• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23:

 

Chỉ cần là đàn ông liền có thể bò lên giường của cô.

 

Người khác nói những gì cô đều thấy vô vị, không thèm để ý, thế nhưng, khi cô Sở Văn Bác nói ra những lời như vậy, như có hàng ngàn vết dao cứa vào lòng của cô..

 

Ánh mắt của Đinh Kiều Lam dần dần lạnh đi. Cô bỗng nhiên muốn trước mặt gã đàn ông này lấy lại chút tôn nghiêm cho chính mình.

 

Đinh Kiều Lam cúi người lấy túi xách, từ trong ví tiền lấy ra một xấp đồng xu 1 tệ, nắm chặt trong tay dùng sức ném thẳng lên mặt Sở Văn Bác.

 

Đinh Kiều Lam hất cằm lên, bề ngoài cứng cỏi tạo thành tầng tầng vỏ bọc, trông có vẻ mạnh mẽ kiên cường.

 

Đinh Kiều Lam gật đầu cười nói: “Không sai, anh nói đúng, tôi có nhiều đàn ông như vậy, nhất thời nhận nhầm cũng không có gì là khó hiểu, thật xin lỗi Sở tiên sinh, tôi nhận nhầm anh là tên khốn đã bò lên giường với tôi tối quá, đã làm phiền rồi. Tôi biết thời gian của anh rất quý giá, chỗ tiền này bồi thường cho anh.”

 

Đinh Kiều Lam túm lấy túi xách, áo cũng không cần, liền quay người bỏ đi.

 

Cô bước nhanh ra khỏi đó, lấy kính trong túi đeo lên, che dấu sự nhếch nhác cùng thù hận trong mắt cô, vẫn là bộ dạng tuyệt đại giai nhân.

 

Giang Lai nhanh chân mở cửa phòng họp ra, Đinh Kiều Lam bước đi đầu cũng không thèm nhìn lại.

 

Vũ Phóng đứng sau cô hét lên: “Người đẹp, có rảnh đi uống rượu nhé!”

 

Đinh Kiều Lam dừng bước, quay người cười đến là yêu mị nói: “Tôi chỉ hẹn lên giường với đàn ông thôi.”

 

Spoil:

 

Lúc chị Mạnh đưa tay kéo cửa ra, lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của  Đinh Kiều Lam vang lên sau lưng: “Chị Mạch, cái cảm giác lòng tự trọng bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân….thật không dễ chịu gì….”

 

Đinh Kiều Lam dừng bước, quay người cười đến là yêu mị nói:”Tôi chỉ hẹn lên giường với đàn ông thôi. ”

 

Vũ Phóng…….

 

“Xoảng” một tiếng cực lớn, Giang Lai với Vũ Phóng quay phắt đầu lại. Chiếc laptop ở trên bàn đã bị ném xuống đất, vỡ thành hai phần, màn hình vỡ vụn, để lại một mớ hỗn độn.

 

Sở Văn Bác vẫn ngồi đó điềm nhiêm như không có gì xảy ra, trên người vẫn hoàn hảo, nét mặt thản nhiên, tuấn tú ưu nhã, lạnh lùng xa cách, làm cho người khác hoàn toàn  không nghĩ  đến cái laptop vừa bị đập nát bét kia là tác phẩm của anh ta.

 

Sở Văn Bác liếc mắt, nói: “Vũ Phóng, qua đây”

 

Giọng của anh ta rất bình thường, nhưng Giang Lai lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

 

Sở thiếu lúc này rất đáng sợ, anh ta càng  bình tĩnh lạnh nhạt bao nhiêu thì lại càng doạ người bấy nhiêu.

 

Đinh Kiều Lam đã đi xa rồi, Vũ Phóng vẫn giữ chặt cửa, không muốn vào, Giang Lai đã nhìn ra chuyện này có “cứt mèo”, lẽ nào anh ta lại không nhận ra.

 

Sở Văn Bác nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Vào”

 

Giang Lai biết, đây là giới hạn cuối cùng rồi, trăm ngàn lần đừng để anh nói lần thứ ba, nếu không đến mình cũng chết chắc.

 

Giang Lai thúc giục: “Giám đốc Vũ, vào thôi”

 

Vũ Phóng sợ hãi: “Không phải……tôi……”

 

Giang Lai không phúc hậu liền mở cửa, đẩy giám đốc Vũ vào trong phòng họp.

 

Theo quán tính giám đốc Vũ liền tiến vào trong.

 

Vũ Phóng ngay lập tức liền phanh chân lại: “Anh họ…, có chuyện gì vậy”

 

Anh là bạn học từ thời đại học với Sở Văn Bác, trong nhà có chút quan hệ ngoằn nghèo với nhà họ Sở, theo bối phận anh phải gọi Sở Văn Bác một tiếng anh họ.

 

Ngón giữa và ngón trỏ của Sở Văn Bác không biết từ lúc nào kẹp một đồng tiền xu, đồng xu đó không ngừng chuyển động linh hoạt trong ngón tay của anh ta.

 

Sở Văn Bác: “Ngồi”

 

Vũ Phóng một thân đàn ông cao 1.87m thế mà trên trán lại toàn mồ hôi lạnh. Anh dè dặt ngồi xuống. Ngoài ý muốn là Sở Văn Bác toàn hỏi những câu liên quan đến công việc dạo này của công ty, với cả đại loại hỏi ý kiến của anh về tình hình kinh doanh của công ty năm nay, hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK