Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

bạch giác


“Tán Bố thật sự rất anh tuấn hệt như lời y nói, dù trên đầu y có một cái sừng dài, giữa ấn đường còn có con mắt thứ ba.”Nghiêm Mặc dành hai ngày chìm trong cốt thừa để tiếp thu truyền thừa của bóng đen.

Hình thức truyền thừa lần này không giống hình thức dạy học lúc trước lắm, sau khi tiến vào liền có giọng nói bảo hắn nằm trong biển tri thức, cảm giác tiếp theo rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, có một lượng lớn tri thức rót vào đầu, liền tựa như mình đã từng học qua.

Hai ngày, Nghiêm Mặc nằm trong biển tri thức để ôn tập những kiến thức đó, thẳng đến khi không thể quên mất.

Đám người Nguyên Chiến đã được hắn dặn trước, thấy hắn hôn mê hai ngày thì cũng không quá lo lắng, chỉ ở bên cạnh hắn không đi đâu.

Nghiêm Mặc tiến vào cốt thừa, điều đầu tiên muốn làm là nói ra chuyện cái bóng đen đã uy hiếp mình, nhưng đáng chết rằng hắn không nói được, cái bóng đen kia bắt hắn phải giữ bí mật, nếu không thì sẽ dùng nô lệ cốt trừng phạt hắn.

Chú Vu không chờ mãi trong phòng được, ngoại trừ tối ngày đầu còn trở về ngủ một đêm, thì hôm sau đã không thấy tăm hơi đâu.

Đảo mắt đã qua hai ngày, cuộc tụ hội bắt đầu.

Trường Qua nhắc trước một lần, bảo bọn họ chuẩn bị xuất phát, nhưng lúc này Nghiêm Mặc vẫn còn ngủ mê man.

Nguyên Chiến nghĩ cách kéo dài thời gian, Chú Vu thì quấy nhiễu bọn họ.

Thời gian kéo ra thật dài, Trường Qua rất bất đắc dĩ, lại không dám nói nặng. Chỉ có tên người hầu Vu Thành không rõ chuyện của Cửu Nguyên là chạy tới thúc giục, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu sau khi tiếng trống vang lên ba lần mà các người vẫn chưa tới địa điểm tổ chức cuộc tụ hội, thì coi như Cửu Nguyên các người chủ động từ bỏ quyền khiêu chiến.”

Trường Qua thấy tên người hầu này dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với Cửu Nguyên, lập tức kéo hắn ra ngoài.

Nhị Mãnh nhíu mày, nôn nóng hỏi Nguyên Chiến: “Lão đại, làm sao đây?”

Nguyên Chiến xoay người về phòng, bế Nghiêm Mặc vẫn chưa tỉnh lại lên: “Đi.”

“A? Nhưng Mặc đại vẫn chưa…”

“Có ta ở đây, để ta xem đứa nào dám ăn hiếp đồ đệ ta!” Chú Vu cướp lời của Nguyên Chiến, phất tay: “Đi theo ta, chúng ta đi gặp đám Cửu Đại Thượng Thành đó!”

Nguyên Chiến mỉm cười, bế tư tế đại nhân của mình đi theo sau Chú Vu. Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh cũng theo sát.

Suốt đường đi không có ai nói chuyện, Nghiêm Mặc chưa tỉnh, Nguyên Chiến không có tâm tư nào để quan sát các tòa kiến trúc của Vu Thành.

Nhị Mãnh có hơi căng thẳng, phong cảnh trên đường đi cũng không lọt vào mắt. Lạp Mạc Linh thì rất bình thường, trở thành người ung dung nhất trong năm người.

Trường Qua phụ trách dẫn đường, suốt đường đi đều giữ yên lặng, tuy mọi người đi bộ, nhưng tất cả đều là chiến sĩ nên tốc độ cũng không chậm, ngay cả Chú Vu cũng đi rất nhẹ nhàng.

Địa điểm tổ chức nằm ở khu đất trống trong trung tâm thần điện Vu Thành.

Tiếng trống vang lên, thành Cửu Nguyên là thế lực bước vào cuối cùng, tất cả mọi người cùng dời mắt lên người bọn họ.

Ngoại trừ Nhị Mãnh hít sâu một hơi, Nghiêm Mặc đang mê man, thì vẻ mặt của ba người khác đều bình thường.

Có người hầu tiến lên dẫn đường: “Các anh là bộ lạc Cửu Nguyên đúng không? Đi theo tôi, vị trí của các anh nằm ở bên phải Vu Thành.”

Nguyên Chiến ngẩng đầu, thu bố cục toàn trường vào mắt.

Các thế lực ngồi thành một vòng tròn, mỗi một thế lực đều có mười hai chiếc ghế, cách xếp ghế tự do, trừ mười hai người đó ra, những người khác chỉ có thể đứng.

So với Cửu Nguyên từng bị yêu cầu chỉ được dẫn theo mười người, thì các thế lực khác hiển nhiên không bị hạn chế số lượng, thế lực nào cũng mang theo ít nhất ba mươi người trở lên, nhưng lại không quá năm mươi người.

Hai bên Vu Thành là các thế lực mới nổi hiện nay, bên phải là Cửu Nguyên, bên trái là Đỉnh Việt.

Lúc người Đỉnh Việt nhìn thấy Cửu Nguyên xuất hiện, cả đám đều mở to mắt quan sát đối phương, nhất là hai vị lãnh đạo cấp cao của bọn họ.

Mắt Nguyên Chiến luôn nhìn thẳng, bế Nghiêm Mặc đi đến ghế Cửu Nguyên.

Có tiếng nghị luận xì xào vang lên, tựa hồ như rất nhiều người đang lấy làm lạ vì không biết người nằm trong lòng Nguyên Chiến là ai, mà người biết thân phận cậu thiếu niên đó thì lại thắc mắc đối phương xảy ra chuyện gì.

Không có ai nghĩ rằng cậu thiếu niên đang ngủ, trong trường hợp quan trọng như thế này, bộ tưởng mình là Vu Tượng hay sao? Có thể ngủ khò khò dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người à?

Ám Bặc và mấy người khác trao đổi một ánh mắt, đừng nói là có người xuống tay với thiếu niên kia nha? Nếu là thật, vậy quả Vu Vận còn nằm trên người cậu ta không?

Lưu Diễm lại ép ông lão thấp gầy kia nhìn Nghiêm Mặc, ông lão thấp gầy nhìn trong chốc lát rồi lắc đầu, nói vẫn không nhìn ra được gì.

Chú Vu vừa ngồi xuống liền phổ cập kiến thức cho những người khác.

Hai bên Cửu Nguyên và Đỉnh Việt không phải là thế lực Thượng Thành, mà là bốn chủng tộc trí tuệ, trong đó có tộc Người Rắn Bạch Hi mà Cửu Nguyên rất quen thuộc, còn ba tộc khác lần lượt là tộc Người Khổng Lồ, tộc Trùng Nhân và tộc Hữu Sí*.

(*Hữu Sí: Có cánh.)

“Bốn tộc này cũng chỉ còn chút ít, trước cuộc đại chiến thời viễn cổ, truyền thuyết nói thực lực của mấy tộc này và tộc cây Trường Sinh, tộc Người Cá, tộc Luyện Cốt đều không chênh lệch nhau, nhưng sau cuộc đại chiến, tộc Người Cá lui vào sâu trong biển, tộc cây Trường Sinh không bước ra khỏi rừng, tộc Luyện Cốt tuyệt chủng, các tộc khác cũng không tốt hơn tộc Luyện Cốt là bao.”

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa tỉnh lại, chứ nếu hắn nghe xong lời này nhất định sẽ nói: Sau đó nhân loại vùng lên.

Các loại dã thú hình thù kỳ quái, sinh vật bán trí tuệ và sinh vật trí tuệ có rất nhiều ở nơi hoang dã, đám người Nguyên Chiến không có vẻ mặt gì kỳ lạ khi nhìn thấy những tộc này.

Chú Vu lại giải thích về tám tòa Thượng Thành khác cho bọn họ.

Bên cạnh bốn tộc mới là thế lực của tám tòa Thượng Thành còn lại, thử nhìn, những thế lực Thượng Thành đó cũng không hoàn toàn được cấu thành từ nhân loại, trong đó có không ít chiến sĩ Thượng Thành mang hình thù kỳ quái.

Giữa các thế lực là khoảng cách chừng hai mét, để lại một vùng đất trống không lớn ở chính giữa vòng người, bởi vì bố cục là vòng tròn, nên tất cả các thế lực đều có thể nhìn thấy nhau một cách rõ ràng.

Tuy Cửu Nguyên là thế lực tiến đến cuối cùng, nhưng cũng không phải người tới cuối.

Trong mười hai tư tế của Vu Thành chỉ mới có mười người đã tới, vị trí ở giữa và bên trái vị trí giữa vẫn còn trống.

Chú Vu đắc ý chỉ chỉ vị trí bên trái chiếc ghế giữa, rồi lại chỉ chỉ mũi mình: “Thấy không? Đó là vị trí của ta, dù ta không ở thần điện Vu Thành thì bọn chúng cũng phải để trống vị trí đó cho ta!”

Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh lập tức bày ra vẻ kính nể.

Có tư tế Vu Thành đảo mắt qua đây, Chú Vu liền hung hăng trừng một cái.

“Vu Tượng đại nhân đến ——!” Theo tiếng ngâm báo thật vang dội, bốn tên nô lệ thân cao hơn hai mét, cơ bắp đầy người, nâng một cái giường xuất hiện.

Nhị Mãnh vừa nhìn thấy người trên giường lập tức hết hồn.

Chú Vu lại nhíu mày nói thầm: “Con voi béo sao lại béo còn ghê hơn trước nữa rồi?”

Có không ít người đứng dậy hành lễ với Vu Tượng, nhưng cũng có người ngồi yên bất động.

Giường được thả xuống, bốn tên tráng hán liền lui ra phía sau, một người đàn ông có diện mạo cực kỳ anh tuấn đột nhiên xuất hiện bên người Vu Tượng.

Người đàn ông này vừa xuất hiện, ngoại trừ Cửu Nguyên và Đỉnh Việt vẫn chưa có nhiều hiểu biết, thì toàn bộ người ở đây đều đứng lên hành lễ, ngay cả Chú Vu cũng nhìn qua phía đối phương mà gật đầu chào.

Nguyên Chiến vừa nhìn thấy người đàn ông kia, chiến ý trong lòng bỗng nhiên dâng lên.

Người đàn ông kia cũng nhìn về phía hắn, tầm mắt hai bên chỉ giao nhau một giây đồng hồ.

Người khác cảm thấy thời gian này rất ngắn, nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy rất dài, người nọ dời ánh mắt đi trước, trên mặt hiện lên chút ý cười lười nhác, rồi đưa lỗ tai tới sát Vu Tượng để nghe y nói gì đó.

Nguyên Chiến bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.

Chú Vu đột nhiên vỗ vai Nguyên Chiến: “Đó là Phi Sơn, chiến sĩ mạnh nhất Vu Thành, có người nói hắn là chiến sĩ duy nhất vượt qua cấp mười trong Cửu Đại Thượng Thành, không ai biết hắn bây giờ đã cấp mấy rồi. Đừng thấy bản mặt của hắn đẹp, chứ kỳ thật rất âm hiểm, thủ đoạn cực kỳ độc ác, những thế lực dám bất kính với Vu Thành, hắn có thể giết sạch toàn bộ sức chiến đấu của người ta. Mà các thế lực Thượng Thành khác, dù không sợ con voi béo thì cũng phải sợ hắn, bởi vì có hắn, con voi béo mới có thể ngồi ổn trên vị trí đệ nhất tư tế.”

“Anh ta là chiến sĩ bảo hộ của đệ nhất tư tế?”

“Ờ.”

“Anh ta sẽ ra tay trong cuộc khiêu chiến?”

“Trừ phi bây muốn khiêu chiến Vu Thành. Ê, bây sẽ không khiêu chiến Vu Thành thật đấy chứ? Này nhóc, mới vô đừng có chơi lớn thế được không?” Chú Vu hết hồn, vươn tay chọt đồ đệ bảo bối, hy vọng mình có thể chọt cho nó tỉnh lại rồi ngăn cản tên chiến sĩ này, hai mắt hắn đã tràn ngập chiến ý rồi.

“Con không có ngu như vậy.” Nguyên Chiến ngăn móng vuốt của Chú Vu, không cho ông tiếp tục chọt má Nghiêm Mặc.

Chú Vu tức giận, mỗi lần đụng tới đồ đệ bảo bối của ông là tên gia súc này lại tranh giành!

Nói tới Nghiêm Mặc trong cốt thừa.

Nghiêm Mặc đã tiếp thu xong truyền thừa của cái bóng đen, nhưng hắn không lập tức rời đi, mà ngồi trong biển tri thức trầm mặc một chốc.

Trong cái truyền thừa kia thế mà lại có nói đến phương pháp luyện chế và phá giải nô lệ cốt, đây là khảo nghiệm mà cái bóng đen đặt ra, hay là sơ sẩy của tên đó?

Hắn cảm thấy cả hai đều không đúng.

Mà câu đố này đã được giải đáp một chút khi Tán Bố chủ động xuất hiện.

Tính cách Tán Bố vẫn hoạt bát sáng sủa như lúc trước, còn chưa nói chuyện thì tiếng cười đã tới trước: “A, Tiểu Mặc, cậu được thần yêu thương sao? Đã một đoạn thời gian không gặp mà tinh thần lực của cậu đã mạnh tới mức có thể thấy dáng vẻ anh tuấn của ta rồi.”

“Là anh?”

“…Là ta.”

Hai người không nói rõ, nhưng cả hai đều hiểu đối phương đang nói cái gì.

Tán Bố thật sự rất anh tuấn hệt như lời y nói, dù trên đầu y có một cái sừng dài, giữa ấn đường còn có con mắt thứ ba.

Với vẻ ngoài của Tán Bố, có thể thấy thân hình người tộc Luyện Cốt cao lớn hơn nhân loại rất nhiều, Tán Bố thoạt nhìn cao khoảng hai mét hai, cái này vẫn chưa tính chiều dài của sừng. Trán bọn họ rộng và hơi nhô ra, nhưng khi nhìn sẽ không thấy như thế là dị dạng, mà ngược lại còn cảm thấy bọn họ nên có dáng vẻ này.

“A, tộc Luyện Cốt vẫn chưa tuyệt chủng, cũng đỡ. Bọn họ không bảo thủ, mà suy nghĩ ra nhiều phương pháp tốt hơn, vậy cũng rất tốt. Lúc trước bọn ta không có phương pháp truyền thừa hết toàn bộ kiến thức tộc Luyện Cốt cho một người chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu lúc trước bọn ta có phương pháp truyền thừa này…”

Tán Bố chưa nói xong thì đã ngồi xuống cạnh Nghiêm Mặc, sờ sờ đầu hắn: “Lúc cậu tới, ta còn tưởng tộc Luyện Cốt đã chết sạch cả rồi, nhưng thì ra vẫn có một ít tộc nhân sống sót, trốn khỏi mảnh đại lục này.”

Tâm tình Nghiêm Mặc rất phức tạp: “Anh muốn tôi giao truyền thừa cho bọn họ à?”

Tán Bố ôm hắn vào trong lòng, trầm mặc hồi lâu.

Nghiêm Mặc không đẩy y ra, chỉ yên lặng nhìn tay mình.

Tán Bố bỗng nhiên cầm một bộ xương khô lên để vào lòng hắn, Nghiêm Mặc không hiểu gì cả.

“Đây là em gái ta, nó chết trong tay một người tộc Luyện Cốt khác.”

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn bộ xương khô trong lòng, dùng ánh mắt của một bác sĩ mà tìm điểm khác biệt giữa bộ xương khô này và những bộ xương khô khác, sau đó thấy ở huyệt Bách Hội của bộ xương khô, cũng chính là vị trí cái sừng của người tộc Luyện Cốt có một vết xước mờ mờ.

Tán Bố lại cầm bộ xương khô thả vào trong biển tri thức trở lại: “Tộc Luyện Cốt cũng giống như nhân loại các cậu, dù cùng một chủng tộc nhưng cũng chia ra rất nhiều bộ lạc, mà giữa bộ lạc và bộ lạc khó tránh khỏi sẽ có chiến tranh, nhánh của bọn ta là nhánh có thực lực cường đại nhất, nhưng dù trong cùng một bộ lạc, thì suy nghĩ và cách làm của mọi người cũng sẽ không giống nhau.”

“Cho nên anh không tán đồng cách làm của cái bóng đen kia?”

Tán Bố cười, không trả lời mà nói tiếp: “Hắn ta không phải bóng đen, hắn tên Ni Tháp, là người tộc Hồng Giác. Tộc Hồng Giác cũng là nhánh có sức chiến đấu cường đại nhất trong huyết mạch tộc Luyện Cốt, bọn họ biết cách tạo ra những cốt khí có sức tấn công cao.”

“Tộc các anh chia ra tổng cộng bao nhiêu tộc?” Nghiêm Mặc nhìn cái sừng của Tán Bố, màu trắng, thẳng tắp, bóng loáng, nhẵn nhụi, rất đẹp.

“Ba tộc. Là Bạch Giác, Hắc Giác và Hồng Giác. Mà ta vừa mới biết ba tộc vẫn còn thế hệ sau, chẳng qua tộc Bạch Giác có số lượng ít nhất. Mặc, ta hy vọng cậu có thể đồng ý với ta một việc.”

“Anh hy vọng tôi giao cốt thừa giao cho người tộc Bạch Giác.”

Tán Bố gật đầu, rồi xoa xoa tóc Nghiêm Mặc khen: “Cậu là một cậu bé thông minh, giúp ta tìm người thừa kế thích hợp, đừng cố chấp như Ni Tháp, trước khi đó bọn ta sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để người tộc Luyện Cốt khác lấy đi cốt thừa.”

Được rồi, suy xét đến việc người tộc Luyện Cốt có sức chiến đấu xuất quỷ nhập thần, cái này miễn cưỡng có thể xem là một phúc lợi.

“Đúng rồi, về sau cậu xài con Cốt Chuột kia, nó có thể giúp cậu tìm ra huyết mạch của tộc ta.”

Nghiêm Mặc không biết Tán Bố chỉ đơn thuần muốn sử dụng Cốt Chuột để tìm kiếm tộc nhân, hay là đang nhắc nhở hắn có thể xem Cốt Chuột như công cụ báo động. Nhưng phần tình nghĩa này hắn sẽ nhớ, bao gồm cả việc Tán Bố lén đưa phương pháp luyện chế và phá giải nô lệ cốt vào trong truyền thừa của hắn.

“Tôi thề với Tổ Thần, về sau dù tộc Luyện Cốt và nhân loại có mối quan hệ như thế nào, tôi cùng sẽ giao cốt thừa cho một người Bạch Giác của tộc Luyện Cốt, để người nọ kế thừa truyền thừa của tộc Luyện Cốt.” Vậy cũng coi như tôi trả lại ân tình cho Tán Bố anh, ân tình của một nửa sư phụ.

Tán Bố thở dài: “Khi ta chết, tộc Luyện Cốt vẫn còn là cường giả trên phiến đại lục này. Nhưng ta thân là người tộc Luyện Cốt, dù bây giờ ta chỉ còn linh hồn, thì mối thù diệt tộc cũng không thể không báo, về sau ta không thể giúp cậu nhiều hơn. Cũng may bây giờ cậu đã học được tới cấp mười, nhưng cấp mười không phải cấp cuối, truyền thừa từ cấp mười trở lên phải học từ một tư tế luyện cốt có cấp bậc tương ứng trong biển tri thức, ta vốn muốn dạy cho cậu, nhưng ta đã đáp ứng Ni Tháp sẽ không dạy nhiều truyền thừa hơn nữa cho người không phải tộc Luyện Cốt.”

“Tôi hiểu.” Nghiêm Mặc cũng không vì vậy mà nảy sinh oán hận, có được truyền thừa tộc Luyện Cốt đã là may mắn mà Vu Quả mang đến cho hắn, điều hắn hận là cái tên tộc Luyện Cốt kia dám xem hắn như công cụ báo thù và nô lệ.

Tán Bố cũng mang tâm tình phức tạp, y có cảm tình với cậu thiếu niên nhân loại này, nhưng cốt thừa không chỉ có mình y là người tộc Luyện Cốt, cũng không chỉ có ý thức của một mình y.

“Mặc, đừng xem thường di mạch của tộc Luyện Cốt ở bên kia biển, đã nhiều năm như vậy, bọn họ phát triển tới mức nào ta cũng không rõ lắm, tuy Ni Tháp kính trọng ta, nhưng hắn cũng đề phòng ta, ta không biết bọn hắn có tính toán gì, cũng không biết bọn hắn có thủ đoạn gì. Cậu… nhớ cẩn thận.”

Nghiêm Mặc hơi khó chịu trong lòng, hắn không muốn xem Tán Bố như kẻ thù, nhưng hiện giờ, thù hận giữa hai chủng tộc muốn kéo bọn họ thành hai phe đối lập.

“Cảm ơn anh, Tán Bố.”

Tán Bố cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười, rồi chậm rãi biến mất.

Giọng nói già nua vang lên, tuyên bố hắn về sau không còn tư cách tiến vào cốt thừa, nếu cưỡng chế tiến vào thì linh hồn sẽ bị vặn xoắn, sau đó sẽ bị đá ra khỏi cốt thừa.

Bên ngoài, Vu Tượng chưa nói gì cả, y chỉ nằm nghiêng trên mười mấy tấm đệm dày mà nhắm mắt.

La Tuyệt, tư tế ở vị trí thứ ba đứng lên, vỗ hai tay, phát ra tiếng sấm vang dội.

“Ầm!”

Toàn trường trở nên an tĩnh.

La Tuyệt mở miệng: “Cuộc tụ hội mười năm một lần của chín thành, mọi quy tắc vẫn giống như trước kia, có điều, lần này có hai thế lực muốn khiêu chiến, là bộ lạc Cửu Nguyên và bộ lạc Đỉnh Việt. Lần này sẽ khiêu chiến trước khi tỷ thí tranh thứ hạng, bộ lạc Cửu Nguyên, các cậu muốn khiêu chiến ai?”

Chú Vu đột nhiên nổi giận, đứng lên la to: “Vì sao lại thay đổi quy tắc, trước kia rõ ràng khiêu chiến diễn ra sau tỷ thí tranh thứ hạng!”

La Tuyệt cũng đã lớn tuổi, mặt không cảm xúc: “Đây là quyết định chung của mười hai vị tư tế, ông không phục, vậy khiêu chiến tất cả tư tế của thần điện Vu Thành đi!”

“Được lắm, các người cho rằng ta sợ mười một người các người? Có tin ta chú cho các người biến thành lũ ngu không! Con voi béo kia, mi mở to mắt ra cho ta, mi nói coi, vì sao lần này lại sắp xếp như vậy hả?”

Mí mắt Vu Tượng hơi run, rồi chậm rãi mở ra: “Tiểu Chú Vu, là ông à, ta còn đang nghĩ xem ai mà ồn như vậy. Điều này ta đã đồng ý, ông qua đây, ta nói chuyện với ông.”

Chú Vu đã một bó tuổi rồi mà còn bị kêu là Tiểu Chú Vu, nhưng cái mặt già của ông lại không đỏ lên chút nào, cơ mà Vu Tượng kêu ông, ông cũng đi qua.

Chờ khi Chú Vu đi đến cạnh, Vu Tượng mới hé môi, nói gì đó với ông.

Chú Vu nghe xong thì gãi gãi đầu, không nói gì mà trở về chỗ của Cửu Nguyên, lúc này không phản đối nữa.

Vì thế, La Tuyệt lại mặt không cảm xúc mà tuyên bố: “Người đầu tiên khiêu chiến, bộ lạc Cửu Nguyên. Cửu Nguyên, hỏi các cậu một lần nữa, các cậu muốn khiêu chiến ai? Nếu các cậu không chọn, các cậu sẽ không còn cơ hội khiêu chiến.”

Nguyên Chiến không biết Vu Tượng và Chú Vu đã nói cái gì, nhưng vẻ mặt của Chú Vu hiển nhiên chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng, Chú Vu trở về cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu với hắn.

Đẩy Cửu Nguyên lên làm người khiêu chiến đầu tiên, này tuyệt đối không phải là coi trọng, tuy không biết trong đó có âm mưu gì, nhưng Nguyên Chiến không để bụng, khi La Tuyệt nói xong, hắn liền tùy ý chỉ tay, nói: “Vậy chọn Thổ Thành đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK