc truy vấn.

“Ừm, có lẽ gã cho rằng ta là con lai giữa tộc Hữu Giác và sinh vật có trí tuệ nào đó. Khả năng tạo ra con lai như thế là cực nhỏ, nhưng cũng không phải không có.”

Nghiêm Mặc lại hỏi một vài chuyện liên quan đến Hồ Liên, Nguyên Châu có cái chịu nói, có cái không chịu nói. Nghiêm Mặc nghe xong, cảm thấy hình như Nguyên Châu cũng không biết linh hồn của Hồ Liên có điểm dị thường, xem ra bí mật trên người Hồ Liên phải dựa vào chính hắn mà đào bới.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc để ý tên tư tế Hồng Giác kia như thế, trong lòng tràn ra mùi chua, càng thêm chán ghét Hồ Liên.

Cửu Phong thấy hai người Nghiêm Mặc rời đi, cũng muốn đi theo bọn họ, nhưng bị Nguyên Châu giữ lại.

Nghiêm Mặc cũng dỗ dành Cửu Phong, bảo nó ở lại đây chơi đùa một khoảng thời gian, chờ tới khi sắp về sẽ gọi nó cùng trở về, sau đó nói nhỏ với Cửu Phong ngay trước mặt Nguyên Châu: “Sơn Thần đại nhân vĩ đại, xem xem nơi này có thứ tốt gì, có thể lấy thì lấy hết, chúng ta mang về Cửu Nguyên!”

Chim nhỏ Cửu Phong đã sớm bị hai người này dạy hư, nghe vậy liền cười khặc khặc, nó thấy mỗi lần Nguyên Chiến đánh nhau xong sẽ mang về một đống chiến lợi phẩm, đã sớm đỏ mắt, lần này tới phiên nó mang về cho Mặc một đống chiến lợi phẩm đi!

Nguyên Châu đột nhiên cảm thấy con tim có chút đau.

Sau khi trở về, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lo cho tình huống của Cửu Nguyên, thấy ông Hách có tinh thần không tệ lắm, liền bảo ông nghỉ ngơi một đêm rồi bắt đầu đốt lửa liên lạc với Cửu Nguyên.

Cửu Nguyên bên kia đã sớm lo lắng vô cùng, vốn dĩ từng hẹn cứ mười ngày sẽ liên hệ một lần, có lúc sẽ hơi trễ một chút, nhưng mấy ngày nay đã tới ngày hẹn mà vẫn không thấy Nghiêm Mặc liên lạc, bọn họ đã lo muốn hỏng rồi. Vì thế, bọn họ sắp xếp vài tộc nhân của ông Hách thay phiên canh chừng bên đống lửa, chỉ sợ sẽ bỏ qua cuộc liên lạc nào.

Mà Cửu Nguyên bên kia vừa thấy ánh lửa bập bùng lạ thường, lập tức phái người đi gọi vài vị quản lý tới.

Tranh và đám người Ô Thần dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

“Thủ lĩnh đại nhân! Tư tế đại nhân!” Tuy không thể trực tiếp đối thoại, nhưng biết là đối phương cũng được rồi, đủ để khiến người Cửu Nguyên mừng rỡ như điên.

Bởi vì ông Hách và tộc nhân của ông vẫn chưa học xong chữ của Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc và Cửu Nguyên thuật lại lời mình cho hai người phụ trách liên lạc bên đống lửa để họ dùng phương thức của tộc mình mà phiên dịch.

Bởi vì văn tự của tộc Bái Hỏa có ký hiệu hữu hạn, những chuyện có thể nói cũng hữu hạn, cuối cùng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chỉ xác định được vài việc.

Thứ nhất, Cửu Nguyên trước mắt vẫn còn an toàn.

Thứ hai, Cửu Đại Thượng Thành lấy Vu Thành dẫn đầu, liên hợp với Cửu Nguyên, Đỉnh Việt, tộc Trùng, tộc Thú, tộc Thủy, tộc Hữu Sí và tộc cây Trường Sinh, cùng chống lại sự xâm lược của Hữu Giác Nhân. Cửu Nguyên phái ra hai chiến đội chi viện, do Thâm Cốc và Đáp Đáp dẫn đầu.

Thứ ba, tộc Đỉnh Việt nhờ có vũ khí kim loại mà trở thành tiêu điểm trong các cuộc chiến với Hữu Giác Nhân.

Thứ tư, trong chiến tranh, có hai cô công chúa tỏa sáng rực rỡ ngoài dự đoán của mọi người. Một là đại công chúa Lạp Mạc Na của Âm Thành, vị đại công chúa này có thể dùng tiếng ca để hát lên một ca khúc đặc biệt nào đó, tạo ra hiệu quả như trong lời ca, sau khi sử dụng cốt loa do Nghiêm Mặc ‘phát minh’, tác dụng quần công đặc biệt tốt.

Còn một vị thì tất cả mọi người lại càng không ngờ tới, chính là công chúa Diệu Hương của Thổ Thành, năng lực của cô ta có thể điều khiển cảm xúc của người khác, mà hình như cô ta có được vật phẩm đặc biệt nào đó có khả năng phóng đại năng lực của cô ta, giúp cô ta không cần chạm vào sinh vật sống mới thi triển được năng lực, cứ như vậy, tuy không thể làm gì cốt binh, nhưng những cốt nô bị cốt thừa Hữu Giác Nhân khống chế ít nhiều gì cũng bị cô ta ảnh hưởng, tạo ra đủ loại tình trạng trong chiến đấu.

Càng thú vị là, vị công chúa không lớn tuổi, lại còn lớn lên trong khuê phòng này, dần dần thể hiện năng lực dẫn binh và thống trị của cô ta, bởi vì Thổ Thành đã bị Cửu Nguyên bán gồm thâu, nên không biết vị công chúa này gọi từ đâu ra một đám người lùn da màu xám xanh, bọn người đó vô cùng hung hãn, dưới sự dẫn dắt của vị công chúa Thổ Thành này và tân Đại Tư Tế Xà Đảm, cướp lại được một nửa thế lực của Thổ Thành từ trong miệng Cửu Nguyên.

Mà khi Cửu Nguyên và các tòa Thượng Thành khác định đối phó với cô ta, thì vị công chúa này rất thông minh mà dừng thế, đồng thời dẫn thủ hạ và các chủng tộc khác cùng đối kháng với Hữu Giác Nhân.

Tóm lại, bên người hai vị công chúa có rất nhiều người tụ về, thế lực của Cửu Đại Thượng Thành đã không còn rõ ràng, có vài tòa Thượng Thành đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu xác nhập hoặc bị gồm thâu.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không có nhận xét gì về việc này, chỉ dặn dò Cửu Nguyên: Một là bảo bọn họ cẩn thận những đòn đánh lén của Hữu Giác Nhân; hai là bảo bọn họ tạm thời đừng cướp địa bàn mới, trước mắt hay thắt chặt địa bàn của mình, đừng tiếp nhận bất kỳ lời khiêu khích nào, làm việc khiêm tốn một chút, hết thảy chờ bọn hắn trở về rồi nói sau; ba là thông báo bọn hắn sẽ trở về Cửu Nguyên trong bốn mươi lăm ngày là nhanh nhất, muộn nhất là chín mươi ngày.

Ông Hách mệt mỏi nên đi ngủ trước.

Nghiêm Mặc nhìn ánh lửa thật lâu không nói gì, hắn có chút hối hận vì đã buông thả cho công chúa Diệu Hương kia.

“Em đang lo lắng cái gì?” Nguyên Chiến ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Diệu Hương. Tôi rất lấy làm lạ không biết cô ta tìm được tộc Si từ đâu ra, còn có thể khiến những con quái vật đó bán mạng cho cô ta. Càng kỳ quái hơn là năng lực dẫn binh và thống trị của cô ta, thấy thế nào cũng không giống chuyện mà một con nhóc có thể làm được.” Thậm chí Nghiêm Mặc còn hoài nghi liệu Diệu Hương có bị xuyên hồn không.

“Có lẽ là vì Xà Đảm?” Nguyên Chiến có chút cảnh giác với Xà Đảm, tên này có thể thoát khỏi lồng giam dung nham của hắn trong trận tỷ thí, chỉ như vậy cũng đủ để hắn xem tên đó như kẻ địch lớn.

“Có lẽ. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.” Nghiêm Mặc nghĩ tới lão tư tế Nguyên Tế lúc trước đã bị thiêu cháy, hồn phách nhập vào người lão ta thật sự đã chết sao? Có khi nào là…?

Nghiêm Mặc nói hoài nghi của mình cho Nguyên Chiến nghe, Nguyên Chiến nghe xong thì lại không lo lắng: “Em nghi con nhỏ Diệu Hương kia bị hồn phách lúc trước chiếm lĩnh thân thể?”

“Ừ. Tôi nhớ rõ lúc ấy cái tên râu xồm kia đã dẫn dắt một đám tộc Si, hiện giờ Diệu Hương cũng kiếm được một đám như vậy, tôi không tin trên đời này có chuyện trùng hợp kỳ lạ đến thế.”

Nguyên Chiến khí phách nói: “Nếu là gã thì sao chứ? Chúng ta có thể giết chết gã một lần, vậy vẫn có thể giết chết gã lần thứ hai. Nếu gã chỉ muốn tìm một nơi để sống, vậy chúng ta không cần để ý tới gã, còn nếu gã nhất quyết muốn chọc vào Cửu Nguyên chúng ta, vậy chúng ta sẽ giết gã một lần rồi lại một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK