Chương 43:
Đầu ngón tay của Đinh Kiều Lam chạm vào tin đó: “Còn không phải sao, có tiền thì muốn gì chẳng được.”
Nội dung tin tức: “Vào khoảng 23 giờ đêm qua, một nam thanh niên điều khiển một chiếc xe máy phân khối lớn phóng nhanh vượt đèn đỏ, không may đâm phải một chiếc xe SUV đang lưu thông trên đường, nạn nhân bị thương nặng, gãy xương nhiều bộ phận và hiện vẫn đang hôn mê sâu, chưa qua thời kì nguy hiểm. Xin được cảnh báo toàn thể nhân dân, chú ý an toàn, tuân thủ luật giao thông, không được phép điều khiển phương tiện giao thông vượt quá tốc độc cho phép.
Đinh Kiều Lam tắt điện thoại, đúng tám giờ, tiểu Từ đến đưa cô đến studio chụp hình.
Bộ phim này thuộc thể loại Huyền huyễn hiện đại, đề tài này không được hot cho lắm, sau khi đạo diễn Thái và chị Mạch bàn bạc xong, quyết định để Đinh Kiều Lam diễn vai chính.
Theo lời của đạo diễn Thái, dung mạo của Đinh Kiều Lam quá xuất sắc, tính công kích quá mạnh, có đóng vai nữ phụ đi nữa, chỉ cần dựa vào gương mặt thôi thì kiểu gì nữ chính cũng bị cô đè bẹp, nên dứt khoát để cô đóng vai chính luôn.
Hình tượng xây dựng cho nhân vật này là gợi cảm, kiêu ngạo, giống hệt tính cách và ngoại hình của Đinh Kiều Lam.
Thay trang phục của đoàn làm phim và tạo hình xong, thợ chụp ảnh bảo cô ra tạo dáng để chụp.
Chụp ảnh tạo hình đơn xong rồi còn phải chụp chung với nam chính của bộ phim.
Cậu ta cũng là một người mới, tên là Lãnh Nhiên, là ‘tiểu thịt tươi’, khá non nên có chút căng thẳng.
Lúc cậu chàng ôm eo Đinh Kiều Lam, tạo dáng thân mật, Đinh Kiều Lam còn cảm nhận được sự căng cứng từ da thịt của cậu ta, cuối cùng là bị thợ chụp quát ngừng mấy lần liền. Đạo diễn thấy thế mới trêu: “Này tiểu Lãnh, có phải cậu thấy Kiều Lam xinh quá nên muốn ôm lâu thêm đúng không?”
“Không phải đâu, không phải đâu ạ, em không có ý đấy đâu.”
“Vẫn chưa chụp xong à?” giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông đột ngột vang lên.
Đạo diễn quay sang, vội vàng nói: “Sở tổng, ngài đến rồi à?”
Đinh Kiều Lam nghe thấy hai chữ Sở tổng là sởn hết cả gai ốc, quay sang nhìn, không phải là cái tên Sở Văn Bác khốn khiếp thì còn ai vào đây. Vẫn cái dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm để ai vào mắt, Đinh Kiều Lam cười lạnh.
Biết ngay mà, muốn thuận lợi quay bộ phim của anh ta đâu có dễ dàng đến thế..
Sở Văn Bác gật nhẹ, trên gương mặt không hề có lấy một nét cười.
Giang Lai vội lên tiếng: “Vừa hay Sở tổng đến đây xử lí công chuyện thì nghe nói mọi người đang ở đây chụp poster nên qua đây xem thế nào!”
Bộ phim này của đạo diễn Thái là do tập đoàn Sở thị đầu tư, nên địa điểm chụp ảnh này cũng thuộc công ty điện ảnh của Sở thị, đạo diễn Thái cũng chẳng nghĩ nhiều.
Đinh Kiều Lam bĩu môi, trùng con mẹ nó ấy mà trùng…
Đạo diễn Thái: “À, cũng sắp xong rồi, chỉ còn phải chụp ảnh cặp đôi nam nữ chính nữa thôi, khoảng một tiếng đồng hồ nữa là xong.”
Ánh mắt của Sở Văn Bác lướt qua đạo diễn Thái nhìn Đinh Kiều Lam đang đứng đằng sau, nheo mắt: “Vậy cứ tiếp tục đi.”
Đinh Kiều Lam đang mặc một cái váy hở vai màu tím thẫm, trang điểm tinh tế xinh đẹp, đôi môi đang nở nụ cười lạnh, lạnh lùng mà vẫn cực kì gợi cảm.
Trợ lí Giang đứng bên cạnh, ngay lập tức liền cảm giác được tâm trạng sếp có gì đó không đúng, cậu nhìn bộ váy Đinh Kiều Lam đang mặc liền hiểu, hahaha…
Đạo diễn Thái nói với Lãnh Nhiên: “Được rồi, được rồi, nào, tiếp tục nào…Tiểu Lãnh, lần này cố để trạng thái tốt hơn chút nhé.”
Thợ chụp bảo hai người chỉnh lại tư thế, nghiêng người tựa sát vào nhau, tiểu thịt tươi đứng sau lưng Đinh Kiều Lam, lưng cô dựa sát vào ngực cậu ta, tay cậu ta thì vòng qua ôm lấy eo của Đinh Kiều Lam.
Đinh Kiều Lam thấy cơ thể của cậu ta cứ căng cứng, liền hỏi: “Căng thẳng à?”
“Dạ… cũng bình thường ạ….”
“Không sao đâu, thả lỏng nào, quen rồi là ổn, lúc cậu ôm tôi thì cứ coi như đang ôm gối ôm là được….”
“Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng.”
Có một luồng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đang nhìn chòng chọc vào Đinh Kiều Lam, chẳng cần quay đầu cô cũng biết đó là ai.
Lúc này cô đang suy tính xem làm thế nào để đối phó với Sở Văn Bác.