Chương 24:
Vũ Phóng nói một lúc liền buông lỏng cảnh giác, trong lòng nghĩ có thể là Sở tổng đã chán ngấy cô gái kia rồi, cho nên không để tâm nữa, chẳng qua chỉ là một đứa đàn bà thôi mà, lẽ nào có thể làm cho Sở Văn Bác phí nhiều tâm tư vậy.
Nói xong chuyện công việc, Vũ Phóng cũng to gan hơn rồi, hỏi:”Anh họ, anh lúc nào lại động đến loại phụ nữ mãnh như vậy a? Thật kinh khủng, khí thế cũng thật dã man, dáng người cũng thật bốc lửa, trước lồi sau lõm, em thấy ngực cô ta ít nhất cũng phải cúp C….”
Sở Văn Bác hạ mi quét qua cái áo mà Đinh Kiều Lam vừa vứt lại: “Còn gì nữa”
Vũ Phóng xoay chuyển tròng mắt: “Tối qua anh thực sự cùng cô ta làm cái đó, cái đó à? Cô ta còn nói anh trộm điện thoại của cô ta, anh họ, anh cầm thật à?”
Sở Văn Bác đột nhiên dừng tay, đồng tiền xu liền lọt thỏm vào lòng bàn tay, anh ngẩng đầu nói: “Vũ Phóng, tôi rất hài lòng đối với thái độ và thành tích trong công việc của cậu dạo gần đây.”
Vũ Phóng đơ ra một lúc, sao lại đột nhiên nói đến công việc rồi.
Thế nhưng, anh vẫn vội vàng nói: “Cảm ơn lời khen của Sở tổng, về sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa”
Tiếp theo Sở Văn Bác lại nói: “Gần đây công ty quyết định xây dựng từ thiện 50 trường tiểu học trên cao nguyên, tôi thấy cậu làm người phụ trách dự án này là hợp lý nhất.”
Ánh mắt Vũ Phóng ngay lúc đó liền dại ra, “Anh họ,không,…….,Sở tổng….”
“Có ý kiến sao?” Sở Văn Bác liếc Vũ Phóng một cái.
Ánh mắt đó làm Vũ Phóng cả người phát lạnh, liên tục lắc đầu: “Không…..hoàn toàn không….tôi làm sao lại có ý kiến được.”
“Chiều nay 1h cậu theo đoàn xuất phát đi.”
“Cái gì? Chiều nay?” Vũ Phóng vốn cho rằng ít nhất còn mấy hôm nữa mới đi, anh liền đi tìm cứu trợ, hoặc là chờ cho vị tổ tông này nguôi giận lại nói, kết quả là…., anh ta ngay cả chút thời gian cũng không cho.
Hận chết mất! Bây giờ đã 11h rồi, chỉ còn chưa đến 3 tiếng nữa thôi.
Sở Văn Bác nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Phóng: “Vì thể hiện lí tưởng từ thiện của công ty chúng ta, trong quá trình xây dựng 50 trường tiểu học lần này, tôi hy vọng cậu tích cực tham gia trong toàn bộ quá trình xây dựng, bao giờ hoàn thiện, lúc bấy giờ trở lại.”
Sở Văn Bác đứng lên vỗ vỗ vai Vũ Phóng: “Em họ, anh rất tin tưởng cậu.”
Vũ Phóng, ĐỜ!!!!,……đây chính là muốn hại chết anh mà.
50 trường tiểu học trên cao nguyên, mình sẽ chết mất a?
A a a a a a a????
Giang Lai vội vàng theo sau Sở Văn Bác, tiến vào phòng làm việc của tổng tài, Sở Văn Bác đưa ta ra, Giang Lai ngây người một cái, liền vội vàng lấy ra trong túi quần một chiếc smartphone màu trắng.
Sở Văn Bác cầm lấy, chiếc điện thoại này đã bị mở khóa, anh ấn thẳng vào album ảnh. Trong này ảnh cũng không phải ít, đa số là phong cảnh, chỉ có vài bức là có hình người. Trong đó có một bức là một nam một nữ chụp chung.
Một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai vòng tay qua cổ Đinh Kiều Lam, đầu hai người chạm vào nhau, trông rất thân mật, nhìn vào camera cười đến là vui vẻ.
Giang Lai nhìn chiếc điện thoại đó, rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống, một lát nữa sẽ không bị đập vỡ chứ?
Đột nhiên Sở Văn Bác ném ra một vật, Giang Lai tự giác giơ tay tiếp lấy nó.
“Đập nó cho tôi”
Giang Lai lập tức gật đầu: “Vâng.”
Giang Lai cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền thở phào một cái.
Thư ký Tôn cầm một văn kiện đến hỏi Giang Lai: “Có thể vào không?”
Giang Lai xua xua tay, tay đặt trên cổ làm một động tác cắt cổ.
Đừng có mà vào bây giờ, chết đấy.
……………………………..
Đinh Kiều Lam quay lại phòng thuê, chị Mạch đã đợi sẵn ở đây.
Chi Mạch gấp gáp hỏi: “Thế nào?”
Đinh Kiều Lam đổ người xuống sofa: “Thất bại rồi………”