Chương 17:
Đinh Kiều Lam mồm ngậm điếu thuốc lắc lư đi ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, thân hình cao lớn vững chãi, ánh đèn mờ ảo khiến cô nhìn không rõ mặt mũi người đó, nhưng Đinh Kiều Lam lại thấy rất rõ đôi môi người đó đang mấp máy như thể đang nói chuyện điện thoại.
Đinh Kiều Lam híp mắt, ô, đôi môi của người này thật đẹp nha.
Nhìn thôi… là khiến cho người ta muốn hôn lên đôi môi ấy, còn nữa nha… người này sao mà quen quen.
Đinh Kiều Lam đi đến bên cạnh người đó: “Người anh em, có lửa không?”
Người đó nhìn cô, Đinh Kiều Lam ngẩng đầu lên, men rượu làm cho đầu cô choáng váng, ánh mắt mông lung, cô càng muốn nhìn cho rõ tướng mạo của người này thì càng không tài nào mà nhìn rõ được.
Từ một phòng riêng cách đó không xa vọng đến tiếng chửi rủa của một gã đàn ông, gã hùng hùng hổ hổ gào lên: “Mẹ nhà mày, ông đây bỏ ra bao nhiêu tiền thế, mà mày để ông chơi túi nước muối à, cái thứ quái quỷ gì thế này, mẹ nó… tin ông gọi tổng đài 3.15 chửi chúng mày một trận không?”
Những âm thanh ầm ĩ đó càng khiến cho đầu óc Đinh Kiều Lam hỗn độn, cô nghe rồi cười ha hả, ưỡn bộ ngực đầy đặn cỡ C của mình ra: “Này, anh đoán thử xem, cái này của tôi có phải túi nước muối hay không.”
Tách một tiếng, một ngọn lửa nhỏ sáng lên, ở ngay trước mặt Đinh Kiều Lam.
Đinh Kiều Lam cúi người châm điếu thuốc: “Cám ơn.”
“Có muốn hút một điếu không?”
“Không cần”
Chớp mắt môt cái ngọn lửa đã tắt, Đinh Kiều Lam nhìn thật rõ ràng hình dáng đôi môi đó, môi mỏng mà lạnh lẽo, màu hồng cực kì xinh đẹp, loang lên từng vệt sáng lạnh lẽo, lại có cảm giác quen thuộc đến không ngờ, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Men rượu trong người tích tắc đã hoá thành thuốc kích thích, cả người cô bắt đầu nóng lên, bắt đầu…. không khống chế nổi bản thân.
Cổ họng Đinh Kiều Lam trở nên khô khốc, cô chợt cảm thấy thật khát, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi của người nọ.
Bất thình lình cô đẩy anh ta vào tường, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp ấy.
Trước cửa phòng vệ sinh ánh sáng u ám, sau lưng là những tiếng kêu gào mắng chửi, Đinh Kiều Lam đang ôm hôn người đàn ông đến mặt còn không nhìn rõ, cô cảm thấy bản thân thật điên cuồng.
Nhưng mà …cô vốn dĩ là một kẻ điên, thế này thì đã là cái gì?
So với việc bị “con lợn” Hà Tổng đó sờ soạng quấy rồi, cô càng thích ‘ăn đậu hũ’ của trai đẹp hơn, cái loại tâm lý báo thù này, khiến cho Đinh Kiều Lam hôn càng sâu, mà cái cảm giác này…thật quen thuộc nha, hình như cô đã từng hôn người này.
Mùi rượu thơm thoảng quyến luyến vương vấn giữa làn môi hai người, mùi hương phụ nữ so với mùi hương của rượu càng khiến người ta say mê.
Giữa nụ hôn mê đắm mơ màng, Đinh Kiều Lam buông người đó ra.
“Đây là tạ lễ, mùi vị cũng không tồi…”
Giữa nụ hôn mê đắm mơ màng, Đinh Kiều Lam buông người đó ra
“Đây là tạ lễ, mùi vị cũng không tồi…”
Một tay Đinh Kiều Lam cầm thuốc lá, một tay vỗ vỗ gương mặt của người nọ, cười đến xinh đẹp tuyệt diễm, nhưng trong giọng nói lại để lộ mấy phần tự sỉ nhục bản thân: “Nếu như là mấy năm về trước, nói không chừng chỉ vì một điếu thuốc mà tôi có thể theo anh về nhà, lên giường với anh cho mà xem.”
Đinh Kiều Lam loạng choạng quay đi, đột nhiên cổ tay bị tóm chặt, cô bị người đó kéo ngược trở lại, cả người xoay liền mấy vòng, lúc dừng lại thì lưng cô áp sát cánh cửa phòng vệ sinh nữ.
Con ngươi xoay vòng vòng, đầu óc mơ màng choáng váng, sắp đứng không nổi nữa.
Người đàn ông bị cô hôn vừa nãy nói: “Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cho cô diễn vai nữ chính của phim ‘Lãnh Hương’.”
Giọng nói của anh ta như đang đè nén cái gì đó, khàn khàn trầm thấp, nghe rất thích, nhưng hình như trong đó lại có mấy phần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đinh Kiều Lam chớp chớp đôi mắt: “Quy tắc ngầm hả?”
“Cứ xem là thế.”
Không biết Đinh Kiều Lam lấy đâu ra sức lực đẩy anh ta một cái, hất tay xoay người đi luôn.
Loạng choạng đi được mấy bước cô bỗng quay người nhìn lại, thấy người nào đó bị cô cưỡng hôn vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ: “Sao không đi?”
“Đi đâu?”
“Quy tắc ngầm chứ đi đâu, đi khách sạn, đi, tôi mời!”