Chương 6:
Đinh Khả Ái vừa mới thất thần, tuỳ tiện nói: “Vẫn tốt.”
Đinh Minh Châu bĩu bĩu môi nói: “Tính ra thì, cả nhà chúng ta vẫn là cô có tính tình tốt nhất, nếu anh Đình Tuấn của cháu mà bị quyến rũ như cô thì cháu chắc khóc chết mất, còn nó thì cũng đừng mong sống.”
Đinh Thanh Tùng quát: “Minh Châu, im miệng”
Đinh Minh Châu “hừ” một tiếng cũng không nói tiếp nữa.
Đinh Minh Tu không nói câu nào chờ mọi người nói xong bĩu bĩu môi nói: “Mọi người nói chuyện xong chưa? Xong rồi thì con về phòng.”
Từ Linh Chi yêu chiều xoa đầu con trai: “Đi đi, đừng để mai đi học muộn “.
Đinh Minh Tu không dấu vết tránh đi bàn tay của Từ Linh Chi, quay lưng lên phòng.
……………………………..
Đinh Khả Ái sau khi về phòng liền đứng ngồi không yên. Con tiện nhân Đinh Kiều Lam cư nhiên lại nắm được nhược điểm của anh trai. Đinh Kiều Lam không khác gì một cục xương mắc ngang cổ cô, nuốt không được nhả cũng không xong. Cứ nghĩ đến việc con nhỏ lại sắp ra ngoài bay nhảy, hận ý trong lòng Đinh Khả Ái lại dâng lên, nếu không làm chút gì đó thì cô không cam lòng.
Đinh Khả Ái xem đồng hồ, vẫn chưa đến 11h.
Đinh Khả Ái ra khỏi nhà, không ngăn được anh trai thả Đinh Kiều Lam ra ngoài thì cũng phải làm gì đó để Sở Văn Bác ghét con nhỏ.
Đinh Khả Ái đi tới Bích Lan Đình, nơi mà Sở Văn Bác hay đến. Đây là hội quán mà Sở Văn Bác bỏ tiền xây dựng theo ý muốn của mình, không phải dùng để kiếm tiền, chỉ là để nghỉ ngơi thư giãn.
Đinh Khả Ái đã từng đến chỗ này rồi, đây là tụ tập các quý công tử có danh tiếng nhất ở cái đất Lạc Thành này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Sở Văn Bác giữa cái đám thiên chi kiều tử, anh thực sự rất nổi bật.
Anh ta luôn thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, không ai có đủ tư cách để so sánh với anh ta.
Đám công tử, trong tay ai cũng có một em tiếp viên xinh đẹp ngồi bên cạnh giúp vui, mà chỗ Sở Văn Bác lại thật yên tĩnh, chỉ có hai em xinh đẹp đang đấm bóp chân cho anh ta, ai cũng không dám nói nhiều thêm một câu.
Đinh Khả Ái mê muội nhìn Sở Văn Bác, người đàn ông ưu tú như vậy, làm thế nào cũng phải giữa chặt lấy anh ta, không thể vì chuyện của con nhỏ Đinh Kiều Lam mà phá vỡ hết thảy.
Đinh Khả Ái đi đến ngồi cạnh anh, có vẻ Sở Văn Bác không thấy cô. Đinh Khả Ái đang nghĩ xem nên nói như thế nào, hỏi linh tinh vài câu, liền uỷ khuất mà nói: “Văn Bác, anh không tin được đâu, con nhỏ Đinh Kiều Lam cư nhiên dám uy hiếp anh trai em, rõ ràng là con bé đó phạm tội mà còn muốn kéo cả nhà em chết theo,…, đến cả cha ruột của mình con bé đó còn hại được. Một người phụ nữ như vậy,……, em chưa từng gặp ai độc ác như con bé đó. Không khác gì một con ác quỷ, lúc cần người khác thì sẽ nịnh nọt, một khi không cần nữa liền quay ra cắn cho một phát. Văn Bác, anh nhất định phải cẩn thận, con bé……”
Những giọt rượu trong cái ly mà Sở Văn Bác đang cầm bỗng văng vài giọt lên một người cô tiếp viên đang ngồi dưới chân anh.
“Cút sang một bên.”
Hai cô gái trẻ lập tức rời đi, Sở Văn Bác cũng đứng lên đi mất. Bỏ lại Đinh Khả Ái, trông cô ta như một con ngốc xấu xí, Sở Văn Bác còn chả thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái. Mặt Đinh Khả Ái nóng bừng bừng, ánh mắt của mọi người khiến cô ả xấu hổ, không biết dấu mặt vào đâu.
Đinh Khả Ái cắn chặt răng, đứng thẳng người rời khỏi bàn, cứng ngắc quay lại nói với mọi người: “Văn Bác, anh ấy đang không vui, mọi người đừng để bụng, tôi đi xem anh ấy chút.”
Ra đến cửa phòng, Đinh Khả Ái nghe thấy có người nói: “Hừ, Sở thiếu căn bản không coi cô ta ra gì, thế mà cô ta cứ tự cho mình là đúng…”
Đinh Khả Ái nghiến răng đến phát đau nhưng vẫn phải giả bộ như không nghe thấy gì, cô vốn dĩ là muốn nói xấu Đinh Kiều Lam trước mặt Sở Văn Bác, để cho anh ghét con nhỏ đấy, thế mà bây giờ lại bị phản tác dụng.
………………………
Buổi sáng hôm sau.
Giang Lai đến công ty thấy tâm tình Sở Văn Bác cực kì xấu, nên không dám nói linh tinh, anh thử thăm dò một câu: “Thiếu gia, cô Đinh Kiều Lam bị bắt 4,5 hôm nay rồi, thật sự…. thực sự không cần hỏi thăm gì sao ạ?”
Sở Văn Bác cười lạnh: “Hỏi cái gì mà hỏi, người ta có bản lĩnh như vậy, cần gì cậu phải bò tới giúp vui.”
Giang Lai lập tức cúi thấp đầu.