Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FireDemon_by_WittA


“Cho dù hắn là người xấu, thì cũng là một kẻ xấu có trình độ kỹ thuật cao”“Đương nhiên, cái này tuyệt đối không phải tao cố ý muốn làm Đại Hà đau đâu.” Nghiêm Mặc nhìn tay phải mình nói: “Sách hướng dẫn đại thần à, thật đó, không phải tao không muốn giảm đau cho Đại Hà, mà là do dụng cụ quá ít, chỉ có mấy cây kim, mà kích thước phù hợp để châm cứu lại càng ít, giữa giảm đau và không thể nhúc nhích, để cứu mạng anh ta, tao chỉ có thể lựa chọn cái sau, tao tin là mày có thể hiểu được.”

Nguyên Điêu nghe hắn lải nhải ngôn ngữ không ai hiểu, không khỏi nhìn hắn một lúc lâu.

Chỉ có Thảo Đinh là biết rõ Nghiêm Mặc đang sử dụng thần chú chữa trị, lúc hắn trị liệu chân mình cũng dùng loại ngôn ngữ kỳ quái đó nhìn tay phải niệm chú.

Ngay lúc Nghiêm Mặc sắp hạ dao, Nguyên Sơn đột nhiên hô khẽ một tiếng: “Đợi chút!” Dứt lời, hắn đã lao thẳng vào trong đám rừng đá.

Nghiêm Mặc dừng tay, mọi người cùng quay đầu nhìn về phía Nguyên Sơn lao đi, rất nhanh, mọi người liền nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi không phải của Nguyên Sơn.

Một lát sau, Nguyên Sơn xách cổ một tên nô lệ đi vào bãi đất trống.

Thảo Đinh nhíu mày, cô biết tên nô lệ này, trước kia nó thường xuyên làm phiền cô, là một trong hai nô lệ của chiến sĩ cấp ba Nguyên Băng, tên là Dương Thiệt.

“Bẩn tay tao rồi, lại phải rửa nữa!” Nguyên Sơn thở phì phò ném tên kia qua một bên, còn vung chân đá một phát lên người Dương Thiệt.

“Đuổi hắn làm ra xa chút, hắn bẩn quá, đám ruồi nhặng lại bay vào với hắn kìa.” Nghiêm Mặc lạnh lùng nói.

Nguyên Sơn không nói hai lời, khom lưng xách tên nô lệ đã hôn mê kia lên, ném ra xa xa.

Cuộc phẫu thuật lại bắt đầu, không có dụng cụ thích hợp, không có y tá lành nghề hỗ trợ, những điều này đều khiến tốc độ phẫu thuật của Nghiêm Mặc kéo dài ra.

Nguyên Điêu cầm hai mảnh gỗ trong tay phụ trách tách miệng vết thương, hắn vốn là chiến sĩ, rõ ràng mạnh hơn Nghiêm Mặc không biết bao nhiêu, nhưng không phải ai cũng có thể hạ dao liền cắt được một đường trên bụng người ta mà không làm tổn thương đến nội tạng bên dưới, không phải ai cũng có thể cắt được miệng vết thương theo kích cỡ lớn nhỏ mà mình cần, càng không phải nói đến những thứ lát nữa Nghiêm Mặc làm ra.

Nguyên Điêu cảm thấy cho dù là tên Phì Khuyển phụ trách giết mổ của bộ tộc chỉ sợ cũng không hiểu biết cấu tạo cơ thể người bằng Nghiêm Mặc, không, có lẽ hắn căn bản không nên so sánh Nghiêm Mặc với Phì Khuyển.

Nguyên Điêu cúi đầu, yên lặng nhìn Nghiêm Mặc mổ bụng Nguyên Hà, khí lạnh đột nhiên dâng lên trong lòng.

Thiếu niên này hiểu biết cấu tạo cơ thể người như thế, còn có thể chỉ dùng mấy cây kim liền cố định được Nguyên Hà, khiến anh ta muốn động cũng không thể động, bằng vào bản lĩnh sử dụng dao của Nghiêm Mặc, vẻ mặt lạnh nhạt khi hắn cắt thân thể người khác ra, nếu giá trị vũ lực của hắn cũng cao bằng như vậy…… Mức sát thương của thằng nhóc này về sau sẽ lớn tới cỡ nào?

Nguyên Điêu âm thầm cầu nguyện cho người anh em tốt của mình, có lẽ hắn nên kiến nghị Nguyên Chiến nên chơi phế thằng nhóc này trước khi nó kịp trưởng thành.

Đương nhiên, nếu Nguyên Chiến muốn có một tên nô lệ có thể trợ giúp mình trong chiến đấu và đi săn, vậy lại là một chuyện khác.

Chỉ là, đợi sau khi giá trị vũ lực của tên thiếu niên này tăng lên, Nguyên Chiến còn có thể áp chế được nó sao?

Nguyên Điêu thiệt tình lo lắng cho người anh em tốt của mình.

“Thảo Đinh, lau mồ hôi cho chủ nhân chị đi.” Nghiêm Mặc đang cúi đầu đột nhiên nói.

Thảo Đinh vốn dĩ vẫn luôn lau mồ hôi cho Nghiêm Mặc lập tức giơ tay lau cho chủ nhân nhà mình.

Nguyên Điêu mãi đến lúc này mới phát hiện, chỉ vì để giữ mảnh gỗ không di động, hắn thế mà đã chảy mồ hôi đầy đầu, từng giọt từng giọt chảy theo cằm rơi xuống mặt đất, vì không để mồ hôi dính đến trên người Nguyên Hà, Nguyên Điêu hơi ngửa đầu ra sau một chút, vì thế hai tay hắn lại càng cương cứng.

Hai mảnh gỗ nhẹ như vậy, bất quá chỉ là tách vết mổ ra mà thôi, vì sao hắn lại mệt đến thế? Hắn một tay có thể nhấc cả con Hàm Dương*, lúc này lại bắt đầu đau nhức.

*Hàm Dương: Là tên của một loài dã thú trong truyền thuyết dân tộc Hán cổ đại. Hình dạng nó như con dê mà đuôi ngựa, mỡ của nó có thể trị da bị khô nứt.

hàm dương


Cắt bỏ đoạn ruột hư, rồi nhét phần khỏe mạnh về lại trong bụng, sau đó khâu dính hai đoạn với nhau.

Kim thẳng đương nhiên không tốt như kim cong*, bất quá chuyện này cũng không làm khó được Nghiêm Mặc, người khổ sở nhất chính là Nguyên Hà.

*Kim may vết thương phải là hình vòng cung mới dễ may.

kim khâu vt thương


Vị chiến sĩ này rất kiên cường, anh ta cắn chặt tấm da thú mà nước mắt đều ứa ra, anh đau muốn chết rồi, nhưng lại rất bội phục cậu thiếu niên, bởi vì anh chỉ cần cố nhịn không kêu rên, chứ hoàn toàn không cần lo lắng đến thân thể sẽ vì đau đớn mà giãy giụa.

Thảo Đinh là căng thẳng nhất, cô nhìn chằm chằm miệng vết thương, chỉ cần có máu chảy ra là nhanh chóng dùng cỏ khô mềm đã được nấu kỹ lau đi sạch sẽ.

Cô còn tưởng sẽ chảy rất nhiều máu, nhưng không biết cậu thiếu niên đã làm gì, mà bụng Nguyên Hà đại nhân bị mổ ra lại không chảy quá nhiều máu, điều này làm cho Thảo Đinh nhịn không được mà cảm thấy kính sợ, đây là một loại sức mạnh mà cô không cách nào hiểu được, cô chỉ có thể xem như đây là năng lực thần ban cho.

Người nghĩ như vậy không chỉ là một mình Thảo Đinh.

Nhưng vốn dĩ tư tế là phù thủy của bộ lạc, là người có thể câu thông với thần, cũng là người gần gũi với thần nhất. Đám người Nguyên Điêu đã sớm nhận định Nghiêm Mặc là đệ tử của tư tế tộc hắn, tuy rằng khiếp sợ năng lực của Nghiêm Mặc, nhưng lại không cảm thấy kỳ quái.

“Lấy tay ra được rồi.”

Nguyên Điêu vừa nghe câu đó cảm thấy không khác gì nghe được tiếng trời, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lấy hai mảnh gỗ ra, sau đó trốn qua một bên liều mạng vung tay cho đỡ mỏi.

Thời gian phẫu thuật kỳ thật cũng không dài, tuy Nghiêm Mặc là một tên cặn bã, nhưng y thuật của hắn thì không cần bàn cãi, hơn nữa hắn còn có một ưu điểm, cho dù hắn là một tên bác sĩ đầy tự tin và kiêu ngạo, nhưng thái độ đối với y thuật cực kỳ nghiêm khắc, cho dù hắn có muốn dằn vặt người ta tới cỡ nào, thì trong việc chẩn bệnh, phẫu thuật, châm cứu và kê đơn thuốc, hắn tuyệt đối không cho phép mình mắc phải một sai lầm nhỏ.

Cho dù hắn là người xấu, thì cũng là một kẻ xấu có trình độ kỹ thuật cao. Mà đây cũng là lý do vì sao một vài người biết rõ hắn xấu xa, biết rõ sẽ bị hắn lợi dụng, nhưng vẫn tìm tới cửa nhờ vả.

Nghiêm Mặc bứt một sợi tóc làm chỉ, hoàn thành bước cuối cùng – khâu vết mổ. Thưởng thức đường khâu của mình trong chốc lát, phát hiện độ chính xác và thuần thục không bằng trước kia, hắn lập tức hạ quyết tâm từ hôm nay trở đi phải luyện tập cho tay linh hoạt.

Nghiêm Mặc kêu Hạt Thổ đã sớm chờ ở một bên qua đây bôi thuốc, ai ngờ ngay cả Nguyên Sơn và Nguyên Điêu cũng chạy qua vây xem cái bụng đã được khâu lại của Nguyên Hà.

Nguyên Hà sắc mặt tái nhợt, cả người đầy mồ hôi, cực kỳ suy yếu, nhưng nếu không phải anh ta không thể động, anh cũng rất muốn ngóc đầu nhìn thử bụng mình một cái.

Xem ra sức sống và sức chịu đựng của người nguyên thủy nơi này rất cường đại! Nghiêm Mặc ngứa tay, thật muốn giải phẫu một tên nguyên thủy ra nhìn thử xem, nếu là người sống thì càng tốt.

“Thật lợi hại! Thì ra người còn có thể làm như vậy……”

“Khâu.” Nghiêm Mặc dạy bọn họ một từ vựng mới, phát âm đương nhiên là tiếng Hán thông dụng.

“Khâu, đúng rồi, là khâu lại.” Nguyên Sơn học từ mới, ngây ngô cười ha hả, nhìn chằm chằm cái bụng của huynh trưởng nhà mình, nếu không phải Nghiêm Mặc không cho, hắn thật muốn vươn tay sờ thử cái đường khâu kia.

Hạt Thổ đẩy hai người ra, chen đến trước mặt trượng phu của mình, ngồi xổm xuống đắp lá cây đại kế được giã nát lên miệng vết thương.

“Sợi tóc không dai, trước khi miệng vết thương khép lại, tốt nhất là anh đừng cử động, đặc biệt là vùng bụng, không được dùng sức. Trước khi tôi cho phép, các loại thịt và những thức ăn thể rắn khác tuyệt đối không được ăn, nếu có gạo…… là lúa ấy, thì nấu thành cháo loãng rồi uống, càng loãng càng tốt. Mà hai ngày nay, anh chỉ có thể uống nước, nhớ thêm chút muối để bổ sung thể lực, dung lượng thì lát nữa tôi sẽ nói cho chị Hạt Thổ.”

Lời này của Nghiêm Mặc mặt ngoài là nói với Nguyên Hà, nhưng thật ra là đang dặn dò Hạt Thổ: “Nếu không muốn thủng ruột nát bao tử, tuyệt đối không thể ăn bất cứ thứ gì, nhớ kỹ chưa?”

Hạt Thổ liên tục gật đầu, Nguyên Hà vẻ mặt đau khổ —— sớm biết vậy hai ngày trước anh đã ăn nhiều nhiều rồi.

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Hà, cười thật hàm hậu: “Đại Hà đại nhân, may là sau khi bị thương ngài không ăn cái gì, nếu không ruột ngài bây giờ chắc là rửa nát hết rồi, cặn thức ăn sẽ khiến những nội tạng khác cũng hư thối theo, đến lúc đó đừng nói tôi, mà ngay cả sư phụ tôi cũng không cứu nổi ngài đâu.”

Trời ạ! May quá! Nguyên Hà quá may mắn rồi, anh cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệt.

Hạt Thổ đổ mồ hôi lạnh, hai ngày nay cô còn ép chồng mình ăn vài thứ, may là chồng cô tính tình ngoan cố, một lòng suy nghĩ cho mẹ con cô, thật là ông trời phù hộ!

Nguyên Điêu sờ cằm, sư phụ là cái gì? Là tên của lão tư tế dạy Nghiêm Mặc bản lĩnh này sao, hay là tôn xưng nhỉ?

Thảo Đinh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mặc, cánh tay của Đại Hà đại nhân có phải cũng xử lý trong hôm nay không? Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Thấy thể lực của Nguyên Hà vẫn còn chống đỡ được, Nghiêm Mặc gật gật đầu, quyết định xử lý luôn chỗ hư thối của cánh tay anh ta trong hôm nay.

Nguyên Sơn đột nhiên lấy gáo gỗ múc nước ấm đưa đến bên miệng Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc hơi sửng sốt, nói cảm ơn rồi cúi đầu uống nước.

Nguyên Sơn chờ đến khi hắn uống xong mới thu tay lại, còn thuận tiện xoa xoa đầu cậu thiếu niên một cái.

Nghiêm Mặc: “…… Nhớ rửa tay.”

Nguyên Sơn cười ha hả: “Biết rồi, cậu yên tâm. Aizzz, tôi cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ rửa tay sạch tới vậy!”

Những người khác nghe xong đều cười, bọn họ cũng thế.

Nghiêm Mặc bĩu môi, bảo Thảo Đinh nấu nước lần nữa, đem dụng cụ khử trùng tiêu độc thêm một lần.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Nghiêm Mặc nhìn về tay phải của mình.

Lúc vừa mới khâu xong vết thương, tay phải hắn liền sáng lên. Hai ngày nay tay phải hắn sáng không ít lần, bởi vì hắn dạy đám người Hạt Thổ làm dụng cụ, dạy bọn họ một ít thường thức về vấn đề vệ sinh, giảm không ít điểm cặn bã, trước khi bắt tay vào phẫu thuật, điểm cặn bã của hắn đã giảm xuống còn 99.999.990.

Nghiêm Mặc nhìn lòng bàn tay phải, sách hướng dẫn cải tạo như cảm ứng được, hiện nội dung lên.

—— Cứu tính mạng một người, giá trị cặn bã -100, tổng giá trị cặn bã là 99.999.890 điểm.

—— Chúc mừng kẻ lưu đày giảm được 100 giá trị cặn bã, điều thứ hai trong mục lục sách hướng dẫn cải tạo: Bách khoa toàn thư sinh vật; đã có thể sử dụng.

Chú ý 1: Khi sử dụng xin chủ động yêu cầu mở điều thứ hai ra, chủ động đặt ra câu hỏi. Khi hỏi xin dùng tay phải chạm vào sinh vật cần hỏi.

Chú ý 2: Sử dụng điều thứ hai sẽ làm gia tăng giá trị cặn bã, điểm số gia tăng không hạn định, kẻ lưu đày suy nghĩ cẩn thận trước khi dùng.

Nghiêm Mặc không để ý đến chú ý 2, hắn chỉ đang vui mừng rốt cuộc đã dùng được điều thứ hai của sách hướng dẫn rồi. Cũng có nghĩa là, về sau mỗi khi hắn gặp một sinh vật xa lạ trong xã hội nguyên thuỷ, cũng không đến mức mù mờ.

Sách hướng dẫn vẫn chưa kết thúc, mà nội dung hiện lên lúc sau thiếu chút nữa làm Nghiêm Mặc kích động đến mức muốn điên cuồng hét lên một tiếng.

—— Chúc mừng kẻ lưu đày giảm được 100 điểm cặn bã, vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, khen thưởng một bộ kim châm cứu, 72 cái, mời đến danh sách khen thưởng lĩnh.

Chú ý: Bộ kim châm không hạn chế số lần sử dụng, làm mất không bổ sung, mong kẻ lưu đày sử dụng làm điều thiện, dùng nhiều hơn, để sớm ngày khai sáng tâm mình.

Thực sự có khen thưởng á? Còn là một bộ kim châm cứu mà hắn cần nhất! Nghiêm Mặc mừng như điên, siết chặt nắm tay trái, khóe môi nhếch cao, ngay cả tên cáo già như hắn mà lúc này cũng không cách nào khống chế được biểu cảm trên mặt.

Hắn nhịn không được lập tức mở danh sách khen thưởng của sách hướng dẫn ra.

Sách hướng dẫn chuyển động, trên trang danh sách khen thưởng vốn dĩ trống rỗng nay xuất hiện một icon hình kim châm cứu, tổng thể trông như cái màn hình máy tính thời hiện đại.

Bên dưới icon còn kèm theo dòng chữ.

Chú ý: Vì phòng ngừa đánh rơi, sau khi dùng xong vật phẩm khen thưởng có thể cất trở lại ô danh sách khen thưởng. Khi muốn dùng chỉ cần ấn vào icon vật phẩm, nghĩ ‘lấy xx ra’, là có thể sử dụng. Khi muốn cất vào, dùng tay phải đặt lên vật phẩm, nghĩ ‘gửi xx’, là có thể trả lại ô danh sách khen thưởng.

Sách hướng dẫn như đoán được Nghiêm Mặc đã đọc xong nội dung trên, trang giấy liền biến hóa, icon kim châm cứu thu nhỏ lại, dòng chú thích cũng biến mất, trên danh sách hiện một bảng kê khai.

Số thứ tự – tên vật phẩm – số lượng – công dụng – ghi chú

0001- kim châm cứu – 72 cái – châm cứu – làm mất không bổ sung

Nghiêm Mặc nhịn không được vươn tay muốn ấn vào icon, rồi lại kịp thời dừng lại.

Lúc này đột nhiên lấy ra một bộ kim châm cứu, cũng quá kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa hắn phải giải thích nguồn gốc bộ kim này làm sao đây?

Nói là thần ban thưởng hả?

Làm như người nguyên thủy đều bị ngu hết ấy! Cho dù bọn họ tin, thì ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không nảy lòng tham, dù sao cũng là bảo bối thần ban cho, ai biết nó có hiệu quả gì, nếu có cơ hội, có đứa nào mà không muốn giành lấy?

Cho dù người trong bãi đất trống này đều vì hắn cứu Đại Hà mà không nảy sinh lòng tham, thì ai dám cam đoan bọn họ sẽ không tiết lộ việc này?

Đến lúc đó cho dù bọn họ không ra tay, thì những người khác cũng sẽ vì tham lam mà cướp đoạt hắn, cho dù hắn có giao ra hay không, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không hề tốt đẹp.

“Tạm thời không cần.” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng nói một tiếng.

Mà sáng hướng dẫn như nghe hiểu lời hắn, trang khen thưởng biến mất, một lần nữa trở lại trang thống kê giá trị cặn bã.

Nghiêm Mặc cho rằng đã xong rồi, đang định bảo đám người Hạt Thổ chuẩn bị cạo thịt thối trên cánh tay cụt của Đại Hà, thì thấy sách hướng dẫn lại sáng lên lần nữa, nhảy ra một câu.

—— Tâm có ác ý, cố tình khiến bệnh nhân đau đớn, giá trị cặn bã +10, tổng giá trị cặn bã là 99.999.900 điểm.

—— Kẻ lưu đày tăng giá trị cặn bã một lần 10 điểm, nhận một trừng phạt nhẹ. Nội dung trừng phạt là cảm nhận đau đớn của bệnh nhân trong vòng mười phút, thi hành ngay tức khắc.

“Đệt!”

Nghiêm Mặc chỉ kịp mắng ra một chữ này, đau đớn kịch liệt đã ập đến dây thần kinh của hắn!

“Tao không phục!” Nghiêm Mặc ngã trên mặt đất co rúm người lại, rơi lệ hô to.

Tuy miệng hắn kêu không phục, nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ tại sao sách hướng dẫn lại trừng phạt hắn. Bởi vì hắn hoàn toàn có thể giảm đau cho Nguyên Hà, mà không phải là cố định thân thể anh ta, nếu Nguyên Hà không thấy đau, thì tự nhiên cũng sẽ không lộn xộn ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật.

Hắn muốn tìm một lỗ hổng để chui, ai ngờ đâu sách hướng dẫn có hoả nhãn kim tinh, không hề bị hắn lừa gạt.

Thế giới chết tiệt! Sách hướng dẫn chết tiệt! Một cái lỗ hổng cũng không có để chui! Có chừa đường sống cho người ta không hả?! Hắn không chơi nữa! Hắn muốn tự sát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK