Chương 30:
Mặc dù chị chẳng dám đắc tội với Sở Văn Bác nhưng trong lòng chị đã âm thầm xếp anh ta vào loại đàn ông cặn bã.
Chị rít một hơi thuốc: “Em nói xem sao em lại đen đủi đến thế chứ, vừa mới về nước, khó khăn lắm mới giành được hai vai diễn, vai truyền hình thì bị Lạc Thị cướp mất, vai điện ảnh thì loại từ vòng gửi xe, mẹ nó chứ, lại còn bị ‘một tên khốn nạn’ ngủ không trả tiền, hôm nay thì đối đầu với Sở Văn Bác, hình như hắn ta không muốn bỏ qua cho em đâu.”
Đinh Kiều Lam rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói, híp mắt nhìn người đàn ông vừa mới ra khỏi phòng cười một cách lạnh lùng: “Chị nói đúng, hắn ta đúng là ‘một tên khốn nạn’.”
Chị Mạch nói: “Thôi, em về trước đi, chị thấy vai diễn lần này cũng toi rồi, giờ em vào thể nào cũng lại bị vị thái tử kia gây khó dễ.”
Trong lòng Đinh Kiều Lam bỗng cảm thấy ấm áp: “Cũng được, chị Mạch cảm ơn chị …”
Chị Mạch: “Thôi chị vào trong trước đây.”
“Vâng”
Đinh Kiều Lam đưa mắt nhìn người đàn ông đang nghe điện thoại đứng quay lưng về phía họ cách đó không xa, cô nở một nụ cười âm hiểm.
……
Sở Văn Bác nghe điện thoai xong quay về thấy mỗi chị Mạch đang ngồi đó, còn Đinh Kiều Lam thì không thấy bóng dáng đâu, bèn hỏi một câu, chị Mạch lấy cớ Đinh Kiều Lam không khoẻ nên về trước rồi.
Sở Văn Bác mặt mũi sa sầm quay lưng đi thẳng, không có Đinh Kiều Lam thì anh ở đây làm cái quái gì.
Ra khỏi quán lẩu, Sở Văn Bác ghét bỏ cởi ngay cái áo khoác đang mặc ra, trên người dường như vẫn còn ám mùi khói khiến cho anh ta ghét cay ghét đắng.
Sở Văn Bác đi ra chỗ đỗ xe ở ngay mặt tiền quán tìm xe của mình, trong xe lái xe vẫn còn đang ngồi đợi thấy anh ta liền vội vàng đi xuống mở cửa ghế đằng sau, mời Sở Văn Bác lên xe.
Sau khi anh ta lên xe, lái xe chuẩn bị đóng cửa lại nhưng chưa kịp đóng thì đã bị một người đẩy ra, “Này, cô làm gì thế?”
Lái xe vội đưa tay ra cản lại, nhưng người đó đã chui vào trong xe mất rồi.
Dưới ánh sáng ảm đạm của đèn đường, Sở Văn Bác vẫn nhìn thấy rất rõ người vừa chui vào xe là ai.
Sở Văn Bác sững sờ mất mấy giây sau đó liền cười lên: “Không phải là cô đã về rồi à?’
Đinh Kiều Lam vuốt lại đầu tóc, quay đầu lại cười đến phong tình vạn chủng: “Nghe anh nói kìa, anh vẫn còn ở, thì em nỡ lòng nào mà đi được? Không phải đã nói rồi sao, phải để Sở tiên sinh tối nay thử xem xem, là thật hay là giả?”
Đinh Kiều Lam từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là người ngậm đắng nuốt cay mà ăn thiệt thòi, bị Sở Văn Bác trêu đùa như thế, lặng lẽ cúi đầu ra về mà không chơi lại Sở Văn Bác một vố thì đó không phải là phong cách của cô.
Không “chơi” chết được thì cũng phải làm một trận nhớ đời.
Trên tất cả các phương diện, Sở Văn Bác là một người cực kì soi mói, thế nên chỉ cần tìm cái xe đẹp nhất, tốt nhất ở trong bãi đỗ thì chắc chắn đó là xe của anh ta.
Đinh Kiều Lam liếc mắt một cái là đã tìm được xe của anh ta, tìm một chỗ cách đó không xa để đợi “con thỏ” xuất hiện.
Bao nhiêu bực tức chán ghét trong lòng Sở Văn Bác bỗng tan biến, anh đưa tay nâng cằm Đinh Kiều Lam lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khoé môi cong lên.
Lái xe thấy tình huống như vậy không biết nên làm thế nào: “Sở tiên sinh?”
Sở Văn Bác rướn người choàng tay kéo Đinh Kiều Lam ôm vào ngực.
“Lái xe đi”
Lái xe không dám nhìn nữa vội vàng mở cửa ngồi vào buồng lái.
Sở Văn Bác ôm Đinh Kiều Lam, người cô như thể không xương dựa sát vào lòng anh, không gian trong xe vốn hẹp, mùi hương trên người Đinh Kiều Lam lan toả khắp nơi.
Đó là một mùi hương đặc biệt độc đáo, chỉ ngửi qua thôi cũng đủ khiến người ta lên cơn nghiện
Ba năm này rất ít khi anh nhớ đến Đinh Kiều Lam nhưng mỗi khi nửa đêm thức giấc, mùi hương này vẫn luôn quanh quẩn quấn quít tra tấn anh.
Sở Văn Bác cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi Đinh Kiều Lam, nhưng cô đột nhiên né tránh khiến nụ hôn rơi lên vành tai nhỏ xinh.