Chương 37:
Ba năm trước, anh có ngủ một đêm với Đinh Kiều Lam, chẳng qua cũng chỉ là một đêm mà thôi.
Trong ba năm này, anh thề anh chưa bao giờ nhớ đến Đinh Kiều Lam, thật sự không hề nhớ đến, thậm chí còn quên mất dáng vẻ của Đinh Kiều Lam là như thế nào, dù sao cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà.
Nhưng—–Giờ gặp lại, cả người anh đều cảm thấy khó chịu!
Luôn có cảm giác cần phải làm cái gì đó, nhưng không làm thì lại không nghĩ ra được mình nên làm cái gì, cả người cứ bứt rứt?
………………………………
Giang Lai gõ cửa đi vào, tay cầm một cái smart phone màu trắng: “Sếp ơi, điện thoại đây ạ.”
Sở Văn Bác lạnh lùng nhìn cậu ta: “Sao bảo đập rồi mà?”
“Em….” Giang Lai không biết phải nói gì, là sếp bảo em đập, đập rồi sếp lại bảo sếp cần, mang đến cho sếp, sếp lại hỏi sao chưa đập, rốt cuộc là sếp muốn gì????
Sở Văn Bác giơ tay giật cái điện thoại, mở ngăn kéo ra cất vào.
“Đi mua cho tôi một cái mới về đây.”
Giang Lai: “Sếp dùng ạ?”
Sở Văn Bác nhìn cậu ta một cái, cái nhìn khiến cậu ta hối hận vì thốt ra câu hỏi ngu si đó, vội vàng nói: “Em biết rồi…em đi mua ngay.”
“Đi điều tra xem thằng đàn ông đó là ai.”
Giang Lai muốn ói máu, thằng đàn ông đó là thằng nào, ít nhất cũng phải cho người ta cái gợi ý chứ.
May cái đầu óc của Giang Lai cũng không đến nỗi ngu dốt, nhanh chóng nghĩ ra người đó là ai, có lẽ là người đàn ông đã chụp ảnh chung với Đinh Kiều Lam.
“Vâng ạ”
“Tôi muốn biết, tất cả những gì về cô ta trong ba năm vừa qua.”
Giang Lai gật đầu: “Vâng ạ”
Ra ngoài rồi, Giang Lai mới thấy nhức đầu, mua đồ cho sếp vốn là nhiệm vụ của thư kí Tôn mà.
Cậu ta lắc lắc đầu, điều tra tất cả mọi việc trong ba năm, trước thì không hỏi, giờ mới nhớ ra hả. Đàn ông đúng là thật dễ thay đổi.
Đột nhiên điện thoại của cậu rung lên, lấy ra xem, thì kinh ngạc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình: “Đinh Khả Ái?”
Giang Lai cau mày, cậu không thích Đinh Khả Ái nên cứ thế mà cúp điện thoại thôi.
Tự nhiên gọi điện đến tìm cậu, chắc chắn chẳng phải chuyện hay ho gì.
……
Đinh Kiều Lam cứ nghĩ chỉnh được Sở Văn Bác tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà, sự vui vẻ ấy cực kì ngắn ngủi, về đến nhà, Đinh Kiều Lam nằm lăn ra giường, tâm trạng chẳng còn hào hứng như lúc nãy nữa mà trở nên cực kì nặng nề.
Ở nhà đợi hai ngày liền mà không có chút tin tức gì từ phía đoàn phim, Đinh Kiều Lam mất cả ngủ.
Nằm dài trên giường, trời sắp sáng đến nơi mà vẫn không ngủ nổi.
Đinh Kiều Lam không bật đèn, mặc áo ngủ, ra đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Cô tự cười giễu chính bản thân mình, có gì mà vui chứ, chỉnh được Sở Văn Bác một lần có đáng để vui vẻ?
Cô làm thế chỉ vui vẻ được nhất thời, nếu như chọc giận Sở Văn Bác thật thì kẻ đen đủi chính là cô chứ ai?
Cục diện bây giờ đã khó khăn như thế rồi, cô còn chạy đến chọc ghẹo Sở Văn Bác thật đúng là muốn tìm chết mà.
Nhưng, cục tức đó cô nuốt không có nổi.
Đinh Kiều Lam thực sự rất chán ghét cái cảnh đi bước nào khó bước đấy như hiện tại, cô còn nhiều việc phải làm lắm, nhất định phải tìm được cách khá vỡ cái cục diện đang vây khốn cô.