Mục lục
Dị Thế Lưu Đày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

19184285_1987376344828429_938722950_n


“Nguyên Chiến cho rằng tiểu nô lệ hận hắn, tuy hắn không rõ vì sao, nhưng hắn cảm giác được Nghiêm Mặc không thân mật với mình bằng Mãnh.”Mới đầu Nghiêm Mặc không nghe thấy Mãnh nói gì, lúc Mãnh cố hết sức lặp lại một lần nữa mới hiểu ra.

Nhưng…… có thể sao? Có phải hắn hiểu sai rồi không? Lũ ong Ăn Thịt nghe lời hắn?

Vừa rồi hắn làm cái gì nhỉ? Mà lũ ong thì làm cái gì? Vì sao Nhị Mãnh lại cho rằng như vậy?

Mới đầu Mãnh cũng không dám chắc, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái khi lũ ong bay quanh Nghiêm Mặc, mà không có con nào định tấn công hắn, thậm chí Mãnh còn tận mắt nhìn thấy thật nhiều ong nhỏ trực tiếp đậu trên lưng Nghiêm Mặc, nhưng cũng không cắn hay chích Nghiêm Mặc, chỉ bò tới bò lui trên áo da thú sau lưng Nghiêm Mặc.

Vừa rồi cậu thấy rõ ràng, lúc thằng nhóc hất tay Nghiêm Mặc ra, Nghiêm Mặc nhíu mày, rõ ràng là tức giận, mà ngay lúc Nghiêm Mặc tức giận, cả đàn ong đều dừng tấn công, quay đầu bay đến bên cạnh Nghiêm Mặc.

Khi Nghiêm Mặc lại lần nữa vươn tay ra với thằng nhóc, hai con ong bên cạnh hắn như nhận được mệnh lệnh nào đó, lao vọt về phía thằng nhóc.

Nếu chuyện này còn không thể chứng minh Nghiêm Mặc khống chế được lũ ong, vậy chuyện phát sinh kế tiếp không ai có thể phủ nhận được sự thật này.

Nghiêm Mặc cũng không cho rằng mình là người thông minh, hắn cảm thấy ưu điểm của mình là chăm chỉ, thực tiễn, và có lá gan trên phương diện y học, nghĩ những gì mà người khác không dám nghĩ, làm những gì mà người khác không dám làm.

Sau khi Mãnh nói câu đó, rất nhanh hắn đã dựa vào thính giác mà phát hiện điều bất thường.

Tỷ như tiếng vỗ cánh của ong bên cạnh hắn to rõ, tỷ như hắn thằng nhỏ đứng đối diện hắn không hét lên nữa, mà hô hấp dần dần nhẹ lại, tỷ như Cửu Phong cũng dừng phun lưỡi dao gió.

Rõ ràng nhất chính là, cho tới bây giờ hắn không bị một con ong nào công kích.

Phải làm sao để ra lệnh cho lũ ong?

“Mãnh, nói cho tôi biết, vừa rồi tôi đã làm cái gì, ong Ăn Thịt có phản ứng gì? Vì sao anh lại sẽ cho rằng chúng nó nghe lời tôi?”

Mãnh cố sức nuốt nước bọt: “Cậu…… giận, ong…… thằng bé……”

“Ý Anh là sau khi tôi tỏ vẻ giận dữ, lũ ong liền công kích A Ô phải không? Đúng thì anh ừm một tiếng, không thì anh a một tiếng.”

Mãnh: “Ừm.”

Nghiêm Mặc nhanh chóng động não.

Đầu tiên, vì sao ong Ăn Thịt lại nghe lời hắn? Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, do năng lực giao tiếp của hắn; thứ hai, có liên quan đến thứ Cửu Phong cho hắn ăn.

Mà lúc này, tìm kiếm nguyên nhân chỉ là lãng phí thời gian, hắn cần biết cách làm sao để ra lệnh cho lũ ong.

Tức giận? Cảm xúc?

Lũ ong cảm nhận được cảm xúc của hắn, hay là do tuyến mồ hôi tỏa ra khí thể nào đó khiến chúng cho rằng hắn đang ra lệnh nên chấp hành mệnh lệnh công kích?

Nghĩ nát óc cũng vô dụng, quan trọng là phải áp dụng được!

“Rời khỏi đây! Tất cả đều rời khỏi chỗ nơi này!” Nghiêm Mặc vì sợ làm đàn ong bất an, nên hắn không cử động tay, chỉ dùng miệng nói.

Mãnh nhìn lũ ong vẫn bay chung quanh Nghiêm Mặc, không có phản ứng nào khác, rất nhiều ong còn đậu trên tường, nhìn qua liền thấy lúc nha lúc nhúc, khiến người ta phải nổi da gà.

“Nhị Mãnh, lũ ong có phản ứng không?”

“Không……”

“Vậy chúng còn công kích các anh và Cửu Phong không?”

“Không……”

Nghiêm Mặc xoay người lần mò đi ra cửa, hắn muốn dẫn đám ong ra khỏi phòng đá, sau đó xem xem có thể làm chúng nó trở về ổ của mình hay không?

Cửu Phong nhìn chằm chằm quái hai chân nhỏ của nó, nó sợ đám trùng đáng ghét đó sẽ làm quái hai chân nhỏ bị thương, đồng thời còn tò mò vì sao lũ trùng lại không đâm nó nữa. Nó thử phẩy phẩy cánh, muốn đuổi lũ trùng bay quanh quái hai chân nhỏ đi.

Gió nổi lên, thổi cho tro và hoa lửa bay bốn phía, đàn ong hơi rối loạn, nhưng rất nhanh sau đó chúng nó lại khôi phục đội hình, tiếp tục bay quanh người Nghiêm Mặc, tựa như lúc này việc bảo vệ Nghiêm Mặc mới là việc quan trọng nhất của chúng nó.

Nghiêm Mặc chùi đi tro bụi trên mặt, lần mò đi đến cửa, không cẩn thận đá trúng Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến ngã sấp xuống.

Một chân Nghiêm Mặc dẫm trúng người hắn, Nghiêm Mặc liền hoảng sợ: “Ai thế? Nhị Mãnh hả?”

“Không……” Mãnh mở to hai mắt nhìn, sao ở cửa lại đột nhiên mọc lên một Đụn đất nhỏ vậy? Đụn đất kia không cao, nhưng cao hơn hai cục đá mà Nhị Mãnh dùng để chèn cửa, có điều Nguyên Chiến làm được như vậy là đã cạn hết sức lực.

Nghiêm Mặc ỷ Nguyên Chiến bây giờ không thể nhúc nhích, chân trực tiếp dẫm lên mặt Nguyên Chiến —— hắn không thấy đường mà, không phải cố ý đâu.

Hơi thở của Nguyên Chiến phả trên gan bàn chân hắn, có chút ngứa, nhưng cũng nói cho hắn biết, đối phương còn sống.

Nghiêm Mặc thật sự không cố ý hơi hơi dùng sức mà đè cái mũi cao của đối phương, sau đó chân đổi chỗ, dẫm lên miệng Nguyên Chiến, quờ quạng mở cửa gỗ.

(Zombie: Lâu lâu được dịp bắt nạt chồng nên nhân cháy nhà mà đi hôi của nè ( ˇ෴ˇ))

Hắn đợi một chốc, không thấy ong Ăn Thịt công kích mình, cũng không nghe Mãnh nói gì, liền bắt đầu niệm đi niệm lại trong đâu một câu: Trở về đi! Trở về đi!

Thậm chí hắn còn theo bản năng mà ép phần suy nghĩ này về phía ấn đường, còn chậm rãi nâng tay tay chỉ ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên, hắn loáng thoáng cảm giác có một dòng ý thức mỏng manh nhưng khó mà bỏ qua được, hắn không biết làm như thế nào mà thông tin trong dòng ý thức đó được hắn tiếp thu, đồng thời hiện rõ trong đầu hắn, tự phiên dịch thành ngôn ngữ mà hắn hiểu được: Tổ, ấm áp, nơi này tốt.

Hả? Hắn như thấy sét đánh giữa trời quang!

Đàn ong Ăn Thịt không muốn trở về, muốn xây tổ trong phòng đá?

Nghiêm Mặc dẫm lên mặt Nguyên Chiến đi ra ngoài phòng đá, phần lớn đàn ong cũng bay theo, có một ít lưu luyến phòng đá ấm áp không nỡ rời đi, cứ bay quanh phòng một vòng rồi một vòng, sau đó bay đến trước mặt Nghiêm Mặc, bẩm báo tin tức chúng nó vừa phát hiện nơi xây tổ thích hợp cho ong chúa mới của chúng nó.

Nghiêm Mặc không nhìn thấy mấy con ong nhỏ lượn lờ, bằng phương pháp nào đó mà hắn không cách nào hiểu được, chúng nó đã truyền ý thức và cảm xúc của mình cho hắn, hắn có thể cảm giác được đàn ong không muốn rời khỏi đây.

Ấn đường hắn lại bắt đầu đau nhức, hôm nay hắn tùy tiện sử dụng năng lực nhiều lần, đến bây giờ mới nhức đầu đã cho thấy thân thể hắn khỏe hơn rất nhiều so với trước kia rồi.

Rốt cuộc Cửu Phong cho hắn ăn cái gì?

Có thể khiến Cửu Phong vất vả như vậy, làm ong Ăn Thịt giữa trời mùa đông chạy theo đuổi bắt nó, còn có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng và dinh dưỡng cho thân thể hắn, hết thảy những việc trên đều chứng tỏ thứ Cửu Phong cho hắn ăn chắc chắn không phải là phàm vật.

Nghiêm Mặc thử đi xa một chút, đàn ong Ăn Thịt vẫn không chịu rời khỏi người hắn, hắn trở về, lại cùng tiến vào phòng đá với hắn.

Cứ như vậy đi vào rồi đi ra rất nhiều lần, cuối cùng Nghiêm Mặc giơ tay đầu hàng, chỉ có thể mang theo đàn ong trở về phòng đá —— bên ngoài thật sự quá lạnh.

“Tụi mày muốn ở chỗ này cũng được, nhưng không được phép tấn công bất luận người nào và con chim lớn kia, tóm lại, những ai có mặt trong phòng tụi mày đều không được phép công kích. Còn nữa, đừng có quấn lấy tao mãi thế!” Nghiêm Mặc mặc kệ đàn ong có hiểu ý hắn hay không, bất chấp mà nói.

Điều kỳ diệu là, Nghiêm Mặc nói xong câu đó, đàn ong tựa như nhận được chỉ thị, cùng nhau bay đến đậu trên bức tường đối diện đống lửa, ngay cả mấy con ong nhỏ đậu trên lưng hắn cũng rời đi.

Mãnh há to miệng, tuy rằng đầy trên tường toàn là ong với ong, lít nhít rợn người, nhưng thấy Nghiêm Mặc ung dung đứng trước đàn ong, đó mới là điều khiến người ta khiếp sợ!

Cậu nô lệ nhỏ thật sự có thể ra lệnh cho ong Ăn Thịt!

Tư tế! Đây mới là sức mạnh thật sự của tư tế được Tổ Thần lựa chọn! Ngay cả ong Ăn Thịt cũng phải nghe lời!

Chẳng trách tiểu nô lệ…… không không không, chẳng trách tư tế của Tổ Thần đột nhiên không nhìn thấy được nữa, thì ra cậu ấy thức tỉnh năng lực mới!

Đàn ong Ăn Thịt đột nhiên xuất hiện điên cuồng tấn công bọn họ, chắc chắn là khi đó tư tế vẫn chưa sử dụng thuần thục năng lực mới của mình, mà thẳng đến lúc này cậu ấy mới có thể khống chế được đàn ong Ăn Thịt!

Mãnh kích động muốn chết, cũng may bây giờ cậu ta không thể động đậy, nếu không chắc cậu ta đã đấm ngực gào to với trời.

Lúc này, cậu hoàn toàn quên mất bọn họ thảm như vậy đều là vì bị Nghiêm Mặc làm hại, tên này thậm chí còn bắt đầu cho rằng những gì hôm nay bọn họ gặp phải đều là thử thách mà Tổ Thần dành cho bọn họ, còn là khảo nghiệm lòng trung thành mà chiến sĩ bộ lạc dành cho tư tế và Sơn Thần.

Mãnh có chút hối hận, hình như lúc trước cậu từng nói vài lời bất kính với tư tế và Sơn Thần thì phải? Có điều, dù thế nào, bây giờ cậu không hề lo lắng mình sẽ chết hay không, có đại tư tế Diêm Mặc ở đây, những chiến sĩ trung thành như bọn họ nhất định có thể sống lâu hơn cả khi ở bộ lạc cũ!

Suy nghĩ đột nhiên có hơi vặn vẹo, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là vậy.

Ong Ăn Thịt yên ổn rồi, Nghiêm Mặc mới bắt đầu sầu não làm sao để loại bỏ nọc ong cho Nguyên Chiến và Mãnh, hắn không biết nọc ong có tính chất gì, chỉ bằng tay sờ soạng, dùng miệng nếm thử, còn hỏi Mãnh đôi ba câu, hoàn toàn không có cách chẩn đoán chính xác.

Nhưng từ mạch tượng của hai người liền biết, bọn họ cũng không đến nổi sắp chết, thậm chí theo thời gian, mạch đập của bọn họ cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Không có dụng cụ hút nọc trong tay, cũng không có biện pháp giúp bọn họ moi gai độc ra, Nghiêm Mặc chỉ có thể dùng kim châm cứu giúp hai người thải máu độc, phương pháp này cũng có chút tác dụng.

Khó nhất là Cửu Phong, vị chim này trúng độc không nặng, nhưng cánh và móng vuốt đều bị thương, nó đau đến mức nhịn không nỗi mà kêu khe khẽ, lúc hắn đi qua xem xét vết thương, nó còn dùng đầu củng vào ngực hắn, kêu ục ục tố cáo lũ ong làm nó đau thế nào, hệt như một đứa nhỏ đang mách mẹ.

Cửu Phong còn mét cả Nguyên Chiến chẳng khác gì lũ ong: “Kiệt! Cánh đau quá, con quái lớn xấu xa, mổ chết nó! Ném xuống vách núi!”

Nghiêm Mặc đổ mồ hôi, dỗ Cửu Phong: “Anh ta không cố ý đâu, anh ta cũng là muốn giúp mày thôi.” Bây giờ tên đó còn hữu dụng, phải giữ lại.

“Kiệt! Mổ nó! Cào nó! Ném nó xuống vách núi!”

“Rồi rồi rồi, chờ anh ta tốt lên, tao giúp mày đánh anh ta, đuổi anh ta đi! Có được không?”

“Kiệt! Đuổi cả lũ trùng đáng ghét! Một bọn xấu xa!”

“Cái này hơi khó, tao với tụi nó từ từ thương lượng đã. Ha?”

“Kiệtttt! Giết! Giết hết!” Cửu Phong thô bạo rống.

“Không thể giết, tụi nó bây giờ nói không chừng đều đã trở thành đồng bạn của tao, mày hiểu không? Đồng bạn? Tao…… ầy……”

“Kiệt?” Cửu Phong nghiêng đầu: “Ục ục, mi muốn nuôi đám trùng đáng ghét này?”

“Không phải tao muốn nuôi, mà là hình như bọn nó đã thừa nhận quan hệ với tao rồi, mày cho tao ăn cái gì vậy?”

“Kiệt?” Cửu Phong vừa nghe đến ăn liền vui vẻ: “Ăn ngon, ăn xong sẽ biết bay, trắng trắng, thơm thơm!” Hồi nó còn bé xíu, lúc vẫn chưa bay được, nó bị cha mẹ không cẩn thận đá rơi khỏi tổ té gãy cánh, cũng nhờ ăn cái này mà cánh lành lại rồi biết bay!

Sau đó cha mẹ nó rời đi, còn mang theo nó đi vài nơi có thức ăn ngon, bảo nó nhớ kỹ. Nó nhớ rõ nhất là nơi có thứ trắng trắng thơm thơm lại ngon miệng này.

Nghiêm Mặc hỏi vài lần cũng không hỏi kỹ được, đành phải từ bỏ, tạm gác lại về sau rồi từ từ hỏi tiếp.

Cứ như vậy, qua thêm ít bữa, vào giữa trưa một ngày, Nguyên Chiến và Mãnh chậm rãi khôi phục lại tri giác.

Nghiêm Mặc cũng thẳng đến khi khôi phục thị lực, nghiên cứu một đoạn thời gian mới biết, nọc ong Ăn Thịt có hai loại, ong lớn bằng nắm tay có đuôi kim mang độc, có tác dụng gây tê con mồi, một cây kim độc có thể khiến toàn thân một người đàn ông khỏe mạnh tê liệt trong một giờ, độc càng nhiều thì thời gian tê liệt càng dài, nhưng nếu quá nhiều, sẽ khiến người ta không thể hô hấp, dẫn đến tử vong.

Mà thứ độc nhất và tàn nhẫn nhất là kim độc của những con ong nhỏ, độc của chúng nó có tác dụng phân giải con mồi, làm thịt của con mồi biến thành chất lỏng để cả đàn có thể hút.

Thông thường, khi ong Ăn Thịt đi săn, con ong nhỏ sẽ tìm kiếm con mồi, ong lớn sẽ tấn công con mồi và gây tê chúng nó, rồi ong nhỏ sẽ phân giải con mồi, sau đó mọi người cùng nhau liên hoan, quá trình ăn này là một quy luật.

Nghiêm Mặc còn phát hiện, đàn ong Ăn Thịt không giống ong mật bình thường, ong mật sau khi bắn kim sau đuôi thì chắc chắn phải chết, còn kim sau đuôi của ong Ăn Thịt lại có thể đâm con mồi nhiều lần, nếu rụng xuống thì qua một đoạn thời gian sẽ mọc trở lại, hơn nữa còn có thể chủ động bắn ra khỏi cơ thể, tầm sát thương nằm trong phạm vi một mét năm.

Tâm can Nghiêm Mặc ngứa ngáy, nếu biết cách sử dụng nọc của ong lớn, nói không chừng còn có thể dùng như thuốc mê. Mà nọc con ong nhỏ, cũng sẽ có tác dụng của nó.

Nhưng đây cũng là thành quả nghiên cứu về sau, tạm thời không đề cập tới, lại nói bây giờ.

Sau khi Nguyên Chiến và Mãnh lần lượt khôi phục, hai người nhìn căn phòng hỗn độn tàn tạ, một lúc lâu không có ai lên tiếng.

Nguyên Chiến sờ sờ mặt, tâm tình phức tạp, Mãnh thì chỉ đơn thuần kích động cộng thêm đau đầu.

Hiện giờ cái phòng đá không rộng lắm này đã đầy nghẹt.

Một mình ông lớn Cửu Phong đã chiếm hơn phân nửa căn phòng, không cho bất kỳ sinh vật nào đến gần ngoại trừ Nghiêm Mặc.

Gần ngàn con ong Ăn Thịt bu đầy một mặt tường, bao nhiêu đây là đã bị Cửu Phong giết chết không ít, nếu không thì còn nhiều hơn nữa.

Thằng nhóc A Ô không biết có phải do sợ hãi quá mức hay không, vừa mới giải độc liền rúc vào góc tường đờ ra nhìn Nghiêm Mặc.

Đống lửa trước mặt thằng bé đã sắp tắt, chỉ còn lại tàn lửa.

Nghiêm Mặc nghe tiếng động liền biết hai người Nguyên Chiến đã khôi phục lại, cũng an tâm, theo bản năng mà nói: “Mấy con ong chết với bị thương trên mặt đất đừng vứt đi, nhặt lại cho tôi, nó hữu dụng.”

Mãnh ừm một tiếng, bắt đầu hoạt động, đi ra ngoài nhặt củi, muốn châm đống lửa, nhưng khi ôm củi tiến vào cậu lại không dám đến gần đống lửa, bởi vì muốn đến chỗ đống lửa, thì phải đi ngang qua cái bức tường đầy ong kia.

Ong Ăn Thịt chưa tiêu hết hận ý đối với Mãnh và Cửu Phong, nếu không phải có ong chúa ra lệnh, chúng nó đã sớm bay qua dùng kim đâm chết hai kẻ này.

Nguyên Chiến yên lặng đi sửa cánh cửa, suy xét đến việc Cửu Phong còn phải ra vào, hắn không đắp thêm đá, mà gia cố phần khung lại lần nữa, cửa gỗ cũng phải làm lại.

Nhưng bây giờ thì cửa gỗ không làm kịp, Nguyên Chiến lấy một nửa da thú đã được thuộc, đục vài lỗ rồi xỏ dây thừng qua cột lại, dùng tốc độ nhanh nhất làm ra một tấm mành da thú đơn giản có thể che khuất cả cánh cổng tò vò không có ván cửa.

Treo mành lên, không khí trong phòng lập tức ấm áp.

Vì thế, trong phòng tạm thời xuất hiện một cảnh tượng hoà bình kỳ dị, có điều các sinh vật trong này vẫn phân chia ranh giới rất rõ ràng.

“Căn phòng này hết ở được rồi!” Mãnh vừa đau đầu vừa đau lòng nói, cậu không có can đảm ngủ trong phòng vừa có Sơn Thần vừa có ong Ăn Thịt đâu, cho dù căn phòng đó có ấm áp cách mấy cũng không dám.

“Đợi chút nữa tôi thử đào một cái hang trên ngọn núi đá nhỏ kia, chúng ta tạm thời ở đó trước.” Nguyên Chiến vô cảm nói.

“Ừa, cũng chỉ có thể như vậy.” Mãnh thở dài, có điều cậu lại hưng phấn nói: “Tiểu nô…… Diêm Mặc thật lợi hại! Cậu ta có thể khống chế ong Ăn Thịt đó!”

“Ừm, cậu ta rất lợi hại.” Nguyên Chiến thuận miệng phụ họa, hai nắm tay chậm rãi siết chặt.

Nghiêm Mặc đúng lúc đi vào, kêu: “Nhị Mãnh, anh lại đây giúp tôi chỉnh xương cho cánh Cửu Phong đi, tôi chỉ anh làm. Còn có, móng vuốt Cửu Phong cũng bị thương, anh tả cho tôi nghe tình huống miệng vết thương ra sao đi.”

Bởi vì lúc trước từng gãy chân hai lần, còn có Nguyên Chiến chân cẳng cũng không tốt, nên trong khoảng thời gian này Nghiêm Mặc góp nhặt không ít dược vật có tác dụng trị liệu chấn thương xương cốt và ngoại thương, hắn còn chế ra vài lại thuốc dạng gel, tuy không biết thuốc dạng gel có tác dụng với chim hay không, nhưng có hắn ở cạnh Cửu Phong, nếu sau khi sử dụng mà Cửu Phong phát sinh tác dụng phụ hay biến chứng, hắn cũng có thể kịp thời loại bỏ dược hiệu của thuốc, bây giờ thuốc đang nằm trong túi thảo dược của hắn.

“Tôi? Tôi không làm được đâu!” Mãnh vừa nghe Nghiêm Mặc nhờ mình đi chỉnh xương cho Sơn Thần, liền sợ tới mức lắc đầu như cái trống bỏi: “Cậu kêu Chiến đi, Chiến không có sợ nó.”

Nghiêm Mặc nhíu mày: “Không được, cánh Cửu Phong là do A Chiến làm gãy, nó không công kích A Chiến đã là không tồi rồi. Anh lại đây, chỗ tôi có các loại thuốc trị ngoại thương có thể cầm máu và giảm sốt nè, anh cầm đưa cho A Chiến trước đi.”

Nguyên Chiến đang muốn vén rèm đi ra ngoài hơi khựng lại một lúc, hắn không ngờ Nghiêm Mặc lại chú ý tới vết thương trên người hắn, còn muốn đưa thuốc cho hắn dùng.

Hắn cho rằng tiểu nô lệ hận hắn, tuy hắn không rõ vì sao, nhưng hắn cảm giác được Nghiêm Mặc không thân mật với mình bằng Mãnh, so ra còn kém hơn cả con chim mặt người ngu xuẩn kia! Tên đó còn cố ý dẫm lên mặt hắn cơ mà!

“Mặt khác, nếu các anh không ở chỗ này, thì mang thằng quỷ nhỏ kia đi luôn đi.” Nghiêm Mặc lại nói. Hắn không muốn thằng bé bị dọa tới mức thần kinh bất thường đâu, nếu nó vì quá sợ hãi mà làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng được, thì hắn sẽ phải đau đầu.

Mãnh gãi đầu do dự, vẫn không dám đi qua, Nguyên Chiến đang định ra khỏi phòng thì dừng chân, xoay người đổi hướng, đi về phía Cửu Phong và thằng bé.

Cửu Phong vừa thấy Nguyên Chiến đi về phía mình, lập tức rít lên.

Nguyên Chiến nhìn thẳng vào mắt nó, bước đến gần.Hậu Trường

Nguyên Chiến: “Nô lệ nhỏ, mau xem, tôi làm đất đá nâng lên thành một đống nhỏ nè!”

Nghiêm Mặc dùng một chân dẫm cái bẹp: “Sụp.”

Nguyên Chiến: “…… Truyền thuyết nói rơi xuống vách núi và vực sâu sẽ có cơ hội lớn biến thành thần, cậu nói tôi nên chọn cái nào?”

Nghiêm Mặc móc dao phẫu thuật ra: “Vậy bây giờ giữa bệnh độc truyền nhiễm và não gắn chip, anh chọn cái nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK