• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26:

 

Đinh Kiều Lam: “Vâng ạ, cám ơn chị.”

 

Không phải đợi lâu, người chế tác và biên kịch lát sau đều đến đông đủ cả, Đinh Kiều Lam đứng dậy cười cười chuẩn bị đón tiếp, thế nhưng nhìn đến người đi thứ ba tiến vào, cô liền cười không nổi nữa.

 

Đạo diễn Thái vội vàng đứng dậy: “Sở tổng, ngài cũng đến đây dùng cơm ạ?”

 

Sở Văn Bác cười nhạt nói: “Vừa nãy chạm mặt anh Vương, nghe nói chị cũng đang ăn cơm ở đây, nên qua đây chào hỏi chút.”

 

Đạo diễn Thái vội vàng giới thiệu với chị Mạch và Đinh Kiều Lam: “Đến đến, giới thiệu một chút, vị này là Sở Văn Bác, là người đầu tư chính của bộ phim lần này.”

 

Cả đời này đạo diễn Thái chưa từng nghĩ đến một ngày cái đoàn làm phim bé như con kiến của họ lại được Sở thị rót vốn đầu tư, vị thái tử gia của nhà họ Sở còn đích thân đến thăm hỏi họ nữa, đúng là đang nằm mộng mà.

 

Lúc này Đinh Kiều Lam dường như đang phải dùng tất cả lí trí của cả đời mới kìm lại ý muốn xông lên xé nát cái bộ mặt đáng ghét của Sở Văn Bác.

 

Hahaha, Sở Văn Bác, thái tử gia nhà họ Sở lại đến cái chỗ như này dùng cơm? Lừa chó à!

 

Chẳng trách chị Mạch nói đạo diễn Thái nói hôm nay lôi kéo được một nhà tài trợ lớn a, thì ra là Sở Văn Bác.

 

Đinh Kiều Lam “vắt trán” suy nghĩ, anh ta lại định giở trò gì ra đây?

 

Sau khi chào hỏi Sở Văn Bác, chị Mạch  cảm thấy Đinh Kiều Lam có hơi là lạ, lặng lẽ kéo kéo áo cô thấp giọng nói: “Kiều Lam.”

 

Đinh Kiều Lam lập tức trưng ra  nụ cười tiêu chuẩn, cười đến là tươi sáng – nụ cười khi lần đầu gặp mặt người lạ.

 

Kiều Lam nhẹ nhàng nói: “Sở tiên sinh, xin chào, tôi là……Đinh Kiều Lam.”

 

Sở Văn Bác khẽ nhếch môi cười: “Xin chào, Đinh tiểu thư.”

 

Anh giơ tay ra, ý bảo cô bắt bay.

 

Đinh Kiều Lam nghiến đến đau hết cả răng, giờ thì cô đã hiểu cái cảm giác của nhà họ Đinh khi thấy trông thấy cô là như thế nào rồi.

 

Đinh Kiều Lam hít sâu một hơi, chậm chạp đưa tay ra bắt tay với Sở Văn Bác.

 

Lúc này, đang ở trước mặt đạo diễn, không thể náo loạn với Sở Văn Bác được, đó là cơ hội của cô, không thể để vuột mất được.

 

Hơn nữa, cũng không thể để chị Mạch phải khó xử. Nếu Sở Văn Bác đã giả vờ là không quen biết thì cô cũng không cần phải vạch áo cho người xem lưng làm gì.

 

Hôm nay bà cô đây tốt tính tạm thời bỏ qua cho anh.

 

Đinh Kiều Lam nghĩ chỉ cần chạm tay cái là bỏ ra luôn. Nhưng mà cô không ngờ rằng, khi tay cô vừa chạm đến tay Sở Văn Bác thì bị anh ta thuận thế nắm lấy, hơn nữa còn nắm rất chặt, cô muốn rút tay ra mà không được.  Đinh Kiều Lam đang chuẩn bị điên lên thì Sở Văn Bác nhẹ nhàng buông tay ra. Lúc buông tay, ngón tay Sở Văn Bác cố ý cào nhẹ vào lòng bàn tay Đinh Kiều Lam. Đinh Kiều Lam lập tức thấy rùng hết cả mình.

 

Những người xung quanh, chẳng có ai là ngu đến nỗi mà không nhìn ra sự ám muội giữa hai người, chẳng qua là đều giả vờ không nhìn thấy mà thôi hahaha….

 

Người chế tác là một người đàn ông trung niên hơi béo, hói đầu, nhìn có vẻ hơi thô tục, ông ta nói: “Sở tiên sinh, ngài dùng cơm chưa? Nếu chưa dùng thì mời ngài ngồi xuống ăn cùng chúng tôi một bữa…..”

 

Sở Văn Bác: “Được a……”

 

Đinh Kiều Lam nghiến răng ken két, cơn tức này cô không thể nào nuốt trôi được, phải tìm cơ hội báo thù.

 

Không biết là cố ý hay vô tình mà Sở Văn Bác lại ngồi xuống bên cạnh Đinh Kiều Lam, phía bên tay phải cô, hai người ngồi sát nhau. Sau khi ngồi xuống, Đinh Kiều Lam liền lấy ra túi khăn ướt trong túi xách ra, chậm chạp mà tỉ mỉ lau từng ngón tay một, miệt mài lau đến mức da tay đều đỏ hết lên.

 

Ánh mắt Sở Văn Bác như có như không mà liếc qua.

 

Mấy người sau khi ngồi xuống liền không ngừng thảo luận về bộ phim sắp tới, cảnh này thì nên quay ở đâu…, sau  nửa tiếng, mọi người đều ăn lẩu đến mức toát cả mồ hôi, nhưng chỉ có mình Sở Văn Bác là không hề động đũa chỉ uống hai ngụm nước.

 

Đinh Kiều Lam nhìn thấy thế thầm cười lạnh, người thừa kế Sở gia từ trước tới nay có bao giờ hạ mình mà ăn cùng nồi lẩu với người khác đâu, bởi vì anh ta mắc bệnh sạch sẽ đến phát ói. Sẽ chẳng bao giờ thèm ăn mấy món ăn kèm lẩu được mọi người ưa chuộng như gan, sách bò, tiết lợn, óc dê ….. Đồ Sở Văn Bác ăn đều phải là những thứ tốt nhất, thịt bò nhất định phải là bò Kobe, gan ngỗng nhất định phải là CLSACE ở vùng Kansas ( Mỹ)*, trứng cá hồi đen, nấm đông cô trắng…. tất cả đều phải là thượng phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK