Chương 45:
Tiếng bước chân của mỗi một người đều khác nhau, cô đương nhiên phân biệt được đâu là bước chân của Sở Văn Bác và đâu là của tiểu Từ.
Cô cố ý đấy thì làm sao, quyến rũ đàn ông cũng cần phải có kĩ năng.
Đinh Kiều Lam lùi về sau đã tỏ rõ thái độ, cặp mắt phượng của Sở Văn Bác khoá chặt lấy đôi mắt của cô, anh bước lên trước hai bước, ép Đinh Kiều Lam phải lùi lại dựa sát vào tường, anh giam cô trong vòng tay của mình: “Tất cả những gì ở đây đều thuộc về tôi, chỉ cần tôi muốn, em cũng là của tôi, vậy thì tại sao tôi phải gõ cửa.”
Đinh Kiều Lam cảm nhận được sự tức giận của anh ta, cô muốn dụ dỗ anh ta thật nhưng không có nghĩa là cô muốn chơi trò mập mờ với anh ta, “Được thôi, tôi đi là được chứ gì.”
Đinh Kiều Lam khom lưng định chui ra từ dưới cánh tay anh thì đã bị Sở Văn Bác đẩy trở lại, ấn cô dựa sát vào tường: “Tôi đã cho phép em đi hay chưa?”
Đinh Kiều Lam đột nhiên trở nên đứng đắn, khiến cho Sở Văn Bác không vui.
Đinh Kiều Lam nghiến răng ken két: “Vậy thì xin hỏi Sở tổng, ngài muốn gì?”
Đôi môi mỏng của Sở Văn Bác cười lạnh: “Lần trước em xuống tay ác lắm, không có tôi thì ai cho em ‘sướng’ đây?”
Vết thương trên cổ Sở Văn Bác vẫn còn hơi đau đau. Còn cái đạp đó tuy không nặng nhưng dẫu sao đó cũng lần đầu tiên trong đời.
Cái cảm giác đó, Sở Văn Bác nghĩ cả đời này chắc cũng chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Đinh Kiều Lam chỉ cần dựa vào việc đó là có thể để lại ấn tượng mãi mãi không bao giờ phai trong lòng anh rồi.
Đinh Kiều Lam ngẩng đầu, cười giả tạo: “Haha, buồn cười quá cơ, đàn ông khiến tôi ‘sướng’ còn nhiều lắm, có thiếu anh cũng chẳng sao.”
Đinh Kiều Lam khinh thường liếc Sở Văn Bác: “Nể anh là người có quyền, có tiền, nếu không thì tôi đã đạp cho anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi.”
Câu này, là lời từ đáy lòng của Đinh Kiều Lam. Cô thật sự rất muốn đạp cho Sở Văn Bác một cái chết tươi luôn.
Khoá váy đằng của Đinh Kiều Lam đã được kéo xuống, cái váy lỏng lẻo khoác trên người sắp tuột xuống đến nơi, nửa người trên gần như lộ hoàn toàn trước mặt Sở Văn Bác.
Đồi núi trập trùng, da thịt trắng mịn, không một người nào có thể chống cự được sự mê hoặc của sắc đẹp cả.
Anh ta nhớ đến vừa rồi là Đinh Kiều Lam gọi trợ lí nhờ kéo hộ khoá váy, giờ nghe cô nói như vậy cơn giận dữ của anh lại bị thổi bùng lên, Sở Văn Bác cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào ngực của Đinh Kiều Lam, “Đoạn tử tuyệt tôn? Ác thật đấy! Em cứ thử nhắc đến chuyện em có bao nhiêu đàn ông lần nữa xem? Có tin là tôi sẽ khiến em về sau sẽ không thể gặp được bất thằng đàn ông nào nữa không? ”
Đinh Kiều Lam đau tới mức hít một hơi, “Hứ, nói cứ như anh không phải là đàn ông ấy.”
Sở Văn Bác tức anh ách: “Đinh Kiều Lam, em cũng phóng khoáng thật đấy, hử? Dám để một thằng đàn ông cởi áo hộ em?”
Đinh Kiều Lam cười: “Đàn ông thì làm sao, cứ như anh chưa bao giờ cởi quần áo của tôi ra ấy, tôi khuyên anh một câu, Sở tổng, anh cắn nhẹ thôi, cắn mạnh thế túi nước muối trong ngực tôi vỡ ra thì làm sao bây giờ?”
Đinh Kiều Lam đã sớm biết, người vào phòng là Sở Văn Bác, nên mới cố tình giả vờ không biết, cô biết cô phải làm thế nào để khơi dậy hứng thú của Sở Văn Bác, cứ dụ dỗ anh ta, đưa đến tận miệng, nhưng lại không cho anh ta ‘ăn’ tiếp.
Sở Văn Bác nhả thứ mềm mại trong miệng ra, anh không chơi ác như Đinh Kiều Lam, nhưng sưng hai ba ngày thì cũng không tránh được.
Sở Văn Bác nhấc cằm Đinh Kiều Lam lên, mắt dán vào đôi môi đỏ mọng: “Thù dai đấy nhỉ?”
Đinh Kiều Lam làm ra cái vẻ lười không muốn lắm lời với anh nữa: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn.”
“Còn thì nói nhanh, nói xong thì đi đi cho tôi nhờ.”
Sở Văn Bác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gằn giọng nói “Làm tình với em”
Đinh Kiều Lam cười to, giơ tay ôm cổ Sở Văn Bác, đôi môi hồng kề sát tai anh ta, chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi thì không muốn làm tình với anh.”
Cả người Sở Văn Bác đè nặng lên người Đinh Kiều Lam: “Em tưởng nói thế là được à?”
Lưng của Đinh Kiều Lam áp sát vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác không thoải mái chút nào.