Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1505382678147


“Tao phải giết mày! Tao phải giết tên nô lệ Vô Giác dơ bẩn ti tiện mày! Tất cả tránh ra cho tao!”

Trên vùng đất hoang ở phía nam thành Ô Càn, trong một thôn xóm bên dòng suối.

Một Vô Giác Nhân trợn to hai mắt, ôm lấy ngực, tuyệt vọng ngã xuống, vết thương bị đao chém trên ngực chảy ra dòng máu đỏ thẫm, máu tươi chảy vào trong suối.

Nhìn ra phía trước, trong suối có mấy cổ thi thể nửa chìm nửa nổi, có cái đã bị ngâm tới trương sình.

Vài tên binh lính Hữu Giác Nhân bịt mặt, một người trong đó hình như là đầu lĩnh, gã hỏi: “Tất cả đều ở chỗ này?”

Một binh lính khác cầm thanh vũ khí còn đang nhỏ máu, trả lời: “Đều ở chỗ này, không sót một ai.”

“Đi! Chúng ta còn phải tới thôn tiếp theo.”

“Thi thể nơi này không cần thiêu sao?”

“Đó không phải chuyện của chúng ta, sẽ có người tới xử lý sau.”

Đám binh lính Hữu Giác Nhân sải bước cưỡi lên lưng thú, nhanh chóng rời khỏi cái thôn đầy xác Vô Giác Nhân.

Ở nơi khác, thanh niên Hữu Giác ra khỏi cửa hàng A Lan thì dùng da thú gói cốt đao kỹ lưỡng lại rồi đeo lên lưng, đi ra ngoài từ cửa thành nam.

Hắn vào thành vì sửa đao và mua vũ khí dùng tạm, xong việc thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đồng bạn đang chờ.

“Cuối cùng cũng tới! Mau, khó khăn lắm mới tìm được hang ổ của nó, vừa rồi Trát La đi qua xem, trong hang có ít nhất hai con non.”

“Thú mẹ có ở đấy không?” Thanh niên bước nhanh hơn, hội hợp với đồng bạn.

“Trát La dẫn thú mẹ đi rồi, chúng ta phụ trách giải quyết thú đực.” Thanh niên Hắc Giác tóc nâu bất đắc dĩ nói.

“Thật đúng là làm bậy! Một mình hắn ta làm sao được?” Thanh niên nọ tức giận.

Thanh niên tóc nâu bất đắc dĩ nói: “Hắn ta muốn chứng minh mình lợi hại hơn cậu.”

Thanh niên nọ cau chặt mày, hắn không muốn dẫn theo cái tên hay gây chuyện kia chút nào, nhưng bậc cha chú lại có giao tình với nhau, cha hắn cứ mãi bảo hắn lo cho đối phương, hắn cũng không thể cự tuyệt.

Lúc hai người chạy tới gần hang, nơi đó có ba người đang nấp.

Năm người nấp trong bụi cỏ thấp giọng nói chuyện, thanh niên nọ sau khi hiểu biết về tình hình của hang động, thấy Trát La còn chưa trở về, không thể không đứng dậy nói: “Tôi đi tìm hắn, các cậu đừng động thủ trước, chờ tôi trở lại rồi tính.”

“Hay là bọn tôi cùng đi?”

“Không cần, các cậu cứ…”

“Grào ——!”

Ầm ầm, tiếng mặt đất chấn động.

Năm người biến sắc, thanh niên nọ xoay người nhìn ra nơi xa, ở đó có một Hữu Giác Nhân đầu có sừng đỏ đang chạy vội phía trước, phía sau là một con thú khổng lồ đuổi theo không bỏ.

“Bố Hoa, thú mẹ tới kìa! Mau giết nó!” Tên Hồng Giác đang chạy thục mạng nọ thấy người thanh niên thì mừng rơn, nhào tới chỗ hắn.

“Ngu xuẩn! Nhanh chóng tản ra!” Thanh niên Bố Hoa chửi nhỏ một tiếng, ra lệnh cho những người khác.

Bốn người kia và thanh niên đã hợp tác lâu năm, vừa nghe thấy mệnh lệnh liền ăn ý tản ra.

Thanh niên tóc nâu vừa chạy vừa mắng: “Chẳng phải hắn đã dẫn thú mẹ đi rồi à, sao giờ lại dẫn về?”

“Tiêu rồi! Thú đực cũng bị kinh động, chạy mau!” Một người khác vẫn luôn ngủ gà ngủ gật chú ý động tĩnh của thú đực, vừa thấy thú đực đứng dậy liền sợ tới mức cất bước chạy ngược lại.

Bốn người chia ra bốn hướng, Bố Hoa nhanh chóng cởi dây đeo, gỡ thanh cốt đao phía sau xuống, hất rớt tấm da thú bao bên ngoài rồi lao về phía thú mẹ, hắn phải tạo cơ hội cho Trát La chạy trốn!

“Chạy qua phía đông!” Bố Hoa vừa chạy qua chỗ Trát La vừa hô to.

Trát La đã bị con thú đuổi đến hoảng loạng, nhất thời không phân biệt được đông tây nam bắc, cứ thế lao đầu về phía thú đực: “A ——!”

Tình huống quá mức nguy cấp, Bố Hoa thấy mình chỉ cách thú mẹ một khoảng, trong khoảnh khắc ấy không kịp nghĩ nhiều, xoay người dùng sức phóng cốt đao về phía mắt thú đực, đồng thời quay người nhào về phía Trát La, đẩy gã ngã xuống rồi ôm gã lăn một vòng.

“Grào ——!” Thú đực gầm rú vì quá mức đau đớn.

Bố Hoa thầm hận mình không có vũ khí nào tiện tay, thanh cốt đao vừa rồi không biết có đâm thủng da con thú đực hay không nữa, phải biết rằng, ngay cả thanh cốt bảo cấp năm trước kia của hắn cũng không thể tạo ra bao nhiêu vết thương cho đối phương, còn bị cái sừng trên đầu đối phương đâm gãy.

Bọn họ tới đây không phải để săn giết thú thành niên, loại thú khổng lồ này căn bản không dễ giết, bọn họ tới là để tìm cơ hội lấy cắp con non.

Thú đực bị cốt đao đâm vào điên cuồng giẫm đạp những bụi cỏ ở phụ cận, muốn tìm ra tên Hữu Giác Nhân đã ám toán nó.

Bố Hoa nghe tiếng kêu của thú đực bất thường, sau khi lăn ra một khoảng thì đè đầu Trát La xuống nhìn con thú đực, nhìn rồi liền vừa mừng vừa sợ. Sợ vì hắn đã khiến thú đực bị thương, nói không chừng nó đã ôm ý niệm không chết không dừng với hắn; còn mừng là vì thanh cốt đao bình thường kia hình như sắc bén hơn hắn tưởng rất nhiều, tuy không ghim trúng mắt nó nhưng cũng rạch ra một vết thương lớn trên tấm da dày của nó.

Bố Hoa dời mắt nhìn xuống đất, thanh cốt đao kia hẳn là rơi ở gần đó, nhưng mà… muốn lấy lại chỉ sợ đã không thể nữa rồi, thú mẹ cũng đuổi tới.

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của thú non vang lên.

Bố Hoa đột nhiên quay đầu, thình lình nhìn thấy thanh niên tóc nâu ôm một con thú non chạy như bay về hướng ngược với bọn họ.

Hai con thú khổng lồ vừa thấy con mình bị cắp, cũng bất chấp kẻ thù đã làm mình bị thương, thú đực nổi giận, gầm rú xoay người đuổi theo thanh niên tóc nâu, thú mẹ thì vọt vào trong hang, ngậm con thú non còn dư lại, lúc này mới đuổi theo thanh niên tóc nâu.

Bố Hoa biết đồng bạn của mình đang mạo hiểm giúp mình, lập tức không chút do dự nhào về phía bụi cỏ mà hắn đã ngắm chuẩn —— hy vọng thanh đao kia không bị hư, hắn không muốn chơi tay không với hai con thú khổng lồ dó.

Tìm được rồi! Có vẻ không hư tổn gì. Bố Hoa vui mừng, cầm đao đuổi theo. Hắn phải phân tán hai con cự thú, kéo dài khoảng cách cho thanh niên tóc nâu.

“Chờ tôi đã!” Trát La sợ hai con thú kia quay lại, vội vàng bò dậy đuổi theo.

Bố Hoa hận gã bại sự có thừa, nên càng chạy càng nhanh.

Trên đường chạy, Bố Hoa quấy rối hai con thú, thân pháp linh hoạt, tốc độ nhanh, thường chém một đao rồi bỏ chạy, chọc cho con thú khổng lồ bị chém trúng quay đầu lại đuổi theo mình, chờ khi nó đuổi không kịp thì lại quay đầu đuổi theo tên nhân loại đê tiện dám cắp con mình, lúc ấy hắn lại nhảy ra đâm chọc quấy rối, rồi tiếp tục bỏ chạy.

Điều làm hắn vui sướng là, hắn tùy tiện mua một thanh cốt đao mà độ sắc bén và tính dẻo dai đàn hồi đều vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn đuổi theo chém hai con thú khổng lồ bảy tám lần, thân đao lại chẳng hao tổn mảy may gì.

“Đơn Đốn! Mau vứt con non đi! Vứt đi!” Bố Hoa thấy khoảng cách đã ổn, bốn người khác cũng đã đuổi theo, lập tức gào lên với thanh niên tóc nâu.

Thanh niên tóc nâu hiểu ra, xoay người dùng sức ném con non vào một lùm cây ở xa.

Con non kêu thảm thiết, thú đực lại rống lên một tiếng, thú mẹ chạy qua chỗ lùm cây mà con mình rơi xuống.

Nhưng chỉ chút thời gian như vậy, Bố Hoa vung đao bổ về phía cổ chân thú đực, thanh niên tóc nâu cũng phối hợp theo mà kéo cung tên bắn liền ba mũi về phía thú đực, bốn người khác cũng đồng thời tấn công.

“Grào ——!” Con thú khổng lồ bị vây công, nó cực kỳ phẫn nộ, hạ thấp đầu muốn húc bọn họ.

“Phập!” Cốt đao chém vào xương cổ chân của con thú, lưỡi dao kẹt trong xương thiếu chút nữa không rút ra được.

Bố Hoa tiếc thanh bảo đao sắc bén này, dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ ra mà liều mạng rút thanh cốt đao, sau đó mới chạy về phía thanh niên tóc nâu: “Chạy mau!”

Năm người lại lần nữa cất bước chạy như điên.

Trát La đuổi theo phía sau được một nửa thì bỏ cuộc, đã sớm trở về doanh địa.

Nửa tiếng sau, sáu người gặp lại ở doanh địa, cả đám chống gối thở hổn hển, Bố Hoa và Đơn Đốn ngồi liệt trên mặt đất, mệt bở hơi tai.

“Nguy hiểm thật.” Đơn Đốn lau mặt.

Những người khác cũng ngồi phịch xuống.

Trát La tới sớm nhất, không biết là vì để bình ổn lửa giận của mọi người, hay vì biết mình đã làm sai nên muốn đền bù, vị thiếu gia này lại chủ động lấy nước ở dòng suối gần doanh địa, thấy mọi người trở về thì lập tức đưa túi nước lên.

Bố Hoa và Đơn Đốn không nhận, Trát La có chút tức giận.

Một người khác cũng là tộc Hồng Giác, nể mặt Trát La là người cùng tộc nên nhận lấy túi nước, uống mấy ngụm. Hai khác người cũng thay phiên nhau nhận túi nước uống, người uống cuối cùng nhíu mày, nói thầm: “Sao mùi nước nghe kỳ vậy?”

“Chắc là do trời nóng?” Một người khác nói.

Người kia bĩu môi lải nhải hai câu rồi để túi da qua một bên, không uống nữa.

Trát La nhìn thấy có ba người trong năm người ‘tha thứ’ cho gã, lập tức vứt áy náy ra sau đầu, chỉ trong chớp mắt đã giống như không có việc gì xảy ra, đi vòng đến cạnh Bố Hoa, khiêu khích liếc hắn, rồi đột nhiên vươn tay cầm lấy đao của hắn: “Đao cậu chẳng phải đã gãy rồi à? Cái này mới mua hả? Hình như dùng tốt hơn thanh trước kia của cậu.”

Bố Hoa giật lại, không cho Trát La chạm vào cốt đao, rồi đau lòng mà nhìn về phía thanh cốt đao đã lập công lớn, xương con thú kia quá cứng, khi rút cốt đao ra, hắn phát hiện lưỡi đao hình như mẻ mất một miếng.

“Có vẻ như cũng chẳng ra gì, đao hỏng rồi, lại vào thành sửa đi. Tôi đã sớm nói với cậu nên đổi một thanh cốt bảo cấp cao khác, nếu cậu nghe tôi, thì hai con thú khuyết la kia có gì mà đáng sợ? Nếu không phải bảo đao cấp chín của tôi bị cha cầm đi đưa cho Đại Vu tế luyện thăng cấp, thì lần này chúng ta căn bản không phải phiền toái như vậy.” Trát La lèm bèm.

Đơn Đốn bĩu môi. Những người khác không lên tiếng, bọn họ cũng biết thân phận của thanh niên Hồng Giác Trát La này, tuy ghét gã, nhưng cũng không muốn đắc tội gã, nơi này, người duy nhất có địa vị ngang hàng với Trát La là Bố Hoa, nhưng Bố Hoa lại chăm cho cái gánh nặng này nhiều hơn là bài xích.

Bố Hoa mặc kệ gã. Lấy ra một tấm da thú từ cốt vòng, cẩn thận chà lau thân đao, đang xoa xoa, hắn bỗng nhiên phát ra tiếng kinh hô.

Thanh niên tóc nâu Đơn Đốn ngồi bên cạnh hắn, nghe tiếng liền ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Thanh đao này…” Bố Hoa nghi hoặc.

Trát La lại gào to, chỉ vào cốt đao trừng lớn mắt, kêu la: “Bàn A Thần tại thượng! Thanh đao này vậy mà lại, vậy mà lại tự mình khôi phục? Bố Hoa, cậu mua cốt bảo cấp cao à?”

Những người khác cùng nhìn về phía thân đao, vừa rồi tuy bọn họ chỉ nhìn lướt qua, nhưng đều thấy rõ vị trí gần mũi của thanh đao này bị mẻ mất một miếng, nhưng hiện giờ, bọn họ lại dùng mắt thường có thể nhìn ra chỗ khuyết kia đang từ từ được lấp đầy!

Lúc này, Nghiêm Mặc đã đi tới phủ đệ của Y Phàm đại sư.

Đúng như lời của Y Tư nói, hắn không có được ưu đãi gì.

Sau khi Y Tư giới thiệu thân phận của hắn, có một người hầu bước ra, dẫn hắn tới một cái tiểu viện, tùy tiện nói: “Về sau cậu và nô lệ tùy tùng của cậu sẽ ở nơi này, nhưng không phải cho cậu ở không mãi. Dựa theo quy tắc trong phủ, học đồ mới đến, ba tháng đầu có thể ở miễn phí, nhưng sau ba tháng, nếu đại nhân không đặc biệt dặn dò, mỗi tháng cậu phải nộp hai ngàn cốt tệ làm phí ở. Ba tháng đầu, các cậu có thể đến phòng bếp lớn ăn cơm. Sau ba tháng, muốn ăn cơm cũng phải trả cốt tệ, các cậu cũng có thể tự ăn trong viện.”

Hậu Nữ và Hậu Sư líu lưỡi, một tháng tốn hai ngàn cốt tệ làm phí ở, điều này đối với bọn họ quả thực là con số không thể tưởng tượng được.

Tuy Nghiêm Mặc cũng cảm thấy hai ngàn cốt tệ là cái giá quá cao, nhưng hắn tin là Y Phàm đại sư nếu dám nói ra miệng, chắc chắn không chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền từ học đồ.

Quả nhiên, người hầu kia mặt không cảm xúc tiếp tục giới thiệu: “Làm học đồ, ba tháng đầu các cậu có thể lĩnh một số nguyên liệu miễn phí, nguyên liệu có thể dùng cho giai đoạn trước khi luyện cốt, cũng có thể dùng cho giai đoạn sau khi luyện cốt. Qua ba tháng, các cậu có thể mua nguyên liệu giá thấp trong phủ để luyện chế cốt khí, cốt khí luyện chế ra có thể bán cho phủ, phủ sẽ dùng giá cao hơn để các cửa hàng bên ngoài thu mua.”

Nghiêm Mặc cảm thấy phương thức khích lệ này không tồi, về sau có thể dùng cho các học sinh ở Cửu Nguyên.

Người hầu chỉ chỉ mặt tường: “Trên đó có treo bản đồ của phủ, màu xanh lá là nơi có thể đi, màu xanh lam thì phải được quản lý cho phép, màu đỏ và màu đen nếu không được đại nhân cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tùy tiện bước vào. Nếu phạm sai, may mắn thì sẽ bị đuổi khỏi phủ, không may thì rơi xuống vực ma quỷ sâu.”

Người hầu nói xong liền xoay người đi, ngay cả câu cáo lui cũng không có.

Hậu Nữ và Hậu Sư đã tập mãi thành quen đối với vẻ ngạo mạn của Hữu Giác Nhân, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì căn bản không để bụng.

Không ai giới thiệu những thứ trong viện, Nghiêm Mặc liền tự tham quan một vòng.

Sân không lớn, nhưng phòng chủ nhân, phòng nô lệ, nhà ở của người làm, phòng bếp, không thiếu phòng nào. Trong đó, khu dùng để luyện chế cốt khí rất hoàn thiện, bên trong còn bày biện nhiều loại dụng cụ.

Sắc trời đã gần đến chạng vạng, Nghiêm Mặc dẫn Hậu Nữ và Hậu Sư đi theo bản đồ đến phòng bếp lớn ăn cơm, bận rộn một ngày trời, hắn và Nguyên Chiến có thể chịu, nhưng bụng Hậu Nữ và Hậu Sư đã sớm sôi ùng ục.

Đường từ phòng bếp lớn đến viện của bọn họ không xa lắm, đi vòng qua một cái hoa viên nhỏ là đến, vì thế cũng có thể đoán được viện của bọn họ nằm ở ngoại vi, nhưng Nghiêm Mặc rất vừa lòng, muốn ăn cơm cũng rất tiện, dù sao bọn họ sẽ không ở đây lâu.

Trong phòng bếp lớn có nhà ăn, bên trong chia làm hai dãy, có hai mươi chiếc bàn gỗ, khá giống quán ăn thời cổ đại, sau quầy có người đang bận rộn, bên trong phòng bếp còn nhiều người hơn, phía trước thì có cửa sổ để đưa thức ăn ra.

Chắc là đã tới giờ ăn, người trong nhà ăn không ít, đại đa số đều là Hữu Giác Nhân.

Hậu Nữ và Hậu Sư đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, bọn họ đã tới thành Ô Càn không ít lần, nhưng chưa bao giờ vào quán ăn, không chỉ vì trong đó bán đắt, mà chủ yếu còn do bầu không khí làm họ không dám bước vào.

“Vào đi, làm sao vậy?” Nghiêm Mặc quay đầu lại gọi hai người.

Hai người gom hết can đảm để bước vào trong một bước.

“Bịch!” Hậu Sư bị đụng cho lùi hai bước.

Người đụng hắn chửi trước: “Là nô lệ nhà ai không có mắt, nơi này là chỗ cho nô lệ bọn bây tới sao?”

Nghiêm Mặc: “…” Thật là! Đi đến đâu cũng có người như vậy.

Hậu Sư tức giận, Hậu Nữ ưỡn ngực: “Bọn tôi không phải nô lệ.”

“Không phải nô lệ, vậy cũng không phải nơi bọn bây có thể tới! Cút đi!”

Hậu Nữ và Hậu Sư không dám đắc tội với Hữu Giác Nhân, hai người siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn mà lui ra ngoài.

Vẻ mặt Nghiêm Mặc trầm xuống.

Nguyên Chiến buông tay Nghiêm Mặc ra, tiến lên trước một bước, tóm lấy cổ tên Hữu Giác Nhân kia vật một cái.

“Ầm!”

Có tiếng người xôn cao

“A! Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hữu Giác Nhân kia bị vật ngã tới một cái bàn dài, cái bàn bị hắn ta đụng lăn, nồi chén để bên trên rơi rớt loảng xoảng, tiếng kêu sợ hãi và tiếng chửi bậy vang lên.

Biến cố tới quá đột ngột, không ai ngờ Vô Giác Nhân lại chủ động ra tay, còn ra tay nhanh như vậy, hữu hiệu như vậy.

Đồng bạn của tên Hữu Giác Nhân bị ném kia sửng sốt một hồi, rồi giận dữ bao vây bốn người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc.

“Lũ heo không sừng bọn bây! Đúng là to gan! Dám ra tay trong phủ đệ của Y Phàm đại sư, người đâu, bắt chúng lại cho tao!” Một tên Hồng Giác trung niên có làn da màu nâu đỏ tức giận hét to.

Phủ vệ nghe tiếng chạy vào, cộng thêm đám người hóng chuyện trong nhà ăn, bao vây chặt kín bốn người.

Tên Hữu Giác Nhân bị vật ngã kia phẫn nộ, vọt lại như một con trâu đực: “Tao phải giết mày! Tao phải giết tên nô lệ Vô Giác dơ bẩn ti tiện mày! Tất cả tránh ra cho tao!”

Cùng thời gian đó, Bố Hoa và sáu thanh niên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Ô Càn.

Ở cửa thành, sáu người lần lượt cho tay vào cái chậu nước kiểm tra, chậu nước không đổi màu, Trát La không có kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ thúc giục mọi người.

Thành vệ nhìn thấy y phục du chiến sĩ của sáu người nên không dám đắc tội bọn họ, thấy bọn họ chỉ cho tay vào nước chút xíu rồi lấy ra cũng không dám nói gì.

Sáu người cùng qua cửa kiểm tra, chạy như bay về phía cửa hàng cốt khí A Lan.

Tiểu nhị vừa thấy thanh niên lúc nãy mua đao đã rời đi lại quay về, còn tưởng hắn cảm thấy thanh đao kia quá đắt, lập tức có chút thấp thỏm.

Một tiểu nhị Vô Giác Nhân khác trong cửa hàng thấy bạn mình không nhúc nhích, đành phải tiến lên: “Chư vị khách nhân, các vị muốn mua loại cốt khí nào?”

Bố Hoa liếc mắt nhìn về phía vách tường từng treo thanh đao đã mua: “Thanh cốt kiếm kia đâu?”

“Cái gì?” Tiểu nhị Vô Giác Nhân có chút lơ mơ.

Bố Hoa giương mắt, nhìn về phía tiểu nhị đang đứng trước cửa hàng, lập tức gọi cậu ta: “Này, cậu lại đây!”

Tiểu nhị kia thấy không trốn được, đành phải đeo nụ cười thương hiệu đi qua: “Quý khách, ngài tới vì lấy thanh cốt đao của mình sao? Cái này phải đợi năm ngày…”

“Đừng có nói nhảm! Tôi hỏi cậu, thanh cốt kiếm treo cùng thanh đao này ở đâu?”

“Hả?”

Bố Hoa nóng ruột: “Chẳng phải cậu nói loại cốt khí cùng dạng có tới hai thanh sao? Tôi mua thanh cốt đao này, dùng không tệ, bạn tôi vừa lúc cũng muốn mua một thanh cốt kiếm, tôi liền dẫn hắn tới. Thanh cốt kiếm kia đâu?”

Tiểu nhị vừa nghe không phải muốn trả hàng thì lập tức lên tinh thần, bày ra vẻ mặt đáng tiếc: “Quý khách, ngài tới muộn một bước rồi, mới lúc nãy, thanh cốt kiếm kia vừa được bán đi! Nếu ngài tới sớm một chút thì tốt rồi!”

“Bán cho ai?”

“A, cái này…”

“Mau nói bán cho ai?” Trát La túm lấy cổ áo tiểu nhị ép hỏi.

Bố Hoa nhíu mày, đồ đã bán ra, Trát La làm như vậy chẳng phải là khiến chủ quán hoài nghi sao? Nghĩ đến đây, Bố Hoa kéo Trát La ra, mỉm cười với tiểu nhị: “Thanh cốt đao mà cậu giới thiệu cho tôi quả thật bén hơn mấy thanh cốt đao khác, cậu có biết vị Cốt Khí Sư luyện chế nó là ai không? Tôi muốn tìm người đó đặt làm vũ khí theo yêu cầu.”

Tiểu nhị đảo đảo mắt, nếu cậu ta nói đó là một Vô Giác Nhân luyện chế, vậy vị khách này có bỏ trốn luôn không?

Bố Hoa thấy cậu ta như vậy, sao lại không hiểu, lập tức lấy ra một cốt tệ nhét vào tay cậu ta: “Tôi muốn gặp vị Cốt Khí Sư kia, tôi muốn giáp mặt người nọ nói ra yêu cầu.”

Yêu cầu của Bố Hoa không có quá phận, rất nhiều người muốn chế tác cốt khí đều yêu cầu trực tiếp gặp mặt Cốt Khí Sư.

Tiểu nhị dùng tốc độ nhanh nhất cất cốt tệ, sau đó cười nói: “Quý khách, ngài chờ. Tôi đi hỏi thử xem vị Cốt Khí Sư kia có thời gian không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK