Chương 22:
Sở Văn Bác ngồi đó không thèm nhìn Đinh Kiều Lam đến một cái: “Tiếp tục……….”
Vừa nãy vị giám đốc đang báo cáo dở liền vội vàng nói tiếp: “Chúng ta vừa mới tiến hành một cuộc điều tra nghiên cứu thị trường với quy mô lớn, là một bộ phận những người trong độ tuổi từ 16-40 tuổi, có tiềm lực rất lớn, chúng ta có thể dựa vào nhóm người ở độ tuổi này đánh giá, đưa ra ý kiến để tiến hành cải tiến chất lượng sản phẩm tốt hơn……”
Đinh Kiều Lam từng bước tiến đến trước mặt Sở Văn Bác, anh ta vẫn giữ nguyên sắc mặt, bờ môi mỏng lạnh nhạt nói: “Bản báo cáo này chưa kĩ càng, quay về làm một bản khác tỉ mỉ hơn rồi đưa đến phòng làm việc của tôi……..”
Đinh Kiều Lam nhìn anh ta một lúc, anh ta cư nhiên lại không hề có bất kì phản ứng gì, hoàn toàn là cái bộ dạng trong khi làm việc xin đừng làm phiền.
Đinh Kiều Lam thấy vậy liền cười lên, cô cong lưng xuống, tay tì lên bàn, cả người tựa hẳn lên người Sở Văn Bác trào phúng nói: “Sở tiên sinh, như thế này có nhìn thấy rõ hơn không?”
Sở Văn Bác vẫn không đếm xỉa đến Đinh Kiều Lam, gõ gõ lên bàn thúc giục các giám đốc đang đơ mặt ngượng ngùng kia: “Tiếp tục”
Đinh Kiều Lam liền đưa tay giữ lấy cằm của Sở Văn Bác nói: “Lên giường thì cũng lên rồi, con mẹ nó còn giả vờ cái gì?”
Sở Văn Bác liếc một cái vào cái cổ áo chứ V của cô, cô lại cúi thấp người, dưới góc nhìn của anh ta thì hoàn toàn nhìn rõ rãnh ngực mê người bên trong, toàn bộ da thịt trắng nõn điểm lên vài dấu hôn, tuyệt đối mê chết người.
Ánh mắt của Sở Văn Bác liền trở lên lạnh lẽo, giơ tay từng chút một tách bàn tay của Đinh Kiều Lam xuống.
“Tiếp tục, đến lượt ai, công việc trọng điểm của kì này chưa xác định thì ai cũng đừng mơ tan họp.”
Đinh Kiều Lam cười lạnh, cô gật gật đầu: “Sở Văn Bác anh được đấy, đừng ép tôi phải ra tay tàn nhẫn………”
Sở Văn Bác từ đầu đến cuối vẫn là thờ ơ. Đinh Kiều Lam vứt túi xách xuống, cởi áo khoác ra ném thẳng lên người Sở Văn Bác, hành động này của cô khiến tất cả người trong phòng họp chết đứng. Vẫn đứng ở ngoài cửa – Giang Lai lập tức quay người cúi mặt làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, còn Vũ Phóng thì thò cổ vào xem.
Giang Lai kéo kéo người anh ta:”Giám đốc Vũ, tôi khuyên là anh nên quay người đi là tốt nhất.”
Vũ Phóng hỏi: “Tại sao lại không được nhìn, cái cô kia làm ầm ĩ như thế mà không gọi bảo vệ sao?”
Giang Lai nói: “Anh hẳn là hiểu rõ Sở tổng đi, nếu như không phải là anh ấy nguyện ý thì cái cô Đinh Kiều Lam đó đã bị Sở tổng sai người lôi ra rồi, còn lâu mới đặt chân vào phòng họp được.
Đội nhiên Vũ Phóng kia trừng to đôi mắt: “Mẹ kiếp…… thật mãnh a!!!”
Chỉ thấy tay trái Đinh Kiều Lam túm lấy cằm của Sở Văn Bác, bắt buộc anh ta phải nhìn cô, còn tay kia đưa về đằng sau kéo khoá váy của mình xuống.
Sở Văn Bác ném chiếc bút trong tay lên bàn, lạnh giọng quát: “Tan họp……tất cả đều cút hết cho tôi.”
Không đến 5 giây trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ.
Đinh Kiều Lam: “Có giỏi thì giả vờ tiếp đi…..”
“Cô đừng có vô sỉ như thế được không?”
“Không thể”
Sở Văn Bác kéo tay của Đinh Kiều Lam xuống: “Cô đến đây làm gì?”
Đinh Kiều Lam lùi lại hai bước: “Tối qua anh đã đáp ứng tôi, vai nữ chính của Lãnh Hương, anh đừng nghĩ chơi xấu.”
Sở Văn Bác lười biếng ngả người ra ghế, ngón tay vê vê môi, híp mắt nói: “Nữ chính gì cơ, tối qua gì cơ, sao tôi lại không nhớ gì vậy?”
Nghe Sở Văn Bác nói câu đó, làm cho Đinh Kiều Lam có cảm giác tối qua giống như bị chó cắn vậy.
Đinh Kiều Lam cười bật lên nói: “Sở Văn Bác, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra anh lại bỉ ổi đến vậy nhỉ?”
“Tối hôm qua Sở Văn Bác anh lên giường với bà đây, trời sáng, một tiếng cũng không nói liền xách quần đi mất, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn cả điện thoại của tôi, Sở Văn Bác anh có phải đàn ông không vậy? Xem ra anh nghèo đến điên rồi đi?”
Anh ta liếc nhìn qua chút vết tích trên cổ Đinh Kiều Lam, giọng nói âm u cất lên: “Thật không? Cô xác định người đàn ông lên giường với cô tối qua là tôi?”
Trong lòng Đinh Kiều Lam bỗng nhói lên một cái,trong lòng bỗng chua sót.
Đúng, mọi người đều nói cô là lẳng lơ, dâm loạn lêu lổng.