Chương 38:
Đinh Kiều Lam đang nghĩ đến mức xuất thần, đột nhiên ban công nhà hàng xóm bỗng vang lên tiếng động không nhỏ.
Đinh Kiều Lam nhìn sang, hoá ra có một đôi nam nữ nửa đêm chạy ra ban công tìm kích thích.
Nữ thì một tay bám lấy thành lan can, khom lưng, miệng thì kêu to: “Không được…có người mà…”
Nam thì miệng ngậm điếu thuốc, quần áo vẫn khá chỉnh tề, không hề hoảng loạn: “Có người thì sao phải sợ, chẳng phải em bảo muốn kích thích sao, lẳng lơ như thế mà cũng sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Nghe thế, Đinh Kiều Lam cũng ngẩn ra, khu chung cư này thiết kế ban công theo kiểu mở, ban công hai nhà cách nhau chỉ độ khoảng hai mét, nếu trời mà không tối, thì có khi là cô nhìn thấy hết thật.
Đinh Kiều Lam cười cười, đây là lần đầu tiên cô gặp hàng xóm đấy, có cần chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Muốn chụp lại vài kiểu làm kỉ niệm nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của cô bị tên khốn kiếp nào đó trộm mất rồi, đành tiếc nuối lắc đầu.
Lại đốt thêm điếu thuốc nữa, tiếp tục đứng xem, nửa đêm nửa hôm không ngủ được, có người diễn miễn phí cho xem, không xem thì đúng là phí của trời.
Còn chưa hút xong điếu thuốc, cô gái kia lơ đãng nhìn thấy ban công nhà bên cạnh có ánh lửa lập loè, bị doạ đến mức sợ hãi kêu thét lên một tiếng, lập tức che mặt, đẩy người đàn ông đó đó ra chạy vội vào trong nhà, quần lót rơi trên ban công cũng không nhặt.
Đinh Kiều Lam đang lười nhác dựa vào lan can xem “phim”, thấy diễn viễn cũng chạy mất rồi nên định đi vào nhà.
Kết quả là cái gã “diễn viên” kia chậm rãi sửa sang quần áo xong quay ra hỏi cô “Hứng thú phết nhỉ?”
Trong đêm khuya thanh vắng có chút se lạnh, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, âm sắc đó không hiểu sao nghe rất hay, bị người ta nhìn từ đầu đến cuối mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Đinh Kiều Lam ngây ra một lát, Ơ, cái anh chàng này cũng thú vị thật, chắc đã sớm biết cô đứng ở đây từ lâu, đây mới thật là…không biết xấu hổ là gì này….
…………
P/s: Nam phụ lên “sàng”, tạm biệt sếp Phong e lên thuyền nam phụ đây!!!!!!!
Đinh Kiều Lam bắn tàn thuốc ra xa, “Cũng tạm thôi, không bằng anh được…”
“Ầy, mỗi thế thôi, không có gì khác à?”
Đinh Kiều Lam gật đầu: “Ờ, thắt lưng rất có lực.”
Hiển nhiên là bị cô chặn họng, anh ta lười biếng châm thuốc nói: “Cô doạ cô gái tối nay của tôi chạy mất rồi.”
Đinh Kiều Lam cười nhạo: “Còn hai người thì doạ cơn buồn ngủ của tôi chạy mất.”
“Đã không ngủ được thì có muốn “chơi” một phát không?”
Đinh Kiều Lam rít một hơi thuốc xong dụi đầu thuốc vào ban công: “Đàn ông ấy à, tôi chỉ chơi hàng mới thôi, ‘Secondhand’ thì không có hứng thú.”
Đinh Kiều Lam vẫy vẫy tay chào rồi về phòng ngủ tiếp.
Lúc cô đẩy cửa vào phòng thì nghe thấy tiếng người đàn ông hàng xóm chửi đổng: “F*…”
Đinh Kiều Lam đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn hẳn, dục vọng người nào đấy vẫn chưa được thoả mãn chắc chắn là không ngủ được rồi.
……
Mới sáu giờ sáng, chị Mạch đã đến rồi. Đinh Kiều Lam ngủ còn chưa đầy hai tiếng, ngáp một cái rõ to, đầu tóc rối bù đi ra mở cửa. Mắt nhắm mắt mở lười biếng dựa vào khung cửa hỏi: ”Chị Mạch, sao chị đến sớm thế?”
Kết quả lại nghe thấy tiếng chị Mạch đang trò chuyện cực kì vui vẻ với người khác: “Cận Thiên Vương, thì ra cậu cũng ở khu này à, thật trùng hợp quá.”
Đinh Kiều Lam mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, ớ, cái thân hình này, sao mà giống cái tên tối qua ra ban công tìm kích thích thế nhở.
Gã không trả lời chị Mạch mà nhìn Đinh Kiều Lam: “Chị Mạch, người của chị đấy à?”
Chị Mạch cười nói: “Đúng thế, còn chưa ra mắt đâu, sau này nếu có cơ hội, nhờ anh chiếu cố chút.”
Cận Thiên Vương: “Nói thì …”
Đinh Kiều Lam lúc này đang mặc áo ngủ màu đen, không phải kiểu bảo thủ nhưng cũng chẳng gọi là sexy, nhưng màu đen lại làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Cả người lười biếng dựa vào khung cửa, buồn ngủ díp hết cả mắt lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé, mái tóc rối bời, cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cô lại mang một nét quyến rũ khó có thể tả.