Chương 28:
Những người ngồi trong phòng lúc này đều đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn Đinh Kiều Lam, Đinh Kiều Lam tức đến nghiến nát cả răng: “Xem ngài nói này, chẳng lẽ chỉ cần là người đẹp, thì có đưa thuốc độc, ngài cũng uống sao?”
Sở Văn Bác cười như không cười nhìn cô: “Cái này còn phải xem là ai nữa.”
Đinh Kiều Lam lần này thì cười không nổi nữa, bởi vì Sở Văn Bác đang vén váy cô. Cô nhấc chén rượu ở bên cạnh lên nhấm một ngụm, thế nhưng cơn tức trong lòng thì không thể áp xuống được rồi.
Thế là……
Dưới gầm bàn, Đinh Kiều Lam tìm vị trí chân của Sở Văn Bác, sau đó dùng hết sức lực dẫm lên. Đinh Kiều Lam hôm nay đi giày cao gót 5 phân, gót giày vô cùng nhọn, cô cố gắng nghiền hết sức có thể, còn di đi di lại mấy lần.
Chươn 30: Đinh Kiều Lam, cô đây gấp gáp muốn cho tôi kiểm hàng sao? (2)
Mặc dù là như vậy nhưng vẻ mặt Sở Văn Bác vẫn không lộ ra chút khác lạ nào cả.
Đinh Kiều Lam khinh bỉ nhếch môi, thật là có thể nhịn, cô chuẩn bị thu chân về thì vừa nhấc chân lên liền không rút về được. Hai chân của Sở Văn Bác giống như gọng kìm vậy, kẹp chặt lấy chân của cô, làm thế nào cũng không rút ra được. Không những thế, bàn tay anh ta còn đặt lên đùi của cô, quang minh chính đại mà “ăn đậu hũ”*!!!!!
*Ăn đậu hũ: từ lóng, nghĩa là sàm sỡ.
Cả cơ thể Đinh Kiều Lam run lên, thế này có nghĩa là gì?
Nghĩ là trong suy nghĩ của Sở Văn Bác, Đinh Kiều Lam cô chỉ là một con điếm mạt hạng muốn chơi thế nào thì chơi. Đinh Kiều Lam đưa tay ra dùng hết sức nhéo lấy mu bàn tay của Sở Văn Bác, tay của Sở Văn Bác không những không buông ra ngược lại còn được đà trực tiếp tiến vào trong váy của cô.
Làm ra cái hành động hèn hạ như vậy trước mắt người khác, ấy thế mà Sở Văn Bác vẫn bày ra cái vẻ cao quý ưu nhã. Cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mặt lạnh tanh, ánh mắt tràn đầy hận ý.
Đột nhiên, cô cười lên, anh ta thật sự cho là cô vô sỉ, đê tiện đến thế sao? Được, anh muốn sờ thì cứ sờ, bà đây không thèm để ý tới anh nữa.
Đinh Kiều Lam quay sang nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất phim.
Đối với Sở Văn Bác mà nói, bạn càng khiêu khích anh ta, càng đối chọi quyết liệt với anh ta, anh ta lại càng hưng phấn, tốt nhất là không thèm đếm xỉa gì đến anh ta.
Khi nói chuyện với người khác, Đinh Kiều Lam chưa bao giờ keo kiệt nở nụ cười, khi cô mà không cố ý cười để quyến rũ người khác thì nụ cười của cô rất dễ khiến người khác có thiện cảm, rất đẹp, làm cho người đối diện không thể nào rời mắt khỏi cô.
Ánh mắt của Sở Văn Bác từng chút một tối lại.
Từ lúc gặp mặt, nhà sản xuất phim khá là hài lòng với Đinh Kiều Lam, ông ta uống có chút quá chén nên không kiềm chế đươc lời nói, ông ta nói với Đinh Kiều Lam: “Cô Đinh, ánh mắt cô thật đẹp, rất có thần, trong giới showbiz này có rất ít nữ diễn viên có được đôi mắt như thế này…….”
Sở Văn Bác: “Cắt mí mắt.”
Nhà sản xuất xấu hổ nói: “Mũi cũng rất cao.”
Sở Văn Bác: “Nâng mũi.”
Nhà sản xuất: “Ngực cũng rất nóng bỏng.”
Sở Văn Bác: “ Độn.”
Đinh Kiều Lam run rẩy bóp chặt ly rượu trong tay, dùng hết sức lực kiềm chế ý muốn xông lên bóp chết Sở Văn Bác và hét vào cái mặt anh ta mà nói: cả người bà đây có chỗ nào anh chưa từng hôn qua hả, anh cứ đợi đấy cho tôi.
Chị Mạch nghe không nổi nữa dù gì thì Đinh Kiều Lam cũng là người của chị liền cười tươi đỡ lời nói: “Haha, cái này..Sở tổng thật biết nói đùa.”
Sở Văn Bác lạnh lùng: “Tôi dường như chưa từng đùa.”
“Cạch”, Đinh Kiều Lam đặt chén rượu lên bàn, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trông thật sáng lạn, xinh đẹp, trước mặt bao nhiêu người cô nói: “Có phải là độn hay không, tối nay Sở tổng thử là biết ngay.”
Sở Văn Bác ngả người ra sau cười nói: “Được a.”
Nồi nẩu để giữa bàn đã sôi sùng sục, thịt bên trong cũng chín rồi, rau xanh cũng được thả vào rồi, thế nhưng không có người nói chuyện, không có ai dám phát ra bất kì âm thanh gì, không khí đông cứng, chỉ có duy nhất nồi lẩu là còn có hơi nóng, không khí lạ thường đến kinh người.