Chương 8:
Lúc này biểu cảm của toàn bộ người Đinh gia giống như ăn phải phân. Đinh Thanh Tùng nghiến răng nhả ra từng chữ: “Không đi là không kịp lên máy bay đâu.”
Đinh Kiều Lam vẫn đứng bất động: “Nếu mà muộn thì không đi nữa, tôi cũng chẳng gấp gì.”
Đinh Thanh Tùng hận không thể đập chết nó, thế nhưng ông vẫn cố nén cơn tức này lại, rút ví ra, đem toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Đinh Kiều Lam: “Mày từ trước tới giờ cứ tiêu tiền như nước, giờ ra nước ngoài thì tiết kiệm một chút, tiền sinh hoạt sẽ định kì gửi sang.”
Đinh Kiều Lam cười lạnh, tiêu tiền như nước, còn có mặt mũi để nói câu này đấy? Cầm lấy đống tiền liếc qua cũng biết không đến 3, 4 nghìn tệ,
Cô lại nhìn đến đống thẻ ngân hàng, nếu không phải ở nước ngoài không tiêu được, không thì cô còn muốn cướp hết chỗ đó.
Đinh Kiều Lam đút hết tiền vào túi nói: “Sớm lấy ra không phải là tốt sao, keo kiệt như vậy làm gì, sớm muộn gì cũng có ngày phá sản. ”
Người của Đinh gia tức đến muốn phun máu rồi.
Sở Văn Bác đứng đó, từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng, hắn vẫn nheo mắt nhìn bóng lưng uyển chuyển của Đinh Kiều Lam, trong lòng như có một cơn tức bùng lên.. Người phụ nữ này, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
Đinh Khả Ái thấy Sở Văn Bác vẫn nhìn theo Đinh Kiều Lam, viền mắt cũng đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Kiều Lam, chuyện ngày hôm đó cô không tính toán với cháu nữa, xem như cháu cũng đã gọi cô một tiếng cô, cô khuyên cháu một câu ở bên ngoài đùng bao giờ như thế này nữa, không phải mỗi người phụ nữ đều dễ nói chuyện như cô đâu.”
Cô ta lại trưng ra cái vẻ tôi hiền lành rộng lượng không thèm tính toán với Đinh Kiều Lam nữa, nhưng từng câu từng chữ lại như như chỉ trích Đinh Kiều Lam: “Mày đừng có mà phóng túng như vậy, cứ thấy đàn ông là muốn leo lên giường người ta.”
Đinh Khả Ái muốn làm cái gì, Đinh Kiều Lam cô lại không biết sao..
Nhưng mà muốn trước mặt Sở Văn Bác bày ra cái vẻ hiểu chuyện lại nghe lời để so sánh với một người không biết xấu hổ như cô, còn xem cô có cho phép hay không đã.
Đinh Kiều Lam cười nói: “Cô út à, cô rộng lượng thật đấy, nhưng mà cô đã nói như vậy, tôi đây liền không khách khí nữa vậy.”
Đinh Khả Ái sững người, một dự cảm không tốt liền dấy lên.
Chỉ thấy Đinh Kiều Lam vặn eo một cái nhìn về hướng Sở Văn Bác, đưa tay túm lấy cổ áo anh ta hỏi: “Chú Sở à, tôi hôm nay dùng son môi này đẹp không?”
Sở Văn Bác: “Không tệ.”
Ngón tay Đinh Kiều Lam khẽ lướt qua đôi môi của Sở Văn Bác: “Có muốn thử không?”
Ngón tay Đinh Kiều Lam khẽ lướt nhẹ qua môi của Sở Văn Bác: “Muốn nếm thử một chút không?”
Sở Văn Bác nhíu mày: “Cô dám sao?”
Hôm qua Đinh Khả Ái cố ý nói với Sở Văn Bác, hôm nay Đinh Kiều Lam sẽ lên đường, cô ta muốn cùng Sở Văn Bác xuất hiện ở trước mặt Đinh Kiều Lam, chứng minh cho con nhỏ đó biết, cho dù nó có giở bao nhiêu trò ra nữa thì người đàn ông này cũng là của cô.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác cô ta đều quên một điều, Đinh Kiều Lam chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
Đinh Kiều Lam liếc mắt nhìn Đinh Khả Ái: “Cô út à, tôi còn chưa nói với cô, từ xưa tới nay tôi đều sắc đảm bao thiên*.”
(*) háo sắc đến liều mạng.
Đinh Kiều Lam nhón chân lên hôn môi Sở Văn Bác, hai người cũng rất thuần thục thực hiện một nụ hôn nóng bỏng, triền miên ướt át, người xung quanh phải đỏ hết cả mặt.
Đinh Minh Châu “xì” một tiếng khinh miệt, kéo tay Lạc Đình Tuấn: “Anh Đình Tuấn, để cho anh phải chê cười rồi, con nhỏ Đinh Kiều Lam này, đúng là vừa vô sỉ lại hạ tiện.”
Lạc Đình Tuấn nhếch khóe môi lên, mắt kính lóe lên một tia sáng, con ngươi màu nâu dần biến sắc.
Đinh Kiều Lam buông Sở Văn Bác ra, “Chú Sở à, sau này đến nước M nhớ đến tìm tôi.”
Sở Văn Bác nheo mắt lại, quét qua cánh môi ướt át sưng đỏ của cô: “Xem tâm trạng.”
“Có tôi, tâm trạng còn kém sao?”
“Khó mà nói, có thể kém hơn.”
Trong lòng Đinh Kiều Lam không ngừng phỉ nhổ Sở Văn Bác, lại nhón chân hôn một cái: “Bây giờ sao?”