Chương 25:
Cô mở to mắt, nhìn lên trần nhà, trong mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Chị Mạch muốn trách móc Đinh Kiều Lam mấy câu, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đấy của cô, lại mềm lòng, mắng nói: “Đàn ông mà, chẳng có thằng nào tốt cả, về sau chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, đừng có trông mong hay ảo tưởng vào mấy lời mật ngọt của bọn chúng.”
Đinh Kiều Lam: “ Chị nói đúng.”
Không thể trông mong vào bất kì ai, ngoài bản thân mình ra, cô cũng không tin nổi ai nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Đinh Kiều Lam nghĩ nghĩ cũng thấy mình thật buồn cười, Sở Văn Bác là loại người nào, cô dựa vào đâu mà cho rằng, 3 năm không gặp anh ta sẽ giúp cô?
Anh ta dựa vào đâu mà phải giúp cô? Chẳng lẽ lại dựa vào việc 3 năm trước cô lên giường với anh ta một đêm?
Haha, người đàn ông như Sở Văn Bác lại thiếu đàn bà chắc?
Cô thì tính là cái gì?
Trong lòng anh ta, Đinh Kiều Lam cô chẳng qua chỉ là một con đĩ, đúng, chính là một con đĩ, không hơn.
Đến ngay cả người đàn ông của cô mình mà còn câu dẫn được, thì có là hạng tốt đẹp gì?
Kể cả tính đêm hôm qua ngủ cùng anh ta, cũng chính là cô tự mình dâng lên, không lên giường cũng phí.
Chị Mạch rốt cuộc vẫn là người từng trải, chị ta có thể một mình toàn thây thoát khỏi sự chi phối của công ty cũ, tự lập ra văn phòng mới, liền có thể thấy chị ta không phải người phụ nữ bình thường, chị nhanh chóng sốc lại tinh thần.
Chị Mạch nói: “Chị đã tìm một người bạn cũ nhiều năm, cô ấy gần đây cũng có một bộ phim cần quay, chỉ là chi phí sản xuất không nhiều, lại chỉ chiếu trên mạng, không phải là phương tiện truyền thông đại chúng, để chị mang em đến gặp cô ấy. ”
Đinh Kiều Lam gật đầu: “Vâng.”
Chị Mạch vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt của Đinh Kiều Lam, liền vỗ vỗ vai cô nói: “Cố gắng nghỉ ngơi đi……chị đi trước đây.”
Lúc chị Mạnh đưa tay kéo cửa ra, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đinh Kiều Lam vang lên sau lưng: “Chị Mạch, cái cảm giác lòng tự trọng bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân….thật không dễ chịu gì….”
Nghe Đinh Kiều Lam nói ra câu đó, cánh tay vừa đặt lên cửa của chị Mạch cũng ngưng lại, một cảm giác khó chịu dần xâm chiếm lấy chị: “Không sai, đúng là chẳng dễ chịu gì hết, chính vì thế mà chúng ta phải càng cố gắng gấp bội, đợi đến khi em nổi tiếng rồi, xem ai còn dám coi thường em, dám dẫm đạp em.”
Đinh Kiều Lam cười: “Đúng, chờ em nổi tiếng rồi,mẹ nó, nhất định em sẽ chơi chết tất cả bọn chúng……”
…………….
Đừng nhìn chị Mạch béo như vậy như vậy mà coi thường, tốc độ giải quyết công việc của chị nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Buổi tối ngày thứ hai, chị đã dẫn Đinh Kiều Lam đến một quán lẩu do một ngôi sao trong giới mở để gặp người bạn cũ của chị.
Chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Bạn chị vừa nói cho chị một tin tốt, một tập đoàn lớn bỗng dưng muốn tham gia đầu tư thế nên vấn đề kinh phí bây giờ được giải quyết, chế tác hậu kì và họp báo tuyên truyền cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta chẳng cần phải bận tâm tới mấy chuyện đó nữa, lo diễn tốt là được rồi.”
Đinh Kiều Lam gật đầu.
Người bạn cũ mà chị Mạch nói là một nữ đạo diễn 40 tuổi, tên là Thái Lam Uyên, chị ấy rất gầy, có mái tóc cắt ngắn gọn gàng và đeo kính cận, nhìn qua cũng có thể thấy đây là một người theo trường phái nghệ thuật.
Lúc nhìn thấy Đinh Kiều Lam, Thái Lam Uyên rất kinh ngạc: “Mạch à, không ngờ trong tay cô lại có một “vũ khí” hạng khủng thế này, hèn chi cô dám dời bỏ Đông Ảnh.”
Chị Mạch đáp: “Bây giờ trong tay cũng chỉ có mình cô ấy thôi, đành phải dựa cả vào cậu vậy.”
Hôm nay Đinh Kiều Lam trang điểm rất nghiêm túc, thiếu đi mấy phần ma mị, cô nói rất lễ phép: “Đạo diễn Thái, chào chị, em là Đinh Kiều Lam, sau này, phải nhờ chị quan tâm chỉ bảo nhiều hơn rồi.”
“Ngoan ngoãn, lễ phép, người mà Mạch xem trọng đúng là có khác.”
Chị Mạch và đạo diễn Thái là bạn bè nhiều năm với nhau, hiện tại cũng không có người ngoài, nên nói chuyện cũng thoải mái cởi mở hơn.
Đạo diễn Thái khẳng định là sẽ giúp chị Mạch nhận mối này, chị Thái nói với Đinh Kiều Lam: “Một lát nữa người chế tác và biên kịch cũng đến, em cố gắng làm quen với họ.”