Chương 34:
Đinh Khả Ái tha thiết chân thành bày tỏ tấm chân tình của mình giành cho Sở Văn Bác.
Sở phu nhân nghe vậy liền cảm thấy thật có lỗi với Đinh Khả Ái: “Con đúng là một đứa trẻ hiền lành lương thiện, mấy con yêu tinh ngoài kia sao có thể so bì được với con, sao nó lại…. ôi, thôi con đi lên gác đi, nhưng mà …còn đừng chọc giận nó, nó không đồng ý thì con đừng vào phòng nó, nếu không người gặp xui xẻo là con đấy.”
Sở phu nhân vừa nãy định nói là ‘sao nó lại chẳng thèm để mắt đến con thế nhỉ?’
Nhưng bà sợ nói ra Đinh Khả Ái lại càng thêm đau lòng, nên mới không nói nữa.
Đinh Khả Ái gật đầu: “Vâng, bác yên tâm.”
……………………
Sở Văn Bác quẳng cái túi giấy trong tay xuống đất, để lộ một đôi giày cao gót nữ màu đen, thiết kế tinh xảo khéo léo, đây chẳng phải là đôi giày mà Đinh Kiều Lam đã “ bỏ quên” trên xe hay sao.
Không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào mà Sở Văn Bác lại mang nó về.
Trong đầu anh lại hiện lên cái cảnh cô vứt áo sơ mi của anh vào trong thùng rác, cười nhạo chính mình: “ Đáng lẽ phải vứt vào sọt rác mới đúng.”
Có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
“Ai?”
Giọng nói của Đinh Khả Ái vang lên: “Văn Bác, là em, cổ anh bị thương rồi…. anh có đau không? Em vào bôi thuốc cho anh nhé.”
“Ai cho phép cô lên đây, cút.”
Đinh Khả Ái cắn môi: “Văn Bác, em không vào đâu, em chỉ đứng ngoài cửa nói mấy câu với anh thôi, có được không?”
Năm nay cô đã 29 tuổi rồi, sắp 30 đến nơi rồi, chưa kể còn lớn hơn Sở Văn Bác một tuổi, cô thật sự không đợi nổi nữa, cô rất sợ hãi mỗi nhìn vào gương, cho dù đã rất tốn công sức bảo dưỡng nhưng khóe mắt cô đã bắt đầu có vết nhăn.
Bằng mọi giá phải gả vào nhà họ Sở, nếu tiếp tục đợi nữa, cơ hội của cô sẽ ngày càng xa xôi.
Cô khổ sở tìm đủ mọi cách để giành lấy hảo cảm của Sở Văn Bác nhưng không có tác dụng, anh ta vẫn không thèm để mắt tới.
Nhất là từ sau cái đêm anh ta ngủ với Đinh Kiều Lam, Sở Văn Bác càng ngày càng ghét cô hơn, có khi mấy tháng mới gặp anh được một lần.
Sở Văn Bác cười khinh bỉ, chậm chạp cởi từng cúc áo sơ mi, trong đầu anh lại nhớ tới cảm giác khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đinh Kiều Lam lướt trên cơ bụng, mềm mại…ngứa ngáy, lần sau… nhất định sẽ không để cô nàng chạy thoát.
Sở Văn Bác trong đầu nghĩ đến Đinh Kiều Lam, nhưng miệng lưỡi lại ác độc châm chọc Đinh Khả Ái: “Đinh Khả Ái, tôi khuyên cô nên bỏ cái tư tưởng có chết cũng gả vào nhà họ Sở đó đi, cô mà cũng xứng?”
Câu nói này của Sở Văn Bác trực tiếp đả kích Đinh Khả Ái, giấc mơ lớn nhất của cả đời cô chính là được gả vào nhà họ Sở, để cho bất cứ ai sống trên cái đất Lạc Thành này nhìn thấy cô ta đều phải cung kính ngoan ngoãn gọi cô một tiếng Sở phu nhân, muốn cho tất cả phụ nữ phải hâm mộ đố kị với cô.
Ba năm này, Sở Văn Bác luôn coi thường cô ta, nhưng chưa bao giờ nói thẳng thừng như thế này, rằng cô không thể bước vào nhà họ Sở.
Trái tim Đinh Khả Ái như bị vỡ thành từng mảnh, cô ta đẩy cửa bước vào phòng của Sở Văn Bác: “Văn Bác, tại sao anh lại không thể chấp nhận em, em có chỗ nào không tốt, anh nói đi, em sẽ sửa, sửa đến khi nào anh hài lòng mới thôi…”
Sở Văn Bác quay phắt lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Đinh Khả Ái: “Ai cho phép cô mở cửa phòng tôi.”
Đinh Khả Ái bị doạ sợ đến mức run rấy, “Văn Bác….em …. Văn Bác….em …không cố ý đâu mà….”
Nói rồi cúi gằm mặt xuống thì nhìn thấy túi giấy dưới chân của Sở Văn Bác.
Cô ta khiếp sợ nhìn cái túi đó, cô ta là phụ nữ, đương nhiên không thể nào nhận nhầm được…………………………..đó là một đôi giày của phụ nữ!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đinh Khả Ái biết, phòng của Sở Văn Bác chưa bao giờ cho phép mang đồ đạc của bất cứ ai khác vào, cho dù đó là đồ của cha mẹ anh ta, hay kể cả là quà cáp người khác biếu tặng, sẽ có một phòng riêng để cất những thứ đó.
Ý thức lãnh địa của anh ta cực kì mãnh mẽ, những thứ không phải của anh ta, tuyệt đối không được phép mang vào.
Trong nhà ngoại trừ cô giúp việc vào quét dọn theo giờ đã quy định ra thì ngay cả cha mẹ anh ta cũng khó mà bước vào phòng của anh ta.