Chương 40:
Nhưng cái gã tối qua dẫn gái ra ngoài ban công “kịch chiến”, còn đòi lên giường với cô thì…hahahaha
Đinh Kiều Lam cười lớn, không kìm được mà lắc lắc đầu.
Quả nhiên nam thần ấy à, chỉ có thể nhìn qua màn ảnh mà thôi.
Lúc chị Mạch gần đi đưa cho Đinh Kiều Lam một cái điện thoại cũ, “Em cầm cái này dùng tạm, khi nào em kiếm được tiền thì mua cái mới, số điện thoại này cũng mới đăng kí, hôm nay em nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã, trưa mai chị đến đón em.”
Đinh Kiều Lam nhún vai: “Ok”
……………………
Cho dù như thế nào, được đóng vai nữ chính trong MV mới của Cận Tuyết Sơ, cũng là điều đáng để mong chờ.
Danh tiếng của Cận Tuyết Sơ chính là một bệ phóng hoàn hảo, có thể cho cô thêm rất nhiều trợ lực.
Chẳng cần biết Cận Tuyết Sơ có muốn lên giường với cô thật hay không, nếu có thể lợi dụng ngu gì lại bỏ qua. Mục tiêu của cô từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần thành công bất luận là phải dùng tới thủ đoạn gì cô cũng sẽ phải thực hiện.
Ngay tối hôm đó cô nhận được một mail được gửi từ nước M.
Xem xong, Đinh Kiều Lam nhếch môi, cả gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nang ác, tràn đầy thù hận, thấu xương thấu cốt. Đinh Kiều Lam nhấc điện thoại lên nhấn gọi đến dãy số di động trong mail.
Vài giây sau đầu bên kia đã nhấc máy.
Đinh Kiều Lam: “Thang Ngọc Dao?”
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát mới trả lời: “Vâng, là tôi, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đinh Kiều Lam: “Cô có cô chị mất tích được 8 năm rồi đúng không?”
‘Choang’ hình như có tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên từ đầu dây bên kia, ngữ điệu chủ nhân cũng thay đổi: “Cô là ai?”
Đinh Kiều Lam chậm rãi nâng cằm lên: “Tôi là người có thể giúp cô, muốn biết tung tích của chị cô, giờ hãy đến quảng trường trung tâm thành phố đi.”
Đinh Kiều Lam cúp điện thoại, tắt máy tính, thay một bộ quần áo thể thao màu đen rộng rãi, đeo khẩu trang, đội mũ, nhân lúc tối trời khoá cửa ra khỏi nhà.
……
Hơn mười giờ tối, quảng trường trung tâm thành phố vẫn còn rất náo nhiệt, các bác gái tập khiêu vũ ở quảng trường đã về hết, nhưng đám thanh thiếu niên vẫn còn đang chơi ván trượt, những đôi tình nhân vẫn còn đang âu yếm nhau, những vũ công hip hop thì vẫn đang cuồng nhiệt trong các cuộc đối đầu, buổi tối ở thành phố này cũng náo nhiệt đầy sức sống như ban ngày.
Đinh Kiều Lam đứng quan sát một bóng dáng gầy gò ngồi bên cạnh bồn hoa, một lúc lâu sau mới sải bước qua đó, ngồi phía sau cô ta.
Cô cười: “Không tồi, đến đúng giờ lắm, đừng quay lại, nếu cô quay lại, thì đừng mong biết được cái gì hết.”
Thang Ngọc Dao giật mình, mới xoay được nửa người đành phải yên lặng quay lại: “Cô là ai? Cô biết những gì? Chị tôi bây giờ đang ở đâu?”
Đinh Kiều Lam nghe ra sự gấp gáp, run rẩy trong giọng nói của cô ta, cô ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời: “Đừng tìm nữa, chị cô đã chết rồi.”
Thang Ngọc Dao sụp đổ: “Không…….Tôi không tin, chị của tôi… nhất định vẫn còn sống.”
“Tin hay không tuỳ cô, ba năm trước, tôi dùng bí mật này để uy hiếp Đinh Thanh Tùng, mới tránh thoát một hồi tai hoạ.”
“Tôi không tin, tôi….tôi…”
Đinh Kiều Lam ngắt lời: “Tám năm trước, chị của cô -Thang Ngọc Đinh làm thư kí của Đinh Thanh Tùng, bị hắn ta ngắm trúng, bỏ thuốc cưỡng hiếp, rồi chụp lại cảnh đó đe doạ cô ấy, ép chị cô phải nghe theo hắn, chị cô không còn cách nào khác đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Sau này cô ấy có thai, bị vợ của Đinh Thanh Tùng là Diệp Linh Chi biết được tìm đến tận nhà, đạp vào bụng. Lúc đó chị cô đang mang thai bốn tháng liền sảy thai ngay tại chỗ, một thi hai mệnh. Hai vợ chồng họ thấy chị cô chết, liền hợp sức huỷ thi diệt tích, dọn dẹp sạch dấu vết, nguỵ tạo bằng chứng cho thấy chị cô đã ra nước ngoài.
Đinh Kiều Lam đưa cho Thang Ngọc Dao một phong thư.
Thang Ngọc Dao mở ra nhìn, trong đó có vài bức ảnh đã ố vàng, có một bức ảnh chị cô đang ôm bụng bầu khá lớn, tay cô run rẩy không cầm nổi bức ảnh, tay kia thì bụm lại miệng, từ trong cổ họng thoát ra những tiếng khóc nghẹn ngào.
Đinh Thanh nhắm mắt, năm đó khi mẹ cô qua đời, cô cũng đã khóc như vậy.